Thời điểm Hạ Tranh trở lại hội trường thi đấu, có một bộ phận trù sư đã hoàn thành xong món ăn của mình.

Các trù sư đều tập trung vào việc nấu nướng của bản thân, không có thời gian nhìn lên màn ảnh lớn xem Hạ Tranh đang làm cái gì. Thấy Hạ Tranh trở lại, bọn họ đều có chút khẩn trương, lại có chút khó hiểu.

Hạ Tranh rốt cục là đi thu thập loại nguyên liệu nấu ăn hiếm có khó tìm nào, mới có thể về trễ như thế? Thời gian còn lại đủ cho cậu chế biến món ăn sao?

Lấy thực lực Hạ Tranh bày ra trước đó, chắc cũng có thể đi?

Đến khi Hạ Tranh bật bếp lên, đem lọ sành từ trong than củi còn chưa tắt hẳn từ rương nhỏ ra, chuyển qua bếp lò lớn, bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Hạ Tranh đã sớm bắt tay vào nấu nướng rồi, nói không chừng món ăn này cũng sắp hoàn thành.

Trên thực tế đúng là như vậy.

Tuy đã sinh ra mùi vị rồi, nhưng nếu có thêm chút thời gian hầm cách thủy, hương vị sẽ càng đậm đà hơn, cho nên Hạ Tranh chờ tới những giây phút cuối cùng mới nộp món ăn lên.

Rất nhiều trù sư lựa chọn món ăn cần thời gian ninh nấu lâu dài giống cậu, cũng đợi đến lúc này mới nộp lên mỹ thực của mình.

Vòng tỷ thí này rất đơn giản, ban giám khảo sẽ trực tiếp tiến hành thưởng thức.

Trù sư cũng không được trình bày trước món ăn mình chế tác mang chủ đề gì, tất cả từ giám khảo tự mình phán đoán.

Phải có ít nhất một nửa số thành viên trong ban giám khảo nhất trí đoán trúng chủ đề mà thí sinh đã chọn và đệ trình lên, thì món ăn ấy mới được tiến tiếp vào vòng bình xét mùi vị.

Món ăn được vị trù sư thứ nhất trình lên một cách tự tin vì là đồ tươi sống, cho nên được giám khảo chọn thưởng thức đầu tiên.

Hắn tạo hình món ăn rất đẹp, tựa như một ngọn tuyết sơn, bên trong núi tuyết, là thịt được cắt tỉa thành đủ loại hoa hoa thảo thảo, thịt ở đây bao gồm thịt của đủ loại sinh vật từ thú trên cạn, cầm điểu trên không, cho tới hải sản dưới nước. Cành lá thì là các loại rau dưa tươi ngon được cắt tỉa thành.

Món ăn này bày ra kỹ thuật dùng dao vô cùng xinh đẹp, đối với chất lượng của nguyên liệu nấu ăn cũng cực kỳ để tâm, hơn nữa khó có được là, hoa thảo cùng cành lá của hắn cũng không trực tiếp dùng nguyên liệu nấu ăn tươi sống, mà còn trải qua tẩm ướp gia vị. Có một chút còn là đồ ăn chín.

Vị trù sư kia hiển nhiên đối với tác phẩm của mình rất có lòng tin.

Nhưng đến khi nghe ban giám khảo phán đoán chủ đề, sắc mặt hắn lập tức sa sầm xuống.

Quả nhiên một chút cũng không thay đổi. Hạ Tranh thầm nghĩ.

Đầu bếp trình lên chủ đề Đông.

Toàn bộ ban giám khảo lại đoán là Hạ.

Trù sư hiển nhiên không hài lòng, nhìn qua là biết món ăn mùa đông a, tuyết trắng mênh mang thế kia mà.

Giám khảo trong lòng cười nhạt: Mùa đông ai sẽ ăn thứ đồ chơi này chứ, tiêu chảy chết a!

Hiển nhiên giám khảo có ấn tượng vô cùng xấu đối với thí sinh sau khi được cho điểm còn chưa lĩnh hội được hàm nghĩa của đề mục, đối với giám khảo lại còn bất kính này, bất quá bởi đối phương vẫn chỉ là vị thành niên, lời nói của bọn họ vẫn tương đối uyển chuyển.

“Thời điểm ăn kem ly, sẽ liên tưởng tới mùa đông ư?”

Trù sư sắc mặt lập tức đen sì.

Khán giả cũng xì xào bàn tán, xin lỗi nha, bọn họ còn chưa được nếm thử, chỉ nhìn món ăn, đã cảm thấy nhất định là chủ đề mùa hạ rồi.

Bọn họ còn nghĩ, thí sinh này đầu óc cũng thực linh hoạt, mùa hạ chẳng lẽ không nên dùng đá bào sao.

Kết quá thì ra ý tứ của người ta là mùa đông.

Thời điểm vị trù sư này buồn bã tiến về phía lối ra, có mấy người khác sắc mặt cũng tối sầm xuống.

Trong số bọn họ, cũng có người lấy băng đá để thể hiện mùa đông, và sử dụng ớt cay biểu thị lửa nóng mùa hạ.

“Nấu ăn không chỉ là nghệ thuật thị giác, mà còn là nghệ thuật vị giác. Những trù sư này chỉ chú trọng hình thức bên ngoài của nấu ăn, quên mất nấu ăn quan trọng nhất là hiệu ứng kinh diễm trên đầu lưỡi, chờ mong khi lướt qua yết hầu, cùng cảm giác thỏa mãn khi món ăn đã tiến nhập dạ dày, toàn thân ngập tràn ấm áp.” Lý Hâm vô cùng cảm khái. Những trù sư này trù nghệ không có vấn đề gì, thế nhưng lý giải đối với nấu ăn, và linh tính bản thân, còn kém một chút.

Người ta nói thành công đến từ 1% linh cảm, và 99% nỗ lực. Nhưng 99% nỗ lực kia ai cũng có thể đạt được, duy chỉ có 1% linh cảm, mới là một cái lạch trời.

Những trù sư này, chính là thua ở trên 1% kia.

Lý giải sai lầm đối với chủ đề, có ba vị trù sư, bên cạnh đó có bốn người vì món ăn mờ nhạt không rõ ý nghĩa, số giám khảo đoán trúng chủ đề không tới một nửa, cuối cùng trực tiếp loại bỏ đi bảy thí sinh.

Món ăn của các tuyển thủ còn lại, chẳng những muốn tuyển chọn dựa trên mùi vị, còn phải xét cả nguyên liệu nấu ăn, cùng với phương diện dinh dưỡng đối với cơ thể mà cho điểm, cuối cùng mới là kiểm tra tác dụng lên tinh thần lực.

Tác phẩm của Hạ Tranh một là vì phương thức chưng cách thủy, lấy ra sớm mà không dùng ngay mùi vị cũng không bị biến đổi, hai là món của cậu cũng là món ăn mọi người mong đợi nhất, vì lo lắng giám khảo sau khi dùng qua thức ăn của Hạ Tranh dù có dùng trà thảo dược tẩy vị, mỹ vị vẫn sẽ khắc sâu trong tâm trí, ảnh hưởng đánh giá công bằng của họ đối với các tuyển thủ khác. Cho nên, món ăn dự thi của cậu vẫn được giữ lại làm món áp trục.

Thời điểm Hạ Tranh bưng lên lọ sành xấu xí của mình, giám khảo đều không tự chủ được khẽ nâng cằm lên, ngồi thẳng người lại, thần tình nghiêm túc, dùng ngôn ngữ cơ thể biểu thị cái gì gọi là kiễng chân trông ngóng.

Khán giả cũng đột nhiên lặng ngắt như tờ, dùng ánh mặt rực lửa ngóng nhìn lọ sành cũ kĩ kia. Bọn họ vẫn chưa ngửi được hương khí, cũng không có khả năng nếm thử mùi vị, nhưng nước miếng trong miệng đã bắt đầu tiết ra.

Biểu hiện của Hạ Tranh ở hai vòng thi trước, đã làm cho khán giả dù không nếm qua mỹ thực của cậu, trong đầu cũng đã lưu lại ấn tượng mặc định về mỹ vị này.

Không chỉ là giám khảo cùng khán giả, mà người ủng hộ đang xem truyền hình trực tiếp, còn có trù sư dự thi, ánh mắt đều dính vào trên lọ sành.

Lần này yêu nghiệt kia sẽ lại xuất ra món ăn kinh người nào đây?

Thời điểm nắp đậy lọ sành được mở ra, hơi nước cùng mùi hương bị bịt kín bên trong đồng loạt bay lên, ngập tràn khứu giác nhóm giám khảo.

Mùi hương này nên nói thế nào nhỉ, rất thơm, một mùi hương rất thông thường, rất phổ thông nhưng lại khiến cho người ta nhịn không được sinh lòng ấm áp.

Hình dung mâu thuẫn như vậy, làm cho ban giám khảo vô cùng nghi hoặc.

Bọn họ múc đồ ăn ở hũ cách thủy nằm bên trong, cho vào chén nhỏ, dùng muỗng nhẹ nhàng xúc lên một chút, ở bên miệng thổi nhẹ, rồi ăn vào.

Vẫn như cũ là một mùi vị rất thông thường, phổ thông đến dường như trăm sông quy về một mối.

Thế nhưng loại mùi vị phổ thông này, lại làm cho bọn họ không nhịn được mà muốn tiếp tục thưởng thức, thẳng đến khi chiếc muôi chạm vào đáy chén phát sinh tiếng vang lanh lảnh, chén kia cũng chỉ còn dư lại một chút canh thừa.

“Đông!”

Toàn bộ ban giám khảo cùng nhất trí nói.

“Đông.” Hạ Tranh cũng trình lên chủ đề của mình.

Mà sau khi trình lên chủ đề, nhóm giám khảo cũng không tiếp tục đánh giá, mà là thật nhanh đem chút canh thừa trong hũ chia nhau sạch sẽ.

Một cái lọ sành nhỏ như vậy, giám khảo lại nhiều đến thế, mỗi người chia nhau còn chưa được một chén con đủ tiêu chuẩn.

Chưa thỏa mãn a.

Dùng món ăn được chưng cách thủy để thể hiện mùa đông, cũng rất dễ gợi nhớ tới chủ đề này.

Tuy là bốn mùa đều có thể ăn đồ cách thủy, nhưng mùa đông dùng loại canh súp nóng hổi này mới là phổ biến nhất.

Nhóm giám khảo trước kia cũng từng được thử qua đồ ăn hầm cách thủy biểu thị chủ đề “Đông”.

Đồ ăn chưng cách thủy ấm áp, nguyên liệu dinh dưỡng thích hợp với mùa đông, rất dễ dàng để cho người khác đoán ra chủ đề.

Cho nên vòng phán đoán chủ đề này kỳ thực cũng không khó.

Nhưng cách làm lộ liễu như vậy, sử dụng chính món ăn và nguyên liệu để thể hiện chủ đề, giám khảo cho điểm cũng không cao.

Nhóm giám khảo càng muốn nhìn đến được, linh tính của trù sư.

Chính là cái loại khái niệm huyền diệu khó giải thích kia.

Hạ Tranh trình lên cũng là món ăn chưng cách thủy, cũng rất dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng tới đồ ăn mùa đông.

Thế nhưng phương thức biểu đạt lại không giống với những người khác.

Nguyên liệu nấu ăn của cậu tuy cũng rất bổ dưỡng, món canh cũng cốt là để đem lại nóng ấm cho cơ thể thực khách, thế nhưng rất nhiều nguyên liệu cậu sử dụng cũng không thông thường, không phải nguyên liệu nên có trong mùa đông.

Bao gồm cả cá nước lạnh, khi đông về đều sẽ trốn xuống đáy nước đẻ trứng, vào mùa đông sẽ bị cấm săn bắt (tuy người thích ăn cá này cũng không nhiều lắm).

Cậu đem rất nhiều nguyên liệu nấu ăn không có trong mùa đông, bỏ vào nấu canh.

Nhưng mà, canh này vừa vào miệng, giám khảo trong lòng đã có thể xác định ngay, đây chính là “Đông”.

Hoặc nên nói, “Niên”.

Hay càng chính xác hơn là, “Đông tới mừng Tân niên bên gia đình”.

Thứ mùi vị này vừa vào miệng tựa hồ hết sức bình thường, cũng không khiến người ta cảm thấy kinh diễm, nhưng rồi sau đó, lại phát hiện ra, là mùi vị hợp ý nhất với khẩu vị bản thân. Nếu có chút tỳ vết nào, vậy chính là món ăn này nói là sở hữu bảy tám loại hương vị cũng không đủ, thế nhưng về tư tưởng, lại khiến cho người ta cảm thấy dị thường thỏa mãn.

Hoa Đô Tinh bốn mùa rõ ràng, cho dù nguyên liệu nấu ăn từng mùa luôn được cung ứng đầy đủ, nhưng người dân Đông minh tuân theo truyền thống, vẫn luôn duy trì một thói quen ẩm thực vào lễ mừng năm mới.

Thời điểm mừng năm mới, nhân vật chính trên bàn cơm Tất niên, vĩnh viễn không thiếu thịt mặn và các loại rau dưa muối.

Còn nhớ không một chén cơm trắng bình thường chẳng có gì đặc biệt ăn cùng canh sườn hầm củ cải? Không cần bất cứ một loại gia vị nào, người ngồi quanh bàn sẽ đem xương sườn gặm đến sạch sẽ. Ngay cả người ngày thường chẳng mấy khi đụng tới món củ cải, cũng sẽ không từ chối một miếng củ cải trắng thấm ướt hương vị nước hầm xương.

93c30be46c25730eb9a071a3e0362c43

Còn nhớ không một món ăn bình thường chẳng có gì đặc biệt là thịt hun khói, lạp xưởng hun khói? Mỡ heo trơn bóng theo thời gian cô lại thành mỹ vị tinh túy, ngay cả thịt mỡ nguyên chất cũng trở nên mềm mà không ngán. Người ngày thường tuyệt đối không đụng tới mỡ béo, cũng sẽ không nhịn được mà nhấm nháp một miếng thịt hun khói trong suốt, sau đó tự nhủ với lòng, ăn một lần thịt mỡ, cũng chẳng sao.

14561346249

228_1

Còn nhớ không một chén cơm trắng bình thường chẳng có gì đặc biệt phối với canh cá mặn? Thịt cá thơm ngon mà mềm mại dưới dãi nắng dầm mưa dần dần trở nên căng mịn, đem mùi vị tươi ngon gắt gao cô đọng lại bên trong, rồi lại dưới nhiệt độ tăng dần của nồi canh nóng hổi mà hoàn toàn hòa tan ra, người ngày thường nhạy cảm với mùi vị của hải sản, cũng khó mà thốt nên lời hương vị thơm ngon đến bất ngờ của canh cá mặn.

%e9%b1%bc%e6%b1%a4

Cả bát canh đầy ngập đậu đũa, nấm, và măng khô các loại nữa, tất cả các nguyên liệu nấu ăn này, đều là những nguyên liệu tươi sống trải qua tuế nguyệt, ấp ủ mà thành mùi vị đặc trưng, đối với những người trong mùa đông lạnh lẽo thiếu thốn nguyên liệu nấu ăn lại không có cơ hội thưởng thức mỹ vị mà nói, là món quà tốt đẹp nhất.

e14e367cfd058cd11fe6a1db9a903889

20150202100224703

1692221665_555647200-400x400

Mùi vị của gia đình.

Mùi vị của năm tháng.

Mùi vị độc đáo sâu sắc nhất của mùa đông.

Cái bình thường chẳng có gì đặc biệt của nó, còn là loại mùi vị mà ngoại trừ ở quê nhà ra, cũng không thể nào thưởng thức được ở bất kì nơi đâu.

Dù có nếm qua mỹ thực khắp thiên hạ, vẫn chỉ tưởng niệm một khối lạp xưởng xông khói không được tẩm ướp một cách hoàn mỹ của nhà mình.

Hai vị giám khảo đặc biệt cũng đắm chìm trong mỹ vị, chìm trong ảnh hưởng của mỹ thực đối với tâm linh, ngay cả tác dụng của món ăn lên tinh thần lực cũng đã quên chú ý.

Đây chính là sức mạnh của mỹ vị.

Nó làm cho người ta quên đi tất cả trừ mùi vị của món ăn.

Trước khi trình lên món ăn này, Hạ Tranh cũng đã nếm thử một miếng.

Cơ bản là hài lòng.

Mặc dù đã sử dụng lửa đốt và các loại gia vị để hun khói, mùi vị của chế phẩm, so với mùi vị chân chính của nguyên liệu được phơi khô vẫn luôn thiếu một chút đậm đà, nhưng may mà vài loại nguyên liệu nấu ăn này còn chưa bị tán đi vị đạo vốn có, là vị đạo đặc trưng chỉ thuộc về đồ ăn tươi mới, cũng đủ để bù đắp lại điểm này.

Món ăn này, là món về sau Hạ Tranh thường làm cho cả nhà thưởng thức vào lễ mừng năm mới.

Cậu không sử dụng nguyên liệu nấu ăn trân quý, không có quá trình chế biến rườm rà, cũng chẳng cần nhiều kỹ xảo nấu nướng hoa lệ.

Món ăn vô cùng đơn giản, mùi vị cũng hết sức giản đơn, chỉ có hai chữ, “Niên vị” (mùi vị của năm tháng/Tân niên).

Nói đến mùa đông, ý nghĩ đầu tiên trong đầu mọi người, chẳng phải là lễ mừng Tân niên hay sao?

alotin-vn_1404178737_7778f12323426047d6567ae7ffeab4c9

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play