Thời điểm Hiên Cảnh bị ném đi, vẻ mặt vừa mê man vừa buồn bực.

Đương nhiên, hắn cũng không tự luyến đến nỗi vì cầu ái thất bại mà buồn bực.

Hiên Cảnh vốn cũng chỉ đùa vui một chút mà thôi.

Giao tình giữa Hiên gia và Hạ gia phi thường tốt, Hiên Cảnh cùng Hạ Khâm, Hạ Ngọc quan hệ cũng rất thân thiết, bản thân Hạ Tranh chỉ mới mười sáu tuổi, khuôn mặt lại non nớt, trông như mới mười hai mười ba, Hiên Cảnh vốn chỉ ôm tâm tình trêu chọc bé con ngoan ngoãn nhà bên mà thôi.

Loại hành vi này đại khái là một đại thúc kỳ quái (Hiên Cảnh: …) nhìn thấy đứa nhỏ nhu thuận nhà người ta, bèn mang một chiếc kẹo que, lộ ra tươi cười dụ dỗ “Tiểu la lỵ thật là đáng yêu sau này lớn lên có muốn gả cho chú không nào”.

Đương nhiên, loại hành vi này hèn mọn hay không tạm thời không đề cập đến, nhưng không mang ác ý lại càng không nghiêm túc thì là thật.

Hiên Cảnh bày ra trò đùa chung thân đại sự khôi hài này, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Hạ Khâm Hạ Ngọc liên thủ đánh cho một trận, dù sao ba người bọn họ vẫn hay cùng nhau đánh lộn, thế mà không nghĩ tới, Hạ Khâm cùng Hạ Ngọc còn chưa có lấy lại tinh thần, hắn trước hết đã bị tiểu hài tử nhà người ta ném bay.

Loại bực bội này, đại khái chính là cảm giác trêu chọc một con thỏ thoạt nhìn rất mềm mại rất khả ái, kết quả lại bị thỏ cắn.

Tuy là dù bị thỏ cắn, chính mình khẳng định cũng là tình nguyện tỏ ra sơ suất.

Nhưng vẫn rất là bực bội a.

Tuy bị ném ra ngoài, nhưng thân thủ Hiên Cảnh cũng không sai, giữa không trung thay đổi tư thế, tốt xấu gì cũng có thể đáp vững vàng trên mặt đất. Bất quá Hạ Khâm và Hạ Ngọc cũng đã tỉnh táo lại, hai người tựa như hai con liệp báo, nhanh nhẹn xông ra, y như Hiên Cảnh đã đoán trước, huynh đệ hai người liên thủ đối với Hiên Cảnh tiến hành đánh đập một cách phẫn nộ.

Bất quá hiển nhiên trình độ ăn ý của hai huynh đệ này không cao, một cộng một chẳng những không bằng hai, mà xem ra so với một còn kém hơn, rất nhanh Hiên Canh liền chiếm được thượng phong.

Hạ Ngọc bị Hạ Khâm trừng một cái, ngoan ngoãn rời khỏi vòng chiến, không để cho đại ca mình thêm phiền.

Hiện trường liến biến thành Hạ Khâm cùng Hiên Cảnh đơn đả độc đấu, rốt cục đã có điểm coi được.

Cuối cùng Hiên Cảnh đại khái biết mình đuối lý, tự giác bị Hạ Khâm cho một quyền, con mắt trái đính thêm một vòng đen, cuộc chiến rốt cục kết thúc.

“Tê, chỉ đùa một chút thôi mà, cậu hạ thủ thật là nặng.” Hiên Cảnh sờ sờ vành mắt đen thui, tuy là dùng máy trị liệu chữa trị, qua ngày thứ hai sẽ tốt lên, thế nhưng đem vành mắt bầm dập về nhà, rất là mất mặt a. Lúc đầu hắn còn cho rằng quyền kia là hướng cằm mình mà đánh, ai ngờ Hạ Khâm đột nhiên biến đổi đường quyền, bay thẳng tới hốc mắt.

“Ai kêu cậu miệng tiện như thế.” Hạ Khâm cũng biết tính cách Hiên Cảnh, làm anh em tốt, bình thường anh vẫn luôn nhường nhịn, nhưng chọc tới đệ đệ anh thì không thể nhẫn lại được. “Tiểu Tranh, em đừng… Ách, Tiểu Tranh, em đang làm gì đó?”

“Ừm, dì Vân? Vâng, con là Hạ Tranh. Hôm nay con tới trường đại ca chơi có gặp Hiên Cảnh ca.” Hạ Tranh cầm điện thoại vẻ mặt bình tĩnh nói. “Dạ, gặp được. Hiên Cảnh ca khi dễ con!”

Hiên Cảnh vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hạ Tranh.

“Hiên Cảnh ca nói nếu con không học xấu không phản nghịch thì không được coi là nam nhân! Còn xúi ca ca con nghỉ đông cùng nghỉ hè noi theo hắn không trở về nhà!” Trong giọng nói của Hạ Tranh tràn ngập ủy khuất, “Bất quá đã bị ca ca của con đánh cho một trận. Dì Vân sẽ không tức giận chứ?”

Hiên Cảnh chỉ mũi mình: “Chuyện này còn đi cáo trạng? Em ấy là con nít sao?”

“Đệ đệ em vốn là vị thành niên.” Hạ Ngọc lộ ra biểu tình “làm tốt lắm”.

Hạ Tranh cúp điện thoại, bộ dáng ủy khuất nháy mắt rút đi sạch sẽ: “Không phải là em cố ý cáo trạng đâu, là dì Vân gọi tới trước.”

Cho nên mẹ tôi điện thoại qua đây em liền nhân dịp mách lẻo? Hiên Cảnh nháy mắt đau đầu.

Rất nhanh, điện thoại của mẹ Vân liền gọi tới máy truyền tin của Hiên Cảnh, Hiên Cảnh do dự một lát, vẫn là nhận cuộc gọi. Vừa mới chuyển tiếp qua, đã bị mẹ mình rít gào cho một trận, đồng thời buộc hắn cút ngay về nhà tiếp nhận gia pháp.

Hiên Cảnh treo máy, lau mặt một cái: “Mẹ tôi có thể rất là dài dòng a, lần này trở về đoán chừng phải giáo huấn tôi tới một giờ đồng hồ, Tiểu Tranh, em quá ác rồi, tôi không phải chỉ nói đùa thôi sao.”

Hạ Tranh “Ha hả” đem biểu tình “Tôi chán ghét anh” hoàn toàn treo lộ liễu trên mặt.

“Đáng đời.” Hạ Khâm đem áo khoác của Hiên Cảnh đặt trên ghế sô-pha ném tới trước mặt hắn, “Lăn đi!”

“Chẹp.” Hiên Cảnh lề mề xuất môn, lúc ra đến cửa còn vô liêm sỉ bắt Hạ Khâm tới làm tài xế, mỹ kì danh là bản thân không mang theo xe, huynh đệ tốt hẳn là nên chủ động đưa tiễn.

Nhìn theo hai người xuất môn, Hạ Tranh thu hồi vẻ mặt mất hứng, hỏi: “Đại ca và Hiên ca quan hệ rất tốt à? Sao chưa bao giờ nghe đại ca đề cập tới?”

“Hiên Cảnh và đại ca từ lúc đi nhà trẻ đã là đồng học, quan hệ sao có thể không tốt?”Hạ Ngọc thừa dịp Hạ Khâm không ở, lén lút thổ tào nói, “Về phần vì sao đại ca không nhắc tới Hiên Cảnh ở nhà, đại khái bởi vì đại ca vẫn luôn là vạn năm lão nhị chăng?” (*)

(*) Ý là Hạ Khâm muôn đời xếp thứ 2 sau Hiên Cảnh.

Hạ Tranh vẻ mặt không dám tin tưởng, cậu cũng không tin đại ca nhà mình sẽ là người hẹp hòi như vậy đâu.

Bất quá dưới sự năn nỉ bằng mọi cách của Hạ Ngọc, Hạ Tranh vẫn không tìm tới đại ca nhà mình để hỏi thăm tính chân thực của vụ bát quái này.

Đương Nhiên, trên thực tế Hạ Khâm khẳng định cũng không dễ sinh khí như vậy. Chỉ là tuy anh cùng Hiên Cảnh quan hệ thân cận, nhưng tính cách ẩn của Hiên Cảnh thực sự là một lời khó nói hết. Nếu như anh cùng người nhà nhắc tới, khẳng định chính là một bụng phun tào a. Điều này thực sự không phù hợp với hình tượng lão đại trong nhà của anh, vì vậy nên chưa bao giờ đề cập qua.

Trời mới biết cái tính miệng tiện cùng một bộ “Tôi thiếu đánh nhưng mà các người lại đánh không thắng” vô cùng lưu manh kia của Hiên Cảnh là được kế thừa từ ai.

Rõ ràng chú Hiên và dì Vân đều giống như người trong chính đạo a.

*****

… Sau khi Hạ Tranh gặp được Hiên Cảnh, vừa nghĩ tới cùng người như vậy có hôn ước, liền không nhịn được da đầu tê dại. Lúc trước còn cho rằng mình vẫn chỉ là vị thành niên, có thể chậm rãi giải quyết vấn đề này, nhưng hiện tại thì hận không thể ngay lập tức xử lí cho sạch sẽ.

Cái loại đồ chơi hôn ước này, ở xã hội tương lai, tự nhiên không giống như thời cổ đại, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, bản thân hoàn toàn không có quyền xen vào, nói gả thì phải gả.

Đây là tương lai, tốt xấu gì thì xã hội cũng đã tiến bộ hơn.

Hôn ước là do thượng tầng gia tộc định ra, đại khái nhằm thể hiện quan hệ vô cùng thân mật giữa hai gia tộc, kỳ thực con cái có kết hôn hay không cũng không trọng yếu.

Cha mẹ có con cái tuổi vị thành niên đính hôn, loại hôn ước này sẽ lưu lại trên mạng lưới liên hợp của cục dân chính. Thế nhưng sau khi con cái trưởng thành, có thể đơn phương hướng cục dân chính đệ đơn, xin giải trừ hôn ước – dù bên kia có phản đối hay không chịu ra mặt thì cũng không quan trọng.

Nhân loại ở tương lai thọ mệnh rất dài, vì vậy tuy tuổi thành niên là mười tám, nhưng cần phải tới hai mươi lăm tuổi mới có thể kết hôn, người tương lai theo thói quen coi tuổi hai mươi lắm mới là tuổi trưởng thành chân chính.

Nếu như song phương tới tuổi hai mươi lăm vẫn còn chưa đăng ký hủy bỏ, thì cục dân chính sẽ gửi tin xác nhận tới máy truyền tin của hai người, khi nhận được xác nhận của cả hai, hôn ước sẽ đổi thành khế ước hôn nhân. Nếu như chưa xác nhận, thì sẽ cho song phương một tháng thời gian quyết định, rồi một lần nữa phát tin. Sau khi phát tin xác nhận hết ba lần, nếu vẫn còn chưa có hồi âm, thì sẽ thủ tiêu hôn ước.

Nhìn trên quy định, cũng biết việc kết hôn này, dưới pháp luật cùng điều lệ của Liên minh, vẫn là rất cẩn thận. Sẽ không qua loa biến thân phận người ta thành có gia đình.

Cho nên hôn ước do cha mẹ định ra gì đó, chỉ là biểu hiện hai gia tộc quan hệ hữu ái mà thôi. Thông thường loại hôn ước này sẽ bảo trì cho đến khi con cái trưởng thành, sau đó để cho con cái tự quyết định có hủy bỏ hay không. Những người lập ra hôn ước là cha mẹ của song phương, cũng sẽ không chủ động thủ tiêu hôn ước, nếu không… liền đại biểu cho quan hệ hai nhà xuất hiện rạn nứt, muốn trở mặt quyết liệt.

Hạ Tranh sau khi xem xét quy củ này xong, suýt chút nữa nhịn không được hung hăng văng bậy.

Nói cách khác, cậu còn cần phải nhịn đến khi chính mình thành niên tự hủy bỏ hôn ước, mà không có biện pháp làm cho ba mẹ trực tiếp hủy bỏ? Tuy là cậu tin tưởng vững chắc ba mẹ đối với mình sủng ái, nếu mình không vui, họ sẽ chủ động thương lượng việc hủy bỏ hôn ước với chú Hiên. Nhưng Hạ gia và Hiên gia cũng không chỉ là hai gia đình nhỏ bọn họ, khó bảo đảm những người khác sẽ lại như thế nào.

Tại sao có thể dùng hôn ước tới đại biểu truyền thống giao hảo quái quỷ của gia tộc kia chứ?

Bất quá Hạ Tranh nhớ dường như từ xưa đến nay, hôn ước vẫn luôn cùng kết hôn chính trị có quan hệ, không khỏi thở dài.

Chỉ là tại sao lại là mình, là bởi vì mình không có tinh thần lực sao?

Một nhà Hạ gia đều gia nhập quân ngũ, chính mình lại không có khả năng tòng quân, cho nên tương lai không biết sẽ như thế nào, vì vậy chỉ có thể chọn mình làm đối tượng đính hôn sao?

Hạ Tranh cực kỳ khó chịu.

Cậu đương nhiên sẽ không hoài nghi tình yêu ba mẹ dành cho mình, có lẽ hôn ước này cũng là để bảo hộ mình cũng nên – dù sao một số người Hạ gia, hoặc là địch nhân của Hạ gia, đều không quá hữu hảo đối với mình, có hôn ước này, cậu liền đại diện cho kết minh giữa Hạ gia và Hiên gia, chẳng những người Hạ giác khác đối với mình phải lễ nhượng ba phần, mà còn thể hiện thái độ bảo vệ của Hiên gia đối với mình.

Thế nhưng đây cũng không phải điều mình mong muốn. Rất ngại ngùng a.

Nói trắng ra vẫn là do bản thân mình vô dụng sao?

“Bất quá mặc dù là song phương sau hai mươi lăm tuổi nếu cùng bỏ qua tin nhắn xác nhận thì hôn ước cũng sẽ bị hủy, nhưng ở thời điểm hai mươi lăm tuổi sẽ nhận được tin xác nhận đi, Hiên Cảnh khi ấy hẳn là nên biết tới chuyện hôn ước này chứ!?” Chỉ là không biết lúc đó hắn có hay không thủ tiêu hôn ước, Hạ Tranh cũng không có biện pháp chứng thực.

“Liền giả bộ như không biết gì hết, đợi tới khi thành niên sao?” Hạ Tranh trong lòng biệt khuất không gì sánh được.

Vừa nghĩ tới cái bản mặt thiếu đánh của Hiên Cảnh, cậu lại cảm thấy càng thêm biệt khuất.

Khổ nỗi Hiên Cảnh hiện tại cũng không biết việc đính hôn của mình, không thì đã có thể bớt lúng túng đi một chút rồi.

Cậu vẫn là nên làm bộ như không biết gì hết a!…

Hạ Tranh tâm tình thực xấu, mãi cho đến khi nguyên liệu dược thiện rốt cục được đưa tới, mới có chuyển biến tích cực.

Khoảng thời gian này người Hạ gia cũng nhận thấy Hạ Tranh tựa hồ không mấy vui vẻ, bóng gió dò hỏi vài lần, Hạ Tranh cũng chỉ nói là sắp phải thi đấu, có chút khẩn trương.

Cậu cuối cùng, cũng không đem sự tình hôn ước nói ra, gây khó xử cho ba mẹ.

Ngược lại giống như những gì từng trải qua ở kiếp trước trước khi trọng sinh, ba mẹ thậm chí là Hiên gia cũng không cố tình cho mình cùng Hiên Cảnh tiếp xúc, tỏ rõ bọn họ cũng không có ý mạnh mẽ ghép mình với Hiên Cảnh thành một đôi.

Mặc dù lúc ấy mình tới tận hai mươi ba tuổi vẫn còn chưa biết tới chuyện hôn ước này… Có lẽ là ba mẹ… qua chừng hai mươi năm trời, cũng đã đem chuyện này quên mất?

Cậu xem xét hôn ước được ghi lại, ở thời điểm chính mình mới sinh ra thì đã có rồi.

duoc-thien-phong-viem-tac-dong-mach-3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play