Băng Vũ thông qua chim nhỏ truyền tin đến cho Băng Cơ. Ô Hương cao của Vu Xuân Đồng đã được âm thầm tuồn vào thị trường kinh thành và số tỉnh lớn trên toàn quốc. Mà mục tiêu chủ yếu của họ chính là các vị quan lớn. Tuy nhiên, vì lực lượng của Ám Dạ sơn trang quá lớn lại cộng thêm Tất Sát hoạt động ngầm âm thầm dùng toàn bộ sức ngăn chặn loại cao hương này lan tràn nên cho đến hiện tại số lượng nạn nhân của ô hương cao không quá lớn và nếu có thì đều bị bắt đến trại cai nghiện và người do Băng Cơ điều dưỡng sẽ dùng mặt nạ da người thế thân những người nghiện tạm thời cho đến khi họ hoàn toàn cai thuốc. Vậy nên, không tạo thành sóng gió. Duy chỉ có chủ phủ Lục Phiến Môn- Hàn Long cũng là lão đại trực tiếp trên quyền Vu Xuân Đồng là Tất Sát không thể can thiệp, bằng không sẽ khiến cho An Thế Cảnh nghi ngờ. Chuyện bại lộ thực lực là không thể tránh khỏi.

Băng Cơ trở về phòng thay quần áo lại lau khô cho chim nhỏ sau đó mới thả cho nó đi. Lại nhìn lại hộp Ô Hương Cao còn để trên mặt bàn, không thể không thở dài. Một đất nước lạm dụng thứ này, chẳng sớm thì muộn cũng diệt vong. Trước đây, Trung Quốc cuối thời nhà Thanh lớn mạnh là thế còn không phải vì thứ này mà từ vua đến quan rồi nhân dân đều mụ mị đầu óc, rơi vào ăn chơi sa đọa nên mới bị Nhật Bản, Pháp, Mỹ, Anh...thâu tóm và chia đều hay sao?

Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấm thoát thì đã lại tối rồi. Băng Cơ cất lại chiếc hộp Ô Hương cao xuống ngăn kéo bàn trang điểm sau đó mới cẩn thận bước ra ngoài đi nấu cơm và đun nước tắm cho Lãnh Huyết. Chỉ cần hắn trở về sẽ lập tức có cơm ăn và nước ấm để tắm. Dạo này, hắn cũng mệt mỏi nhiều rồi.

"Băng Cơ" Sáng sớm hôm sau, Băng Cơ còn đang thu dọn vài thứ linh tinh. Lãnh Huyết sau khi ăn sáng đã vội đi tra án. Nghe thấy tiếng gọi, nàng ngó đầu ra ngoài nhìn thì thấy Gia Cát Chính Ngã đang đứng chắp tay sau lưng, mắt nhìn ra xa. Ông dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng Băng Cơ biết ông đang từ tốn đợi nàng.

"Sư bá" Băng Cơ chỉnh trang lại quần áo trên người sau đó vội bước ra ngoài nhún mình chào. Gia Cát Chính Ngã nghe thấy tiếng quay lại nhìn thấy nàng liền vô cùng vui vẻ gật đầu sau đó bỏ lại câu "đi theo ta" rồi xoay lưng đi. Băng Cơ không còn cách nào khác đành lẽo đẽo theo phía sau. Cứ ngỡ vị sư bá đáng kính sẽ lại đưa nàng đến thư phòng, Băng Cơ không ngờ được là Gia Cát Chính Ngã lại đưa nàng đến thẳng Tiên Hạc ty và tìm Cơ Dao Hoa. Nhìn thấy Cơ Dao Hoa, Băng Cơ lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ. 

Cơ Dao Hoa chưa từng dùng Bảo hồn đan, lần duy nhất là khi Lãnh Huyết đột ngột hóa sói hôm trước đáng lẽ nên có hiệu quả tốt đến khá tốt thế nhưng khi Băng Cơ len lén bắt mạch lại cho Cơ Dao Hoa vào hôm sau thì lại thấy Bảo Hồn đan chỉ có thể chữa lành vết thường mới bị của nàng ta, còn vết thương sâu đã để lại từ nhiều năm trước đây lại không hề có dấu hiệu tốt lên khiến cho Băng Cơ thật sự cảm thấy bất lực. Nàng cũng đã nói qua tình trạng này với nhị vị sư phụ nhưng hai vị ấy cũng không nghĩ ra biện pháp lập tức mà còn cần thời gian để nghiên cứu. Dẫu sao thì họ xưng danh Độc Vương, Dược Đế cũng chỉ là do dân gian đồn đại, họ đến cuối cùng cũng chỉ là con người mà thôi, không thể thành thần được. Có thứ không thể cũng là điều hiển nhiên, không phải sao?

"Cơ thống lĩnh" Đứng trước Cơ Dao Hoa, Gia Cát Chính Ngã khoát tay sau lưng, dùng giọng nói trầm ấm nhưng nghiêm khắc và dứt khoát để nói

"Gia Cát đại nhân, không biết người có điều gì dặn dò?" (Ngoài tứ đại danh bổ và đội ngũ ám vệ của phủ Thần Hầu thì không ai trong phủ là được đích thân Gia Cát Chính Ngã dạy võ. Kể cả Cơ Dao Hoa, trước đây Cơ Dao Hoa vào phủ là luyện tập và học hỏi cùng Lãnh Huyết vì thế nàng mới nảy sinh tình cảm với Lãnh Huyết từ khi còn rất nhỏ. Vì vậy, ngoài tứ đại danh bổ không có bất cứ ai trong Thần Hầu phủ gọi Gia Cát Chính Ngã là thế thúc mà đều phải gọi là Gia Cát đại nhân) 

"Ta muốn để cho Băng Cơ vào Tiên Hạc ty của các cô, cùng các cô phá án, không biết ý của cô thế nào?" Gia Cát đại nhân vừa nói, Hồ Điệp, Hải Đường hai người vẫn luôn ở phía sau Cơ Dao Hoa lập tức tỏ thái độ. Họ trợn mắt nhìn chằm chằm Băng Cơ giống như đe dọa, lại giống như thách thức. Thấy vậy, Băng Cơ không khỏi rất muốn cười, nghĩ nghĩ thế nào nàng lại quyết định giữ cho họ chút da mặt, không nên lột quá sạch sẽ sẽ khiến họ không dám đi nhìn người. Lại nhìn Cơ Dao Hoa, nàng ta còn hơi do dự.

"Gia Cát đại nhân, quá trình điều tra rất nguy hiểm, làm thần bổ lại cần thông qua quá trình thi cử, Băng Cơ không có thông qua lớp học tập huấn cũng như khảo thí, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến nàng ấy, cũng như danh dự của Tiên Hạc ty và Thần Hầu phủ" Gia Cát Chính Ngã nghe xong vậy liền quay lại nhìn Băng Cơ một cái, nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Nàng cũng không có nhiều thời gian rảnh dỗi để đi điều tra phá án gì đó. Nhưng có lẽ vào Tiên Hạc ty sẽ dễ dàng thăm dò tin tức hơn. Nói tóm lại là với nàng có vào hay không cũng không quan trọng quá nhiều. Tin tức? Nàng có Tất Sát đủ rồi. Có thể chính thức bại lộ dưới ánh sáng? Nàng lại cũng không muốn bị chú ý. Có thể tùy tiện ra ngoài? Nàng cũng không cần người khác cho phép. Nàng muốn đi, còn có người có thể ngăn cản hay sao?

"Băng Cơ có học võ thuật. Hôm trước ngay cả Lãnh Huyết cũng không dễ dàng làm nàng ấy bị thương. Vậy thì chuyện nguy hiểm có lẽ cũng không quá đáng ngại. Còn về chuyện thi cử, Băng Cơ có năng lực đặc biệt, việc cô ấy tham gia phá án đã là giúp chúng ta như hổ thêm cánh, vì thế không cần thiết phải thông qua khảo thí. Nếu sợ liên lụy danh dự, vậy bảo họ tìm người có năng lưc giống như Băng Cơ đến, ta nhất định sẽ đặc cách cho hắn"

"Thuộc hạ minh bạch" Băng Cơ nhún nhẹ vai, lại thêm việc phải làm, sau này lại phải điều chỉnh lại thời gian biểu của mình. Hải Đường, Hồ Điệp trợn mắt trừng Băng Cơ một cái rồi cũng mặc kệ Gia Cát đại nhân còn ở đó phất áo rời đi. Trước khi đi cũng chỉ cúi đầu hành lễ với Gia Cát mà không nói thêm câu nào. Gia Cát Chính Ngã nghe thấy câu trả lời mình muốn hài lòng gật đầu rồi cũng phất tay áo rời đi. Chỉ còn Cơ Dao Hoa ở lại giao phó trang phục cũng như lệnh bài Tiên Hạc ty cho Băng Cơ, còn nói qua về nội quy và những gì cần làm trong Tiên Hạc ty nữa. Băng Cơ vừa nghe vừa giống như gà mổ thóc không ngừng gật gật. Cũng phải qua đến nửa canh giờ Cơ Dao Hoa mới thả cho Băng Cơ rời đi. Băng Cơ cũng nhún mình hành lễ rồi lui.

Trên đường về đã đang mệt vì nghe suốt nửa canh giờ Băng Cơ còn nhìn thấy con chim chích chòe Diệp Nhi. Vừa mới nhìn thấy bộ đồ trên tay Băng Cơ, nàng(DN) đã vội lôi nàng(BC) đến một góc rồi múa may quay cuồng chúc mừng các kiểu con đà điểu lại hết nửa canh giờ. Thật, Băng Cơ rất muốn một chút yên bình thôi có được không vậy hả? 

"Băng Cơ" Băng Cơ còn đang tìm cách thoát ly cái mỏ trước mặt thì cứu nhân đã đến. Cả nàng và Diệp Nhi cùng xoay người lại thì thấy Vô Tình đã âm thầm đứng sau hai người. Diệp Nhi vừa thấy Vô Tình liền vội buông tay Băng Cơ sau đó cười rất chi là nhạt nhẽo nói

"Vô Tình công tử, huynh tìm Băng Cơ sao? Vậy tôi cho huynh mượn nàng đó hihi. Hai người cứ thoải mái nói chuyện ha, tôi không làm phiền nữa, tôi xin phép. ahihi" sau đó còn cố tình liếc mắt đành mày cực kì đểu với Băng Cơ nữa chứ. Băng Cơ thật rất có cảm giác Diệp Nhi chính là đóng vai Tú Bà vừa mới bán được con hàng với lãi lớn. Thật là...

"Diệp Nhi, vậy cảm ơn cô nha" Vô Tình lúc nào cũng vậy, nhẹ nhàng, ấm áp lại vô cùng khách sáo. Không hề câu nệ thân phận chủ tớ, dẫu sao thì trong phủ này hắn vẫn là chủ, hơn nữa còn là thủ lĩnh cấp cao. Còn Diệp Nhi vẫn chỉ là một nha hoàn không phải sao? Quả nhiên, Diệp Nhi mặt đỏ bừng sau đó xua tay như rang lạc rồi chuồn vội. Thấy cô nàng đi khuất mặc dù rất có lỗi nhưng Băng Cơ không khỏi thở ra một hơi. Thật là, cuối cùng cái tai của nàng cũng được nghỉ ngơi. Nghĩ đến đây nàng không khỏi cảm thấy biết ơn Vô Tình nhiều. Nhìn Vô Tình cô cười dịu dàng

"Vô Tình, huynh tìm ta sao?"

"Đúng vậy, Băng Cơ chuyện ngày hôm qua. Ta cảm thấy thật có lỗi. Ta không nên lớn tiếng với cô như vậy. Ta..."

"Vô Tình à, huynh hôm qua tâm trạng không tốt, lại là do ta tự ý vào phòng huynh, động vào đồ của huynh, sao có thể trách huynh đây?" Vô Tình thật là, việc gì cũng ôm hết trách nhiệm về phía bản thân mình vậy không cảm thấy mệt mỏi hay sao?

"Nhưng mà cô không có ý xấu, vậy mà ta..."

"Thôi được rồi. Chúng ta mỗi người nhường nhau một bước, coi như cả hai đều sai. Như vây, được rồi chứ?" 

"Vậy, chúng ta coi như chuyện đó chưa từng xảy ra. Như vậy được không?"

"Nhất trí cả hai tay" Băng Cơ nhún vai định đưa tay lên lại nhớ ra bản thân đang ôm đống đồ của Tiên Hạc ty nhất thời cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Vô Tình cũng thấy điều này. Hắn vô cùng ngạc nhiên nhìn khay đồ trên tay Băng Cơ, nàng đành phải giải thích.

"Đây là đồ của nữ bổ khoái Tiên Hạc ty, là Gia Cát đại nhân kêu ta vào đây cùng với mọi người đi tra án"

"Vậy thì còn gì bằng, chúc mừng cô nha. Với khả năng của cô, nhất định sẽ giúp chúng tôi rất nhiều" Nhưng Băng Cơ chỉ cười. Nàng cũng lười ra tay lắm. Có Tất Sát rồi, phủ Thần Hầu chả lẽ lại được ngồi mát ăn bát vàng không làm gì mà được hưởng? Không nên, không nên. Không cho các huynh làm việc IQ của các huynh đã thấp sẽ lại càng thấp đấy. 

"Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa" Băng Cơ nói mặc dù trong thâm tâm nàng hoàn toàn nghĩ ngược lại. Thật may là Vô Tình không có đọc tâm thuật. Nếu không không biết hắn sẽ nghĩ gì khi biết những điều này đây???

"Vậy tốt, còn nữa, sau này nếu có người dám bắt nạt cô. Nhất là mấy người trong Tiên Hạc ty, nhất định phải nói cho ta biết, có biết không?"

"Ha, huynh yên tâm, sẽ không có ai bắt nạt được tôi đâu" Băng Cơ cười còn tinh nghịch nháy mắt một cái. Thời điểm này, nhìn nàng giống như một đứa trẻ tự đắc vì nhận được một lời khen vậy. Vô Tình thấy vậy cũng cười dịu dàng còn xoa nhẹ đầu Băng Cơ rồi mới nói

"Vậy thì tốt rồi, ta có việc ta đi trước đây" Băng Cơ bị xoa đầu rất là không thích bĩu môi một cái khiến Vô Tình thật sự bật cười. Nàng hiện tại rất muốn giơ tay đánh vào cái khuôn mặt đại soái kia nhưng mà nó bận hết rồi chỉ có thể đứng im giương mắt nhìn. Vô Tình thấy vậy cũng thu lại nụ cười của mình tạm biệt rồi xoay người rời đi. Băng Cơ thấy thể mới thả cái khay đồ xuống chỉnh lại tóc sau đó mới cất bước về phòng. Haizzz. Mới có sáng sớm mà đã mệt vậy rồi đó.

Khi Băng Cơ về phòng thì Lãnh Huyết đã trở lại. Nhìn sắc trời cũng không còn sớm nàng đành phải  đến trước mặt Lãnh Huyết nói

"Lãnh công tử, huynh chịu khó đợi một chút, ta sẽ đi nấu cơm ngay"

"Sau này, những việc như dọn dẹp, nấu cơm, giặt giũ không phiền cô làm nữa" Đang định xoay đi. Bỗng nhiên, Lãnh Huyết nói. Băng Cơ cũng khá bất ngờ nhưng khi xoay người lại nhìn lại thấy đôi tai Lãnh Huyết có dấu hiệu chuyển hồng. Xem ra, tên này vẫn còn bị hậu di chứng sau khi hóa sói. Thật là làm người lạnh lùng khó như vậy thì sao cứ cố làm gì? Biết ơn nàng, không muốn nàng khổ nữa thì cứ nói thẳng đi. Bày đặt ra lệnh. Thật chả ra gì.

"Ta sẽ làm. Bây giờ sẽ đi làm cơm luôn đây" Băng Cơ nói rồi xoay người định đi

"Băng Cơ" Lãnh Huyết vứt cuốn sách đang đọc xuống bàn đến "bốp" một cái. Hắn rất là có cảm giác nhịn không được muốn móc não Băng Cơ ra nhìn xem trong đó có cái gì. Người ta không phải là muốn nghỉ còn không được hay sao? Hôm qua cô ta được nghỉ vui vẻ lắm cơ mà.

"huynh có gì căn dặn" Băng Cơ nang hôm nay đủ mệt rồi nha

"Ta nói, tại sao cô phiền phức như vậy? Ta bảo cô nghỉ thì cô cứ nghỉ đi. Cố chấp như vậy làm gì?"

"Nếu không làm những việc này, tôi còn làm nha hoàn làm gì?" Băng Cơ cũng đặt khay đồ xuống mặt đối mặt đối chất với Lãnh Huyết. Lúc này, Lãnh Huyết mới để ý đến khay đồ mà Băng Cơ cầm trên tay.

"Sao cô lại cầm đồ của Tiên Hạc Ty?"

"Gia Cát đại nhân đã cho tôi sang Tiên Hạc ty làm bổ khoái rồi. Thế nhưng cũng không có gỡ bỏ thân phận nha hoàn của tôi. Từ giờ về sau dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng vẫn sẽ làm nha hoàn của huynh" Hắn không hiểu, nàng sống trong máu và nước mắt nhiều như vậy, cuộc sống sáng đậy dọn dẹp, nấu cơm quét nhà. Để cho thời gian trôi qua theo những công việc giản đơn này đối với nàng mới là một loại hạnh phúc, thanh thản. Nàng muốn làm nó, không phải vì hắn mà là vì chính bản thân nàng mà thôi. Đúng lúc này thì Gia Cát Chính Ngã cũng đến. Lãnh Huyết vội đứng dậy muốn nói điều gì đó với ông nhưng ông đưa tay ngăn lại

"Ta đã đưa Băng Cơ sang Tiên Hạc ty rồi. Ta biết, con nghĩ con bé sẽ gặp nguy hiểm nhưng mà tuy võ công của nó không cao khinh công lại không hề tồi, tấn công không được nhưng chạy trốn thì rất có thể. Hơn nữa, con bé có khả năng đặc biệt, lại có con ở bên cạnh ta rất yên tâm. Nó có thuật đọc tâm, chắc chắn sau này sẽ giúp đỡ cho các con rất nhiều. Chuyện này, ta đã quyết, con không cần phản đối. Chuyện của con chỉ là giúp ta để ý đến con bé thôi. Hiện tại cũng không còn sớm, con cũng nên nghỉ ngơi đi" Nói xong liền phất tay xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối vẫn là không cho Lãnh Huyết nói câu nào khiến cho hắn vô cùng có cảm giác thất bại. 

Tối hôm đó, sau khi mang nước tắm đến cho Lãnh Huyết lại dọn dẹp đâu vào đó Băng Cơ mới chui vào phòng mình đóng cửa cẩn thận và gọi Thiên Vân ra. Dùng đọc tâm thuật để liên kết ý thức với Thiên Vân, như vậy thì mọi chuyện nàng nghĩ trong đầu Thiên Vân cũng sẽ đều thấy. Từ đó dùng móng vuốt của Thiên Vân tạo ra những loại trang sức mà trong đầu Băng Cơ tưởng tượng từ Nguyệt Thạch. Sau khi chế tạo được hơn mười viên thì tinh thần cũng như thể lực của Băng Cơ cũng giảm đi phân nửa khiến nàng không thể không dừng lại. 

Chế tạo thứ trang sức này quá là tỷ mỉ cẩn thận, lại cần duy trì thuật đọc tâm trong thời gian dài khiến thể lực và tinh thần của Băng Cơ giảm cực nhanh và mạnh. Điều này khiến Băng Cơ cảm thấy khá bất đắc dĩ, nhưng có lẽ đây cũng là một phương pháp luyện tập để gia tăng độ bền của tinh thần và thể lực của Băng Cơ trong đọc tâm thuật, từ đó tăng sức mạnh thuật đọc tâm lên một độ cao mới. 

Nhìn đám thành phẩm trên bàn đang lấp lánh dưới ánh nến Băng Cơ không khỏi mỉm cười sung sướng. Tuy mệt nhưng nhìn thành quả vô cùng hài lòng. Nàng tin chắc nếu như nàng dùng 10 viên Nguyệt thạch này bán tại 3 tiệm trang sức lớn trên 3 tỉnh trung tâm kinh tế lớn sẽ gây ra một làn sóng bạo động về trang sức nước nhà. Thay đổi toàn bộ nhu cầu dùng ngọc của các vị tiểu thư, phu nhân, hay thậm chí là các công tử, lão gia có tiền trên toàn quốc. Của ít là của hiếm. Chỉ cần mỗi tháng tung ra mười món trang sức như vậy, lợi nhuận mà nàng đạt được chắc chắn sẽ cao ngất ngưởng. Nghĩ đến tương lai sáng lạng nàng không khỏi cười lên sung sướng. Cất kỹ những món trang sức đã xuất xưởng. Băng Cơ huýt sáo liền có 1 chú sáo nhỏ từ cửa sổ bay vào đậu lên vai nàng. Băng Cơ lại dùng một loại mực đặc biệt nhuộm đỏ một chiếc lông vũ trên cổ chim rồi thả cho nó bay vào trời đêm.

Mệt mỏi, Băng Cơ lết xác ra ngoài với hy vọng có thể uống một ngụm nước. Không ngờ lại nhìn thấy Lãnh Huyết mặc một bộ đồ ngủ, ngủ quên trên thư án (bàn đọc sách) Trên trán hắn còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Thấy vậy liền biết hắn đang mơ thấy thứ gì. Băng Cơ nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn. Chạm nhẹ tay lên đỉnh đầu hắn rồi niệm khẩu quyết. Một thứ ánh sáng trắng nhu hòa từ chiếc vòng cổ Băng Cơ đeo theo khẩu quyết của nàng mà lan ra ngoài bao phủ lấy Lãnh Huyết. Đôi mày hắn theo đó cũng dần dẫn giãn ra. Sau khi Băng Cơ liên tục nhớ đến quá khứ không thể an lòng, chính Thiên Vân đã dùng ánh sáng này cho Băng Cơ nàng một giấc ngủ không mộng mị. 

Sau này Băng Cơ đã nhờ Thiên Vân dạy cho tuyệt chiêu này. Đây là một bí kỹ của đọc tâm thuật đã thất lạc rất nhiều năm trước đây chỉ có linh vật của thuật này mới có. Nay lại để cho Băng Cơ học được rất dễ dàng khiến Thiên Vân thật sự khóc mất một ngày một đêm. Nó nói nó cứ nghĩ nương không có khả năng học bí kĩ này nên mới dạy nương nhưng mà bây giờ bí kỹ duy nhất của nó đều bị nương học mất sau này nhất định nương sẽ không cần nó nữa sẽ vứt bỏ nó. Khiến cho Băng Cơ phải ngồi dỗ nó mất một buổi nó mới tin là nàng nhất định sẽ không bỏ rơi nó.

Sau khi biết được Lãnh Huyết đã loại bỏ hoàn toàn tạp niệm, Băng Cơ mới lay hắn tỉnh. Sau đó giúp hắn vào giường ngủ. Nàng lại không hề biết, những hành động của nàng có biết bao nhiêu ân cần, ánh mắt kia có biết bao dịu dàng, khiến cho mặt lạnh Lãnh Huyết, người từng được Băng Cơ đặt cho biệt danh chúa cứng đầu hôm nay thế nhưng nhất nhất nghe theo, làm theo.

"Sau này, nếu không muốn sớm hóa sói thì gặp ác mộng liền báo cho ta, biết không? Ta sẽ giúp huynh loại bỏ tạp niệm. Tuy rằng đây chỉ là phương pháp chữa phần ngọn nhưng nó sẽ giúp huynh áp chế độc sói. Ít nhất là nó sẽ không khiến huynh hóa sói thường xuyên và vào những đêm trăng tròn nữa" Nghe vậy Lãnh Huyệt liền gật đầu. Băng Cơ đắp lại chăn cho hắn sau đó lại nói

"Ngủ đi, hôm nay nhất định không được nghĩ linh tinh nữa, chỉ được nghĩ đến việc sẽ ngủ một giấc thật ngon mà thôi" Lãnh Huyết lại ngoan ngoãn gật đầu sau đó nhắm mắt lại ngủ. Băng Cơ xoay người nhìn ra cửa sổ. Hôm nay là 13, trăng đã bắt đầu có dấu hiệu tròn rồi. Hai hôm nữa là sẽ lại đến đêm rằm. Nhưng mà chuyện hôm rằm thì cũng phải để đến hôm rằm mới có thể tính được. Chỉ biết là đêm hôm ấy, quả nhiên Lãnh Huyết có một giấc ngủ sâu, không mộng mị, thậm chí còn ngủ cho đến khi mặt trời đã lên cao. Đây là việc hoàn toàn chưa từng xảy ra trong lịch sử Thần Hầu phủ (đương nhiên là trừ những hôm Lãnh Huyết hóa sói và bị Gia Cát đại nhân đánh ngất ra)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play