Trong danh sách rau củ của Mai Hoa, có nhiều thứ Vô Phong mới nghe lần đầu. Hắn mất cả tiếng đi chợ, dò hỏi người này người kia rồi mặc cả chán chê. Chợ rau không dễ dàng cho người mua lẫn người bán. Vì điều kiện thổ nhưỡng cộng thêm ít nơi cung cấp, giá bán rau quả ở Đại Lộ nói riêng và Kim Ngân nói chung khá mắc. Mặt hàng này lại khó bảo quản nên rất kỵ người mua đụng tay vô. Đám chủ hàng chợ rau nổi tiếng điêu ngoa và hung hãn nhất chợ Đại Lộ Đỏ. Bọn họ toàn đàn bà, mồm miệng liên tục mời khách, nhưng khách lỡ chạm tay vào hàng mà không mua, họ sẽ chửi bới như muốn đào mả nhà người khác lên. Vô Phong ban đầu không biết, tới một quầy nọ thì lật bó rau soi cọng rễ, sau mò sang nơi khác. Bà chủ hàng gọi với lại bảo hắn mua, hắn từ chối. Thế là mụ ta nổi khùng chửi bới hắn sờ soạng làm hỏng cọng rau của mụ. Mụ chửi vừa to vừa nhanh như súng máy liên thanh cỡ bự đang xả đạn. Tiếc cho mụ, mặt Vô Phong dày trên tầm bê tông cốt thép, đạn pháo rơi chưa chắc thủng chứ đừng nói súng. Nhưng đây là kinh nghiệm cho tên tóc đỏ: mua hoặc đừng sờ mó. Hắn nhớ hồi tới Quận 4 Cửu Long cũng gặp mấy mẹ nái chỉ chực xơi tái khách kiểu vậy. Đàn bà đi buôn đúng là ác mộng! – Hắn nghĩ bụng. Đến 1 rưỡi chiều, tên tóc đỏ quay về nhà chờ tàu điện gần đường lớn thứ ba. Mai Hoa đã đợi ở đó khá lâu, tay khư khư túi vải bọc thịt thiên tặc, đầu ngất ngư sắp ngủ gục đến nơi. Thấy Vô Phong, gã ngáp rõ dài: -Vạn Thế ơi, làm gì mà lâu thế? Đừng nói với tôi cậu ngủ lại ở nhà thổ nhé? Vô Phong khẽ nghiến răng, lòng muốn đấm thằng bốn mắt một trận. Vì kiểu chỉ đường giời ơi đất hỡi của Mai Hoa, hắn suýt nữa mất lý trí mà chạy theo tiếng gọi nơi đũng quần. Nhưng nhờ sự cố không đáng có này mà hắn có dịp gặp gỡ Đại Bác và được tặng một thanh kẹo cao su ngon tuyệt, tính ra khá hời. Cái vị ngon ngọt của miếng kẹo khiến tên tóc đỏ bình tâm, để dành cú đấm cho con cú vọ vào một tương lai xa xôi. Hắn nhún vai đáp: -Có mấy thứ khó tìm, tôi hỏi mãi người ta mới chỉ đường. Thông cảm đi, lần đầu tới Đại Lộ Đỏ mà! Mai Hoa nhướn mày, khóe miệng nhếch lên: -Ờ, biết thế… biết thế… Gã quay mặt che miệng cười khúc khích như thiếu nữ trong trắng vừa nghe chuyện bậy bạ. Trông điệu bộ trêu ngươi tởm đời đó, Vô Phong liền di chuyển cú đấm nọ từ “tương lai xa” sang “tương lai gần”, rất gần. Để cái giống eo éo này đi lại tự do, hắn thực cảm thấy có lỗi với thế giới Tâm Mộng. Lát sau, bọn Vô Phong bắt chuyến tàu điện về Phân Khu số 7. Trên đường đi, tên tóc đỏ không ngừng nghĩ đến những lời của Đại Bác. Hắn ngước nhìn bầu trời bị che phủ bởi lớp mây xanh xám khổng lồ. Tâm tư hắn không nằm ở đám mây đó mà xa hơn thế, mãi tít trên tầng không cao vợi nơi ánh sáng mặt trời ngự trị. Vô Phong chợt nghĩ nếu không có sự vụ chiếc đĩa vàng, cuộc đời hắn đã rẽ sang hướng khác. Hắn sẽ bắt một chuyến phi thuyền rời khỏi Phi Thiên, lang thang đâu đấy rồi tới Kim Ngân làm đạo chích không trung. Không chút nghi ngờ hay phân vân, hắn khẳng định mình sẽ sống như thế. Vô Phong nghĩ tới cuộc sống cá nhân sau khi kết thúc nhiệm vụ tìm kiếm Quỷ Vương. Ở Thần Sấm, Lục Thiên từng hứa sắp xếp cho hắn làm việc tại trường sĩ quan – một đề nghị không tồi (*). Hắn có thể sống an nhàn đến cuối đời, chưa kể nhờ chức danh Hộ vệ thánh sứ, hắn nghiễm nhiên sở hữu địa vị cao trong xã hội và được khối người trọng vọng. Cuộc đời gã đàn ông chỉ cần vậy, không hơn. Hồi ở chợ rác, Vô Phong hay mơ mộng cảnh mình sở hữu tòa nhà rộng vật vã, tay ôm tay ấp hàng lố cô em xinh đẹp. Tối nào trước lúc ngủ hắn cũng mơ như thế. Nhưng liệu đấy có phải điều mà hắn thực sự muốn? “Hãy cẩn thận với ước mơ và những điều mình đang tìm kiếm. Đó có thể là điều cậu không bao giờ muốn biết.”. Những lời đó từ Bất Vọng, tên tóc đỏ nhớ rất rõ (**). Đặc biệt là sau khi tỏ tường thân phật thật sự của mình, hắn càng thêm thấm thía. Hắn ước những giấc mơ về đội Thổ Hành tiền nhiệm chưa bao giờ xuất hiện, ước rằng Bất Vọng đừng gửi lại bộ quân phục khi ném hắn vào chợ rác. Sâu thẳm trong con người hắn là nỗi cô độc mang tên “xác chết”, dù cách này hay cách khác, nó sẽ tồn tại cho tới lúc hắn biến mất trên cõi đời. Cái giá quá đắt cho giấc mơ tìm kiếm bản thân. Và bởi không muốn nhận thêm cái giá tương tự, Vô Phong suy tính rất lâu trước ngã ba đường. Ở lại Phi Thiên thành hay tìm lối đi khác? Hắn thích lựa chọn thứ hai hơn nhưng cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề nảy sinh: Liệt Trúc. Con bé là em gái, là mối liên kết giữa thực tại mong manh và quá khứ nhập nhèm của hắn. Cùng chung dòng máu Ngục Thánh, cùng tái sinh trong phòng thí nghiệm nên với tên tóc đỏ, Liệt Trúc chẳng khác chi em ruột. Hắn tuyệt không có ý nghĩ gửi trả đứa nhỏ cho ông bố nó – gã khủng bố bị cả thế giới truy lùng. Song nếu rời bỏ Phi Thiên thành, hắn chắc chắn không thể chăm sóc con bé một cách tốt nhất. Vậy cái nào mới ổn đây? – Vô Phong đau đầu ngẫm ngợi. Suốt quãng đường từ Phân Khu số 3 về Phân Khu số 7, tên tóc đỏ cứ phân vân chuyện tương lai và trách nhiệm với đứa em gái. Tâm tư hắn thỉnh thoảng hình dung cuộc sống của Liệt Trúc tại đất thánh Hỗn Nguyên, chốc chốc mường tượng khung cảnh đám đạo chích không trung vây bắt quái thú. Nhưng rồi tiếng còi tàu điện vang lên kéo hắn về thực tại. Vô Phong đã quá lo xa. Trước mắt hắn còn ngọn Dương Hoa Tụ, lũ Đầu Sói và một con Ác Lạc Điểu. Hắn cần trở về Phi Thiên trên hai chân thay vì được khiêng trong quan tài. Khi đó bàn chuyện tương lai chưa muộn. Tàu điện tới bến, Vô Phong và Mai Hoa xuống tàu rồi nhanh chóng tìm công chúa và Chiến Tử. Từ nhà chờ, tên tóc đỏ trông thấy năm con đường lớn đông nghịt người, người tìm nơi ở trong Phân Khu số 7, người đi tới Phân Khu khác hoặc đang rời khỏi Đại Lộ. Trừ năm con đường, mặt đất hầu như đã kín chỗ bởi những ngôi nhà cát. Tại đây, cứ một khoảnh đất hình chữ nhật rộng hơn một ngàn mét vuông (1,000m2) lập thành “trại”, cách nhau khoảng mười mét. Mỗi trại có hai mươi đến bốn mươi ngôi nhà cát, hầu hết được dân chúng Âm Giới tự dựng lên cùng sa kết tuyến của họ. Người dựng giỏi, người dựng kém, hình dáng các ngôi nhà vì vậy muôn màu muôn vẻ, xấu đẹp vuông méo đủ cả. Ai không biết dựng nhà, Đại Lộ sẽ cử người giúp đỡ, ai không có sa kết tuyến, Đại Lộ sẽ cho thuê miễn phí. Khi người rời đi, nhà được dỡ xuống, nơi đó trở thành ô đất trống chờ người khác thế chỗ. Những trại gần nhà chờ tàu điện luôn kín chỗ, những trại ở xa thì nhiều ô đất trống hơn. Mật độ dân cư giữa các Phân Khu cũng có sự khác biệt. Do gần chợ, Phân Khu số 4, 5 thường rất đông và hiếm khi còn chỗ, từ Phân Khu số 6 trở đi vắng hơn nhiều. Riêng Phân Khu số 10 chỉ dành cho đoàn thương nhân và lũ giác cầu. Lát sau, bọn Vô Phong tìm được nhà của công chúa. Nó cách bến đỗ tàu điện một cây số theo hướng đông nam, nằm gần đường lớn thứ nhất. Khu trại nơi này khá vắng, số nhà cát chưa đến hai mươi, người qua lại khá ít. Đây rõ ràng là chốn lưu trú lý tưởng cho những người không muốn gây sự chú ý. Tuy nhiên Mai Hoa yêu cầu công chúa dựng thêm căn nhà khác nhỏ hơn. Gã vỗ vỗ bọc vải đựng miếng thịt thiên tặc: -Cái này nấu lên bốc mùi thơm lắm! Hàng tá miệng ăn sẽ mò tới và cả rắc rối nữa. Tôi chỉ cần một căn bếp nhỏ, ấm cúng. Vậy thôi! Đừng nhìn tôi dữ vậy, thưa cô. Tôi khá khiêm nhường, nhưng riêng khoản nấu ăn, tôi lại rất tự mãn! Mai Hoa dành thịt thiên tặc cho bữa tối, còn giờ gã và Vô Phong cần kiếm thứ lấp bụng cho bữa trưa. Do hai người họ đi quá lâu, Lục Châu và Chiến Tử đã ăn trước. Mấy ngày xài đồ hộp, tên tóc đỏ ngán tận cổ. Hắn muốn thứ gì đó nóng hổi, dễ tiêu hơn. Lục Châu bèn nói: -Người ta đang phát thức ăn miễn phí lúc 2 giờ chiều. Mấy người về muộn quá, có khi họ nghỉ mất rồi… Khoan, đằng kia kìa! Chiếc xe chở hàng đó! Mau lên, vẫn kịp đấy! Nhìn theo hướng chỉ tay của Lục Châu, Vô Phong phát hiện gần đường lớn thứ hai, một con giác cầu kéo xe chở theo chiếc nồi cỡ bự rảo quanh các khu trại. Đó chính là xe phát thức ăn miễn phí mà tên quản lộ từng nói tới. Cái nồi cao, đen quánh, miệng hà khói nghi ngút tựa đầu tàu xe lửa đang vận hành. Dù không biết trong nồi đựng thứ thổ tả gì nhưng sự thèm khát bữa ăn nóng sốt thôi thúc tên tóc đỏ tiến bước. Hắn cùng Mai Hoa đi về đường lớn thứ hai, nơi chiếc xe đương đỗ lại. Khi tới nơi, bọn Vô Phong thấy hàng chục người đang xếp hàng chờ đợi trước xe, trên tay mỗi người là bát sắt. Tất cả đều mong tới lượt mình nhưng chẳng ai dám mở miệng than phiền hay thúc giục, bởi gã phân phát đồ ăn không phải loại người thích nghe mấy lời đó. Ai dám lớn tiếng trước một gã to béo, da ngăm đen, mái tóc nhờn bết phủ lên đôi mắt luôn trợn ngược, bộ mặt sàu sạu được bao bọc bởi bộ râu bờm xờm tua tủa như hàng rào gai thép? Gã đeo chiếc tạp dề cáu bẩn dính đầy mồ hôi, thức ăn rơi vãi và cả máu động vật – một tay đồ tể kiêm nhân viên phục vụ bữa ăn từ thiện. Với vóc dáng này, bộ dạng này, phàn nàn hay góp ý chỉ giúp tăng nồng độ máu điên trong người gã, không hơn. Gã phục vụ tay cầm bát tay múc thức ăn, mồm miệng oang oang: -Vẫn đủ phần ăn, cứ từ từ, không phải vội! Hai anh kia muốn ăn hả? – Gã chỉ mặt Vô Phong và Mai Hoa –Tới đây lấy bát rồi xếp hàng! Ăn ở đây, không được mang đi nơi khác! Ăn xong nhớ trả bát, rõ chưa? Mọi người không biết chứ hôm trước, có mấy thằng khốn ăn xong liền cuỗm bát mang bán sắt vụn! Lũ súc vật! Gã chửi bới một hồi rồi cặm cụi làm. Thấy người mới đến, gã gọi họ tới lấy bát, xếp hàng và tiếp tục bài ca về những thằng chôm bát. Gã hết chửi tiếng phổ thông lại quay sang chửi bằng thổ ngữ của bộ tộc thiểu số miền nam Kim Ngân. Đến lượt bọn Vô Phong, gã vẫn bẹp mồm ra chửi, thành thử tên tóc đỏ cảm tưởng trong bát ngoài thức ăn còn cả lố những “súc vật”, “súc sinh” lẫn “chó chết”. Nhưng không chửi bới thì không phải là Đại Lộ Đỏ. Vô Phong thở dài, đành coi đó như thứ gia vị giúp bữa ăn thêm… ngon miệng. Sống chung với lũ thôi! – Hắn nghĩ. Hầu hết mọi người ở đây vừa đứng vừa ăn. Bọn Vô Phong ngồi ngay vệ đường lớn vì đầu gối họ đã mỏi nhừ, không thể đứng lâu hơn nữa. Sau khi lấy lại hơi sức, họ bắt đầu bữa trưa. Thức ăn gồm một miếng bánh mì và một bát cháo; cháo màu nâu đậm, không đặc không loãng, nấu chung với mấy miếng thịt trắng lạ mắt mà Vô Phong chưa thấy bao giờ. Chẳng thèm quan tâm thịt gì, hắn cứ thế húp cháo sồn sột. Cảm giác đầu tiên hắn nhận được là cái bụng đông đặc đang tan rã, như thể một dòng nham thạch bỏng rãy rưới lên quả núi tuyết. Càng húp cháo, hắn càng cảm thấy dễ chịu, cơ thể dần hồi phục sau mấy ngày trầm mình trong gió cát. Vô Phong xúc lên một miếng thịt, đoạn hỏi: -Cái gì đây? Nó dai dai, sần sật như cao su vậy! Mai Hoa cười: -À, nó không phải thịt. Là “lòng lợn”. Vô Phong nheo mắt: -Cái gì cơ? “Lòng lợn” là cái chết tiệt gì? -Ruột và gan lợn. Thế nên món này gọi là “cháo lòng”, nghe nói có nguồn gốc từ Xích Quỷ. Vô Phong chợt nhớ những cái thùng đựng lòng mề phèo phổi tanh lòm nằm cạnh sạp bán thịt. Hắn chẳng bao giờ nghĩ những thứ rác rưởi đó có thể chế biến thành thức ăn. Nhưng ở Đại Lộ, mọi nguyên liệu đều đắt đỏ, nếu làm bữa ăn miễn phí đầy đủ rau thịt cho hàng vạn người, ông chủ Đại Lộ giàu cỡ nào cũng nhanh chóng phá sản. Nội tạng động vật vì thế được coi là giải pháp hữu hiệu. Với nhiều người, cháo lòng hơi khó nuốt bởi họ quá để tâm nguồn gốc xuất xứ của nó, như Lục Châu phải cố gắng lắm mới ăn hết. Song tên tóc đỏ chẳng thấy vấn đề. Hắn ăn tạp thành quen, hơn nữa mùi vị món cháo không tệ, đằng thẳng ra là ngon. Vấn đề duy nhất là ăn món này trường kỳ sẽ gây hại cho cơ thể, thậm chí ngộ độc. Dù vậy, bữa ăn miễn phí của Đại Lộ là lý do thu hút dân tị nạn. Khá nhiều người tồn tại từ năm này qua năm khác nhờ món cháo lòng. Họ ở lại đây rồi một ngày không xa, họ sẽ chết vì đủ thứ bệnh do hấp thụ lượng chất đạm quá cao từ nội tạng động vật. Nhưng trong mắt họ, so với việc bươn mặt ngoài sa mạc và có thể lìa đời bất cứ lúc nào, một cái chết từ từ dễ chịu hơn nhiều. Nhiều năm trước, Đại Lộ Đỏ phải nuôi báo cô hàng nghìn người như thế. Sau này luật mới ra đời chỉ cho phép dân tị nạn lưu trú tối đa ba tháng, muốn ở thêm phải trả phí hoặc làm thuê cho Đại Lộ. -Làm thuê… như mấy thằng cha đẩy hàng dưới đường ngầm hả? – Vô Phong hỏi, miệng nhổn nhển cháo lòng và bánh mì. -Nhiều lắm! – Mai Hoa đáp – Làm bảo vệ an ninh, quản lộ, đầu bếp, như thằng cha phát cháo kia kìa… có rất nhiều nghề trong Đại Lộ. Nếu làm ngoài thì có đạo chích không trung, lính đánh thuê hoặc công nhân mỏ quang tố. Nghe chữ “đạo chích không trung”, tâm tư tên tóc đỏ chộn rộn khó tả. Hắn cố áp chế nỗi phấn khích rồi hỏi tiếp: -Tôi tưởng người ta khai thác mỏ bằng máy móc? Thời này ai dùng sức người nữa? Mai Hoa lắc đầu: -Cái gì chứ quang tố không dùng máy đào được. Nhìn thấy cục quang tố bao giờ chưa? Chưa hả? Nó là một trụ đá màu xanh trắng, gân đỏ, khá dễ vỡ. Quang tố nằm sâu trong tầng đất, đào không cẩn thận là vỡ. Vỡ càng nhiều, sức mạnh phép thuật càng giảm, không thể tế luyện thành pháp trượng hay đôi cánh cho thánh sứ được. Công việc vất vả đấy! Đôi lúc mất mạng nữa. -Sập hầm? -Không phải. Mỏ quang tố có đặc tính bền chắc, không bao giờ có chuyện sập hầm. Vấn đề là ở quang tố. Khi nhiều cục quang tố ở gần nhau, chúng gây nên hiệu ứng phép thuật thay đổi thành phần không khí. Toàn khí độc thôi. Tuổi thọ công nhân đào mỏ quang tố vì thế khá thấp, sống tới sáu mươi là cùng lắm! Chưa kể nếu làm vỡ quang tố, họ còn bị cai mỏ đánh đập hoặc giết chết. Vô Phong nhướn mày, tâm trí bất giác liên tưởng tới tòa Thánh Vực. Tuy không biết tại sao lại nghĩ đến nơi đó, nhưng hắn lờ mờ cảm nhận một nỗi căm ghét mơ hồ từ từ trỗi dậy, tựa một kẻ đã ngủ rất lâu vừa tỉnh giấc. Hắn không rõ sự căm ghét dành cho ai, cho cái gì. Nghĩ mãi chẳng thông, hắn bèn bỏ qua, tiếp tục thưởng thức món bánh mì chấm cháo lòng rồi lảng chuyện khác: -Ngày mai đi lúc mấy giờ? Mai Hoa đáp: -7 giờ sáng. Chúng ta sẽ thuê một xe giác cầu, đi lại tiện hơn. Tôi nghĩ tầm 1 giờ chiều là tới thị trấn. Đừng lo lắng chuyện đó! Ban nãy chúng ta nói tới đâu nhỉ? À, quang tố! Thực tình, tôi rất tò mò về công chúa. Lục Châu chưa đạt đẳng cấp đại thánh sứ, nhưng người ta đồn cô ấy đã có đôi cánh riêng. Cậu thấy cô ta luyện quang tố bao giờ chưa? Chẳng hay… Cháo lòng quả thực rất ngon, dính phải mấy thứ “súc vật”, “súc sinh” vẫn ngon. Vô Phong muốn chén thêm vài bát nữa cho thỏa cơn đói. Nhưng khi Mai Hoa giở giọng điệu cú vọ, hắn thấy món cháo biến thành rơm rác, hết nuốt nổi. Tên tóc đỏ trợn mắt nhá nốt số thức ăn còn lại rồi chuồn thẳng, tự thề không bao giờ chung bữa với thằng bốn mắt chết tiệt thêm lần nữa. Ăn xong bữa, bọn Vô Phong quay về khu trại cũ. Đúng như Mai Hoa yêu cầu, công chúa đã dựng thêm một gian bếp nhỏ nằm cạnh căn nhà chính. Nhìn gian bếp, gương mặt gã bốn mắt rạng rỡ như bà nội trợ tìm lại niềm vui nấu nướng sau bao ngày chờ đợi. Vô Phong thì chẳng quan tâm, điều hắn cần là ngủ, ngủ và ngáy. Tên tóc phát hiện một điểm rất hay ho là khi ngủ ở sa mạc Hồi Đằng, hắn luôn có cảm giác được ôm một thứ mềm mại vô cùng. Là cái gì nhỉ? Liệu hôm nay nó xuất hiện không ta? – Hắn tự hỏi, lòng thấp thỏm mong chờ. Nhưng giờ chưa phải lúc để Vô Phong ngủ. Trong căn nhà cát, công chúa đang trò chuyện với một người đàn ông lạ mặt. Người này dường như là dân Âm Giới: da sạm, vóc dáng thấp và ánh mắt đôi phần khổ ải. Anh ta khoác trên mình áo choàng cùng túi chéo vai dính đầy cát, dường như vừa ở ngoài sa mạc chưa lâu. Thấy Vô Phong và Mai Hoa bước vào, anh ta đứng dậy, cúi đầu chào trả song không tự giới thiệu mình mà nhường việc ấy cho công chúa: -Hai người về rồi! Chúng ta có tin tức mới! À, đây là… thật khó gọi quá… – Lục Châu chỉ vào anh chàng người Âm Giới – …anh ta tên là Chuột Chù, điệp viên của Phi Thiên. Vô Phong và Mai Hoa mắt tròn mắt dẹt nhìn anh chàng nọ. Điệp viên tất phải có bí danh, chuyện bình thường. Nhưng quả thực cái tên “Chuột Chù” khiến hai người liên tưởng ngay tới sở thú. Gã điệp viên bắt tay tên tóc đỏ và gã bốn mắt làm quen. Khi nói, đôi mắt anh ta đảo như rang lạc, tựa hồ đang đề phòng ai đấy nghe lén: -Rất hân hạnh! Cứ gọi tôi là Chuột Chù, đừng ngại! Tự tôi đặt cho mình cái tên đó. -Anh bạn là người Âm Giới hả? – Mai Hoa hỏi. -Phải, người Âm Giới. Tôi được Phi Thiên thuê và trả công… Mai Hoa cắt lời: -Thực chất là bán tin tức phải không? -Phải, là bán tin tức. -Có nhiều người Âm Giới như cậu không? Ý tôi là cậu biết bao nhiêu người? Mạng lưới thế nào? Chuột Chù ngạc nhiên, nét mặt thoáng chốc cứng đơ như tượng đá. Vô Phong và công chúa không lạ, lần đầu tiên bị Mai Hoa tra khảo, mặt họ cũng biểu hiện y hệt, không hề sai khác. Một cách thô bạo và cố ý, tên tóc đỏ bước lên hẩy Mai Hoa sang một bên rồi nói với Chuột Chù: -Có tin tức hay ho phải không? Cho chúng tôi xem! Anh chàng người Âm Giới đáp lời: -À… à, vâng! Tin khá quan trọng. Mời mọi người xem cái này! Dứt lời, anh ta lôi từ trong túi ra một xấp ảnh đoạn phân phát cho mọi người. Tất cả đều chụp một con chim lớn rúc mình dưới đá tảng gạch vụn, cái mỏ dài nhễu máu, toàn thân bốc khí đen. Điểm khác biệt duy nhất giữa các bức ảnh là góc chụp thay đổi và càng gần con chim bao nhiêu, chất lượng càng kém bấy nhiêu vì người cầm máy run tay. Đối diện con quái vật khủng khiếp ấy, khó ai giữ nổi bình tĩnh, chụp ngần này ảnh là dũng cảm hơn người. Chuột Chù là tác giả bộ ảnh trên. Với chúng, anh ta kiếm được ba thùng vàng từ Phi Thiên – một cái giá rất cao ở Kim Ngân nhưng quá rẻ mạt khi đem sinh mạng ra đánh đổi. -Một tuần trước, tôi đã xâm nhập núi Dương Hoa Tụ, hôm qua mới lên tới đỉnh. Con Ác Lạc Điểu đang ở đó. Tôi thấy nó vẫn bị thương nặng, chưa thể đi đâu được. – Chuột Chù nói – Còn nữa… tôi đã vẽ bản đồ trong núi, các vị cứ theo cái này là được. Chuột Chù đưa một mảnh giấy lớn gấp làm tư cho Lục Châu. Công chúa xem qua, sau nói: -Hầm mỏ? -Phải. – Chuột Chù đáp – Dương Hoa Tụ trước đây là mỏ quang tố, giờ nó bị bỏ hoang. Có khá nhiều tầng và ngõ ngách, nếu không cẩn thận, cô sẽ lạc lối. -Anh nói đã vào núi Dương Hoa Tụ từ một tuần trước? -Phải. Mất rất nhiều thời gian ở đó. Thực ra tôi đi cùng một người nữa, cũng làm điệp viên. Nhưng hắn chết rồi. Sảy chân, rơi từ trên cao xuống. Gương mặt Chuột Chù chẳng biểu lộ bất cứ xúc cảm nào. Lục Châu cảm thấy khó xử. Nàng phân vân tìm lời lẽ thích hợp song rốt cục chỉ nói được thế này: -Rất… cảm ơn anh! Cảm ơn! Nhưng anh đâu cần phải đến tận đây? Cứ gửi thông tin về Thần Sấm, chúng tôi sẽ nhận được ngay. Chuột Chù thở dài: -Tôi cũng muốn vậy lắm, nhưng có một số việc phải bàn luận trực tiếp. Cho phép tôi vào thẳng vấn đề. Thưa công chúa, hiện nay không thể dùng phi thuyền chở Ác Lạc Điểu ra khỏi sa mạc nữa. Theo kế hoạch, nhóm công chúa sẽ vây bắt Ác Lạc Điểu, sau đó chuyển thẳng nó về Thánh Vực bằng phi thuyền. Tuy nhiên, tình hình thực tế đã thay đổi rất nhiều. Theo lời Chuột Chù, phía tây sa mạc đang hỗn loạn vì cuộc chiến giữa liên quân và phiến quân, vùng trời hầu như bị đạn pháo che phủ. Phía nam sa mạc cũng lâm vào tình trạng tương tự. Hai vùng trời hướng bắc và đông lại thuộc quyền quản lý của Đầu Sói. Do vậy, Phi Thiên hiện không thể đưa bất cứ phi thuyền nào tiếp cận Dương Hoa Tụ. Giải pháp duy nhất lúc này là dùng phương tiện đường bộ vận chuyển con quái thú. Vấn đề ở chỗ chiếc xe chở hàng sẽ đi qua địa bàn của Đầu Sói. Ác Lạc Điểu quá lớn, chiếc xe chở nó phải lớn tương đương và chẳng gã Đầu Sói nào chịu để nó chạy vòng vòng mà không hỏi xem trong xe đựng cái gì. Lục Châu cắn môi suy nghĩ, sau hỏi Chuột Chù: -Còn đường nào khác không? Chuột Chù nhướn mày suy nghĩ rồi trả lời: -Một lối duy nhất: hướng nam, phía sau Dương Hoa Tụ. Chẳng có quân đội, trộm cướp hay phiến quân gì hết. Cô biết nơi đó mà, công chúa. Con đường ấy dẫn tới Bãi Lầy Chết. -Vậy là hết cách? – Lục Châu thở dài. -Thế nên tôi mới cần đến đây, thưa công chúa. Tôi là điệp viên, đồng thời là “người thương lượng”. Tôi có thể sắp xếp một cuộc thương lượng với Đầu Sói. -Tôi không hiểu?! – Lục Châu ngạc nhiên. -Cô cần lựa chọn một Đầu Sói làm đối tác. Có vậy họ mới cho phép cô vận chuyển hàng an toàn, đồng thời bảo vệ cô nếu cần thiết. Vấn đề là cô sẽ chọn ai? Nếu không tính ông chủ Đại Lộ, có ba Đầu Sói mạnh nhất sa mạc này và đều án ngữ trước Dương Hoa Tụ. Tên tuổi họ chắc cô đã biết?! -Đạt Ba, Quỷ Nhãn và Hiệp Dung. Tôi nhớ. – Lục Châu gật đầu – Nhưng… tôi không biết nhiều về họ. Anh có gợi ý nào không? -Thành thực mà nói, với kinh nghiệm làm “người thương lượng” gần mười năm, tôi không đánh giá cao ba gã đó. Chúng là những tên Đầu Sói nguy hiểm nhất tôi từng gặp. Nhưng tình thế ép buộc, không còn cách nào cả. Lục Châu cắn môi suy nghĩ. Vô Phong để ý đôi tay nàng rờ lên cổ, vẻ như muốn xuyên qua lớp áo và tóm lấy dây chuyền bạc. Hắn nhớ mỗi lần căng thẳng, công chúa lại nắm chặt chiếc dây xấu xí đó. -Tôi… tôi cần suy nghĩ. – Lục Châu nói. Chuột Chù gật đầu: -Tôi hiểu. Nhưng hãy quyết định sớm. Sắp xếp cuộc gặp với Đầu Sói không dễ đâu. Tôi ở khu trại đằng kia, lúc nào xong, hãy qua đấy. Tạm biệt! Anh chàng điệp viên người Âm Giới cúi người chào, đoạn nhanh chóng rời đi. Mai Hoa bèn vỗ vai tên tóc đỏ, thì thầm: -Ra nhà bếp ngủ thôi. Để cô ấy một mình. Giờ đây, Lục Châu đang đứng trước quyết định khó khăn. Nàng mở máy chiếu ba chiều, xem lại bức ảnh ba gã Đầu Sói. Một tên giết người, một gã quái vật với đôi mắt quái dị và một kẻ từng lạm dụng tình dục trẻ em, ai sẽ là đối tác đáng tin cậy? Nàng ngồi đó, mắt nhìn ảnh, tâm trí không ngừng suy nghĩ và chẳng còn để ý mọi việc xung quanh nữa. Vô Phong nhìn nàng, muốn nói vài lời động viên nhưng lại thôi. Chim trong lồng đang bay, cứ để nó tự vỗ cánh. – Hắn nghĩ thầm. (*) chú giải: đề nghị của Lục Thiên, xem lại Quyển 2 – Chương 35 (**) chú giải: lời của Bất Vọng, xem lại Quyển 2 – Chương 39
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT