Từ Trạm hô hấp nặng nề quanh quẩn.

Cố Du không còn kế sách, đở anh tới sô pha.

Vừa tiếp xúc sô pha, cả người Từ Trạm như đất bùn mềm nhũn xuống, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.

Thuốc hạ không nặng, nhưng anh gắn gượng chống thân thể, có lẽ trong đầu giống như có mười mấy cái mũi khoan chen chúc mãnh liệt ra bên ngoài. Kiên trì như vậy vì ngăn cản kế hoạch của mình?

Anh hô hấp từng tiếng trầm trọng hơn từng tiếng, mày nhíu chặt giống như chịu thống khổ rất lớn.

Cố Du đưa tay cầm lên điện thoại nội bộ, gọi nhân viên phục vụ đưa vào thùng đá, cô cực kỳ bình tĩnh, Từ Trạm khó khăn mở mắt ra, anh cho rằng, cô sẽ đại náo một hồi, thề sống chết không theo, thậm chí làm chuyện cực đoan báo thù lại anh, trả thù anh mạnh mẽ ngăn cản kế hoạch của cô.

Nhưng là cô không có.

Cô im lặng ngay cả trong mắt không hề có lửa giận hay là phẫn hận, chỉ có hờ hững và tuyệt vọng.

Cố Du biết cô đã không có cơ hội , bất luận đêm nay, hay về sau, tính cách Từ Trạm, cô chỉ sợ có thể nói không còn tự do.

Chính cô cũng cho rằng trong nháy mắt đó, cô sẽ nổi giận, giống như giống bệnh tâm thần lúc trước. Nhưng là bệnh tâm thần thật sự cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì, Cố Du bị cảm giác vô lực chiếm lấy, cả người bay bổng , mờ mịt rã rời. Cô thuận thế kéo Từ Trạm gối lên trên chân của mình, dùng khăn lông bao đá lạnh lại chườm lên trán của anh.

Từ Trạm nhìn cô không chớp mắt.

"Ngay cả anh cũng không ngờ,bị em lừa gạt lại là chuyện dễ dàng như vậy. . . . ."

Lời nói yếu ớt chậm rãi phun ra từ đôi môi khô khan rách da của anh, từng chữ đều phải ngừng lại, thở hổn hển nặn ra câu kế tiếp.

"Anh chịu đàng hoàng nhắm mắt ngủ đầu sẽ không khó như vậy nữa." Giọng nói và động tác của Cố Du nhẹ nhàng như nhau.

"Anh có lời muốn nới với em, không thể ngủ."

"Ngày mai rồi nói sau," động tác trên tay của Cố Du không có ngừng, "Tôi chạy không được."

Cô muốn để anh nghỉ ngơi sớm, kiên cường chịu đựng thuốc, sắc mặt anh rất tái nhợt, tái nhợt khiến cô không khỏi kinh hãi, Cố Du không biết vì sao, vừa rồi tâm lạnh lẽo dễ dàng bị anh bọc lộ vẻ mặt xấu xa phân tán lực chú ý, là áy náy sao? Cô không ngờ anh tình nguyện chịu thống khổ thật lớn cũng không muốn nhắm mắt lại, rõ ràng chỉ cần ngủ một giấc, đều là giải thoát cho cả hai người, vì sao anh cố chấp như vậy, quật cường hơn cả cô.

Động tác trên tay càng trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay cả ô cũng không cảm giác được.

Đá lạnh lăn qua lăn nóng rực, trong đầu sôi trào dày vò và hôn mê cũng giảm bớt, Từ Trạm suy yếu cười cười, anh thầm châm chọc bản thân, lời cô muốn nghe, chỉ có một loại, mà chính mình muốn nhất nói thủy chung là cô vĩnh viễn sẽ không để ý gì đó.

Phát hiện trong rượu có thuốc, anh lập tức hiểu được Cố Du muốn làm cái gì, anh không hề phòng bị đã bị cô tính kế, rơi vào cạm bẫy, hoàn toàn bất lực. Nghe thấy tiếng đóng cửa, toàn thân anh rét run, giống như đặt mình trong vết nứt. Bỗng nhiên một khắc kia anh ý thức được, cảm nhận loại tuyệt vọng này, chính là cô đã từng trải qua?

Nhưng là anh không có thời gian suy nghĩ, anh phải ngăn cản cô.

Lúc Vu Duệ chạy tới, Từ Trạm gần như đã bất tỉnh, anh cự tuyệt đề nghị của Vu Duệ nói mình tới để anh nghỉ ngơi trước, cố nén choáng váng và hỗn loạn, chống đỡ đến bây giờ.

Anh muốn nói em có biết anh rất lo lắng cho em sao? Sợ em làm việc ngu ngốc, gặp lại em chỉ còn là thi thể. Anh giao tất cả sợ hãi cho em, ý chí cả đời nhanh chóng hao hết trên con đường ngắn ngủn đến tìm em, nhưng điều này, em không muốn biết.

"Anh nhất định sẽ giúp em." Từ Trạm nghe thấy giọng nói của mình va va chạm chạm, cuối cùng mở miệng.

Tay Cố Du hơi dừng lại, tiếp tục động tác, "Quên đi Từ Trạm, tôi chấp nhận, anh đừng nhất thời xúc động, tôi sẽ không chạy, cứ như vậy đi."

Dây xích còng tay quân dụng phát ra tiếng va chạm, trên tay tê rần, Cố Du không ngờ Từ Trạm còn có khí lực lớn như vậy nắm lấy tay cô.

"Anh muốn làm, chuyện em muốn làm, anh đã sớm biết, anh không hề nói không muốn giúp em, tin tưởng anh khó hơn giết người ở trong này sao?"

Ánh mắt ngu ngơ chạm vào mắt đục ngầu, Cố Du ngây ngốc nhìn Từ Trạm, trong đầu quanh quẩn từng chữ vừa rồi.

Sáng sớm hôm sau, Vu Duệ đi đến quán Cửu ngũ công, đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng yên tĩnh , không có dấu vết đánh nhau trong dự đoán của anh, thậm chí ngay cả hơi hỗn độn cũng không có.

Trên sô pha thật lớn, Từ Trạm và Cố Du đang ngủ say, hai người nằm ôm nhau, thấy thế nào như thế nào giống cảm tình thậm đốc nam nữ lẫn nhau tín nhiệm, dựa sát vào nhau mà miên.

Vu Duệ cảm thấy tối hôm qua mình thật sự làm một quyết định chính xác.

Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Trạm cảnh giác mở mắt ra, phát hiện là Vu Duệ, mới yên tâm, thật cẩn thận tách mở tay và chân Cố Du đang quấn quít lấy anh ra, ngồi dậy.

"Tốt hơn rồi?"

"Ừ."

Sáng sớm, anh tỉnh dậy một lần, khi đó cảm giác đầu đau muốn nứt ra cũng đã biến mất, thuốc Cố Du hạ thật sự rất nhẹ, trong lòng anh khẽ động, cảm thấy cô không phải hoàn toàn không cần mình.

Cô vẫn ngồi ở trên sô pha, làm cho đầu của anh thoải mái gối lên chân của cô, mà ngay cả ngủ cũng không có nghiêng lệch. Từ Trạm biết cô che giấu tật ngủ, cho dù giở trò cô cũng rất khó tỉnh lại, vì vậy để cô nằm ngang, ôm vào trong lòng, giống như ở nhà.

Mặc kệ thế nào, cuối cùng anh cũng giữ cô lại được.

"Anh nói với cô ấy sao?" Vu Duệ đưa Từ Trạm một điếu thuốc muốn anh thanh tỉnh, đột nhiên nhớ từ lúc sống với Cố Du anh không hút thuốc, lại thu hồi trong ngực.

Từ Trạm gật gật đầu, " Có tin tức thời gian Nhất Hào bán đấu giá sao?"

"Tuần sau," Vu Duệ nhìn anh, hồi lâu mới nói, "Anh thật sự tính vì cô ấy thay máu giới kinh doanh của thành phố Dương Cảng?"

"Cô ấy cái gì cũng bị mất, chỉ tôi có khả năng giúp đỡ cô ấy."

" Tâm của người phụ nữ này quá độc ác, sợ có ngày anh góp cả mạng mình vào, cô ấy sẽ không rơi nửa giọt nước mắt." Vu Duệ vặn mở bình nước suối đưa cho Từ Trạm.

Anh uống hết nửa bình, cuối cùng yết hầu cũng thoải mái hơn, "Cô ấy nhất định không hạ nặng tay Tư Ninh."

"Tôi không phải nói Ninh Ninh," Vu Duệ không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, "Lúc tôi chạy đến nhà anh, nhận được điện thoại của Phương Nhàn."

Từ Trạm giương mắt nhìn ann, "Sao cô ấy có thể biết điện thoại của cậu?"

"Phương Nhàn lo lắng chị của cô, ở nước Mĩ dùng quan hệ của mình điều tra anh, biết điện thoại văn phòng anh, đường dây riêng của anh không có người nghe nên tự động chuyển vào điện thoại của tôi, tôi nhận điện thoại, em cô ấy đã khóc đến sắp tắt thở, nói là chị cô muốn tìm đường chết không cần cô nữa, kêu anh đi cứu người."

Từ Trạm quay đầu nhìn Cố Du đang ngủ say, khuôn mặt cô tuyệt không bình thản, chân mày nhẹ chau, sắc mặt tiều tụy, đôi mắt cũng sưng đỏ.

"Vậy lý do?" Anh lại xoay người nhìn Vu Duệ.

"Này còn chưa đủ ác?" Vu Duệ cười khổ, "Cô ấy vì báo thù, ngay cả em gái duy nhất cũng bỏ lại mặc kệ, nếu tôi có chị gái như vậy, thật sự là đời trước tạo nghiệt."

"Cậu gọi điện thoại lại cho em gái cô ấy sao?" Từ Trạm lắc đầu cười bất đắc dĩ.

"Tối hôm qua gọi liền, nói chị cô rất tốt, ngay cả người khác cũng không sao cả."

"Cậu nói những thứ này làm gì." Từ Trạm vươn tay, "Chìa khóa đâu?"

Vu Duệ nhếch miệng cười, "Tôi còn tưởng anh hi vọng tôi vĩnh viễn đừng đến." Nói xong anh lấy chìa khóa ra ném vào trong tay Từ Trạm.

Bốn bề tối đen, cảm giác quỷ dị trên người giống như trôi lơ lửng trong nước, Cố Du muốn lật người lại dịch chuyển bất động, cảm giác mây trôi nhẹ nhàng vô lực.

Ánh sáng chậm rãi xuyên thấu qua ánh mắt giãy dụa ra khe hở, sương mù mênh mông, hô hấp hơi nóng lên.

Cô muốn ngồi thẳng nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một phát lực, phịch một tiếng, nhưng thật sự bị nước bao phủ.

Trên vai hơi đau, cô bị người từ trong nước xốc đứng lên, thời gian ngắn ngủn đã uống hai ngụm nước, Cố Du liều mạng ho khan, lúc này phía sau lưng truyền đến xúc cảm ấm áp, giống như là da thịt kề sát da thịt, xúc cảm trên dưới sống lưng của cô, dịu dàng giúp cô thở dốc.

Loại cảm giác thoải mái này vừa phải, thật giống như cô không có mặc quần áo.

Ho khan gián đoạn cô cúi đầu, sợ tới mức thiếu chút nữa nghẹt thở.

Cô thật sự không có mặc quần áo!

Ngồi ở trong bồn tắm, nước ấm vây quanh, thoải mái khiến cả người như nhũn ra, cô vội vàng ngẩng đầu, quả nhiên không ngoài dự đoán, Từ Trạm ngồi ở bồn tắm lớn bên cạnh, ánh mắt không kiêng nể gì dừng ở một bên tơ tằm không khoác trên người cô.

"Lúc em ngủ rất đàng hoàng." Anh thay đổi khốn khổ trước, cười nói.

"Vậy anh dứt khoát giết tôi làm thành vật thí nghiệm đi." Cố Du khụ khụ nửa ngày sau cúi đầu nói.

Cô thật cẩn thận bao phủ thân thể trong nước, chỉ lộ ra cổ và đầu.

"Anh không sao chứ?" Sau đó cô quan sát anh, cảm thấy lời này thật sự là dư thừa.

"Dạ dày không thoải mái lắm." Từ Trạm nhíu nhíu mày.

Cố Du ngây ngẩn, theo bản năng thốt ra, "Thực xin lỗi. . . . . ."

Anh một thân quần áo ở nhà, tay áo sơmi vén lên, xắn, có vẻ vô cùng tuấn dật, một bàn tay còn đặt phía sau lưng sáng bóng trần trụi của cô, sờ nhẹ nhàng an ủi.

Thấy anh không nói chuyện, Cố Du tiếp tục nói, "Không chỉ là chuyện bỏ thuốc, còn có thực xin lỗi. . . . . ."

Nói chưa dứt lời, anh đã bước vào bồn tắm lớn, ôm cô hôn thật sâu.

Thân thể dây dưa ở trong nước, Cố Du cảm giác rõ ràng khát vọng của anh, sau khi cô nhất thời thất thần, phát hiện mình không biết lúc nào đã nhảy qua ngồi ở trên người anh, phong cảnh trên người không hề che giấu bị anh nhìn không xót gì.

"Lần sau anh có quyết định sẽ nói cho em biết sớm hơn," giọng nói Từ Trạm khàn khàn, ngồi thẳng ở trong nước, ngậm lỗ tai bởi vì nhiệt khí và thân mật mà đỏ của cô, "Còn em?"

Cố Du gật gật đầu, hốc mắt hơi ẩm ướt.

Cô bị cừu hận và tuyệt vọng che mờ, đi vào ngõ cụt, quyết giữ ý mình cho rằng Từ Trạm sẽ không giúp cô, lại không ngờ, trên đời này ngoại trừ Phương Nhàn, người quan tâm cảm thụ cô nhất là người đàn ông mạnh mẽ biếng cô làm của riêng.

Cô nói không nên lời là cảm giác cái gì, vừa mỉa mai vừa ấm áp, áy náy trong lòng với anh không ngừng quấy phá.

Từ Trạm phát hiện thân thể cô không hề căng thẳng như vừa rồi, sức nặng dần dần chuyển toàn bộ đến trên người của anh, hô hấp cũng bộc phát gấp rút. Thời gian sờ soạng lâu như vậy anh đã sớm biết được, mặc dù cô muốn, cũng tuyệt không mở miệng, thậm chí thời điểm anh xâm chiếm theo bản năng kháng cự. Tính cách của cô cũng như thân thể không có ngoại lệ không được tự nhiên, khiến anh vừa yêu vừa hận, khó tự kềm chế.

"Mặc kệ em phát sinh chuyện gì, gặp được chuyện gì, nhớ kỹ, anh vẫn luôn ở. . . . .." Phản ứng của cô khiến anh nhất thời khó có thể tự kiềm chế, lời nói hạn hẹp cũng biến thành hận không được bày tỏ ra tất cả tâm tư.

Tim Cố Du bang bang nhảy loạn, lửa đốt bị anh gợi lên nóng rực khó nhịn.

Cô gật gật đầu, cằm ma sát chiều rộng bờ vai của anh, bị cảm giác an toàn trước nay chưa có vòng quanh siết chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play