Thời điểm Hạ Tranh còn đang tiếc nuối đầu mãnh thú kia là nguyên liệu nấu ăn tốt đến thế nào, lúc này lại chỉ có thể đứng nhìn, quả thực quá lãng phí tình cảm, trên mạng đã một lần nữa bùng nổ bình luận.
“Run rẩy, nam thần vừa rồi là muốn làm cái gì? Giải phẫu?”
“Không phải không phải không phải, nam thần là đang chuẩn bị làm công việc sơ chế mãnh thú của một trù sư, thu được da mãnh thú + 1, thịt mãnh thú + 1, nội tạng mãnh thú + 1.”
“Lầu trên đừng quên, còn có xương mãnh thú + 1, bím tóc của mãnh thú + 1.”
“Tuy tôi rất muốn nói lầu trên thực là đen tối (Nguyên văn: 污), thế nhưng lầu trên làm sao biết được mãnh thú là công hay mẫu?”
“Này này mấy người có phải lại lạc đề rồi hay không!”
…
Được rồi, bình luận đã lạc tới vấn đề mãnh thú là đực hay cái rồi. Chúng ta lại đem ánh mắt dời về bài sát hạch.
Sau khi đánh bại con mãnh thú thứ nhất, Hạ Tranh ổn định lại trạng thái. Cậu hoạt động gân cốt một chút, xác định phương vị của bản đồ, sau khi xoa một tầng bùn đất và dính cành lá lên người để ngụy trang, lại bắt đầu tăng tốc hướng về phía mục tiêu.
Khán giả lần nữa há hốc mồm.
Hành động này thật là chuyên nghiệp a, Hạ Tiểu Tranh rốt cục là đã trải qua rất nhiều lần diễn luyện thực chiến trên giả lập, hay là thực sự đã từng làm như vậy trong hiện thực?
Bọn họ đương nhiên thiên về thực chiến diễn luyện, thế nhưng vừa rồi Hạ Tranh không kịp phản ứng, muốn giải phẫu… Khụ khụ, thu thập nguyên liệu nấu ăn thì sao.
Thực chiến trên giả lập sẽ có nguyên liệu nấu ăn để thu thập à?
“Uy uy! Lẽ nào thân thủ Hạ Tiểu Tranh là do săn bắt nguyên liệu nấu ăn mà luyện ra được? Mặc dù không sở hữu tinh thần lực, thế nhưng cũng không có nghĩa là không thể đi săn bắn.”
“Đừng mà, tôi cảm thấy trù sư thực đáng sợ…”
“Chẳng lẽ không phải là thực suất khí ư, mắt lóe sao!”
Rừng rậm là một trong những bản đồ mà Hạ Tranh thích nhất.
Tu chân giới kiếp trước, thiên nhiên được bảo vệ rất tốt, loại tùng lâm này cũng rất thường gặp. Tuy Hạ Tranh chỉ có thể tới những địa phương hạ cấp nhất để săn bắt nguyên liệu nấu ăn, nhưng đối mặt với mãnh thú đồng cấp hiển nhiên so với việc giao đấu cùng những tu sĩ kia thì càng thêm thong dong thoải mái.
Mãnh thú ở thế giới này còn không thông minh giả dối bằng mãnh thú ở Tu chân giới, không gian giả lập mô phỏng ra mãnh thú, lại càng kém một phần linh động, chỉ có thể dựa theo lập trình mà công kích.
Bản năng săn mồi vốn ẩn sâu trong cơ thể Hạ Tranh, trải qua nhiều lần lén lút thích ứng nơi dã ngoại, cùng với diễn luyện thực chiến trên giả lập, đã dần dần sống lại.
Đối với loại nhiệm vụ lấy săn bắn làm đề mục này, Hạ Tranh làm được đến thuận buồm xuôi gió.
Nhìn Hạ Tranh xuyên qua giữa rừng rậm, nhẹ nhàng thong dong như đang chơi Parkour (*) trên máy tính. Bộ dáng thoạt nhìn không chút khẩn trương này, khiến cho người xem cảm thấy thập phần lo lắng, tựa hồ chỉ cần có chút sinh vật mang tính uy hiếp bổ nhào tới, sẽ lập tức đem Hạ Tranh K.O.
(*) Parkour: một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Các học viên di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể.
11181105-district13-2
Sau đó quả thực có một con rắn từ trên cây, lao vút về phía Hạ Tranh tựa như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung.
Hạ Tranh vừa vặn đang từ một chạc cây bên này, nhảy qua một chạc cây khác. Thời điểm khán giả lần nữa lau mồ hôi hột, thân thể cậu đã hơi nghiêng, tay cầm kiếm la-ze vung lên, từ phần miệng đang ngoác to của con rắn kia, chia cắt nó thành hai nửa.
Nghe đồn đầu rắn có một trung ương thần kinh độc lập, cho dù bị chặt xuống vẫn có thể nhảy nhót.
Nhưng từ cái miệng đang mở rộng mà bị cắt dọc thành hai nửa, phỏng chừng làm thế nào cũng nhảy không nổi nữa rồi.
Bởi chỉ hơi nghiêng thân mình, quỹ tích vận động của Hạ Tranh trên không trung vẫn không có gì thay đổi, thuận lợi đáp xuống trên một cành cây khác.
Đứng trên chạc cây chắc khỏe, Hạ Tranh một tay cầm kiếm la-ze, một tay vịn vào thân cây, hơi nhíu mày, môi khẽ đóng mở.
“Rắn Cạp Nong Xanh? Trời ạ, vì sao đối tượng thực chiến trong giả lập đều là nguyên liệu nấu ăn a? Da rắn Cạp Nong Xanh nướng lên ăn ngon nhất, thịt rắn Cạp Nong Xanh nấu canh tuyệt không gì bằng, mật và xương rắn Cạp Nong Xanh đều có thể dùng để ngâm rượu…”
bluekrait
Rắn Cạp Nong Xanh, hay còn gọi là rắn Malayan, 1 trong những loài rắn độc nhất thế giới.
634551914744646729
Da rắn nướng
1005dish01_g_20101005004328
Canh rắn
ruou-ran.jpg
Hạ Tranh tự cho là người khác không nghe được mà lầm bầm nói nhỏ.
Sau đó những lời nói nhỏ này liền chân chân thực thực truyền vào trong tai tất cả các khán giả đang xem phát sóng trực tiếp.
“… Trời ạ lải nhải kìa, tôi ban đầu còn muốn nói Hạ Tiểu Tranh thực tàn bạo thực đáng sợ, thế nhưng vì sao hiện tại lại cảm thấy Hạ Tiểu Tranh thực đáng yêu a, bưng mặt to!”
“Lầu trên khuôn mặt rốt cục vì sao lại biến lớn! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng!”
“Tôi cảm thấy lầu trên lại muốn lạc đề rồi. Tôi tới chấn chỉnh lại. Động tác của nam thần quả thực là lưu loát gọn gàng, nhất định đã trải qua rất nhiều thực chiến diễn luyện a!!”
“Dáng vẻ thèm thuồng hướng về nguyên liệu nấu ăn này, tựa hồ không quá giống như từ trong thực chiến diễn luyện mà tập được ra…”
“Có lẽ cả hai khả năng đều có? Hoặc cũng có thể mỗi lần luyện tập thực chiến trên giả lập, nam thần đều ở đây thèm nhỏ dãi những nguyên liệu nấu ăn mô phỏng này!”
“(⊙v⊙) nam thần thực là đáng yêu.”
“Mỗi lần thực chiến diễn luyện đều cằn nhằn một chút nguyên liệu nấu ăn của mình (╰_╯)#, đáng ghét, vì sao những nguyên liệu nấu ăn này đều là hư cấu a!”
“Tranh: Hạ Tiểu Tranh ngồi bên cạnh nguyên liệu nấu ăn đã về chầu trời mà vẽ vòng tròn.”
“Ha ha ha fanart đã có rồi sao! Cảm tạ đại thụ bút!”
“Tôi cũng có! Tranh: Hạ Tiểu Tranh một tay cầm đao một tay cầm xiên, hướng về phía nguyên liệu nấu ăn đã biến thành gạch men mà rơi lệ.”
…
Hiên Cảnh lần đầu tiên thất thần trong lớp, yên lặng tải fanart về, dường như nhân khí của Tiểu Tranh càng ngày càng cao a. Hiên Cảnh sờ sờ cằm. Tựa hồ áp lực có chút xíu lớn, gần đây có nên chứng minh sự tồn tại một chút không nhỉ? Thế nhưng hắn còn chưa theo đuổi được người ta, có cách nào tốt hơn không a? Đau đầu quá.
Không chỉ là khán giả, mà người Hạ gia tất nhiên cũng chú ý theo dõi bảo bối Tiểu Tranh nhà mình.
Hạ Khâm và Hạ Ngọc trong toàn bộ quá trình học tập đều thất thần.
Lão sư sau khi biết Hạ Tranh lựa chọn sát hạch cá nhân cấp S, cũng rất lí giải tâm tình của Hạ Khâm và Hạ Ngọc, bèn cho phép hai người nghỉ sớm rời đi.
Dù sao có ngồi đó cũng nghe không vào.
Thấy Hạ Khâm rời đi Hiên Cảnh cũng xin nghỉ theo, hơn nữa còn lấy việc mình là vị hôn phu của Hạ Tranh mà cảm thấy thực ưu việt (?); Thời điểm Hạ Ngọc xin phép về trước, vừa vặn gặp được hợp tác cũng đồng dạng xin nghỉ là Ninh Quân.
“Chẳng phải anh nói Tiểu Tranh được bảo hộ rất tốt sao?” Ninh Quân nhịn không được gầm lên với hợp tác của mình, “Thân thủ thuần thục đến thế kia, Tiểu Tranh bình thường hẳn là hay chạy tới địa phương nguy hiểm a!?!”
“Hoặc là, có lẽ là, luyện được từ trong thực chiến trên giả lập cũng nên?” Hạ Ngọc thế nào cũng không chịu tin tưởng đệ đệ mềm mại đáng yêu dưới mí mắt của bọn họ đã từng trải qua sự tình nguy hiểm gì đó, “Còn về nguyên liệu nấu ăn… Bệnh nghề nghiệp của trù sư chăng?”
Ninh Quân cũng bị lí do này thuyết phục. Dù sao, người Hạ gia đối với Hạ Tranh là chân tâm thật ý, Hạ Tranh còn phải tới trường, còn luyện tập trù nghệ, làm gì có thời gian ra ngoài dã ngoại?
Các lão sư khác, thậm chí cả hiệp hội trù sư và cao tầng quân đội đều đang chăm chú quan sát vị học viên hệ cơ giáp vô cùng đặc thù này. Nhìn biểu hiện của Hạ Tranh trước mắt, bọn họ rốt cục hiểu vì sao đồ ngu ngốc nào đó (Liên Hoa: Hắt xì!) có thể coi trời bằng vung mà viết thư đề cử cho Hạ Tranh.
Nếu như Hạ Tranh không phải là mỹ thực đại sư tương lai, bọn họ cũng hiểu được, mầm non tốt này nhất định phải hảo hảo bồi dưỡng.
Thế nhưng Hạ Tranh lại là mỹ thực đại sư tương lai a! Hiện tại phát hiện cậu còn là một hạt giống chiến sĩ cơ giáp vô cùng ưu tú, còn không bằng đừng để cho bọn họ phát hiện! Không biết trong lòng bọn họ có bao nhiêu khó chịu sao! Quả thực là tê tâm liệt phế mà! Rầu muốn chết luôn biết không!
Cho dù rất rõ ràng mỹ thực đại sư càng thêm hi hữu, Hạ Tranh tốt nhất nên chuyên chú vào phương diện ấy, nhưng chứng kiến cao cấp cơ giáp sư vẫy tay với bọn họ, vẫy vẫy vẫy vẫy một lát đã không còn tăm hơi, chuyện này có biết bao nhiêu khổ bức a!
Lúc này bọn họ rốt cục hiểu được dụng tâm hiểm ác của Liên Hoa. Tên hỗn đản này!
Trong ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc đau khổ vây xem của mọi người, Hạ Tranh dọc theo lộ trình vượt qua mọi chông gai (vốn không có), tao ngộ vô số ác chiến (cũng không có luôn), ai thán biết bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn rời mình mà đi (cái này thì có), cuối cùng cũng gặp được Boss cuối của ải đầu tiên, một con Thằn Lằn Ba Đầu với đôi cánh thịt khổng lồ, nhưng lại không biết bay.
“Lúc này đây, tôi nghe được âm thanh cõi lòng Hạ Tiểu Tranh tan nát.”
“Lâu chủ bạn có khỏe không vậy, bạn biết nhiều ghê.”
“Nhìn gương mặt đó của nam thần, biểu tình ấy, rõ ràng chính là lòng như tro tàn nhân sinh vô vọng.”
“Nam thần: Vì sao lão Thiên đối xử với mình tàn nhẫn như vậy {{{(>_<)}}}! Nguyên liệu nấu ăn phía trước thì cũng thôi, dù sao vẫn rất phổ thông. Nhưng đây lại là nguyên liệu đặc sản a! Còn là loại nguyên liệu không để được lâu!”
“Trong đầu nam thần nhất định đang xẹt qua đủ loại rán chưng hầm om xào ╮(╯_╰)╭ …”
“(⊙_⊙) Hiện tại trước mặt nam thần không phải là đại Boss, mà là một đống nguyên liệu nấu ăn.”
“Nhưng mà, bi thảm là, đống nguyên liệu nấu ăn kia chỉ là hư cấu, không thể ăn /(ㄒo ㄒ)/~~ …”
“Kỳ thực chúng ta có thể mở rộng thêm các trình tự phía sau, đầu tiên là săn bắn, sau đó lại xử lí nguyên liệu nấu ăn, rồi chế biến. Trên mạng cũng có rất nhiều cửa hàng mỹ thực giả lập như vậy nha.”
“Tuy việc này có thể thực hiện, nhưng có phải mọi người đã quên rồi hay không, đây là nhiệm vụ sát hạch cá nhân cấp S của trường quân giáo, mà không phải sát hạch trù sư…”
“Quên mất…”
“Quên mất + 1…”
“Nam thần quả nhiên là trù sư…”
“Nam thần đã làm cho chúng ta lạc đề…”
Lúc này nam thần đã bắt đầu đánh nhau với Thằn Lằn Ba Đầu.
Hai tay Hạ Tranh đều vô cùng linh hoạt, có thể nhìn ra được điểm này trong lúc cậu nấu ăn.
Mà loại ưu thế ấy ở trong thực chiến liền được thể hiện càng thêm rõ ràng.
Tay phải Hạ Tranh vẫn cầm kiếm la-ze như cũ, nhưng tay trái cậu còn mang thêm một khẩu súng la-ze nữa.
Dưới sự trợ giúp của thiết bị đẩy sau lưng, Hạ Tranh có thể bay có thể nhảy có thể chạy, tốc độ rất nhanh, hành động cũng vô cùng linh hoạt.
Bay ra xa thì dùng súng la-ze oanh kích, chạy vào gần lại xuất ra kiếm la-ze.
Ba cái đầu của Thằn Lằn Ba Đầu vô cùng phẫn nộ mà lắc tới lắc lui, vừa mở miệng táp, vừa phun lửa, lại dùng móng vuốt vồ bắt, muốn đem nhân loại đáng giận kia bóp chết.
Hạ Tranh linh xảo bay tới bay lui giữa các kẽ hở của công kích, khiến cho người ta nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Hạ Tranh dưới sự bảo vệ của lồng bảo hộ, chỉnh lực đẩy tới tốc độ siêu âm, trong nháy mắt thân hình cậu chỉ còn lại tàn ảnh.
Cơ giáp máy móc một khi kích hoạt tốc độ siêu âm đều phi thường khó khống chế được chuẩn xác, Hạ Tranh lại có thể dưới tốc độ cao như vậy, mà vẫn khống chế chính xác quỹ tích hành động cùng thao tác của mình, mỗi một lần công kích đều có thể nhìn thấy hiệu quả trên thân thể Thằn Lằn Ba Đầu.
Các vị lão thành quân đội thấy thế liền bất cẩn đập chén phun trà xé nát sách vở ngụy trang (?: Chắc là dùng sách vở giả vờ làm việc để lên mạng coi phát sóng trực tiếp lol)
Thiên tài! Nhất định phải thu vào dưới trướng!
Chờ đã, đây hình như là mỹ thực đại sư tương lai a.
Vì sao lại là mỹ thực đại sư chứ! Cỡ nào phung phí của trời a! Người này nhất định sẽ trở thành một chiến sĩ cơ giáp cao cấp phi thường lợi hại mà!
Không sử dụng cơ giáp, năng lực cá nhân đã mạnh mẽ đến thế, có cơ giáp thì còn cần phải nói nữa sao! Chúng ta khuyết thiếu những nhân tài như vậy! Nhân tài có năng lực cận chiến như vậy a!
Nhưng mà, đây lại là mỹ thực đại sư tương lai.
Muốn đấm đất! Cái tên hỗn đản cho Hạ Tranh thư đề cử kia! Nếu như không có thư đề cử! Bọn họ sẽ không biết Hạ Tranh cư nhiên lợi hại như vậy! Cũng sẽ không xoắn xuýt đến thế!
Nhưng mà xoắn xuýt cũng vô dụng thôi! Quân đội cũng không thể cướp người với hiệp hội trù sư a!
Một vài cao tầng quân đội nhắm chặt mắt lại.
Ừm, ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy gì hết, ta cái gì cũng không biết, ta thực sự không biết có một nhân tài ưu tú ở ngay dưới mí mắt, mà ta đành phải lực bất tòng tâm.
Mỗi người có thể trở thành nhân vật cấp lão thành, đều có năng lực điều tiết tâm lí (lừa mình dối người) cực mạnh.