“Hắttt……xxiiiì”

Huống Vịnh Nịnh bỗng hắt xì một cái thật lớn, suýt nữa thì chụp đúng thắt lưng.

“Này, làm gì mà lớn tiếng như vậy, muốn dọa chết người à!” Huống Uy Uy đứng bên cạnh sợ hãi nhảy dựng lên, phàn nàn bức hình bộ ngực.

“Tự dưng muốn hắt xì thì chị có cách gì, cái này sao khống chế được chứ!” Huống Vịnh Ninh thẹn thùng chun mũi, nhìn xung quang bốn phía, may mà không có ai thấy.

Huống Uy Uy ôm tay chị, mỉm cười nói: “Chị, người ta nói tự dưng hắt xì, là vì có người nhớ chị đó!”

“Làm ơn đi, ai nghĩ đến chị chứ?” Huống Vịnh Nịnh lắc đầu bật cười. “Đây là công trường, bụi làm mũi chị ngứa quá!”

Sau khi giải quyết chuyện hôn nhân với An Húc Thần xong, Huống Vịnh Ninh quyết định làm lại, hai chị em cô bàn bạc muốn cùng nhau gây dựng sự nghiệp, thương con gái, Huống Vinh Cơ xuất tiền đầu tư, mua một mảnh đất trên núi vùng ngoại thành để các cô mở tiệm ăn, Huống Uy Uy vận dụng những gì đã học, hễ là làm vườn, kiến trúc, trang trí nội thất…. tất cả đều do cô phụ trách thiết kế và sắp xếp, tuyển đầu bếp nhân viên, chọn mua đồ kinh doanh…. Chị em cô phân công làm việc, toàn tâm đầu tư vốn cho lần này.

Sau gần một tháng, tòa nhà đã gần giống hiệu ăn rồi, Huống Vịnh Ninh phụ trách phân công công việc.

Công việc bận rộn làm cô quên đi tổn thương và phiền muộn, mỗi ngày đều rất bận, khiến cô không có dư thời gian và tâm tư để mà động đến nỗi buồn xuân thu.

Thời gian thật thần kỳ, vui vẻ làm người ta cảm giác năm tháng như thoi đưa, đau khổ thất bại thì làm người ta cảm thấy sống một ngày như cả năm ấy.

Đoạn hôn nhân kia, cũng không tính là quá đau khổ, nhưng phiền muộn nhiều lắm, vui vẻ chẳng bao nhiêu, mỗi ngày đến là lại cảm thấy thật dài; từ sau khi xuất viện, nhất là rời xa anh, thời gian trôi qua dường như rất nhanh, mới đảo mắt, đã hơn hai tháng rồi.

Điều này chứng minh, buông tay làm mình sống dễ chịu hơn.

Dù trống rỗng một góc lòng, khi nghĩ đến lại đau âm ỉ, nhưng ít nhất không chịu dày vò khi bị một người ảnh hưởng nữa, chờ qua một số ngày, thời gian sẽ phát huy công hiệu chữa lành vết thương của nó.

A, không nghĩ nữa, có khi mất trí nhớ thì tốt hơn, nếu vậy, sẽ không cần phải cố khắc chế suy nghĩ nữa!

“Chị, chị không thôi than thở được à?” Huống Uy Uy nhíu mày, lấy khuỷu tay huých vào cô.

“A? Có sao? Không có mà. Em nghe nhầm rồi!” Huống Vịnh Ninh cũng không nhận ra, có chết cũng không thừa nhận, nói sang chuyện khác. “Đúng rồi, chị chưa nói với em, chị hẹn thầy Hà ngày mai gặp ở khách sạn xx? Chị nghĩ điều kiện chắc được chấp nhận thôi, vậy thì, vấn đề bếp trưởng đã xong rồi.”

“Thật vậy không? Thật tốt quá!” Huống Uy Uy vui vẻ vỗ tay. “Nghe nói, thầy Hà là một trong F4 của giới ẩm thực nha!”

Huống Vịnh Nịnh bĩu môi liếc cô. “Hà, đầu bếp đều núp trong phòng bếp, ai thấy được chứ.” Trái tim tự do, mới có thể thưởng thức người khác phái, mà lòng cô, trước mắt là vật cách điện rồi.

“Ai, em phải sửa lại phòng bếp mới được, như vậy khách mới có thể thấy đầu bếp đẹp trai a, chị có nhớ khi tuyển chọn đều có yêu cầu ngoại hình không, nhân viên nhà hàng toàn trai đẹp cũng là một mánh đấy.” Huống Uy Uy nảy ra sáng kiến, đi về phía nhà bếp xem xét cấu trúc.

Huống Vịnh Ninh cũng xoay người đi làm chuyện của mình, nhưng chưa đầy một lát, đã nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của em gái.

“Ông trời của con, ông trời của con, Đó là ai?” Huống Uy Uy đã chạy đến, níu lấy tay cô, chỉ người đàn ông trên thềm đá, giống như kinh ngạc khi nhìn thấy người ngoài hành tinh.

“Em đừng chạy ở công trường, nguy hiểm lắm.”

Câu đầu tiên của Huống Vịnh Ninh là nhắc nhở, sau đó theo cánh tay của cô nhìn lại, liếc thấy thân ảnh kia chiếu vào trong mắt, làm trái tim cô trong nháy mắt như vọt ra.

Là An Húc Thần!

Anh đến đây làm gì?

Dưới bóng cây rậm rạp, gió lạnh hiu hiu, nắng nóng dịu đi, Huống Vịnh Ninh nhận bó hoa An Húc Thần đưa đến, tâm tình không yên.

“Thích không?” Khóe miệng An Húc Thần nhếch lên, nhiều ngày không gặp cô, cho dù không có phấn son, thần sắc vẫn hồng nhuận khỏe mạnh, tóc dài buộc thành đuôi ngựa sau gáy, mặc sơ mi trắng và quần bò vừa người, mộc mạc nhưng sức sống vẫn lan ra bốn phía, khiến người ta không thể di chuyển tầm mắt.

“Cám ơn.” Cô nói lời cảm ơn, không đáp lại câu hỏi của anh, cũng không vì anh đến chơi mà lộ ra biểu tình cao hứng.

Cũng thật châm chọc, anh chưa bao giờ từng tặng hoa cho cô, đây là lần đầu tiên, nhưng là sau khi ly hôn.

“Tiến độ nhanh quá, đã xong phần thô rồi.” Nóng mặt lạnh mông cũng kệ, anh chuẩn bị tư tưởng rồi, vì thế tự tại đánh giá bốn phía, tìm đề tài để nói.

“Ừ, yêu cầu công nhân đẩy nhanh tốc độ hơn.” Nhắc đến tâm huyết của mình và em gái tạo ra, Huống Vịnh Ninh mới nới lỏng phòng bị một chút, cười nhạt nói: “Sao anh biết nơi này?”

“Buổi sáng đến ‘Tân Huống’ một chuyến, cha vợ nói cho anh biết.” Lúc trước nhận khoản viện trợ, giờ đã trả hết, anh cũng nên đến chỗ Huống Vinh Cơ cảm tạ một tiếng.

Từ nay về sau, không nợ gì nữa, địa vị của anh và cô ngang nhau, tôn nghiêm trong lòng anh đã không còn tồn tại, anh càng thêm quyết tâm kéo cô trở về.

“Chuyện này… anh nên bỏ cách xưng hô kia đi.” Nụ cười trở nên xa cách, cô nhắc nhở, ám chỉ quan hệ hôn nhân của hai người đã không còn tồn tại, không nên gọi cha cô là cha vợ nữa.

Anh mỉm cười nhún vai. “Không sao, dù sao kêu quen rồi.”

“Anh không sao, tôi có sao.” Cô lộ ra vẻ mặt giận hờn, mày nhíu lại.

Cô đã quên anh, không cần anh! Làm sao anh còn tỏ vẻ thân mật với cô thế này?

“Ok, anh sẽ cố sửa.” Thấy cô hờn giận, anh đành phải nghe theo, không muốn chọc cô mất hứng. Nhưng cố sửa không có nghĩa là nhất định phải sửa được há!

Trên thực tế, căn bản anh không định sửa, vì không bao lâu lại phải sửa lại, sửa đến sửa đi thật phiền. (anh quá tự tin rồi =.=)

Huống Vịnh Ninh liếc anh, đối với thái độ yêu chiều bao dung có cảm giác không quen. (chị này thích ng ^^~)

Là cô mất trí nhớ hay anh mất trí nhớ? Thế này thì hình như ngay cả anh cũng thay đổi?

“Anh không cần đi làm sao? Sao lại có thời gian đến đây?”

“Trên đường đến hội nghị, buổi chiều không có gì đặc biệt, cho nên tò mò đến đây xem.” Anh giữ lại sự thật là tự thay đổi hành trình không nói ra.

Cả ngày đưa mặt ra ngoài, ngay cả thời gian ăn một bữa cơm cũng thật khó khăn, thậm chí còn chẳng đi hưởng tuần trăng mật, không hẹn hò, giờ lại có?

Nhớ đến biểu hiện ân cần lúc này, mãi mãi cô sẽ quên trước đây bị anh thờ ơ thế nào chăng? Thật đáng tiếc, cô quên là nói dối, tất cả cô đều nhớ rất rõ ràng!

“Đã phiền anh nhọc công.” Cô lãnh đạm nói.

Bị hắt nước lạnh, An Húc Thần cười khổ sờ mũi.

“Đúng vậy, cho nên khi khai trương nhất định phải mời anh nhé!” Đúng như theo lời cô, tiện thể yêu cầu, chuẩn bị luôn lần gặp tiếp theo.

Lại tức anh, vẫn chẳng mất đi phong độ, cô miễn cưỡng nhếch khóe môi. “Ừ, tôi sẽ gửi thiệp mời đến công ty cho anh.”

“Nếu em có thể trực tiếp giao cho anh, anh sẽ càng vui.” Anh nháy đôi mắt anh tuấn, mặt dày tiếp tục nói.

Phóng điện cũng vô dụng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, cô khéo léo từ chối, “Ngại quá, tôi nghĩ lúc đó chắc sẽ rất bận.” Ngụ ý là không có khả năng vì để anh vui mà phải đi làm cái chuyện thừa hơi này.

Đòn này lực sát thương khá lớn! Khóe mắt khóe miệng An Húc Thần run rẩy, trong mùa hè chói chang lại có cảm giác băng giá do bị tổn thương.

Anh lấy lui làm tiến tiếp tục nói: “Vậy tự anh đến lấy cũng được.” Tìm cách gặp cô không phải dễ, cơ hội danh chính ngôn thuận gặp mặt đương nhiên phải nắm chắc, người nào lấy mà chẳng dược.

“Đến lúc đó nói sau.” Cô không dứt khoát, đứng thẳng lưng.

Tiếp theo, An Húc Thần yêu cầu đi xung quanh tham quan, Huống Vịnh Ninh dĩ nhiên chẳng bằng lòng đưa anh đi xem toàn bộ khu vực này, hàm ý hạ lệnh đuổi khách.

An Húc Thần chẳng những rời đi với cõi lòng đầy ai oán, trong lòng còn càng buồn bực hơn.

Cô quên anh, cảm giác với anh là số không, cho dù không phải số không, vì quan hệ vợ chồng, cũng nên nhớ đến tình cũ chứ, sao lại không thân thiện với anh như vậy?

Chẳng lẽ, lúc trước vẫn còn ấn tượng bị anh lạnh nhạt?

Nếu đúng là thế, thì chuyện này không ổn rồi!

Bảy rưỡi sáng, ánh mặt trời rải khắp mặt đất, Huống Vịnh Ninh vẫn giữ sự yên tĩnh trong phòng ngủ, chỉ có tiếng điều hòa rất nhỏ, ngăn cách tất cả với phòng ngoài.

Hôm qua vì thảo luận với thầy Hà về tên các món ăn, khuya mới đi ngủ, cho nên giờ vẫn chưa dậy.

Giờ này trước kia, cô đã sớm rời giường xuống bếp dọn bữa sáng và chuẩn bị quần áo cho An Húc Thần, nhưng giờ chỉ còn một thân nhẹ nhàng, có thê yên tâm mà ngủ.

Bỗng dưng, di động trên tủ đầu giường rung mạnh, tuy không có chuông, nhưng tiếng rung lại phát ra tiếng ê… ê… ê… quấy rầy mộng đẹp của cô.

“Vịnh Ninh, anh có mấy cái kẹp ca vát Hắc Diệu Thạch (1), em biết để ở chỗ nào không?” Đầu dây bên kia, là tiếng nói trầm thấp của An Húc Thần.

Quá khứ mỗi ngày cô đều chuẩn bị quần áo cho anh, cho nên đồ để chỗ nào cô nắm rõ như lòng bàn tay, anh tìm không thấy thứ gì, hỏi cô là được, chẳng qua không hiểu cô có quên cả những việc vặt vãnh ngày đó hay không?

“Ở tủ thứ năm, ngăn kéo thứ hai đếm ngược từ dưới lên.” Mơ mơ màng màng, Huống Vịnh Ninh nghĩ ngợi một chút đã thốt ra đáp án.

Đáp án công bố, hai người không hẹn mà ngẩn ra.

Không phải cô nhớ quá rõ chứ?! An Húc Thần nghĩ.

Toi rồi, mình trả lời quá nhanh! Huống Vịnh Ninh nghĩ.

“Ngay cả chuyện nhỏ này em cũng nhớ, xem ra, thứ em quên chỉ có anh!” An Húc Thần so ra cảm thấy thật ấm ức.

Chẳng qua anh tìm mãi không thấy, trong lúc bối rối gọi cho cô, muốn hỏi thử thôi, cũng không nghĩ cô sẽ nhớ, không ngờ lại có được đáp án ngoài ý muốn.

“Cái kia...... Cái kia......” Huống Vịnh Nịnh kích động rồi đột nhiên sáng suốt. “Tôi cũng không hiểu được nha, tôi chỉ trả lời theo bản năng thôi, ha ha......” Chột dạ cười gượng giải thích.

“Vậy em có nhớ ra chút gì về anh không?” Anh mong ngóng hỏi.

“Không.” Đáp rõ nhanh, không cần nghĩ ngợi, trong giây lát, lại phát hiện mình đáp quá nhanh sẽ làm người ta nghi ngờ, vội vàng nói sang chuyện khác. “Anh này, mới tám giờ sáng đã gọi đến hỏi cái nọ cái kia là sao?”

“Là, ngại quá, giờ anh mới biết đã ỷ lại vào em thế nào.” An Húc Thần không giấu giếm, thẳng tanh trả lời.

(1) tên một loại đá trang sức

Anh ỷ lại vào cô sao? Cô thì nghĩ sự tồn tại của mình với anh là có cũng được mà không có cũng được đấy!

Không, bình tĩnh đã, đừng tùy tiện nghe anh nói vài câu đã dao động.

Cô trầm mặc vài giây, mới lại lạnh lùng mở miệng. “Về sau không tìm thấy cái gì, xin anh tự tìm, nhất định đều ở trong nhà, không thể không thấy.”

“Tìm nửa ngày mà không thấy, không bằng hỏi em thì nhanh hơn.” Anh rất xấu tính, dù tìm được cũng giả bộ không thấy, ai bảo cô ở xa anh, anh đành phải dùng phương thức này thôi!

Huống Vịnh Ninh nghẹn họng nhìn trân trối, Cái người đàn ông xấu xa trong điện thoại này, ở chung cùng cô một năm, là An Húc Thần luôn lạnh lùng đây sao?

Đầy bụng nghi vấn, cũng không thể để lộ là chẳng mất trí nhớ, đáng phải đổi cách khác để biểu đạt bất mãn: “Trước kia anh cũng vô lại thế này sao?”

“Cũng không hẳn, đây là khả năng tiềm ẩn gần đây bị em kích thích.” Anh trêu chọc đáp. “Nhưng thật ra là em, trước khi xảy ra tai nạn xe, là một cô bé dịu dàng ngọt ngào, giờ đã thay đổi rồi.”

Phải không? Anh cho rằng cô dịu dàng ngọt ngào? Vậy vì sao......

Quên đi, hiện tại nói lời này còn có ý nghĩa gì!

“Nói không chừng tôi hiện tại, mới đúng là tôi.” Cô cố ý nói ngược lại.

Ở trước mặt tình yêu, con người dễ dàng trở nên rụt rè, sợ hãi cái này, băn khoăn cái kia, trong lòng thầm nghĩ chỉ muốn biểu hiện tốt nhất trước mặt người đó, đánh mất bản thân, giờ không cần nữa, cô muốn yêu chính mình.

“Vậy còn tốt hơn, cá tính của em thế này anh càng thích.” Ngược lại, vẻ mặt hiện tại của cô khác trước, nhưng vẫn hấp dẫn anh như cũ.

Bản chất con người rẻ mạt như vậy? Dịu dàng hiền lành không cần, lại thích thái độ lạnh như băng? Anh thật kỳ quái nha!

“Cho nên căn bản anh không thích tôi trước kia?” Lời nói của anh ảnh hưởng đến tâm tình, Huống Vịnh Ninh cảm thấy trong ngực cháy lên một mồi lửa, cố ý chọc gậy đây mà.

“Không phải anh nói vậy.” Cô lúc trước, cô bây giờ, đều là Huống Vịnh Ninh, đều là người phụ nữ đã chiếm giữ tâm tư anh.

Nhận ra mình đang thấp thỏm, Huống Vịnh Ninh nằm trên giường thành hình chữ đại (1), hít sâu cố bình tĩnh.

Trước kia bọn họ chưa từng rảnh rỗi nói chuyện qua điện thoại thế này, ly hôn rồi mới bồi dưỡng tình cảm sao? Cô lắc đầu cười nhạo.

“Không nói nữa, tôi còn muốn ngủ tiếp.” Nhưng thật ra chỉ là nói cho có thôi, tỉnh rồi còn ngủ thế nào? Chỉ là không muốn nói chuyện với anh nữa, không muốn buồn phiền.

“Được rồi, em đi ngủ. Nhưng mà hai ngày tới đến đây nhắc anh, nói một số vị trí đồ đạc cho anh biết.” Anh cố ý nói giọng đương nhiên.

“Vì sao?!” Cô kinh ngạc hô, phản xạ chống lại. “Em không làm!” Cô không muốn trở lại căn nhà kia, sẽ nhớ lại đủ loại đau xót.

“Không làm cũng không sao, anh tìm không thấy thì ‘lúc nào’ gọi điện hỏi em cũng được.” Anh đây rất hiền lành, không biết miễn cưỡng là gì…

Cái này là khủng bố đúng không, đây là ám chỉ sẽ có vài hôm giống hôm nay đúng bảy tám giờ sáng điện đến, thậm chí có lẽ là nửa đêm?

“Được rồi, đi thì đi.” Cô tức giận đáp ứng.

“Ok, vậy hai ngày sau gặp.” Được như ý, giọng nói đặc biệt khoái trá.

Đóng nắp di động, khí giận phun ra từ lỗ mũi.

Làm sao lại như vậy, ngay cả ly hôn rồi còn phải chịu đựng An Húc Thần sao?

Đáng hận! Anh cứ thường xuyên đến tìm cô như vậy, đến khi nào thì cô mới có thể quên cô đã từng yêu anh chứ?

Hai ngày sau, An Húc Thần và Huống Vịnh Nịnh đúng hẹn gặp mặt, vì thế, từ sớm anh đã bắt đầu làm “chuẩn bị”.

Đầu tiên là để Thôi đại thẩm nghỉ hai ngày, tránh để đang có tiến triển, lại bị bóng đèn phá ngang. Lại để một đống chén chưa rửa trên bàn, chăn bông không gập, quần áo bẩn quăng loạn xạ, cho dù chưa mặc qua cũng ném ra tuốt, gối ôm trên ghế sô pha trong phòng khách thì lau hai lượt trên mặt đất, giày cũng mỗi chiếc một nơi…

Anh không phải người đàn ông lôi thôi, chính xác mà nói, anh thích sạch sẽ yêu chỉnh tề, tuy chưa đến mức cái gì cũng phải sạch sẽ, nhưng không thể chịu được quá bẩn, nhưng chiêu này do Chu Nghị và Trịnh Duẫn Võ dạy, muốn giả bộ đáng thương, giả vờ chán chường, phải kích thích tình mẫu tử của cô.

Anh không mù quáng nghe theo, nhưng vì nghe qua cũng cảm thấy có đạo lý, cho nên mới tiếp thu đề nghị của họ, ngoài ra còn có liều chết hi sinh, khổ nhục kế, mỹ nam kế…

Bọn họ nói rất nhiều, nhưng quan trọng phải linh hoạt vận dụng vào tình huống, bộ dáng bàn bạc vừa cẩn thận vừa sôi nổi, như là anh thật sự muốn tiến hành trường kỳ kháng chiến.

Chuông điện thoại, anh bước ra xa để nghe, vốn tưởng Huống Vịnh Ninh sắp đến, không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Trịnh Duẫn Võ.

“Thế nào? Chuẩn bị tốt theo lời chúng tôi chưa?” Không hổ là bạn tốt, Mức độ khẩn trương của Trịnh Duẫn Võ độ không thua gì đương sự.

“Rồi, trong phòng loạn như bị phần tử khủng bổ dội bom vậy.” An Húc Thần cố ý thổi phồng.

“Ai, quá nhiều hay quá ít đều không được a!” Trịnh Duẫn Võ dặn dò.

“Biết rồi! làm sao giống như mẹ già vừa mất vậy!” An Húc Thần mỉm cười trêu chọc.

“Ai dạy cậu khiêm tốn như vậy khi bị vợ đá, tôi là bạn tốt nên đương nhiên lo lắng rồi.” Trịnh Duẫn Võ trề môi chế nhạo.

“Hà!” An Húc Thần khẽ mắng, cũng không thể phủ nhận anh nói là thật.

“Nhớ cuối cùng phải xuất tuyệt chiêu a!” Trịnh Duẫn Võ lại nhắc nhở.

“Có tốt không?” An Húc Thần không chắc chắn nói, cho rằng biểu hiện cuộc sống như vậy là đủ rồi.

“Tin tôi, nhất định rất có tác dụng.” Trịnh Duẫn Võ vỗ ngực cam đoan, anh nói tuyệt chiêu là chiêu tốt.

“Nhưng......” Anh còn do dự, nhưng lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên, anh có điểm hoảng hốt. “Ai, cô ấy đến rồi, không nói nữa!”

“Tốt tốt tốt, nhanh mở cửa đi, nhớ phải dùng tuyệt chiêu, chú em, chúc cậu thành công!” Trịnh Duẫn Võ cố động viên anh, dứt khoát cúp máy.

Tuyệt chiêu phải giữ lại dùng lúc đặc biệt à? An Húc Thần tự cân nhắc nặng nhẹ, lập tức hít sâu, lấy thái độ bình tĩnh đi đến cửa.

Kế lừa gạt cũng phải chú ý đến hình tượng, không thể mất hình ảnh được!

(1) 大: dang tay dang chân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play