Phản ứng đầu tiên của
Cố Du là vặn hỏi Từ Trạm về những tấm hình, lời tới khóe miệng lại đột
nhiên nghĩ đến anh vừa mới cứu mình, có thể nói sự tín nhiệm của anh ở
thời khắc nguy cấp, khiến cô không muốn lấy oán trả ơn.
Vì vậy cô đã cúi đầu trả lời câu, "A, thực xin lỗi."
Khác hẳn thái độ lúc trước, hai mắt Từ Trạm nheo lại, nhìn thấy vẻ mặt cô
vừa lạnh nhạt vừa đáng thương, cuối cùng buông lỏng tay, "Có đói bụng
không?"
Cố Du lắc đầu, giống như bị sương lạnh làm mệt mỏi, cũng không lên tiếng.
Trong tình cảm, người mềm lòng dù có đi để ý khắp thế giới, biết nhược điểm
trí mạng của mình nửa bước cũng khó đi. Từ Trạm ôm Cố Du, nhẹ nhàng vuốt lưng của cô, không biết cô bị chính mình dọa sợ, hay là bị người của
cục quốc an dọa sợ.
Lúc này, Cố Du vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên lưng anh, "Cám ơn anh”.
"
Giọng nói mềm mại của cô thổi tan tất cả lo lắng, khiến Từ Trạm kinh ngạc vui mừng trầm luân, nhất thời không biết nói gì.
"Tôi nhìn thấy anh ở trên TV," bản thân Cố Du cũng không thích ứng với giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vào giờ phút này, nhưng cảm thấy cực kỳ tự nhiên, "Anh bận rộn suốt cả ngày?"
"Tư liệu vừa tiết lộ anh đã biết ngay, trở về chuyến Bắc Kinh."
"Anh thật sự tin tưởng tôi?"
Từ Trạm cười đến mức khiến người ta không hiểu mà hốc mắt cay cay, Cố Du cắn răng chịu đựng.
"Cả đêm anh đã không ngủ, em giúp anh?" Thấy cô lộ vẻ cảm động, Từ Trạm cảm thấy chưa bao giờ thấy thoải mái nhẹ nhõm như vậy.
Cố Du gật đầu không do dự.
Trên sô pha rộng lớn, thân hình Từ Trạm cao lớn cuộn thành hình cung, gối
đầu lên đùi của Cố Du, rất nhanh tiến vào giấc ngủ.
Cố Du nhìn long mày của anh giãn ra, đáy lòng có loại cảm giác tinh tế hòa tan.
Thái độ tín nhiệm của anh vô cùng thản nhiên và chân thành.
Nhưng đáy lòng cô vẫn lo lắng chuyện mình bị oan, khe khẽ thở dài. Chuyện này nghĩ sao đều là Từ Mẫn làm, nhưng cô ta không nên lớn gan như vậy, dám
đánh cắp cơ mật quân sự của quốc gia? Huống chi, gia cảnh cô ấy ưu việt
không lo ăn mặc, căn bản không cần phải bí quá hoá liều.
Nếu mình thật sự phải đến bước giằng co với Từ Mẫn, Từ Trạm có thể đứng ở
bên cô sao? Cố Du nhớ anh từng nói mình là người thân duy nhất của anh,
trong lòng ấm áp, quyết định giao tất cả cho Từ Trạm, để anh quyết định.
Sau khi thoải mái, cơn buồn ngủ làm đầu óc chết lặng, Cố Du mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh lại không ngờ đã ở trong nhà, ra khỏi phòng ngủ, phòng tắm
thấp thoáng truyền ra tiếng nước chảy, cô nhìn đồng hồ trước mặt, ba giờ sáng.
Khi Từ Trạm đi ra thì thấy cô đang tìm thức ăn trong tủ lạnh, dáng vẽ ngậm bánh mì rất buồn cười chọc cho anh khẽ cười.
Cô quay đầu lườm anh, nhưng lại nhận được bữa sáng phong phú đặt nghiêm chỉnh trên bàn.
Ăn qua rất nhiều bữa sáng anh tỉ mỉ chuẩn bị, đây là lần đầu tiên Cố Du
nhìn thấy Từ Trạm nấu cơm thì tôn vinh, động tác thành thạo, vẻ mặt
nghiêm túc, nới chung là hết sức quỷ dị.
Cô cười khẽ hậu quả trước khi dùng cơm đã bị anh hưởng dụng ở trên bàn ăn.
Anh rõ ràng có kiềm chế, dễ dàng buông tha cô, không để cô đứng lên không nổi như lần trước.
Sau khi đến tập đoàn, Cố Du buồn phiền mở miệng hỏi vụ án gián điệp cuối cùng nên làm gì bây giờ.
"Em không cần lo lắng," anh nhẹ nhàng bâng quơ, "Để anh giải quyết."
Đến trưa, Từ Trạm không có ở văn phòng. Trong lòng Cố Du hoang mang chạy đi tìm Vu Duệ, không ngờ nhìn thấy Nhan Tư Ninh ăn mặc thời thượng đột
ngột xuất hiện trước cửa văn phòng của Vu Duệ.
"Chuyện
Từ Mẫn làm em cũng biết !" Cô hừ lạnh, nhưng trong mắt hiện lên tia hung ác nham hiểm, khiến Cố Du không rét mà run.
Ba người thanh mai trúc mã này thật giống nhau đến hiếm thấy . . . . .
Ít nhất ở phương diện nào đó.
Nhan Tư Ninh cười giảo hoạt, cắt ngang suy nghĩ của Cố Du, "Em còn biết, hôm nay chị Từ Từ sẽ được rửa sạch tội oan!"
"Cô có biết ai là thủ phạm?" Cố Du nhạy bén bắt được dấu vết để lại, thấy
vẻ mặt đắc ý của Nhan Tư Ninh, càng xác định mình đoán đúng, "Là ai?"
"Từ Mẫn không có lớn gan như vậy, khi còn nhỏ ngay cả tường không dám leo
qua, lớn lên đã lâu cũng không có bao nhiêu năng lực. Cô ta chỉ dùng di
động để sao chép lại tư liệu trong máy vi tính của Từ đại ca, sau đó
giao cho bạn trai của cô ta." Vẻ mặt Nhan tư Trữ khinh thường.
Trách không được trong camera theo dõi cô ta vẫn cầm di động. Cố Du trải qua
chỉ bảo như vậy có lẽ đã rõ ràng minh bạch rồi, Từ Mẫn bị Vinh Thiên
Kì lừa gạt, mà tên Vinh Thiên Kì này tám phần là gián điệp kinh doanh
trong truyền thuyết.
Nhưng mà bắt anh ta để xác nhận mình vô tội, Từ Trạm thật sự có năng lực bắt giữ?
Nhan Tư Ninh không cho Cố Du đoán mò, nói nhiệm vụ hôm nay của cô là thành
thành thật thật nán lại, Vu Duệ kêu mình đặc biệt đến đây giám sát, nói
xong liền lôi kéo Cố Du vào trong thang máy.
Cô không
nói muốn ra ngoài ăn cơm, Cố Du không có sức chống cự với ánh mắt đáng
thương của cô nó rất giống Phương Nhàn, nên đành thuận theo, Nhan Tư
Ninh mở cửa xe Volkswagen Beetle màu đen, cách đó không xa có mấy tên
chó săn chụp hình, cô ngoảnh mặt làm ngơ, cười dẫn Cố Du ngồi vào tay
lái phụ.
Trong kính chiếu hậu vẫn xuất hiện chiếc xe
chạy theo, trong lòng Cố Du bất an không ngừng cẩn thận nhìn xung quanh, Nhan Tư Ninh thấy cô khẩn trương, cười nói: "Em đến chỗ nào đều có vài
chó săn theo đuổi không bỏ, trước giờ chị không có ngồi xe của em, sau
này sẽ thành thói quen !"
Cố Du không cười.
Theo sát xe là kiểu xe bánh mì cũ nát đơn giản, chụp ảnh theo dõi đương
nhiên là loại xe hơi càng nhỏ càng thuận tiện, hình ảnh xe bánh mì ở
phía sau chiếu trong gương chiếu hậu vô cùng rõ ràng, trong kính chắn
gió, dường như không chỉ có một người.
Liên hệ lại lời Từ Trạm từng nói và lần trước Nhan Tư Ninh miêu tả về Vinh Thiên Kì, trong lòng xẹt qua tia chớp.
Kỹ thuật lái xe của Nhan Tư Ninh cô vừa mới lĩnh giáo, không có điện thoại trong tay, Cố Du đưa tay cầm chặt vô lăng của Nhan Tư Ninh: "Đổi vị
trí! Tôi lái xe! Cô gọi điện thoại cho Từ Trạm, nói chúng ta gặp nguy
hiểm! Nhanh lên!"
Nhan Tư Ninh cả kinh sửng sốt, xe
không khống chế được, Cố Du cảm thấy sốt ruột sợ bị người phát hiện dấu
vết đuổi theo, cô táo bạo, tốc độ nhanh nhất kéo thân hình nhỏ nhắn của
Nhan Tư Ninh qua tay lái phụ, chính mình thoải mái nhảy, nhận vô lăng,
"Mau gọi điện thoại! Từ Trạm cũng được, Vu Duệ cũng được!"
Vinh Thiên Kì thật sự là gián điệp kinh doanh, nhưng hắn muốn chỉ sợ không
phải cơ mật quân sự! Trong người mình đang cất giữ bí mật, chính là tài
liệu đặt ở tập đoàn Bắc Phương của Từ Trạm, chẳng lẽ cha thật sự để lại
đồ vật quan trọng cho mình?
Xe theo dõi phía sau chắc
chắn là Thượng Khôn, có lẽ hắn biết Vinh Thiên Kì bị bại lộ, nên dứt
khoát thả ra chỗ ở thật sự của Vinh Thiên Kì khiến cho Từ Trạm chú ý,
điệu hổ ly sơn.
Mình mới là mục đích thực sự của hắn.
Sau lưng Cố Du tinh tế chảy không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh, nếu bị nắm, thì dữ nhiều lành ít.
Nhan Tư Ninh bị không khí khẩn trương dọa sợ, vội vàng bấm điện thoại, "Alo ! Từ đại ca, em và. . . . . ."
"Tôi đang trên đường trở về tập đoàn, các người ở đâu?"
Giọng nói Từ Trạm trầm ổn trấn an tâm tình hỗn loạn của Cố Du, tuy cô có thể
nghe ra, trong lời nói của anh lộ vẻ khẩn trương và bức thiết.
Anh đã phát hiện mình gặp nguy hiểm, đang trên đường tới.
Nhan Tư Ninh nhanh chóng nói ra tuyến đường hai người đang chạy.
"Tôi biết rồi." Từ Trạm nói xong không cúp điện thoại liền, Cố Du nghe được
thanh âm hô hấp của anh vô cùng rõ ràng, anh nói suy nghĩ của mình.
Nhan Tư Ninh hết sức thông minh, giơ điện thoại lên gần mặt Cố Du.
"Tôi chờ anh." Cố Du nhẹ nhàng nói.
Bên kia hô hấp dần dần dồn dập, "Cẩn thận."
Sau hai chữ, cúp điện thoại.
Cố Du cảm thấy lòng dạ rối bời, nói không rõ là cảm giác gì.
Bây giờ cô không thể băn khoăn, chỉ có thể chuyên tâm lái xe, cố gắng duy
trì tốc độ đều đặn, giống như muốn đến quán ăn cơm.
Trong kính chiếu hậu lại xuất hiện hai chiếc xe bánh mì, Cố Du tiếp tục chạy
với tốc độ đều đặn theo lời dẫn đường của Nhan Tư Ninh, trong lòng như
đánh trống không yên.
Đèn đỏ.
Chiếc Volkswagen Beetle màu đen nho nhỏ bị hai xe bánh mì kẹp ở giữa, không thể động đậy.
Trên xe đối phương có dán miếng màng, không thấy rõ tình huống bên trong,
trong lúc đợi nhảy đèn xanh, Cố Du không dám hành động thiếu suy nghĩ,
chỉ có thể chậm rãi chạy, tiếp tục tiến về phía trước.
Trong kính chiếu hậu đột nhiên nhiều hình bóng hơn.
Chiếc Audi A8L của Từ Trạm!
Cố Du như nhặt được đại xá!
Lúc này máy trên tay Nhan Tư Ninh vang lên, cô vội vàng nghe điện thoại: "Em đã thấy anh!"
"Đừng có ngừng, tiếp tục chạy." Anh chậm rãi nói.
"Chạy đến đâu?" Cố Du hét to trong điện thoại.
"Em biết rồi!" Không đợi Từ Trạm trả lời, Nhan Tư Ninh giành nói, "Con
đường này là đến khu làm việc của quân khu! Chạy vào trong chúng ta sẽ
được cứu!"
Cố Du đã hoàn toàn yên tâm, nhìn thấy ngôi
sao năm cánh ở cửa lớn, lập tức dừng lại cách người lính cảnh vệ đang
vác súng trên vai không xa.
Sau đó Từ Trạm dừng bên cạnh.
Hóa ra hai chiếc xe bánh mì theo dõi phía sau đã vượt lên trước sau đó quay đầu lại.
Cô vừa bước ra khỏi xe, liền bị khuỷu tay quen thuộc khóa lại chặt chẽ.
Không biết đây có được tính theo ý nghĩa nào đó là sống sót sau tai nạn.
Cô từ từ giơ tay lên, cũng gắt gao ôm lấy người đàn ông tới cứu cô.
Tùy tiện trở về sợ gây ra phiền toái, Từ Trạm đưa giấy chứng nhận cho lính
cảnh vệ, ai ngờ Nhan Tư Ninh cũng đưa ra giấy chứng nhận, ba người không bị ngăn cản đi vào đại viện quân ủy.
Ba người nghỉ ngơi trong văn phòng đồng đội trước của Từ Trạm, anh ta sắp xếp xe quân đội đưa Nhan Tư Ninh về nhà.
Hai người bọn họ cũng phải ngồi xe quân đội một đoạn đường, Thượng Khôn có
lớn gan, cũng không muốn chết đi ngăn cản xe quân đội.
Dọc đường đi tay Từ Trạm ôm eo Cố Du không có ý buông ra.
Từ miệng anh, Cố Du biết được bọn họ tra ra chỗ ẩn thân của Vinh Thiên Kì, đợi người của Cục quốc an tới, Vinh Thiên Kì đã xem có thể nói đều nói ra, Cố Du không còn chịu oan khuất nữa, chuyện đến đây cũng có thể chấm dứt.
Cô thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ cảm thấy chân mày Từ Trạm không có thả lỏng như trong tưởng tượng.
Cố Du cho rằng, Từ Mẫn có thể sẽ chịu liên luỵ, nên Từ Trạm lo lắng, vì vậy trấn an anh hai câu.
Từ Trạm cười lắc đầu nói: "Em ấy không có việc gì ."
Hai người an toàn về nhà, Cố Du thả lỏng ngã trên sô pha, tâm tình vô cùng
sảng khoái. Nhưng Từ Trạm lại trước đứng sô pha, trên mặt không nụ cười, hai tròng mắt giống như che dấu dao động rất lớn, lẳng lặng nhìn cô
chăm chú.
"Anh có chuyện nói với tôi?" Cố Du từ từ ngồi thẳng, nhìn chằm chằm anh, cảm giác lo lắng.
"Du Du, anh muốn em đảm bảo với anh sau khi nghe anh nói những lời tiếp
theo em vẫn sẽ như hôm nay, nghe anh sắp xếp, tin tưởng anh." Anh ngồi
bên cạnh cô, nắm chặt tay cô.
"Có liên quan tới cha tôi?" Cố Du lập tức hiểu được, giọng nói không ngừng phát run.
Từ Trạm gật đầu, tăng sức lực nắm tay cô hơn.
"Ông bị người hại chết ."
Trước mắt Cố Du thoáng chốc đen kịt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT