“Thế thúc, về vụ án thập đạo tuyệt sinh. Tất cả mọi bằng chứng đều chĩa mũi nhọn về phía Tam Đại hung đồ. Giống như chúng cố tình nói cho chúng ta biết đấy là do chúng làm. Hơn nữa, ngoài những bằng chứng đó ra, mọi dấu vết liên quan đều bị xóa sạch” Lãnh Huyết đứng trước Gia Cát Chính Ngã rất là thận trọng bẩm báo.

Từ ngày Xuân Bình bị trúng độc, hàng loạt các vụ án liên tục xảy ra, mà tứ đại danh bổ không cách nào ngăn chặn, cũng không cách nào điều tra được nạn nhân tiếp theo hay dấu vết hành tung của hung thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn lần lượt 9 nạn nhân được đánh số từ 2 đến 10 chết đi. Cách chết sau hung tàn, đau đớn hơn cách chết trước.

Chỉ là, thỉnh thoảng sẽ phát hiện ra 1 chứng cứ “xót” lại. Và đặc biệt là tất cả những chứng cứ “xót” lại ấy đều chĩa mũi nhọn về phía tam đại hung đồ. Nhưng mà Lãnh Huyết cũng đã nghĩ liền mấy ngày, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không biết là sai ở đâu. 

Hắn vẫn luôn cảm thấy, hung thủ lần này thật sự quá sạch sẽ. Nếu hắn thật sự là tam đại hung đồ, thì không thể nào bọn chúng lại dọn sạch mà chỉ để lại chứng cứ phản bội mình như vậy. Các nạn nhân bị hại, tất cả đều là tham quan. Đặc biệt là bọn chúng đều âm thầm theo đứng chung 1 chiến tuyến. Điều này cho thấy, kẻ đứng sau những vụ án này rất có thù oán với phe phái này. Gắn ghép điều này với Tam đại hung đồ quả thực không hợp lý. Nhưng mà, biết là không hợp lý lại chẳng có manh mối nào khác để chứng minh rằng nó không hợp lý. Cho nên điều này luôn làm Lãnh Huyết đau đầu suốt mấy ngày hôm nay.

“Thế thúc, con cứ cảm thấy đây là có người muốn vu hãm cho tam đại hung đồ” Vô Tình làm sao lại không biết những điều Lãnh Huyết đang nghĩ? Theo hắn điều tra mấy hôm nay, có lẽ chỉ Vô Tình và Lãnh Huyết hiểu rõ nhất vụ án này. Mà lần này có 1 điểm còn kì quái hơn, đó chính là kẻ luôn đối đầu với Thần Hầu phủ là Lục Phiến môn hoàn toàn im hơi lặng tiếng không có bất cứ 1 phản ứng đối đầu hay tranh công nào như thường lệ. Thậm chí, đến điều tra cũng không màng động. Chẳng lẽ, người phía sau đối với Lục Phiến môn có liên quan?

“Thế thúc, ngoài cửa phủ có 1 phụ nhân đang đứng khóc rất thảm thương, đúng lúc con ở đó. Bà ý nói con của bà đã bị một hung thần bắt đi mất, hắn ta mặt mũi hung tợn, người đầy sát khí sau khi bỏ đi còn để lại bức thư này” Đang trong lúc Gia Cát Chính Ngã nhíu mày suy tư thì Thiết Thủ từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm theo 1 phong thư. Gia Cát Chính Ngã đọc kĩ thư rồi gấp lại thở dài

“Xem ra, vụ án Thập đạo tuyệt sinh đến 8 phần là do Tam đại hung đồ làm, bọn chúng cố tình để lại manh mối nói chúng đã làm là để khiêu khích Thần Hầu phủ chúng ta. Đây là chiến thư của chúng” Gia Cát đại nhân anh minh một đời đâu biết rằng, đây đều là những gì người gọi ông 1 tiếng sư bá đã sớm dự trù từ trước. Tuy nàng biết rằng, những kẻ nàng giết đều dưới trướng An Thế Cảnh, lại toàn là lũ tham quan ô lại chỉ biết xu nịnh. Nhưng mà, giết người dẫu sao cũng là phạm tội. Mà nghề của sát thủ không những chỉ là phạm tội mà còn phải biết cách rửa sạch tội nữa kìa.

Có người từng nói với Băng Cơ một điều rằng: “ Sát thủ là gì? Nghe tên là biết, chính là kẻ giết người trong bóng tối, "hắc thủ"! Nhất định phải nhớ kĩ một chữ "hắc", chính là yếu quyết tối quan trọng trong nghề!" " Sát thủ, xưa nay đều huyền bí, đến từ nơi phiêu miểu, tan biến vào hư không!" " Thế nào là một sát thủ thành công? Nếu cho đến lúc chết vẫn không ai biết ngươi từng là một tên sát thủ tay nhuốm đầy máu tanh, ngươi chính là một kẻ thành công!" " Vậy, thế nào mới được coi là một siêu cấp sát thủ, một siêu cấp sát thủ thực sự?" " Sát thủ thực sự, thì trong bất kì tình huống nào vẫn có cách ẩn tàng bản thân! Ngồi cạnh văn nhân; văn nhân coi hắn là mặc khách tri kỉ, sống cạnh hoạ sĩ, hắn múa cọ chẳng kém gì người; đi với lưu manh, hắn là thần côn khốn khiếp; ở cùng quý phụ hắn là quý ông, là thân sĩ tiêu chuẩn; đứng cạnh sắc lang, hắn trở thành dâm thần, đứng bên anh hùng, hắn là hán tử đỉnh thiên lập địa!" " Trong sa mạc, hắn là thằn lằn; trên thảo nguyên, hắn đính thị sói chúa; trở về sơn lâm, hắn biến thành mãnh hổ - vạn thú chi vương; vùng vẫy trong đại dương, hắn sẽ là thần long hô mưa gọi gió!" " Có thể làm như vậy, hắn mới là một sát thủ, một sát thủ đúng nghĩa!" " Một kẻ chỉ biết giết người, nhiều nhất hắn thì hắn được coi là tên đồ tể!" " Giết người vì mục đích, cho dù bách sát bách thành, cùng lắm người ta gọi ngươi là thích khách ưu tú!" " Giết người, bản thân nó đã là một môn nghệ thuật! Thân là một sát thủ, ngươi cần ngàn lần nhớ kĩ, tuyệt đối không được có ý nghĩ coi thường bộ môn nghệ thuật cao nhã này!". Bởi vậy, trong lòng Băng Cơ kẻ có thể giết người trong bóng tối, tươi cười ngẩng đầu sống ngoài sáng mới là sát thủ chân chính. Về khoản xóa dấu vết và bẻ cong phương hướng điều tra, có thể nói. Không ai có thể bằng đệ nhất sát thủ như nàng.

“Thế thúc, ở thôn Tây có một người phụ nữ đến nói. Có 1 nữ hung thần đã đến nhà bà ấy, bắt con trai của bà ấy. Chồng của bà ấy vì bảo vệ đứa trẻ đã bị 1 kiếm xuyên tim mà mất mạng.” Đúng lúc này, Truy Mệnh từ ngoài vội vàng bước vào nói. Vô Tình căm phẫn nắm chặt tay

“Chắc chắn là Đường Thù, bọn chúng quả thật không có nhân tính, không  điều gì không thể làm. Thật khiến lòng người phẫn hận”

“Được rồi, các con hãy bình tĩnh đi. Tam đại hung đồ tin chắc chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này. Vì thế, chắc chắn chúng đã có chuẩn bị từ trước. Chúng ta cần phải có kế hoạch chu toàn, hành động cẩn thận. Điều quan trọng nhất là phải đảm bảo an toàn cho lũ trẻ. Được rồi, các con máu lui xuống chuẩn bị một chút đi” Nói rồi phất tay cho tứ đại thần bổ trở về chuẩn bị, lúc này tất cả mọi người đều mặc định Thập đại tuyệt sinh là do Tam đại hung đồ làm. Vậy nên vô cùng quyết tâm giết chết 3 tên đại gian đại ác. Mà…ở 1 nơi khác Tam đại hung đồ vẫn vô tư bày binh bố trận mà không hề hay biết mình vừa bị chụp một cái tội to đùng lên đầu.

***Nhà của Cửu Vĩ Hồ***

“Băng Cơ, muội nghỉ tay uống chén nước đi. Đã dọn dẹp cả ngay nay rồi” Kỳ Thiên là chồng của Cửu Vĩ Hồ. Hắn bị trọng thương đến hôm nay đã không thể xuống giường đi lại, khuôn mặt nhợt nhạt không có huyết sắc, đôi mắt trũng sâu, cơ thể gầy yếu gần như chỉ còn da bọc xương. Nhưng nhìn ngũ quan thì khi hắn bình thường nhất định là 1 nam nhân tuấn tú. Nhìn thấy thảm trạng hiện tại của hắn, Băng Cơ cũng cảm thông 1 phần cho sự sốt ruột của Cửu Vĩ Hồ.

“Hì cảm tạ Kỳ Thiên ca, muội không sao. Muội dọn như vậy đâu là gì so với việc làm nha hoàn trong Thần Hầu phủ. Muội sẽ cố dọn dẹp thêm chút nữa rồi trở còn trở về phủ nữa” Băng Cơ nhìn hắn cười, dù chỉ là hơi nhếch môi nhưng cũng khiến căn phòng như có thêm nắng ấm. Thật ra, nàng đang đợi 1 người trở về. Người kia, đương nhiên là Cửu Vĩ Hồ rồi.

“Tuyết muội có bằng hữu như muội. Thật tốt” Kỳ Thiên nghe Băng Cơ nói như vậy liền cảm thán. Hắn biết, tay Cửu Vĩ Hồ nhuốm bao nhiêu máu tanh, hắn biết, có bao nhiêu người hận chết nàng, hoặc không thì nghe danh nàng cũng sẽ sợ hãi tránh xa. Nay nàng kiếm được bằng hữu, còn là hảo bằng hữu như Băng Cơ hắn liền vô cùng cảm kích.

“Huynh quá khen rồi” bằng hữu gì chứ? Băng Cơ chưa từng coi con cáo kia là bằng hữu, chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Hơn nữa, con cáo kia nghĩ rằng nàng ta có thể lừa được nàng, nhưng thực chất nàng ta bị xoay tròn trong cái hố mà Băng Cơ nàng đã đào sẵn.

“Băng Cơ muội có biết ai tên Diệp Nhi không?” bỗng nhiên giọng Kỳ Thiên hơi trầm xuống, hắn hỏi. Băng Cơ cũng có chút giật mình, này…chẳng lẽ Cửu Vĩ Hồ kể chuyện của Diệp Nhi cho phu quân của nàng ta nghe? Điều này sao có thể? Hay là hắn ta phát hiện sơ hở gì đó?

“Diệp Nhi? Nàng ấy cũng là nha hoàn trong Thần Hầu phủ giống như muội và Tuyết” Mặc dù trong lòng Băng Cơ đang gào thét rằng Diệp Nhi không phải là người vợ ông đang đội lốt hay sao? Nhưng mà bên ngoài nàng vẫn cười dịu dàng nói. Trước mặt Kỳ Thiên, Băng Cơ luôn gọi Cửu Vĩ Hồ là Tuyết, bởi vì nàng không biết tên thật của nàng ta, sợ có điều gì đó sơ hở khiến hắn hành động kỳ lạ trước mặt con cáo kia. Mà Kỳ Thiên cũng luôn gọi Cửu Vĩ Hồ là Tuyết muội, vậy nên nàng đoán tên của Cửu Vĩ Hồ có 1 chữ Tuyết.

“Vậy sao? Hôm trước ta thấy Tuyết muội làm rơi thứ này. Làm phiền muội mang đồ này đến trả cho Diệp Nhi cô nương giúp ta” Nói xong liền đưa lệnh bài cho Băng Cơ rồi yếu ớt nhắm mắt lại. Hiện tại, hắn càng ngày càng dễ mệt mỏi, ngủ mỗi lúc một nhiều. Mà một khi ngủ liền rất khó tỉnh lại. Xem ra giới hạn của hắn cũng đã đến rồi.

“Băng Cơ tôi có chút việc muốn nói với cô” lúc này Cửu Vĩ Hồ từ bên ngoài trở vào, giọng nói thâm trầm, sát khí lúc ẩn lúc hiện, mặt hơi vằn lên tia máu. Vừa nhìn thấy nàng ta, trong lòng Băng Cơ cũng giật thót 1 cái, xem ra là nàng ta đã nghe thấu mấy câu nàng cùng phu quân nàng ta và biết được mình bị lừa rồi.

“Tuyết muội, muội về rồi. Sao thế? Có chuyện gì làm nàng tức giận sao?” Kỳ Thiên nghe thấy tiếng Cửu Vĩ Hồ thì mở mắt ra, trong mắt cũng có chút vui vẻ. Dạo gần đây Tuyết muội luôn ra ngoài vài ngày mới về một lần. Vậy nên, khi nàng ta trở về Kỳ Thiên đều rất cao hứng. Chỉ là lần này trở về, nàng ta mang theo 1 thân sát khí khiến trong lòng Kỳ Thiên không kìm được bất an

“Cũng không có gì, phu quân. Ta chỉ là muốn nói 1 ít chuyện với Băng Cơ thôi. Một ít chuyện của Thần Hầu phủ” Cửu Vĩ Hồ nhìn thấy Kỳ Thiên mới dịu giọng đi một chút, nhưng khi ánh mắt quét qua người Băng Cơ thì không khỏi băng lãnh đi vài phần. 

Băng Cơ nhếch môi cười nhạt, loại ý cười này không làm cho người ta ấm áp như có nắng chiếu xuống mà khiến người đối diện lạnh như vừa bị rơi vào hầm băng ngàn năm. Sát khí trên người nàng cũng theo đó mà tỏa ra. Đùa gì chứ? So sát khí với sát thủ sao? Nếu đem Cửu Vĩ Hồ mang cùng với Băng Cơ đặt chung thì Cửu Vĩ Hồ cũng chỉ xứng làm một kẻ đồ tể mà thôi.

Kỳ Thiên và Cửu Vĩ Hồ đều giật mình, tiếp xúc với Băng Cơ lâu như vậy nhưng cả 2 người không ai nhận ra Băng Cơ dịu dàng ít nói, trầm tính lại có 1 mặt đáng sợ như vậy, quả là 1 kẻ thâm tàng bất lộ, hơn nữa nếu nàng không tự thân mang nó bạo phát thì cũng không ai có thể phát hiện ra, chỉ sợ ngay cả tứ đại danh bổ lừng danh cũng không hề nghi ngờ (Ccmnr >< Chuẩn cơm mẹ nấu rồi)

Cửu Vĩ Hồ vội vàng thủ thế, nàng ta đưa mắt lo lắng nhìn Kỳ Thiên. Hiện tại, nàng ta đang ngoài cửa, mà Băng Cơ lại ngay cạnh giường nơi phu quân của nàng ta nằm. Đương nhiên, nàng ta rơi vào thế bất lợi. Cửu Vĩ Hồ âm thầm cắn môi đến bật máu, không thể ngờ rằng người mà nàng ta cho rằng mình đang lợi dụng lại lợi dụng ngược lại nàng ta. Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.

“Cô là ai? Tiếp cận ta cùng phu quân có mục đích gì?” Băng Cơ đương nhiên biết Cửu Vĩ Hồ lo lắng chuyện gì, nàng liếc qua nhìn Kỳ Thiên đang sốt ruột vừa nhìn nàng vừa nhìn Cửu Vĩ Hồ. Hắn đương nhiên không muốn 2 người đánh nhau. Nhưng nhìn tình thế này xem chừng không có trận chiến là không thể. Lúc này Băng Cơ hất tay một cái Kỳ Thiên liền ngã xuống giường bất tỉnh.

“Phu quân” Cửu Vĩ Hồ lo lắng hô vội vàng thả tung 9 cái đuôi của mình ra, Băng Cơ cười, nụ cười lãnh ngạo tỏa ra khí chất vương giả. Nụ cười này càng kích thích cho Cửu Vĩ Hồ nổi điên. Nhưng mà trước khi nàng kịp ra chiêu Băng Cơ đã nói

“Nếu ngươi muốn phu quân mình chết đi, vậy cứ giết ta đi” Nàng rất tự tin, tự tin rằng người trước mặt sẽ không giết nàng. Mà nếu nàng ta thật sự ra tay thì khẩu súng trong tay nàng cũng nhất định không để cho nàng ta sống yên.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Cửu Vĩ Hồ nhíu mày thu lại móng vuốt, nàng thề, nếu người trước mặt dám đụng tới phu quân nàng, nàng nhất định xé xác nàng ta ra.

“Trên đời này, hiện tại chì còn duy nhất một mình ta có thể cứu phu quân của ngươi” Băng Cơ ngạo nghễ nói, dáng vẻ thập phần tự tin. Cửu Vĩ Hồ cười nhạt

“Ngươi nói lời này sai rồi, ta biết một kẻ có thể cứu phu quân của ta, bởi vậy ta mới vì hắn làm nhiều chuyện như thế” nghe đến đây Băng Cơ liền ngửa đầu cười lớn, điều này khiến 1 kẻ luôn cho mình là đúng như Cửu Vĩ Hồ thập phần khó chịu

“Ngươi cười cái gì?” giọng nàng ta trầm xuống mấy lần, Băng Cơ lúc này mới ngừng cười nhìn Cửu Vĩ Hồ nhưng trong mắt hoàn toàn không có 1 tia tiếu ý, chỉ thập phần trong suốt, lạnh lẽo, còn có 1 tia cười nhạo cùng đồng cảm. Nhìn thấy điều đấy Cửu Vĩ Hồ như con thú bị thương gầm lên

“An Thế Cảnh” nàng ta đang định động thủ thì Băng Cơ mở miệng. Điều này nói ra khiến Cửu Vĩ Hồ thập phần khó tin nhìn Băng Cơ, nàng ta hành động cẩn thận như vậy, không có lý do gì 1 kẻ như Băng Cơ có thể biết. Nhưng mà…

“ Cô cho rằng tôi cái gì cũng không biết mà dám đến đây sao? Cô cho rằng mình có bản lĩnh giết tôi sao? An Thế Cảnh, chỉ là đang lợi dụng cô mà thôi, mục đích lấy máu của hắn hoàn toàn vì 1 lý do khác. Hắn chẳng có lý do gì vì 1 kẻ như phu quân của cô mà tốn nhiều công sức như thế. Sau khi lấy được máu, hắn sẽ đả thảo trừ căn. Cô nghĩ cô và phu quân của cô có thể sống sao? Cô nghĩ 1 kẻ như hắn có thể tốt bụng đến mức đó hay sao?”

“Có thể An Thế Cảnh không đáng tin, nhưng tôi có lý do gì để tin cô chứ?” Cửu Vĩ Hồ đã bị Băng Cơ lừa 1 lần đau đớn như vậy, nàng ta gần như phó thác sứ mệnh lấy máu cho Băng Cơ mà không hề hoài nghi. Bây giờ, mặt nạ của Băng Cơ rốt cuộc cũng lột xuống, nàng ta còn lý do gì để tin tưởng Băng Cơ nữa chứ?

“Cô không tin ta cũng không sao? Nhưng ta cũng nói rồi, hiện tại trên đời này cũng chỉ có ta mới có thể cứu phu quân của cô thôi” Băng Cơ nhún vai nói, thái độ rất là dửng dưng. Lần giao dịch này, Băng Cơ hoàn toàn nắm thế chủ động. Là Cửu Vĩ Hồ cần nàng chứ không phải nàng cần Cửu Vĩ Hồ, thiếu 1 Cửu Vĩ Hồ Băng Cơ cũng có thể mang An Thế Cảnh bầm thây vạn đoạn, chỉ là cần thêm 1 chút thời gian mà thôi.

“…” Cửu Vĩ Hồ im lặng, nàng ta thừa biết An Thế Cảnh là đang lợi dụng mình, nhưng mà hy vọng duy nhất của nàng, nàng sao có thể bỏ qua. Người như An Thế Cảnh không đáng tin, nhưng Băng Cơ này thật quá mức thâm trầm, khiến nàng ta sợ hãi. Mặt nạ của nàng(Băng Cơ) quá hoàn hảo, khiến cho nàng(Cửu Vĩ Hồ)  hoàn toàn không có chút phòng bị nào, đến khi nhận ra đã bị nàng ta (Băng Cơ) đùa vòng vòng. Người như vậy còn đáng sợ hơn cả An Thế Cảnh.

“Cửu Vĩ Hồ, ngươi có thể thấy, ta tuy tiếp cận ngươi. Nhưng cũng bởi vì ngươi tiếp cận ta trước. Hơn nữa, ta cũng chưa từng tổn hại đến sợi lông, cọng tóc trên người ngươi. Ta cũng không có ý định tổn hại phu quân ngươi. Ta cũng chưa từng lợi dụng ngươi vì ta làm bất cứ chuyện gì, ta đâu giống như An Thế Cảnh. Ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ một chút. Ta sở dĩ mang nhiều mặt nạ như vậy ra ngoài đường, cũng chỉ vì phòng vệ mà thôi” Nhìn thấy suy nghĩ của Cửu Vĩ Hồ, Băng Cơ nhẹ nhàng bổ sung một câu khiến Cửu Vĩ Hồ rung động thật sâu. Băng Cơ quả thật chưa từng tổn hại nàng, chưa từng lợi dụng nàng, càng chưa từng tổn thương phu quân nàng. Mấy ngày gần đây phu quân nàng vẫn là do Băng Cơ chăm sóc. Nhờ vậy mà trên mặt cũng có chút khí sắc. Chẳng lẽ, nàng ta thật sự có thể cứu phu quân của nàng hay sao?

“Cửu Vĩ Hồ, hiện tại Lãnh Huyết đã tra ra cái đuôi cáo của ngươi rồi, chẳng mấy chốc sẽ mò đến đây, ngươi thực sự muốn phu quân ngươi nhìn thấy cảnh đó hay sao? Cửu Vĩ, chỉ cần ngươi chịu theo ta, đầu quân cho ta. Ta lập tức cho ngươi 1 nơi ở hoàn toàn bí mật, khiến ngươi và phu quân ngươi có thể sống thật tốt. Chỉ cần ngươi đồng ý làm người của ta, thề trung thành với ta, ta sẽ lập tức cứu cho phu quân người trở thành khỏe mạnh bình thường. Hơn nữa, ta hứa sẽ không bắt cô làm việc cô không muốn, cũng không lợi dụng cô trong lúc cô hoạn nạn. Không cần phải đợi cô làm gì đó chứng tỏ lòng trung thành rồi mới cứu phu quân của cô. Chỉ cần cô gật đầu một cái” Băng Cơ là người đã sống qua 1 kiếp, lại từng là con gái của kẻ buôn vũ khí hàng đầu thế giới, đương nhiên con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, nàng là người biết thiệt hơn, biết thương lượng. Vụ làm ăn này, nàng tự tin chắc chắn không thua.

“Cô thật sự có thể chữa cho phu quân của tôi?” Cửu Vĩ Hồ đương nhiên không tin thiếu nữ 16, 17 tuổi trước mắt có khả năng làm điều đó, dẫu sao nàng ta đã bôn ba bao nhiêu năm cũng không thấy ai có thể cứu phu quân mình. Mà người trước mặt thật sự quá trẻ.

“Đương nhiên…không phải ta. Sư phụ của ta là Độc vương và Dược thánh, ta mới bái sư không lâu, học chưa thành tài. Nhưng sư phụ của ta nói có thể”

“Độc Vương? Dược Thánh?” Cửu Vĩ Hồ sửng sốt mở lớn mắt không thể tin được. Nàng ta sớm đã nghe qua danh của 2 vị tiền bối này. Bao năm qua nàng ta vẫn luôn một mực tìm kiếm họ nhưng lại không thể tìm thấy. Dẫu sao, 2 vị tiền bối cũng đã sớm thoái ẩn giang hồ. Ngày trước An Thế Cảnh đến tìm nàng có nói, ở nơi hắn có vị cao nhân sớm đã mai danh ẩn tích có thể cứu cho phu quân nàng. Vì nghĩ đó là 2 vị tiền bối nên nàng mới nghe theo lời hắn. Nghĩ kĩ lại thì ra từ đầu An Thế Cảnh vẫn luôn lừa nàng, mà từ đầu nàng cũng vẫn luôn ngốc nghếch nghe lời hắn. Dẫu hắn chưa từng nói ra danh xưng của vị cao nhân kia. Nàng ta, quả thật ngu ngốc mà.

“Đúng vậy? 2 người đó khẳng định có thể cứu phu quân cô” Băng Cơ gật đầu vô cùng tự tin nói. 

“Cô không sợ, sau khi phu quân tỉnh lại, tôi sẽ phản bội cô hay sao?”

“Thứ nhất, rời khỏi tôi, cô sẽ không thoát khỏi sự truy lùng của An Thế Cảnh và Tứ đại danh bổ. Thứ 2, tôi có rất nhiều cách khiến kẻ phản bội tôi sống không bằng chết” câu này vừa dứt, Cửu Vĩ Hồ liền cảm thấy cuồng phong nổi lên. Nàng ta gần như cảm thấy mình có thể lập tức chết trong trận sát khí này. Bỗng nhiên nàng ta có cảm giác, Băng Cơ cường đại như vậy. Đi theo nàng, chắc chắn sẽ không sai. Nghĩ vậy, nàng ta gật mạnh đầu đồng ý. Băng Cơ cười

“Tốt lắm, từ giờ ta gọi ngươi là Thiên Tuyết, ngươi sẽ trở thành hữu hộ pháp bên cạnh ta. Đeo cái này vào” Nói rồi đưa cho nàng ta 1 chiếc mặt nạ bằng bạc. Trên đó khắc 1 con hồ ly xinh đẹp xòe ra chín cái đuôi lộng lẫy. Trên mắt con hồ ly đính tử ngọc phát ra ánh sáng màu tím vô cùng quỷ dị và mỹ lệ. Sau đó Băng Cơ cũng lấy ra chiếc mặt nạ của mình đeo lên rồi ra hiệu cho Cửu Vĩ Hồ( từ sau gọi là Thiên Tuyết nhé) mang theo phu quân của nàng ta đi theo nàng.

“Chủ nhân” vừa bước vào Thiên Đăng lâu, 2 hàng người cúi rạp đầu khiến Thiên Tuyết vô cùng bất ngờ, nàng ở chung với Băng Cơ lâu như vậy, chưa bao giờ phát hiện ra Băng Cơ lại là kẻ khủng bố đến thế. Chỉ sợ rằng An Thế Cảnh cũng không thể sánh bằng đi. Băng Cơ gật đầu hướng Nhất sát nói

“Ngươi mang nàng đi gặp 2 vị sư phụ của ta, tình huống cụ thể ta đã cùng sư phụ nói qua rồi. Hai lão nhân gia sẽ tận tình giúp đỡ. Nàng chính là cửu vĩ hồ trước đây ta từng nói với các người. Từ giờ nàng sẽ là anh em của chúng ta, là đồng bọn, đồng chí, đồng đội vào sinh ra tử của chúng ta. Ta để nàng làm hữu hộ pháp, các ngươi phải hảo hảo đối xử tốt với nàng cùng người trên tay nàng. Nghe rõ chưa?” tiếng Băng Cơ sang sảng vang vọng khắp sảnh đường. Tất cả mọi người nghe vậy đều đặt tay lên tim cúi đầu đồng thanh hô:

“rõ. Cẩn tuân mệnh lệnh chủ tử” Tiếng hô của mấy chục con người vang vọng mãi trong sảnh đường. Tiếng hô đó đã làm thay đổi vận mệnh cả cuộc đời của Thiên Tuyết Cửu Vĩ Hồ, cũng in đậm vào trong kí ức của nàng mãi về sau này cũng không thể nào quên được.

“Trong Các của ta, không có cấp bậc trên dưới. Tất cả đều là an hem vào sinh ra tử nguyện chết vì ta. Danh Hữu hộ pháp nghe có vẻ oai nhưng cũng không khác người. Ngươi hiểu ý ta chứ?” Băng Cơ xoay người nói. Thiên Tuyết còn đang sợ hãi chìm trong ám ảnh mà tiếng vang khi nẫy tạo ra lúc này mới giật mình phản ứng lại. Tất cả đều là anh em sao? Dưới lớp mặt nạ, lần đầu tiên trước mặt một người không phải phu quân mình Thiên Tuyết ôn nhu cười. Nàng biết, nàng đi theo người này. Nhất định không sai.

“Ta hiểu rồi” Thiên Tuyết gật đầu rồi đi theo Nhất Sát hướng phía bên trong mà đi. Đợi bóng dáng nàng khuất rồi, Tam sát mới bước ra khỏi hàng ngũ cúi đầu

“Nói đi” Băng Cơ biết có chuyện, nàng nhẹ giọng. Đối với nàng tất cả những người ở đây. Sớm đã được nàng coi như anh  em vào sinh ra tử. Nàng đối với họ cũng không chưng ra bộ mặt đối với kẻ thù.

“Chủ nhân, Tam đại hung đồ đã gửi chiến thư cho Thần Hầu phủ. Địa điểm là Phong lâm, cách kinh thành 200 dặm về phía bắc”

“Tốt lắm, tất cả những người ở đây đi theo ta. Cùng nhìn một chút xem có trộm được nắm gạo nào không” Băng Cơ nói xong cũng xoay người rời đi. Chớp mắt, căn phòng hơn hai chục con người đã không còn ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play