Lý Nhược Phi đứng dậy, cặp mắt như ngân hà hội tụ, vẻ mặt kiêu ngạo: “Phó Hoài Xuyên, Lý Nhược Phi của hôm nay, không những mang theo dấu tích quẩn quanh quen thuộc của Nhan Xung Vũ, cho dù ngươi giết ta, hồn phách của ta e rằng cũng về bên Nhan Xung Vũ, từ bỏ thói quen ăn uống thì thế nào chứ? Ta lập tức từ bỏ, nhưng Nhan Xung Vũ có mặt khắp nơi. Hắn không phải chín năm không thể thay đổi ta, mà là hắn chưa từng thay đổi ta. Điều duy nhất ngươi có thể chứng minh đó là, ngươi không phải Nhan Xung Vũ.”

______

Sáng sớm hôm sau, Lý Nhược Phi đau mà tỉnh, chỉ cảm thấy tay phải co rút đau như kim đâm, ngón tay sưng tấy, cắn răng hoạt động một chút, xương ngón tay có lẽ bị gãy, đáy lòng thầm mắng biến thái chết tiệt.

Ra khỏi phòng ngủ, vừa vào phòng khách liền thấy tuyệt sắc nữ tử ngồi cạnh bàn mỉm cười nhìn mình, đôi mắt của nàng rất giống Uất Trì Hương, cong dài giống như cánh hoa, Lý Nhược Phi rất thích nàng.

Chỉ thấy trên bàn bày đủ loại điểm tâm, còn một nồi cháo gạo trắng nóng hổi. Lý Nhược Phi cũng không nhiều lời, ngồi xuống dùng tay trái cầm đũa ăn, đợi hắn ăn xong, nữ tử mới nói: “Những món này đều là ta làm, có ngon không?”

Lý Nhược Phi gật đầu: “Rất ngon. Tỷ là ai?”

Nữ tử nói: “Ta là Nam Cương Kim Chi phu nhân.”

Lý Nhược Phi hỏi: “Là tên của tỷ sao?”

Kim Chi phu nhân ngẩn người, Lý Nhược Phi bổ sung: “Ta ở Lãng Quốc là Bình Nam vương, nhưng tên ta là Lý Nhược Phi, người ở đây một khi gọi ta là Bình Nam vương, ta biết bọn họ muốn sỉ nhục người mang phong hào này.” Ngưng đọng nhìn gương mặt của nàng, cẩn cẩn dực dực nói: “Tỷ chẳng lẽ lại thích người khác gọi mình là Kim Chi phu nhân sao?”

Kim Chi phu nhân trong lòng ấm áp, thiếu niên trước mặt tuy danh chấn thiên hạ, người người tương truyền tàn nhẫn giảo quyệt, nhưng ánh mắt nhìn mình lại tràn đầy ôn nhu, chỉ cảm thấy đối với hắn có một loại hợp ý yêu thích khó diễn tả, cười bảo: “Ta có tên, bất quá cũng như ngươi nói, người ở đây càng thích gọi ta là Kim Chi phu nhân, bởi Kim Chi phu nhân chính là sủng phi trong cung Nam Cương, bây giờ trở thành tù nhân, bọn họ rất thích loại cảm giác này.”

Nhãn châu xoay chuyển, ha ha cười nói: “Bọn họ càng thích gọi phong hào của phu quân ta: Thuận Thiên Hầu.”

Lý Nhược Phi vỗ tay cười lớn, lại đụng vết thương tay phải.

Kim Chi phu nhân kinh hô một tiếng, nói: “Bị thương nặng như vậy sao?”

Vội kéo tay hắn cẩn thận xem xét, nói: “Ngươi vào phòng ta, ta trị thương giúp ngươi.”

Lý Nhược Phi ngạc nhiên nói: “Tỷ có thể trị thương?”

Kim Chi phu nhân liếc mắt nhìn hắn, nhưng chỉ thấy phong tình, không thấy ác ý.

Kim Chi phu nhân vừa bôi thuốc băng bó cho hắn, vừa ôn nhu nói: “Tên của ta là Tần Sơ Nhụy. Trước khi tiến cung đã cùng phụ thân phiêu bạc khắp nơi hái thuốc, phụ thân vốn là một danh y.”

Dương quang xuyên qua cửa sổ len lỏi vào, ánh nắng mùa thu bàng bạc, men theo động tác Tần Sơ Nhụy, chớp động trên làn da trắng mịn sáng bóng của nàng, đuôi mắt hiện lên vài nếp nhăn, càng tăng vẻ xinh đẹp.

Tần Sơ Nhụy khéo léo nhạy bén, nhìn ánh mắt Lý Nhược Phi, sờ lên mặt, cười nói: “Ta đã già rồi.”

Lý Nhược Phi vội nói: “Không, già chỗ nào, nhìn thế nào cũng giống muội muội của ta.”

Tần Sơ Nhụy duyên dáng cười: “Nói bậy, ngươi mới lớn thế này, đã muốn chiếm nghi của ta như vậy, quả thật đáng đánh.”

Lúc nói chuyện cũng đã giúp hắn băng bó xong, Lý Nhược Phi đau đớn giảm bớt, nhịn không được cười nói: “Xem ra ta thật nên gọi tỷ là Thần y muội muội rồi.”

Tần Sơ Nhụy nói: “Đừng loạn động, bảy ngày sẽ khỏi, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc ngươi dụng đao.” Lại hỏi: “Nhược Phi, ngươi là người Dao Quang?”

Lý Nhược Phi nói: “Sao tỷ biết? Mẫu thân ta là người Dao Quang, bất quá cho tới giờ chưa từng đến đó, từ nhỏ ta đã lớn lên trên thảo nguyên.”

Tần Sơ Nhụy cười nói: “Ta trước đây cùng phụ thân du lịch khắp nơi, từng đi qua Dao Quang, Dao Quang sản sinh mỹ nhân, đặc biệt nước da của họ, ta chưa từng thấy màu da giống như ánh trăng kia ở những nơi khác.” Vươn tay sờ mặt Lý Nhược Phi, nói: “Ngươi xem ngươi, tuy rằng đánh trận nhiều năm, lại không hề giống những nam nhân thô lỗ, cho nên ta vừa nhìn đã biết.”

Khẽ thở dài, sẵng giọng: “Thật không hiểu nam nhân các ngươi, cố tình thích đến nơi khác đánh đánh giết giết, máu chảy thành sông sinh linh đồ thán thì thú vị lắm sao?”

Lý Nhược Phi cười khổ nói: “Tỷ không hiểu.”

Tần Sơ Nhụy nói: “Vậy ai hiểu?”

Lý Nhược Phi nhìn bên ngoài cửa sổ, gió thu mát mẻ, cây cỏ Yến Chi quan đã sắp úa vàng, linh dương đang lúc mập mạp, là mùa tốt nhất để săn bắn, khóe môi nở nụ cười gần như thuần khiết: “Nhan Xung Vũ.”

Dư quang khóe mắt Tần Sơ Nhụy thoáng thấy góc tay áo ngoài cửa, cẩm bào màu tro hoa văn đám mây, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Phó Đông Bình ngẫu nhiên cảm phong hàn, Phó Hoài Xuyên sau khi thăm bệnh xong Thái tử đề nghị huynh đệ gặp mặt.

Huynh đệ bốn người chỉ có Phó Hình Giản cùng Phó Hoài Xuyên là cùng một mẹ sinh ra, sau khi ngồi xuống đều ồn ào một phen lo lắng thân thể của phụ hoàng. Phó Hoài Xuyên lại nghĩ đến nụ cười nhìn ra ngoài cửa sổ kia của Lý Nhược Phi, khiến người ta vừa nghĩ đã muốn chặt chẽ hôn lại muốn hung hăng cắn nát, nhìn trà xanh trong chén, nhịn không được xuất thần.

Lại nghe Thái tử thở dài: “Thân thể phụ hoàng dạo gần đây không được như trước nữa, nghe Trương công công nói, ban đêm hô lớn tên của Thất đệ.”

Phó Tinh Hạc an ủi: “Thất đệ cùng Lục muội đổi lấy hai mươi năm không dậy binh đao của hai nước, đây cũng là chuyện tốt.”

Thái tử nói: “Nói là vậy, nhưng lúc đó nếu không phải Tứ đệ kiên trì đóng quân Khai Yết, cũng không đến mức để Lý Nhược Phi tiến binh thần tốc vào Trung Nguyên, binh lâm Tĩnh Phong, phụ hoàng cũng sẽ không nhận lời để Thất đệ làm chất.”

Nhất thời không ai lên tiếng.

Phó Hình Giản nâng đôi mắt bán trong suốt, thản nhiên nói: “Hiệp ước đình nghị lúc đó, đại ca ngươi tán thành Thất đệ làm chất.”

Thái tử cười nói: “Hiện tại thiên hạ thái bình, trăm vạn hùng binh trong tay Tứ đệ không biết an bài thế nào?”

Phó Sùng Nguyên trước nay rộng rãi, chưa từng hung hăng dọa người như vậy, Phó Tinh Hạc không khỏi khó hiểu, hòa giải nói: “Được rồi, đại ca, để Triệu Mạnh Húc trong quý phủ ra đây pha trà cho chúng ta, đã lâu không được thấy tuyệt kỹ Phượng hoàng tam điểm đầu của hắn.”

Thái tử cũng không đáp, chỉ gắt gao nhìn Phó Hoài Xuyên.

Phó Hoài Xuyên nâng chén trà tử sa (1), có loại khí thế bất động thanh sắc áp chế phong vân bão táp, cười nói: “Tiểu thạch lãnh tuyền lưu tảo vị, tử nê tân phẩm phiếm xuân hoa, Ngũ đệ, Bạch hào ngân châm tuyệt vời cỡ này, ngoại trừ Triệu hầu gia, còn ai có thể điêu luyện như vậy?” Lại nói: “Thái tử đừng sốt ruột, Bạch hào ngân châm này phải pha ba lần (2) mới được trà ngon, nóng vội, chỉ sợ đắng chát khó nuốt.”

Mọi người cũng cười.

Thái tử lại khen: “Tứ đệ chẳng những hiểu đạo cầm binh, cư nhiên còn am hiểu trà đạo, nhân tài bậc này, chỉ sợ trên đời không có người sánh được, Tứ Dã vương phong hào nho nhỏ kia, thật quá ủy khuất cho Tứ đệ.”

Phó Hoài Xuyên đang định mở miệng, đã thấy một người chậm rãi tiến vào, vạt áo kéo dài, mày như xuân sơn, mắt như sóng vỗ, không dính theo chút khói lửa nhân gian, tay cầm một ấm trà tử sa nho nhỏ, chính là Thuận Thiên hầu Triệu Mạnh Húc.

Triệu Mạnh Húc chỉ biết Thái tử có khách, lúc bước vào nhìn thấy Phó Hoài Xuyên, không khỏi run sợ, lại bị ánh mắt như u linh của Phó Hình Giản lướt qua, sợ đến mức tay run lẩy bẩy, ấm trà tử sa rơi xuống đất, vỡ nát.

Trong quý tộc Trữ quốc có vô số người nuôi dưỡng nam sủng cho mình, tuy Phó Đông Bình không thích, nhưng cũng không hoàn toàn cấm đoán. Triệu Mạnh Húc gầy yếu tao nhã, khí phách xuất trần, chính là đối tượng mà những kẻ hảo nam phong yêu thích, sau khi bị bắt về Tĩnh Phong, bị Phó Hình Giản cưỡng ép, thay Phó Hoài Xuyên phân thưởng cho chư vị tướng lĩnh có công, sau lại điều giáo đưa làm hạ lễ cho Tả tướng, thủ đoạn trong đó vô cùng thảm khốc, vong quốc chi quân, so với kỹ nữ lại càng không bằng.

Mãi cho đến khi được Thái tử coi trọng, thu vào phủ, mới không bị người khác chạm vào. Vì vậy, đám người Tả tướng cực kỳ bất mãn, Phó Đông Bình bởi vậy mà biết Thái tử yêu thích long dương, cố ý hạ chỉ mắng mỏ một hồi.

Chỉ thấy Triệu Mạnh Húc sững sờ tại chỗ, trà nóng trong ấm hắt lên chân, cũng không than đau.

Phó Hình Giản khẽ cười: “Đại ca dạy dỗ vị Hầu gia này rất tốt, dịu dàng như xử nữ a.” Đứng dậy nói: “Chúng ta cũng không quấy rầy đại ca, cáo từ vậy.”

Ba người ra khỏi phủ Thái tử, Phó Tinh Hạc một mình đi trước.

Phó Hình Giản nói với Phó Hoài Xuyên: “Thân thể lão nhân đã không được như trước, Thái tử nóng lòng.”

Phó Hoài Xuyên cười lạnh nói: “Thái tử nghĩ muốn kích ta động thủ lúc này, nhân lúc lão nhân còn sống, mượn thế của hắn giải quyết ta, một mẻ đắc thắng.”

Phó Hình Giản gật đầu: “Ngươi biết thì tốt, đừng để mẫu thân cùng ta thất vọng.”

Phó Hoài Xuyên mệt mỏi.

Quay về phủ, cũng đã hoàng hôn, vừa bước vào Minh Tuyền uyển, nghe thấy Lý Nhược Phi đang cùng Kim Chi phu nhân nói chuyện đi săn, thấy hắn bước vào, lập tức im lặng.

Kim Chi phu nhân đứng dậy, thản nhiên nói: “Vương gia hồi phủ, thiếp vừa phân phó trù phòng buổi tối nấu cháo hạt sen.”

Phó Hoài Xuyên cười nói: “Không cần làm cháo hạt sen, bảo bọn họ làm những món ngọ thiên hôm trước, một món cũng không đổi. Đợi một lát chúng ta cùng ăn.”

Kim Chi phu nhân cảm thấy kỳ quái, lại mỉm cười phân phó, cũng bảo thị nữ đốt đèn.

Phó Hoài Xuyên ngồi xuống, nói: “Đang nói chuyện đi săn?”

Kim Chi phu nhân cười nói: “Cũng không phải …” Lại bị Phó Hoài Xuyên phất tay ngăn chặn.

Lý Nhược Phi liếc hắn, không nói lời nào.

Phó Hoài Xuyên cũng không cho rằng là ngang bướng, hỏi: “Năm đó ta mượn ngựa đi qua thảo nguyên Ngạch Luân, tại sao ta lại lọt vào lang tập?”

Lý Nhược Phi lập tức đáp: “Trời phạt, lúc đó ta đã nói với ngươi rồi.” Dứt lời cư nhiên còn ha ha cười.

Phó Hoài Xuyên gật đầu: “Nhược Phi ngươi có một khuyết điểm rất lớn, chính là đạo lý ngươi đều hiểu, lại không thể khống chế kiêu ngạo của chính mình, trên chiến trường năng lực nhẫn nãi kinh người, làm chất tử lại ngại không hiểu cách nhẫn nại.”

Lý Nhược Phi thừa nhận: “Vậy thì sao?”

Phó Hoài Xuyên thản nhiên nói: “Cũng không sao cả, chính là ta cũng có một khuyết điểm.” Như thiểm điện xuất thủ chế trụ tay phải đang bị thương của Lý Nhược Phi, đặt trên thạch bàn răng rắc vặn gãy, nói tiếp: “Chính là, cũng thiếu tính nhẫn nại.”

Kim Chi phu nhân kinh hô một tiếng, Lý Nhược Phi trên trán toát hạt mồ hôi lớn, cắn răng nhịn than đau.

Phó Hoài Xuyên lại gần hắn, hỏi: “Lần thứ ba hỏi ngươi, Nhược Phi, ngươi hảo hảo trả lời, lang tập trên thảo nguyên Ngạch Luân rốt cuộc là vì sao?”

Kim Chi phu nhân sắc mặt trắng bệch, khẩn trương đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực, lại thấy Lý Nhược Phi mỉm cười.

Vẫn là hai chữ, không nhiều một chữ, không ít một chữ: “Trời phạt.”

Gió tựa hồ im lặng, Kim Chi phu nhân ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.

Khóe miệng Phó Hoài Xuyên câu lên nụ cười tán thưởng, trong ánh mắt hiện quang mang nguy hiểm, ngồi vào chỗ cũ nói: “Vấn đề này về sau ta sẽ tìm cơ hội thích hợp hỏi lại ngươi.” Lướt qua dưới bàn: “Đem tay trái cầm đao của ngươi thu lại.”

Kim Chi phu nhân thở hắt ra một hơi, đứng dậy đang muốn lấy thuốc, Phó Hoài Xuyên lạnh lùng nói: “Kim Chi, không cần làm chuyện ngu xuẩn, ăn cơm trước.”

Kim Chi phu nhân ngồi xuống, trong đôi mắt xinh đẹp vừa đau lòng vừa khuất nhục, nhịn không được hàng lệ lăn dài.

Lý Nhược Phi ôn nhu nói: “Sơ Nhụy, đừng khóc, ta một chút cũng không đau.”

Đang nói, thức ăn từng món được bưng lên. Chính là đùi dê nướng, tôm Long Tĩnh lột xác, quyết ngư hấp, vịt tiềm thần tiên, món chay thập cẩm, canh rau nhút Ngọc Hồ, không thiếu một món.

Lý Nhược Phi nhấc đũa ăn, lại bị Phó Hoài Xuyên đánh gãy.

Lý Nhược Phi giận dữ: “Ngươi rốt cuộc muốn gì!”

Phó Hoài Xuyên nghiêm mặt nói: “Ngày đó những món này ngươi ăn giống như bò gặm mẫu đơn, ta rất không thích.” Dùng thìa bạc múc một muỗng tôm lột xác, đặt trong đĩa sứ trước người Lý Nhược Phi: “Vừa hay tay ngươi bị thương, ta giúp ngươi gắp thức ăn.”

Lý Nhược Phi cười nói: “Cảm ơn.” Kẹp lấy tôm lột xác bỏ vào trong miệng.

Phó Hoài Xuyên nói: “Từ hôm nay, về sau mỗi ngày mỗi bữa đều ăn những món này, cho đến khi bỏ được thói quen ăn uống của ngươi.”

Lý Nhược Phi hít sâu một hơi, cố nhịn xung động muốn mắng hắn, nói: “Thật ra ăn gì ta căn bản không để tâm, nhưng ta muốn biết tại sao.”

Phó Hoài Xuyên đặc biệt nghiêm túc: “Bởi vì thói quen ăn uống của ngươi, sẽ khiến ta đố kỵ lúc ngươi cần nhất Nhan Xung Vũ lại xuất hiện, ta không muốn ở trên người ngươi nhìn thấy dấu tích của hắn, mặt khác, Nhan Xung Vũ chín năm cũng chưa từng thay đổi được thói quen của ngươi, ta hy vọng chín ngày có thể làm được, ta muốn chứng minh sức ảnh hưởng của ta với ngươi lớn hơn hắn.

Lý Nhược Phi ngẩn người nói: “Ngươi biết?”

Phó Hoài Xuyên vuốt cằm: “Ta cũng biết, ngươi lưu lạc trên thảo nguyên ba năm.”

Lý Nhược Phi buông đũa, hỏi: “Nếu ta không đổi thì thế nào?”

Phó Hoài Xuyên nhanh chóng nói: “Ngươi liền bị đói.”

Nói xong cảm thấy khẩn trương trước nay chưa từng có, ta muốn xem ranh giới trong ngươi, đói khát là ác mộng của ngươi, Nhan Xung Vũ là tín ngưỡng của ngươi, xem ngươi làm sao lựa chọn, xem ra ta thắng vài phần rồi.

Lý Nhược Phi mỉm cười, cũng đã ăn tiếp, ăn xong tôm lột xác nói: “Tiếp tục giúp ta gắp thức ăn a.”

Phó Hoài Xuyên vui mừng muốn điên, ý bảo Kim Chi phu nhân đi lấy thuốc, vừa dùng lưỡi đao mỏng cắt thịt đùi dê, lại tự mình múc một chén canh, đều đầy ắp trước mặt Lý Nhược Phi.

Kim Chi phu nhân trong lòng lại mơ hồ lo lắng, một đường phân hoa phất liễu đến Gia Mộc viện của mình lấy thuốc, nhấc váy cơ hồ chạy trở về, vừa đúng lúc Lý Nhược Phi ăn xong, đến gần, cầm chỗ bị thương, xương cổ tay đã bị bẻ gãy, đỡ đoạn xương gãy, cố định, bôi thuốc lên, băng bó xong xuôi, cảm thấy hơi yên tâm.

Lý Nhược Phi đứng dậy, cặp mắt như ngân hà hội tụ, vẻ mặt kiêu ngạo: “Phó Hoài Xuyên, Lý Nhược Phi của hôm nay, không những mang theo dấu tích quẩn quanh quen thuộc của Nhan Xung Vũ, cho dù ngươi giết ta, hồn phách của ta e rằng cũng về bên Nhan Xung Vũ, từ bỏ thói quen ăn uống thì thế nào chứ? Ta lập tức từ bỏ, nhưng Nhan Xung Vũ có mặt khắp nơi. Hắn không phải chín năm không thể thay đổi ta, mà là hắn chưa từng thay đổi ta. Điều duy nhất ngươi có thể chứng minh đó là, ngươi không phải Nhan Xung Vũ.”

Thất bại thảm hại.

Cõi lòng như bị chìm xuống hồ nước lạnh giá không thấy đáy. Bản thân lại coi thường hắn rồi, còn vui mừng đến nỗi ngay cả nửa điểm nghi ngờ cũng không có, liền nghĩ hắn có thể dễ dàng từ bỏ, quá nóng vội, vốn là cái sai của mình.

Khi ngẩng đầu nhìn, trăng tròn cô tịch đăng cao, lại không thấy ánh sao, ánh sao đầy trời thì ra đều nằm trong mắt Lý Nhược Phi, càng đẹp bao nhiêu càng đáng hận bấy nhiêu.

Khẽ thở một hơi, Phó Hoài Xuyên nói: “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, Kim Chi nếu không có việc gì, chiếu cố hắn nhiều hơn.” Trường thân đứng dậy, nhưng vẫn bước đi.

Tần Sơ Nhụy một phen cầm lấy tay Lý Nhược Phi, thì thầm nói: “Hài tử ngốc nhà ngươi, làm ta sợ muốn chết.”

Lý Nhược Phi cảm thấy lòng bàn tay mềm mại trơn láng của nàng toát đầy mồ hôi lạnh, trong lòng ấm áp, nói: “Hù tỷ chết rồi, ta sẽ đau lòng chết mất.”

Tần Sơ Nhụy nói: “Ngươi không biết hắn đáng sợ bao nhiêu…” Nhịn không được rùng mình một cái, trách mắng: “Ngươi sao lại không thể nhẫn thêm một chút nữa?”

Lý Nhược Phi cười khổ nói: “Ta nhịn không được.”

____________

(1) Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu làm trà cụ.

(2) Tức “Tam đạo trà”, cách pha trà ba lần, là văn hóa tục lễ độc đáo ở Đại Lý, tỉnh Vân Nam, là trà đạo đặc biệt mà người Đại Lý đãi khách, chính vì sự tinh tuý của trà đạo này là “Nhất khổ, nhì điềm, tam hồi vị”, có nghĩa là thưởng thức lần đầu thấy đắng, lần thứ hai thấy ngọt, lần thứ ba khiến người ta phải ngẫm nghĩ về ý nghĩa cuộc đời nên đã rất được tôn sùng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play