Khẩu khí không tốt, Tiểu Nam trốn sau lưng Hải Thiên Lam, trong mắt Tiểu Nam, người tới thực hung dữ, giống kẻ xấu.
“Em ấy tên Tiểu Nam.”
“Con à, cha mẹ thấy bệnh của con cũng không nhẹ a, mới trước đây nói nhìn thấy mỹ nhân ngư, lớn lên không tìm được mỹ nhân ngư thì lại lừa về một đứa bé, con có biết con thế này bị xem như gì không? Đây là bệnh, luyến đồng phích. Thế nhưng còn để người ta chụp được ảnh cũng không hay, con xem xem đây là cái gì?”
“Nhưng cái đuôi của Tiểu Nam rõ ràng là màu lam mà.”
Hải Thiên Lam nhìn bức ảnh tựa hồ có chút lệch màu, hoặc cũng có thể do ánh mặt trời phản xạ, khiến cái đuôi của Tiểu Nam bị biến thành xanh lá cây.
“Chắc là tại ánh nắng.”
“Oh!”
Tiểu Nam ngồi chồm hổm trên mặt đất đùa nghịch xấp ảnh.
“Đứa nhỏ này từ đâu đến?”
“Đến từ đại dương.”
“Không chịu nói thật phải không? Vậy cứ đưa vào cô nhi viện, con theo bố mẹ trở về, nếu không chúng ta sẽ thu hồi quyền quản lý trên tay con, con phải biết rằng, nhóm cổ đông đã vô cùng bất mãn đối với những việc làm của con rồi.”
“Con cũng đang muốn nói với bố mẹ đây, con quyết định từ chức tổng giám đốc, con đã dùng khoản tài sản mang danh nghĩa của chính mình, mua một tòa đảo nhỏ giữa Thái Bình Dương, con cảm thấy nơi đó có vẻ thích hợp với con hơn.”
“Con điên rồi! Tại sao? Vì cái thứ sở thích đáng xấu hổ của mình ư?”
“Bố mẹ sai rồi, con không phải bởi vì luyến đồng mà thích Tiểu Nam, mà là bởi vì Tiểu Nam mà con yêu vẫn còn là một đứa nhỏ.”
“Con…”
Mẹ Hải Thiên Lam còn muốn nói gì nữa nhưng bị ông bố ngăn lại.
“Con à, con phải biết rằng, vì để con ngồi lên được vị trí tổng giám đốc, bố và mẹ con đã phải mất rất nhiều công sức, bây giờ con nói không làm thì không làm sao? Cho dù sẽ khiến chúng ta… thất vọng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT