Ba ngày kế tiếp có thể nói là ba ngày bận rộn nhất đối với Lý Tịch.
Sau khi Lý Tịch thong thả ra khỏi chỗ của Hoàng thượng, y đi thẳng đến chỗ Đô úy kinh kỳ.
Hiện tại người giữ chức Đô úy kinh kỳ là Tần Mông Lương, vốn là thuộc hạ dưới thời Ngôn Ấp còn là vương gia. Hắn nhậm chức cũng được hai năm, cũng là sau thời điểm Ngôn Ấp truất phế hết bọn bè đảng cũ.
Tần Mông Lương nghe tin truyền liền cấp tốc ra nghênh đón Lý Tịch.
Từ xa Lý Tịch đã nói: “Tần Đô úy không cần đa lễ, ta tự vào được rồi.”
Y nhìn thấy quân lính đứng dàn hàng từ đằng xa, rồi họ cúi người chào trước sảnh đường.
Lý Tịch bước vào trong nội đường rồi, Tần Mông Lương mới nối gót theo. Hắn cẩn thận xem sắc mặt Lý Tịch một hồi mới dè dặt: “Chẳng hay, lần này Đốc ngự sử đến có việc gì không?”
“Cũng không có gì. Chẳng qua Hoàng thượng bệnh một thời gian khiến bầy tôi chúng ta có chút hoảng loạn. Ta sực nhớ đã lâu không gặp Tần Đô úy nên tiện ghé qua thôi. Tần Đô úy yên tâm, ta không phải đến đây hỏi tội gì đâu.” Lý Tịch bật cười.
Tần Mông Lương khẽ thở phào, còn tưởng Lý Tịch đến làm khó dễ gì nữa. “Thì ra là vậy, Lý đại nhân không cần khách sáo như thế. Ngài chỉ cần sai một tiếng thì người của Tần mỗ sẽ đến ngay. Thật đúng là phiền hà đại nhân rồi.” Mặc dù hai chức quan Đô úy kinh kỳ và Đốc ngự sử không trực thuộc nhau, nhưng thân phận Lý Tịch có phần đặc thù nên ai cũng rất kính nể y. Hơn nữa trong thời gian này, Lý Tịch nghiễm nhiên trở thành quyền thần trong triều, nói rằng y nắm triều chính trong tay là không hề quá chút nào. Mặt khác, ngày thường Lý Tịch không có huênh hoang cậy quyền nên danh tiếng rất tốt. Trong lòng Tần Mông Lương thấy nhẹ nhõm, khẩu khí cũng thân thiện hơn.
“Ta nghĩ mấy ngày nay chắc Tần Đô úy rất bận bịu. Hoàng thượng ngã bệnh, lại thêm chuyện Nam Định vương đến thành, ngài xử lý chuyện chắc cũng không dễ dàng gì.” Lý Tịch nhìn hạ nhân dâng trà mà bâng quơ nói.
“Nào đâu dám, nào đâu dám. Thật ra cũng không bận gì, đại nhân mới thật sự là bận. Người càng giỏi, cáng đáng càng nhiều mà.”
Tần Mông Lương đưa tay mời Lý Tịch uống trà, y vừa cầm chén trà lên vừa thuận miệng hỏi tình hình trong kinh thành. Chén trà cạn thì Lý Tịch cũng đứng dậy cáo từ. Tần Mông Lương vội vàng đi theo tiễn y.
Lúc Lý Tịch ra đến cửa lớn thì bất giác quay người lại, ra vẻ sực nhớ chuyện gì: “Phải rồi, mấy ngày nay ta nghe một số hạ quan đồn đãi rằng, có không ít tráng đinh trẻ tuổi tụ tập ngoài thành phía nam chừng năm mươi dặm. Hình như là người xứ khác đến đây, cũng không biết sao hùa đến kinh thành như vậy, chi bằng Đô úy cho người đi thăm dò xem sao. Không có gì là tốt nhất, nhưng nếu phát sinh chuyện thì cũng có thể giải quyết sớm.”
Tần Mông Lương ngẩn người: “Ở phía nam sao? Thật sự thuộc hạ không có nghe nói. Được, Lý đại nhân hãy an tâm, ta lập tức cho người đi thăm dò.”
Sắc mặt Lý Tịch ôn hòa bảo: “Không cần vội thế, để không làm lớn chuyện, Đô úy chỉ cần cho người đến hỏi thăm là được, không cần gióng trống khua chiêng. Với lại không cần nói do ta bảo, để tránh một số quan viên xầm xì là ta làm khó dễ người khác.”
“Được, thuộc hạ biết.” Tần Mông Lương nhận lời. Tuy hắn thấy lời đề nghị này hơi quái lạ, nhưng dù sao Lý Tịch là quan trên, cứ để y định đoạt vậy.
Lý Tịch bước lên xe ngựa, lắng nghe tiếng vó ngựa khua đều trên đường mới nhắm mắt lại.
Y đợi xe đi khỏi phủ Đô úy một quãng mới vén rèm lên bảo xa phu: “Hãy trở về Truyền Mô các.”
Xa phu thấy kỳ lạ: “Đã trễ rồi. Đại nhân lại không ăn tối sao?”
“Khỏi cần, đi thẳng đến đó đi. Ngươi đánh xe nhanh chút, ta còn một số chuyện cần xử lý.”
Xa phu đáp lời thì roi ngựa vung giòn tan, tiếng vó ngựa phi bần bật.
Trong lòng Lý Tịch âm thầm tính toán, phỏng chừng nội đêm nay người của Tần Mông Lương sẽ đến ngoại ô phía nam tra hỏi. Nếu Nam Định vương và Tần Mông Lương có cấu kết với nhau từ trước, Tần Mông Lương sẽ tìm cách báo tin cho Ngôn Tông biết. Còn nếu Tần Mông Lương không biết chuyện của Nam Định vương, thì sớm nhất là khuya mai Nam Định vương sẽ nhận được mật báo.
Tuy bảo đã cho người canh phòng từ trước, nhưng cẩn trọng vẫn hay hơn.
Lý Tịch không khỏi thở dài một hơi. Thật đến là mệt với mấy chuyện dựng trò này.
Cũng tối hôm ấy, Lý Tịch thức trắng, trằn trọc mà nghe tiếng mưa rào ngoài song cửa.
-0-
Qua sáng hôm sau, Lý Tịch thức dậy sớm rồi đi thẳng đến Truyền Mô các. Với tính tình hai vị thừa tướng mà nói, bình thường họ đến sớm hơn Lý Tịch nửa canh giờ để xử lý công vụ. Lần này đến phiên Lý Tịch đi trước họ một bước.
Chỉ một chốc sau thì tả hữu thừa tướng đã đến, họ thấy Lý Tịch ngồi trước đó từ sớm thì không khỏi sửng sốt. Y cung tay kính chào rồi ra ngoài cửa dặn dò: “Các ngươi đứng ngoài canh phòng, bất cứ ai cũng không cho vào. Ta có chuyện bàn bạc với hai vị đại nhân.” Y nói xong thì đóng cửa lại.
Trong phòng lập tức tối sầm, khuôn mặt hai lão già kia liền hoài nghi, không biết Lý Tịch tính giở trò gì đây.
Lý Tịch ngồi xuống, đoạn thở dài một hơi: “Chắc hai vị đại nhân còn chưa biết, nhưng đêm qua Hoàng thượng đã tỉnh lại.”
Hai lão kinh hoàng: “Hoàng thượng đã tỉnh?! Là chuyện khi nào? Tại sao ngươi không cho chúng ta hay?” Hai lão đưa mắt nhìn nhau mà trong lòng bỗng chột dạ.
“Rạng sáng hôm qua ta cũng mới được gọi vào cung. Lúc đó Hoàng thượng tỉnh dậy cũng đã một canh giờ. Kết quả, mới gặp Hoàng thượng thì người đã nổi trận lôi đình với ta.” Lý Tịch từ tốn lấy một phong thư ra: “Kính mời hai vị đại nhân xem.”
Lương Khắc Mẫn liếc nhìn Chử Thiên Thu, đoạn hai lão nhích đến gần ngọn nến để xem bức thư kia, vừa nhác thấy hai người đã điếng hồn bật lên: “Đây là gì?”
“Đây là bằng chứng Hoàng thượng cho người điều tra từ trước, là trương mục mà Nam Định vương chi cho quý phủ hai vị mỗi khi nhập kinh. Chỉ có lần này là khiến Hoàng thượng nổi giận tột cùng thôi.”
Mặt hai lão già đỏ nung lên.
Lý Tịch lại thở dài một hơi, sắc mặt nghiêm trọng mà bảo: “Thật ra, chuyện quan lại vương hầu nhập triều tặng cống vật cho quan trong triều là chuyện bình thường, trước giờ đều có. Thế nhưng, sai lầm lần này là Nam Định vương không nên thừa lúc Hoàng thượng lâm bệnh mà tặng vật quý giá đến vậy. Chúng ta đều biết Hoàng thượng bệnh cũng nhiều ngày, nói chói tai một chút là khó tránh chuyện không có lửa sao có khói. Cũng không biết là ai cho người đi điều tra xong lại dâng cho Hoàng thượng xem. Thử hỏi Hoàng thượng xem mấy thứ này xong thì không nghi ngờ sao? Hôm qua bệ hạ đã mắng nhiếc ta thậm tệ, người bảo sao lúc này lại cho Nam Định vương nhập kinh làm gì? Khổ nỗi ban đầu là chính Hoàng thượng hạ mệnh lệnh đó, thân chúng ta là bầy tôi sao có thể nhiều lời. Ta cam đoan trước mặt Hoàng thượng, việc hai vị đại nhân nhận tiền này nọ chẳng qua là nhận cho phải phép thôi, tuyệt không dính dáng gì đến chuyện mưu phản làm loạn đâu.” Nói trắng ra thì Lý Tịch tả cứ như là chuyện thật, sắc mặt hai lão già kia đã xanh xám từ đời nào. Lý Tịch ngao ngán thầm nghĩ, hóa ra mình giỏi tài đặt chuyện đến vậy…
Lương Khắc Mẫn lập tức nắm cổ áo Lý Tịch: “Tên ranh con, ngươi biết chuyện này! Là ngươi có phải không?”
Lý Tịch không hề chống cự, sắc mặt đau khổ bảo: “Làm sao là ta được? Hẳn hai vị đại nhân cũng biết năm nay ta cũng nhận lễ vật. Nếu ta tố cáo với Hoàng thượng thì có lợi gì chứ?”
Sắc mặt Lương Khắc Mẫn âm tình bất định, sau cùng chậm rãi buông y ra: “Làm sao ngươi thoát thân được?”
“Thì ta quỳ ngay trước mặt Hoàng thượng mà xin tha tội ngay chứ sao. Ta nói Nam Định vương tặng ta mấy thứ dược trà gì đó ta còn chưa ghé mắt nhìn nửa cái nữa là. Tuy ta mạnh miệng nói xiên nói quàng nhưng rốt ruộc Hoàng thượng cũng không truy cứu ta nữa.”
Chử Thiên Thu vội truy hỏi tiếp: “Nếu thật Hoàng thượng bỏ qua cho ngươi, sao người lại hỏi chuyện bọn ta chứ?”
“Cũng chỉ biết trách một điều, sợ rằng hai vị còn chưa hay biết gì, trước khi Nam Định vương nhập kinh đã dẫn theo năm trăm binh lính đóng ở phía nam ngoại ô!” Lý Tịch vừa dứt lời thì hai lão kia nhìn nhau, mặt kinh hãi không còn hột máu.
Lý Tịch thở dài, quả nhiên hai lão đã biết chuyện này. Nhưng y làm ra vẻ không để ý: “Cũng không biết Hoàng thượng nghe ai tâu nữa. Người liên hệ với việc mấy năm qua hai vị đại nhân nhận biết bao lễ vật từ Nam Định vương, thử hỏi sao không thịnh nộ cho được? Nhất định cho là ba người chúng ta ‘cấu kết’ với nhau. Hôm qua, nếu ta không ngăn chận thì nhất định bệ hạ đã hỏi tội rồi. Ta bẩm rằng chuyện tiền trao qua bạc đưa lại là kết giao bình thường, còn chuyện binh lính kia chắc là trùng hợp thôi. Dựa vào trí thông minh của Nam Định vương, không lẽ nào lại bày trò hồ đồ đó? Tuy lần này ta dùng cớ nhất thời không có bằng chứng nối kết hai việc đó, nhưng chỉ khuyên được Hoàng thượng đợi tra xét kỹ càng hẵng xử lý.”
Mồ hôi chảy ròng rã trên mặt hai lão già.
Lý Tịch lại nói tiếp: “Thật ra trong lòng chúng ta thừa hiểu, tuy Nam định vương thật là quyền uy một cõi, nhưng trong kinh thành này người lớn nhất vẫn là Hoàng thượng. Chúng ta quá hiểu tính tình của bệ hạ, người rất mực kiên cường, đã nói là làm. Nếu bệ hạ nổi giận thật thì sợ là ai cũng gánh không nổi đâu.” Y đối mặt với hai người kia gật gù liên hồi.
Lý Tịch lấy một hộp sáp từ trong ngực áo ra: “Cũng may là sau đó ta ngăn cản kịp thời. Sau cũng vì lúc đó thân thể Hoàng thượng chưa khỏe, nên bất đắc dĩ bệ hạ đã ra chiếu chỉ muốn ta toàn quyền xử lý.”
Lương Khắc Mẫn và Chử Thiên Thu mở cẩm thư ra thì trố mắt đọc, quả nhiên là ngự bút của Hoàng thượng đề trên thư muốn Lý Tịch toàn quyền xử lý chuyện này.
Hai người lại nhìn nhau, đoạn Lương Khắc Mẫn quay sang Lý Tịch: “Lúc đó Lý đại nhân nói không sai, chẳng qua chúng ta chỉ tới lui đôi chút với Nam Định vương, làm sao có chuyện cấu kết gì đó. Mong Lý đại nhân giúp đỡ, làm sáng tỏ chuyện này cho chúng ta trước mặt Hoàng thượng.”
Lý Tịch cất cẩm thư vào kỹ càng: “Làm sáng tỏ chỉ là chuyện nhỏ, hai vị nên nghĩ cách làm sao rút khỏi mớ bòng bong này mới là chuyện lớn.”
“Rút khỏi mớ bòng bong này?” Sắc mặt Lương Khắc Mẫn ra vẻ trầm ngâm.
“Phải. Theo ta thấy hai vị đại nhân nên trích ra phần tiền nhận được trước đây, đến lúc đó ta trình lên Hoàng thượng nói hai vị ngại thâm tình của Nam Định vương nên không thể không nhận, bất quá không hề dùng đến, bao nhiêu năm qua dùng để xây cầu đắp đường để tạo phúc cho bá tánh. Giờ hai vị chỉ còn lại chút số dư này.”
Tuy hai lão hơi đau lòng xót của, nhưng suy nghĩ thì cũng có lý vì thế đều gật đầu ưng thuận: “Được, cứ làm vậy đi.”
“Chuyện ngân lượng thì dễ, nhưng vậy cũng chưa chắc Hoàng thượng sẽ tin lời ta. Có điều hai vị đại nhân giao tiền ra thì bệ hạ cũng không có gì để nói. Có điều chuyện đóng quân của Nam Định vương thì cần phải suy tính, làm thế nào giải quyết mớ bòng bong này…” Y cũng giả tảng đang suy xét.
Lập tức Lương Khắc Mẫn lên tiếng: “Chuyện này thì dễ. Ta tức tốc đi gặp Đô úy kinh kỳ để điều tra, nếu là thật thì đợi Nam Định vương ra khỏi Giác Tiềm các thì nói vương gia tự nghĩ cách rút hết binh lính đi.”
Lý Tịch cười: “Cách này cũng tốt. Nếu hai vị ra mặt thì thứ nhất sẽ thể hiện hai vị trước giờ luôn cần chính, thứ hai cũng giữ được khoảng cách với Nam Định vương. Xong chuyện rồi hai vị đến giải thích với Nam Định vương là được. Còn lúc này tuyệt đối không nên để tin đồn nổi lên. Bất cẩn để Hoàng thượng biết được sẽ hỏi tội ba người chúng ta đó.”
“Lý đại nhân hãy yên tâm, chúng ta biết mà. Lý đại nhân đã chu tính cho chúng ta thì bọn ta tất biết điều.” Lương Khắc Mẫn rất ư là cảm kích.
Lý Tịch thở dài: “Vậy thì tốt.”
Sự tình xong xuôi, Lý Tịch ngồi xuống uống trà mà nhìn hai lão già kia bàn tính kế tiếp phải làm thế nào.
Chiêu này, người ta gọi là mượn đao giết người đó.
-0-
Cùng ngày đó, Lương Khắc Mẫn dặn dò Tần Mông Lương đi tra chuyện đóng quân ngoài ngoại ô. Vốn họ nghĩ chuyện kiểm chứng cũng phải mất hơn một ngày, sẽ có dư thời gian báo tin cho Nam Định vương còn đang cầu phúc. Có nào ngờ, Tần Mông Lương thấy họ đến hỏi thì trình báo ngay tin hắn tra được ngày trước do Lý Tịch sai cho Lương Khắc Mẫn nghe. Còn về phần tin này từ đâu ra, hắn bâng quơ nói là do dân chúng gần đây đồn đãi…” Hai lão già sợ như cầy sấy.
Đến giữa trưa, Ngôn Ấp truyền ba người vào điện. Bất đắc dĩ, Lương Khắc Mẫn và Chử Thiên Thu phải lấy cớ mới tra được chuyện này mà bẩm báo việc đóng quân lên Hoàng thượng. Quả nhiên Ngôn Ấp nổi trận lôi đình, lập tức lệnh hai người họ phải “xử lý nghiêm khắc” chuyện này. Lập tức cả hai quy tội Nam Định vương vi chế bội lễ, yêu cầu Đô úy kinh kỳ đuổi ngay năm trăm quân binh kia ra khỏi kinh thành. Nam Định vương hay được tin liền chạy vào triều, vừa đúng lúc thấy hai tả hữu thừa tướng đang hài tội mình ra.
Ngôn Tông trừng mắt nhìn hai người kia một hồi, đoạn quỳ xuống chịu phạt.
Ngôn Ấp nói: “Hoàng huynh có lòng thương yêu ta mà đến hỏi han, Ngôn Ấp rất cảm kích. Vì nhất thời nóng vội nên hoàng huynh mới phạm vào phép chế tổ tông, cần phải chịu phạt. Ta lệnh tước hết trăm mẫu đất phong xem như là cảnh cáo. Còn tả hữu thừa tướng vất vả rất nhiều thì hẳn cần đại thưởng.”
Lúc này y lén ngước nhìn Ngôn Ấp thì thấy hắn đang nhìn Ngôn Tông, nhưng ánh mắt Ngôn Ấp bình tĩnh không chút dao động.
Hốt nhiên y thầm nghĩ, người đang quỳ kia là huynh trưởng của Ngôn Ấp.
Ngôn Ấp thì không để trong mắt. Với hắn mà nói, Ngôn Tông cũng chỉ là một con cờ mà thôi.
Trên điện, sắc mặt của Lương Khắc Mẫn và Chửu Thiên Thu đã tái mét. Trong chuyện này chỉ có bọn họ là kẻ xấu mà thôi, sau việc này khó lòng phục hồi mối quan hệ với Ngôn Tông. Họ quay lại nhìn Lý Tịch thì thấy y đang kính cẩn đứng nghe truyền chỉ.
Trong lòng hai lão mới sáng tỏ, lần này đã bị Lý Tịch chơi một vố rồi.
Hôm ấy, Ngôn Tông ra khỏi kinh. Nhân mạch cực khổ gầy dựng bao năm bị hủy, đất phong bị tước mất, hỏi sao không tức giận.
Ngôn Ấp gần như nắm trọn vẹn binh quyền trong thiên hạ. Hiện giờ bệnh của Ngôn Ấp đã chuyển biến tốt đẹp, người thận trọng như Ngôn Tông chỉ có nước quay về.
-0-
Ngôn Ấp đợi tất cả lui xuống điện rồi mới thư thả nằm xuống trường kỷ, quay sang nói với Lý Tịch: “Lần này nghe theo chủ ý của khanh, diễn màn này thật không tệ lắm. Khanh thừa dịp Ngôn Tông còn trong Giác Tiềm các không liên lạc được với bên ngoài, dùng chiêu ly gián này quả rất hay. Có điều nếu hai lão già kia không mắc bẫy, hoặc là Ngôn Tông hay tin trước rút hết binh đi thì khanh làm sao?”
Lý Tịch đáp: “Thần ngu dốt, không lo được nhiều cái nếu đến vậy, chỉ có thể dùng cách có khả năng thắng cao nhất mà thôi. Để Hoàng thượng chê cười rồi.”
Đứng trên nơi cao trong triều, y chẳng biết có nên cao hứng với tình huống hiện tại hay không. Y chỉ thấy hơi mỏi mệt, âu cũng do tâm tư hẵng còn rối rắm, với lại cũng có chút oán giận với Ngôn Ấp.
Y dùng chiêu mượn đao giết người, nhưng cái người giật dây đằng sau lại chính là kẻ tàn độc trước mặt đây, mình cũng coi như sắm vai “quân cờ tay sai.” Có vinh quang cỡ nào, bản thân cũng chẳng qua giữ địa vị như thế mà thôi…
Sau đó y cúi chào: “Hoàng thượng anh minh.”
Thanh âm Ngôn Ấp vang lên: “Lý Tịch, nhất định trong lòng khanh không phục. Có điều khanh phải nhớ kỹ, biết dùng người hiền chính là yêu cầu thứ nhất trong tác chiến. Ta tin tưởng khanh.”
Trong lòng y cuộn trào sự bức bối, không biết nên vui hay nên buồn?
Cuối cùng, y cũng chỉ cúi chào rồi cáo lui.
Ngôn Ấp trông theo bóng dáng xa dần của y mà khẽ thở dài.
Tháng chín năm đó, tả hữu thừa tướng đồng đệ văn án xin từ quan, lấy lý do tuổi cao sức yếu muốn rút khỏi chuyện triều chính.
Ngôn Ấp chuẩn cho.
Sau đó, Lý Tịch được phong làm thừa tướng, đương thời y hai mươi tám tuổi. Thế gian thán tụng quả là tuổi trẻ tài cao.
âm tình thế nhìn trăng, không cách nào chợp mắt.
Làm sao đây? Làm sao để đoạt được y?
…
“Buông ta ra!”
Tuyệt đối không thể buông!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT