Một tuần sau Cố Du dọn dẹp đồ vật tùy thân để xuất viện thì nhận được điện thoại của Phương Nhàn.
Cô ấy giấu giếm chuyện bị thương, nối dối là gặp bạn bè ở bệnh viện, Phương Nhàn nghe rồi không có lòng nghi ngờ.
Nhưng mà em gái kỳ lạ bị Cố Du phát hiện.
"Thế nào? Ở bên kia không vui?"
"Không phải," giọng Phương Nhàn buồn buồn, "Em đã học đủ môn rồi, nên bảo vệ luận văn cũng bảo vệ."
"Đây là chuyện tốt! Em có thể tốt nghiệp vào mùa đông!" Cố Du khó nén hưng phấn.
Điện thoại bên kia đầu tiên là trầm mặc rồi mới truyền ra âm thanh, "Em không tính trở về nước."
Cố Du ngẩn ra, ngừng tay, "Lúc trước em trở lại không phải nói tính tốt nghiệp sẽ trở về nước khảo chứng việc làm sao?"
"Trước kia là trước kia," Phương Nhàn thấp giọng nói, "Đàn chị và giáo sư đã tìm cho em Sở Sự Vụ lớn thích hợp, cơ hội phỏng vấn rất khó bắt được."
Ngoài cửa sổ gió khuấy động ba góc cây Diệp Dương màu vàng, từng chiếc lá lay động rơi, dưới bầu trời xanh thẳm bay múa vô số lá khô và bươm bướm. Tiếng xào xạc vén lên rèm cửa sổ, thổi hai chiếc lá rách tới chân Cố Du.
"Chị không hiểu những thứ này, nhưng mà em cảm thấy tốt khẳng định không có vấn đề, đừng quá miễn cưỡng mình, còn thân thể quan trọng hơn." Cô đột nhiên rất muốn trầm mặc tiếp như vậy, nhưng vẫn lựa chọn khích lệ Phương Nhàn theo đuổi cuộc sống mình muốn.
Tiếng của Phương Nhàn bị sóng âm vặn vẹo sau khi vừa nhắc lại, không biết có phải vì âm thanh đi quãng đường quá xa xôi hay không, luôn nghe có vẻ uể oải, “Chị, bây giờ chị có vui vẻ sao?”
“Chị rất tốt, em không cần lo lắng,” Cố Du dừng lại bổ sung, “Chờ xong việc chị Mỹ thăm em.”
“Đừng cam kết trước sớm như vậy, trong nhà không phải chị làm chủ.” Phương Nhàn kêu rên.
Cố Du nhất thời cứng họng không biết phản bác ra sao.
Lại dặn dò chuyện vụn vặt, điện thoại mới cúp, Cố Du lẳng lặng ngồi nán lại trên giường, muốn gọi điện thoại cho Từ Trạm hỏi anh đang làm gì, đột nhiên nhớ hôm nay anh có cuộc hẹn vô cùng quan trọng không thể quấy nhiễu.
Anh an bài tài xế chờ Cố Du dưới lầu, cô do dự sau đó gọi điện thoại cho tài xế phiền toái anh ta chờ chút, mình đi lên tầng trệt, thăm Nhan Tư Ninh.
Tình hình vết thương của Nhan Tư Ninh cũng không tốt hơn cơ thể cô mang thai, muốn xuất viện phải chờ cả tuần lễ.
Nhìn thấy Cố Du, vẻ mặt Nhan Tư Ninh uể oải quét sạch, kéo cô nói cả ngày, Cố Du nhớ chuyện Từ Trạm nói lúc trước, vì vậy hỏi cô, “Tại sao cự tuyệt Vu Duệ? Không phải em vẫn muốn cùng với anh ta sao?”
“Em không muốn sự đồng tình thương hại.” Nhan Tư Ninh vừa bóc vỏ quýt vừa nhẹ giọng nói.
Rất lâu, Cố Du cảm thấy Nhan Tư Ninh và Phương Nhàn rất giống nhau, họ nhìn như khéo léo khả ái, nhưng tâm tư rất khó lý giải, ví như vừa rồi Phương Nhàn đột nhiên thay đổi quyết định, ví như Nhan Tư Ninh rõ ràng đợi Vu Duệ cầu hôn lại cười cự tuyệt.
Tạm biệt Nhan Tư Ninh, Cố Du trở về nhà.
Không khí trong nhà khiến cô như trút được gánh nặng, thấp thoáng có hơi thở của Từ Trạm sẽ không gặp nguy hiểm và phiền não.
Mấy ngày nay tin tức tốt nhiều hơn tin tức xấu, Từ Trạm tìm ra nội ứng với Thẩm Mộ Thành trong tập đoàn, nhưng anh không nóng lòng xuống tay, mà tạo áp lực trong nhà đối phương có bối cảnh thâm sâu, càng là thế hệ thứ hai không có bản lãnh như vậy càng sợ hãi thế hệ cha mình, gia tộc không tránh khỏi liên luỵ, đối phương nhanh chóng đưa người đi, cách xa Dương Cảng, Từ Trạm không tốn người nào giải quyết vấn đề khó giải thích nhất. Mà ngòi nổ mất đi thì toàn bộ trách nhiệm đổ trên người kẻ đồng loã không có bối cảnh. Đáng tiếc lúc bắt được, người kia đã chết, cảnh sát giám định nói là tự sát nhưng Cố Du không tin.
Ngòi nổ mất trộm ở tập đoàn Bắc Phương tạm thời chấm dứt.
Nhưng mà nhóm ngòi nổ khác không rõ phương hướng trước sau rất nguy cấp, nếu có vụ án ác liệt dính líu với tập đoàn Bắc Phương, chỉ sợ vị trí của Từ Trạm khó giữ được là chuyện nhỏ, nếu Thẩm Mộ Thành cản trở bên trong, không tránh khỏi có thể có sóng gió lớn hơn.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Cố Du như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đặc biệt là Lâm Viện, càng khiến cô không rét mà run. Vậy mà tin tức của Lâm Viện giống như người bốc hơi khỏi nhân gian, hắn không có xuất hiện nữa, Cố Du chỉ có thể thỉnh thoảng thấy hắn tham dự hoạt động gì qua báo chí. Cô hiểu Từ Trạm không phải là người ngồi chờ chết, càng không phải là loại người có cừu oán không báo chỉ cầu bình yên, nhưng mà anh bắt tay vào làm gì, Cố Du không biết gì cả, hỏi tới chỉ lấy được tất cả nụ cười giữ kín như bưng.
Cố Du kiềm chế cảm xúc, tạm thời không hỏi tới nữa để Từ Trạm làm cô bất ngờ.
Cuộc sống dường như bắt đầu trở lại quỹ đạo, sau khi Nhan Tư Ninh xuất viện liền đi tham gia tiệc rượu tuyên bố góp vốn điện ảnh trong và ngoài nước, Cố Du bị cô kéo đi tham gia náo nhiệt.
Tiệc rượu được cử hành ngoài sảnh thuỷ tinh của khách sạn năm sao Khảm Bố Cung, bầu trời trong veo có thể nhìn thấy ánh sao nhỏ, nhưng mà cuối mùa thu lạnh lẽo bị ngăn cách bên ngoài.
Nhân vật minh tinh điện ảnh nổi tiếng qua lại bên cạnh không ngớt, Cố Du vẫn nghe Nhan Tư Ninh trái phải hứng thú nói nhỏ ai bí mật léng phéng với ai, người nào phân phân hợp hợp khó phân thắng bại với người nào, tình cảm người nào là tuyên truyền, người nào tính hướng không muốn người khác biết….. Ở chung chỗ với Nhan Tư Ninh, Cố Du luôn thoải mái nói không nên lời, khi còn bé vì tính tình của cô quá mạnh mẽ rồi cả ngày bị Phương Nhàn dính chặt nên không có bạn bè, bây giờ có người bạn tri kỉ như vậy, thật là loại bồi thường cho tâm hồn.
Nhan Tư Ninh bị đạo diễn gọi đi tán gẫu với nhà đầu tư nước ngoài, Cố Du bị thương nặng nên không dám uống rượu, một mình cầm nước chanh đứng ở lan can cửa sổ sát đất nhìn ra xa bóng đêm, cô hơi nhớ Phương Nhàn, rất muốn gặp cô, nhưng không biết Từ Trạm có gặp chuyện không may ở đây hay không, không dám rời đi.
Trong mâu thuẫn, cô thở dài sâu xa.
“Hộ hoa sứ giả yên tâm để mình cô ra ngoài?”
….
Mặc dù là tiếng anh, nhưng giọng địa phương dày đặc, Cố Du chợt xoay người, nhìn thấy gương mặt người ngoại quốc anh tuấn cao lớn đang cười, giống như từng quen biết, nhưng cô lại tái phát bệnh cũ.
Hộ hoa sứ giả là đang nói Từ Trạm?
“Chào anh.” Cố Du lễ phép gật đầu, “Có thể xin phép ngài tự giới thiệu không?”
Người ngoại quốc rõ ràng sửng sốt, khuôn mặt mang huyết thống Caucasus hơi xếch lên, lấy thẻ vàng trong hộp danh thiếp cẩn ngọc lục bảo ra đưa cho Cố Du, anh ta giữ nụ cười đúng mực nhìn cô nghi ngờ nhận lấy, từ đầu đến cuối không nói nhiều lời.
Cố Du cảm thấy tác phong ăn mặc và làm việc của người này giống như khuôn mặt khoác lác, nhưng khi ánh mắt nhìn hai hàng chữ nhỏ trên, trong khi tự trách trí nhớ của mình.
Tập đoàn SH - Dieterich, người thiếu chút nữa hại chết cô và Từ Trạm trong rừng rậm, cứ như vậy bị cô hời hợt quên mất.
Vẻ mặt Dieterich thích thú tham lam hưởng thụ dáng vẻ đề phòng và sợ hãi của Cố Du, cười nói: “Có phải vụ nổ lớn tạo cho cô những thương tổn vĩnh viễn hay không? Không giống, nếu thật sự nghiêm trọng như vậy, sao Từ Trạm dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy.”
“Đây là Trung Mỹ hợp tác vào điện ảnh?” Tập đoàn SH là xí nghiệp công nghiệp quân sự của nước R, Dieterich không giống không mời mà tới, Cố Du cảnh giác hỏi.
“Đây là đề tài điện ảnh quân sự thôi,” Dieterich ngăn phục vụ lại bưng ly rượu sâm banh lên, ưu nhã đung đưa chén rượu, “Tập đoàn chúng tôi không cứng nhắc như tập đoàn Bắc Phương, loại tài trợ quân phẩm này gia tăng nổi tiếng coi như quảng cáo.”
Cố Du không có tâm tình nghe kiểu buôn bán của hắn, chỉ cảm thấy kẻ thù không đội trời chung của Từ Trạm đang ở Dương Cảng thật khiến người bất an, tối nay Từ Trạm nói sẽ tới đón cô về nhà sau khi yến tiệc kết thúc, nếu anh biết Dieterich ở đây, vậy nhất định sẽ không để cô ở đây một mình. Nhưng mà, đầy truyền thông lớn hoạt động như vậy, Cố Du không tin Dieterich có can đảm xuống tay.
“Không ngờ cô mặc lễ phục cũng xinh đẹp động lòng người, không thua y phục đỏ như máu lúc ấy.” Dieterich không hề kiêng kỵ quan sát Cố Du, nói.
Hắn nõi màu đỏ như máu là lúc đầu trong rừng rậm cô chạy trốn đã bị mình và những người khác máu nhuộm áo quần đỏ đẫm máu, Cố Du cảm thấy lời hắn nói ngả ngớn cực kỳ nguy hiểm, không đáp lời.
Nhưng Dieterich hoàn toàn không ngại cô lạnh lùng, thấp giọng bên người Cố Du hỏi, “Nghe nói ngòi nổ của tập đoàn Bắc Phương gây phiền toái?”
“Đã giải quyết.” Trong lời nói của Cố Du giọt nước cũng không lọt.
“Chuyện như vậy, chỉ nhiều không ít, phải biết hàng năm kho hàng của SH không ai biết số lượng quân hoả mất tích, nhưng trái đất còn xoay chuyển vui vẻ, phòng thủ như vậy rất ít người ngốc cả núi tiền cũng không kiếm.” Hắn sừng lại, nở nụ cười thần bí, “Nhưng mà, tôi có lời đồn đại về nhóm ngòi nổ mất tích kia.”
Cố Du quay đầu nhìn con ngươi xanh đậm như bảo thạch, bên trong tràn đầy thoả mãn vui vẻ, không nhìn ra là cười giỡn hay là mồi nhử.
“Thế nào, anh còn gián điệp không biết sống chết ở Dương Cảng?” Cố Du cố ý đổi chủ đề muốn lấy được nhiều tin tức hơn, chẳng lẽ chuyện ngòi nổ liên quan đến tập đoàn SH? Nhưng nếu thật sự có liên quan, vì sao Dieterich muốn tiết lộ những thứ này cho cô?
“Đáng tiếc, tin tức này tôi nghe được lúc ở nước R.” Dieterich nhún nhún vai.
“Nước R?” Cố Du không tin chuyện tập đoàn Bắc Phương có thể truyền xa như vậy, “Đó là quê nhà của tập đoàn các anh.”
“Thiên chân vạn xác.” Dieterich nhấp hớp sâm banh màu vàng nhạt, ánh sáng trong mắt chớp động bỡn cợt, “Nếu là nói láo, sẽ để tôi giống như kết cục của đứa bé đáng thương ở Châu Phi.”
Cố Du không nhìn thấy hắn đưa đẩy, đang muốn mở miệng đột nhiên dư quang chụp được bóng người, cô quay đầu đi, lòng khẽ run lên.
Người này cô phải nhớ rõ ràng.
Thẩm Mộ Thành mặc tây trang, chân dài bước thẳng tắp đi tới chỗ hai người.
Ở chỗ xa đại sảnh xanh vàng rực rỡ, Nhan Tư Ninh đang nhiệt tình phiên dịch cho nhà đầu tư và đạo diễn, hình dáng nhóm nam nữ mặc trang phục lộng lẫy trong quang ảnh quay vòng, phần lớn chuyện trò vui vẻ, thích thú lãng mạn.
Kiều diễm ung dung trong tiệc rượu như vậy, bên người Cố Du lượn lờ hai người lè lưỡi nói lời ác độc.
Trong nháy mắt cô muốn nhấc chân bỏ chạy, vận khí của mình quá kém, lại có thể bị hai người ngăn ở lan can, nếu chạy cũng chỉ có thể mở cửa sổ ra nhảy xuống từ lầu cuối khỏi tầng cao nhất.
Bờ môi cười khổ đè nén đau lòng, Cố Du tin tưởng cô sẽ không nguy hiểm chỗ đông người, hai người kia đều là cao thủ thao tác hộp đen, không đến nỗi nóng vội sơ suất như vậy, để cho mọi người chứng kiến thủ đoạn của bọn họ.
Có thể sống chung chỗ với người nguy hiểm, coi như không có nguy hiểm cũng khiến người ta vô cùng khẩn trương.
Huống chi hai người kia đã từng thiếu chút nữa hại chết cô.
Nhìn mặt Thẩm Mộ Thành mỉm cười đi vào, Cố Du bất đắc dĩ oán thầm, đây thật là buổi tối phong phú và kích thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT