Lúc Hạ Tranh gặp được Hiên Cảnh, Hiên Cảnh đã kéo theo cả một đội người qua, trong đó còn có mấy gương mặt mà cậu quen thuộc.

Đã từng gặp ở căn cứ quân sự Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh.

“Hạ đại sư, lại gặp mặt.” Vương Ninh là một thành viên trong đội hộ vệ của Hạ Tranh khi đó, thấy Hạ Tranh liền cười híp mắt chào hỏi.

“… Gọi Hạ Tranh là được rồi.” Hạ Tranh đã thông qua khảo nghiệm trù sư ngũ tinh lên tiếng.

Kỳ thực trình độ hiện tại của cậu hẳn là ở lục tinh. Dù sao cũng là người từng lọt vào top 100 ở Mỹ thực đại hội (tuy chỉ bài danh thứ 95).

Nhưng từ ngũ tinh trở lên, mỗi một cấp độ đều được phân chia rất nghiêm ngặt, cho nên không được vượt cấp trắc thí. Nếu như vừa thi xong ngũ tinh lại muốn thi nữa, thì có vẻ phô trương quá.

Bởi vì giành được Quán quân chung cuộc của cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên, cậu được Mỹ thực đại hội gửi thư mời, trở thành khách quý đặc thù, và sẽ được tiếp thu sự chỉ điểm của các mỹ thực đại sư.

Đợi đến sau khi được chỉ điểm, cậu lại chạy đi tấn cấp, dường như rất có vẻ thuận lí thành Chương a!?

Tấn cấp về sau cũng không chỉ dựa trên mỗi chỉ số năng lượng đo lường được, mà còn phải xét tới trình độ cống hiến đối với xã hội, nếu không thì lấy thành tích bài danh thứ 95 trong Mỹ thực đại hội của Hạ Tranh trước kia, năng lực thực tế phải đạt tới bát tinh trù sư. Nhưng vì độ cống hiến không đủ, cho nên vẫn còn ở lục tinh.

Cống hiến thì gồm có phát minh ra món ăn mới, phát hiện nguyên liệu nấu ăn mới hoặc tìm được phương pháp nấu nướng mới, vân vân. Hạ Tranh dù sao cũng còn trẻ tuổi, ở phương diện này tương đối bạc nhược.

Nhưng trù nghệ của cậu từng trải qua so đấu tại Mỹ thực đại hội (tuy ngay từ vòng đầu đã bại thảm), nên vẫn được công nhận.

“Vậy thì không tốt lắm đâu.” Vương Ninh cười nói.

Hạ Tranh nghiêm mặt đáp: “Gọi đại sư em sẽ thấy rất ngại. Mọi người đều là chiến hữu của đại ca và Hiên ca.”

“Cứ gọi bằng tên đi.” Hiên Cảnh tuy trên mặt mỉm cười, kỳ thực trong lòng rất muốn lôi từng tên trong đám này ra ngoài đánh cho một trận.

Một tiểu đội này thêm cả Hiên Cảnh nữa thì tổng cộng có sáu người, đều là quân nhân thuộc căn cứ quân sự Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh, đồng thời cũng là học viên trường quân đội.

Nhiệm vụ cho điểm thưởng cao không phải bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi đâu cũng có, mỗi lần tranh thủ được thời gian giữa các nhiệm vụ đặc thù của quân đội, đám người Hiên Cảnh đều sẽ làm một ít nhiệm vụ phổ thông để điều hòa trạng thái.

Nhiệm vụ liên hoàn hắn bỏ qua trước đó đã làm đến vòng cuối cùng. Một vòng cuối cùng có tích phân cực kỳ cao, sau khi hoàn thành còn có thêm điểm thưởng tổng kết.

Loại nhiệm vụ liên hoàn này quá trình có chút phiền phức, nhưng độ khó của mỗi vòng đều không phải là rất lớn. Coi như thiếu đi Hiên Cảnh, những người còn lại cũng có thể hoàn thành một bước cuối cùng.

Hiên Cảnh vội vã chạy tới bồi Hạ Tranh làm nhiệm vụ, không chút do dự bỏ qua một vòng cuối này. Mặc cho nhiệm vụ kia trên cơ bản đã là làm không công, tích phân và phần thưởng vật chất lấy được lúc này cũng chỉ tương đương với một phần tư của một vòng hoàn chỉnh cuối cùng. (?)

Nhưng không nghĩ tới mấy người khác trong đội ngũ, cũng theo sau bỏ dở nhiệm vụ, chạy tới đây góp vui.

“Cậu nhất định sẽ tìm đến một đội người không quen biết, như vậy cậu và Hạ đại sư sẽ tương đương với đơn độc ở chung. Hừ hừ, hảo tâm cơ.” Nhóm tiểu đồng bọn biểu thị độc thân cẩu bọn họ rất không có nhân quyền, nên bọn họ phải làm bóng đèn, cản trở Hiên Cảnh yêu đương.

Hiên Cảnh vô cùng thắt tâm.

Thế nhưng tích phân của đám người này đều rất cao, phối hợp cũng ăn ý, lại là chiến hữu của hắn và Hạ Khâm, khẳng định sẽ rất chiếu cố tới Hạ Tranh. Nhiệm vụ đầu tiên của Hạ Tranh, còn là loại nhiệm vụ liệp sát quái thú kiếm điểm thưởng này, có thể dựa dẫm vào đồng đội đối với Hạ Tranh cũng tốt.

Cho nên Hiên Cảnh hơi do dự một chút, cuối cùng đành phải dằn lòng chấp nhận.

Hiện tại trông thấy mấy tên cầm thú trở ngại yêu đương này chạy tới trước mặt Hạ Tranh xoát cảm giác tồn tại, Hiên Cảnh bèn mỉm cười nói: “Tuy nhiệm vụ bảo vệ quả Trí Tuệ rất đơn giản, nhưng vì phải dựa vào số lượng quái thú săn bắt được và trình độ lợi hại của chúng để tính điểm, tổng tích phân toàn đội lại quyết định vị trí chấp hành nhiệm vụ, cho nên tôi liền nhờ mấy vị bằng hữu cùng nhau qua đây.”

Mấy vị “bằng hữu” “mới được thăng chức” trong lòng ngọa tào.

“Trùng hợp lúc đó chúng tôi đang cùng nhau làm một nhiệm vụ liên hoàn, bọn họ không chút do dự bỏ qua vòng cuối cùng, chạy tới giúp em. Tiểu Tranh hẳn là nên cảm tạ bọn họ mới phải.” Hiên Cảnh tiếp tục mỉm cười.

Hạ Tranh đương nhiên biết nhiệm vụ liên hoàn là cái gì, nghe được bọn họ thế mà lại bỏ qua một vòng cuối cùng, vừa kinh ngạc lại vừa có chút cảm động, vội nói: “Cảm ơn mọi người, thật là ngại quá.”

Nhóm tiểu đồng bọn: “…”

Nhóm tiểu đồng bọn: “Không cần cảm ơn, nên làm nên làm.”

Cái tên Hiên Cảnh này thực là không biết xấu hổ! Ngoài sáng nói là bọn họ, trên thực tế đang nhắc nhở Hạ Tranh, chính mình cũng bỏ qua một vòng cuối cùng của nhiệm vụ liên hoàn!! Lại còn cố ý nhờ cậy gì gì đó! Làm như bản thân đã phải bỏ ra bao nhiêu nhân tình vậy!

“Hiên ca, chuyện này, cảm ơn.” Hạ Tranh có chút ngượng ngùng, quả nhiên đã sập bẫy, “Hại anh bỏ qua một vòng cuối cùng của nhiệm vụ liên hoàn.”

“Tôi không sao, nếu như bởi vì chút điểm thưởng này mà bỏ lỡ lần đầu làm nhiệm vụ của em, đó mới là kỳ quái a!” Hiên Cảnh vỗ vai Hạ Tranh, “Giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn sao? Em nếu muốn cảm ơn, cảm ơn bọn họ là được rồi.”

Ngụ ý, chúng ta rất thân thuộc, làm chuyện này là đương nhiên; bọn họ không quen, phải hảo hảo nói lời cảm tạ.

Hạ Tranh suy nghĩ một chút, dường như quả thực là vậy.

Sau khi trở nên quen thuộc, Hiên Cảnh vẫn rất chiếu cố tới cậu. Hai nhà là thế giao mà hắn lại giống như đại ca của mình, tựa hồ mình quả thực cũng không cần phải khách khí như vậy.

Vì thế Hạ Tranh lại lần nữa nói lời cảm tạ với nhóm tiểu đồng bọn của Hiên Cảnh, cảm ơn bọn họ tiếp nhận thỉnh cầu của Hiên Cảnh, tới giúp một người mới làm nhiệm vụ kiếm điểm.

Nhóm tiểu đồng bọn nhìn nụ cười dương quang rực rỡ lại có chút ôn nhu của Hiên Cảnh, đột nhiên cảm thấy thực buồn nôn thực muốn ói.

Tuy sớm biết Hiên Cảnh rất phúc hắc, nhưng mặt không biến sắc tim không loạn nhịp dối trá như vậy thực sự ổn sao?

Nhưng lại nhìn nụ cười sáng lạn của Hiên Cảnh lần nữa, đám người này vẫn vô cùng nhục nhã mà kinh sợ, một chút khí thế mạnh mẽ khi bám đuôi theo tới cũng không có.

Loại chuyện này phá rối một lần là đủ rồi, nếu còn tiếp tục càn quấy, thực sự khiến cho Hiên cảnh sinh khí, kết cục sẽ rất thê thảm.

Vì vậy nhóm tiểu đồng bọn dằn lòng, biểu thị tất cả những gì Hiên Cảnh nói đều đúng hết, Hiên Cảnh quả thực săn sóc chu đáo lại còn đặc biệt nhờ vả đám bọn họ cùng nhau kiếm điểm.

Hiên Cảnh gật đầu. Được rồi, nếu đều đã thức thời như thế, vậy sau này lúc tính sổ sẽ bớt đi một khoản.

*****

… Có mấy người này gia nhập, cho dù điểm tích lũy của Hạ Tranh chỉ là một số không tròn trĩnh, nhưng tích phân bình quân trong số các đội ngũ có mặt tại đây, cũng nằm ở khoảng giữa.

Đương nhiên, đây cũng là vì loại nhiệm vụ này đối với những người sở hữu tích phân cao mà nói, lực hấp dẫn không lớn.

Dựa theo an bài, địa phương bọn họ bảo hộ, sẽ xuất hiện quái thú rất cường đại, toàn bộ đều là Lục Hành hệ. (?)

“Loại quái thú này thịt rất dai, dùng để nướng hoặc làm bít-tết đều ngon vô cùng.” Hạ Tranh thấy thế liền vui vẻ, “Săn bắt nguyên liệu nấu ăn đều có thể lưu lại cho bản thân một chút đúng không?”

4cnuwpf

“Chính mình lưu lại sẽ không được tính vào điểm thưởng,” Hiên Cảnh đáp, “Mục đích của em vốn là để săn bắt nguyên liệu nấu ăn, muốn để lại bao nhiêu thì để lại bấy nhiêu. Bất quá bản thân em săn thú tốt nhất vẫn nên đổi ra điểm tích lũy. Tích phân không tăng lên, về sau em sẽ không thể nhận tới những nhiệm vụ săn bắt nguyên liệu quý hiếm.”

Sau khi Hiên Cảnh nhiều lần cường điệu chính mình chạy tới dẫn dắt cậu, chút điểm thưởng này không đủ nhét kẽ răng, có hay không cũng chẳng sao hết, Hạ Tranh cũng không chối từ nữa, lại bày tỏ lòng biết ơn.

Đám tiểu đồng bọn ở một bên nhìn mà buốt răng chịu không thấu, khóe miệng đều co rút.

Cứ làm như bọn họ rất quan tâm tới số điểm thưởng này vậy. Còn đặc biệt dặn dò qua máy truyền tin, không cho phép đề nghị săn bắt nguyên liệu nấu ăn cho Hạ Tranh mang về. Nếu muốn tặng nguyên liệu nấu ăn thì cũng phải yêu cầu được nếm đồ ăn ngon.

Thực là duy ngã độc tôn (?), chỉ cho phép bản thân nịnh nọt lấy hảo cảm, không cho người khác làm theo.

(?) Nguyên văn: 既核心思想只有一个

Thắt tâm a, cái tên này, thực là muốn đánh hắn a a a a a a.

Đáng tiếc đánh không lại…

Thấy biểu tình thoáng co giật của các thành viên khác trong đội, Hạ Tranh đã bị đầu độc, cho là Hiên Cảnh đang nói dối, những tích phân này vẫn rất hữu dụng đối với hắn.

Nhìn xem, nếu thực sự không cần, các thành viên khác hẳn cũng sẽ lấy phương thức đưa tặng nguyên liệu nấu ăn để biểu thị thiện ý chứ nhỉ!? Coi như không nhìn mặt mũi đại ca và Hiên ca, thì bản thân mình dù gì cũng là ngũ tinh trù sư nha.

Có lẽ bỏ qua nhiệm vụ trước đó bị tổn thất rất nhiều điểm tích lũy, vẫn có ảnh hưởng tới bọn Hiên ca. Hạ Tranh nghĩ thầm. Yên lặng nhớ kỹ sự giúp đỡ của Hiên Cảnh.

Hiên ca thật là tốt. Một tấm thẻ người tốt đã được phát đi.

Nhiệm vụ lần này, bọn họ sẽ không như trước chờ Hạ Tranh làm cơm cho ăn.

Hạ Tranh cũng có sức chiến đấu, đồng thời đã thi được tư cách ngũ tinh trù sư. Sau khi toàn bộ nhiệm vụ chấm dứt, cậu nấu một bữa là rộng rãi, mà không làm cũng chẳng có vấn đề gì. Cậu không phải là người được bảo hộ, nói trắng ra là, không thiếu gì của đồng đội.

Vì nhiệm vụ, Hạ Tranh cũng toàn thân giới bị – dù sao cậu đây là lần đầu tiên ở trong hiện thực điều khiển cơ giáp săn bắt, tất nhiên cũng không còn tâm tư để nấu nướng.

Sau khi tới được địa điểm mai phục, bọn họ đều chỉ ăn lương khô chứa hàm độ năng lượng cao, uống dung dịch dinh dưỡng.

“Mùi dấm?” Hạ Tranh hơi cau mũi, còn tưởng có ai đánh đổ cả chai dấm kìa.

“Mùi vị dịch dinh dưỡng của Từ muội.” Hiên Cảnh nói, “Từ muội là người Tấn Tinh, nguyên quán cũng ở Cổ Sơn Tây.”

Từ Dĩnh được gọi là Từ muội liền quơ quơ dịch dinh dưỡng của mình, nhìn Hạ Tranh cười cười: “Chị là người Tấn Tinh, một ngày ba bữa không có chút mùi chua của dấm toàn thân liền khó chịu.”

Hạ Tranh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Cậu từng gặp một vị mỹ thực đại sư người Tấn Tinh, toàn thân hắn mang theo hồ lồ, trong hồ lồ không phải rượu mà chỉ có dấm chua lâu năm tự ủ. Khát liền lấy ra nhấp một ngụm.

Dùng lời của hắn thì, sơn trân hải vị, còn chẳng bằng một chén cơm trắng chan dấm chua.

“Vương Ninh là người Ba Thục Tinh, tên này nếu một tuần không ăn được một lần cay, tính cách sẽ đại biến, tựa như một nhân cách thứ hai vậy.” Từ Dĩnh cười nhạo nói, “So với chị còn nghiêm trọng hơn.”

Vương Ninh bất mãn lên tiếng: “Cái gì gọi là nhân cách thứ hai? Đây là tâm tình hâm hực. Hơn nữa, chẳng phải tôi vẫn chưa từng để ảnh hưởng tới việc phát huy năng lực sao?”

“Quả thực không ảnh hưởng, ngược lại còn mạnh hơn một chút so với trước kia.” Hiên Cảnh nghiêm túc gật đầu, “Thế nên đại đội trưởng có nói, thực lực của cậu nếu muốn nâng cao thêm một bậc, phải kiêng cay.”

Vương Ninh lập tức mặt mang phòng bị ôm chặt bình ớt dùng để chấm với lương khô của mình: “Người sống trên đời, chẳng phải chỉ vì một miếng ăn hay sao! Vì mỹ thực, tôi có thể không cần nâng cao thêm một bậc!”

“Nói rất hay, tôi cũng cảm thấy thế.” Từ Dĩnh gật đầu, tiếp tục uống dịch dinh dưỡng mùi dấm chua của cô.

Hiên Cảnh nhún vai: “Xin lỗi, đồng đội của tôi mặc dù ưa thích đùa giỡn, nhưng thực lực cũng không tệ lắm.”

Nhóm tiểu đồng bọn khác yên lặng xê dịch cái mông, cách xa Vương Ninh và Từ Dĩnh.

Bọn họ mới không phải loại người thích đùa giỡn đâu. Chỉ có hai kẻ này là ham ăn ham uống nhất thôi. Bọn họ đều là những con người đứng đắn chịu được gian khổ.

Hạ Tranh cười cười: “Tất cả mọi người đều rất tốt.”

Vừa rồi cậu cảm thấy đội người này rất quen thuộc, hiện tại rốt cục nhớ tới, những người này mấy năm sau sẽ cùng Hiên Cảnh nổi danh, tuy không lợi hại như Hiên Cảnh, nhưng cũng không thể coi thường.

Trong số bọn họ, chỉ có Từ Dĩnh là ngoại lệ.

Hai năm sau cô sẽ hi sinh trong một nhiệm vụ, thời điểm hi sinh còn bị vụ hãm tội phản quốc.

elaine

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play