Thiếu niên bướng bỉnh, có chút vụng về trèo lên một cái cây to ven đường, đợi thương đội(1) của phụ thân ở phía xa đang đuổi tới. Đợi rất lâu rất lâu … Thiếu niên ngáp một cái thật to, tựa trên cành cây mơ mơ màng màng mà ngủ.

“Này! Ngủ ở đây sẽ cảm lạnh đó!”

Dưới tàng cây truyền lên một thanh âm ân cần, thiếu niên mơ hồ mở mắt, quên mất rằng mình là đang ngủ trên cây, không chú ý mà phục người cúi đầu nhìn … Chúi một cái về phía trước, thiếu niên hét lên một tiếng sợ hãi, vô pháp khống chế rơi xuống đất!

Xong, không bị thương cũng rách da trầy thịt …

Thiếu niên nhắm mắt nhận mệnh thầm nghĩ, bỗng nhiên, thân mình khe khẽ, dừng lại thật nhẹ nhàng, lòng vẫn còn sợ hãi đem đôi mắt đang khép hờ hé ra, thiếu niên nhìn thấy một gương mặt khiến kẻ khác phải nhìn chẳng nỡ rời … Kẻ có thể có dung mạo như vậy, hẳn phải là một bậc tài ba? Hổ nhãn long mi, không giận mà uy, tựa hồ có ánh hào quang vô hình từ cơ thể y tỏa ra bốn phía, uy phong như thiên thần giáng thế.

Tiếu ý như có như không khe khẽ giương bên khóe miệng: “Nhìn đến ngốc rồi sao? Đẹp đến vậy à?”

Thiếu niên đột nhiên nhận ra mình thất thố, nhất thời thẹn quá hóa giận, kêu lên: “Ta phi! Ta là bị hoảng hồn thôi! Nào có kẻ nào bộ dạng khó coi như vậy lại còn không biết lấy vải mà che! Ban ngày ban mặt chạy lung tung làm cái gì? Giả quỷ dọa ai a?!”

Nam tử đang ôm thiếu niên ngẩn ra, lập tức phá lên cười: “Lần đầu tiên có người mắng ta khó coi đó.”

“Tởm! Đại nam nhân còn muốn người ta khoa trương mình xinh đẹp hay sao?!”

“Này này, là ta cứu ngươi đấy, không đội ơn, cũng nên nhẹ giọng nhỏ lời nói một tiếng cảm ơn chứ!”

“Bổn thiếu gia cũng không bảo ngươi cứu! Bản thân nhiều chuyện còn oán ai?!”

“Vậy được a.”

Nam tử tỉnh bơ buông tay, thiếu niên không hề chuẩn bị rớt bịch ngay xuống đất, cơ hồ đứng dậy cũng không nổi.

“Vương Bát Đản! Ôi … Đau quá … Đáng ghét!”

Cố nén đau, thiếu niên trừng mắt với y, cái miệng nhỏ khẽ giương lên …

Người nọ ngẩn ra, chậm rãi đưa thân ngồi xuống, chạm cằm thiếu niên, tỉ mỉ nâng lên: “Ta nói thế nào lại có chút quen mắt …”

“Này! Bổn thiếu gia dù dung mạo đẹp đẽ hơn ngươi, nhưng vừa thấy cũng biết là nam nhân đấy nhé!!”

“Ha ha … Nóng nảy quá …” Nam tử khẽ cười, đôi mắt khép hờ, lại có cơn mị lực không thể nào tả nổi.

Thiếu niên bất giác giật mình, con người này, quả thật đầy thu hút … Luôn không tự chủ được mà bị mỗi một động tác một ánh mắt của y mê đảo …

Nhìn thiếu niên đang ngơ ngẩn, nam tử cười càng nhiều thâm ý, hắn nâng cằm thiếu niên, sau đó, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi ôn nhuận …

Thiếu niên trợn tròn mắt, “Ba!!” Thanh âm một cái tát vang lên!

“Hỗn trướng! Bổn thiếu gia nhìn giống tiểu quan hay luyến đồng sao?! Dám chiếm tiện nghi của bổn thiếu gia?! Ngươi chán sống rồi à?!”

Nam tử không để ý thiếu niên đang giãy giụa, đem y kéo lại ôm chặt vào trong ngực: “Ta muốn có ngươi …”

“Ngươi muốn hay nhỉ …”

Nói không đủ lời, đã bị người này thình lình hôn đến mức đầu óc rối mù, nụ hôn gần như cướp đoạt kia khiến thiếu niên trong một thoáng có cảm giác hốt hoảng … Giống như y đã từ sớm đi tìm mình để hôn, giữa nụ hôn sâu lại rót thêm bao nhiêu ý tình nồng nàn như mật, cơ hồ tựa đã mong mỏi từ rất lâu rất lâu rồi …

Mềm liệt rũ người trong ngực y, từng hơi từng hơi thở gấp, đầu óc hỗn loạn còn chưa hồi phục nổi tinh thần.

“Ngươi tên là gì? Đang ở nơi nào?”

“Ngươi quan tâm ta …”

Có chút giận dỗi, bị một đại nam nhân hai lần hôn tới hôn lui cứ cho là không nói, lại còn hôn đến mức bản thân cả người không còn chút khí lực! Thật mất mặt!

“Đương nhiên là quan tâm, ta đã nói muốn có ngươi mà.”

“Ngươi bệnh a!!” Cố sức đẩy tránh khỏi lòng y: “Nhà ta có đầy tiền! Có cả chỗ dựa lớn! Muốn ta, cũng phải nhìn xem ngươi có cái bản lĩnh này hay không đã!!”

“Ta có.” Không thể nghi ngờ gì.

Ngay cả chỗ dựa của gia tộc ta là ai, nhà có bao nhiêu tiền cũng chưa hỏi, đã một mực chắc chắn đủ bản lĩnh này? Nếu nam nhân trước mặt không phải là đang có bệnh, thì nhất định phải là rất rất có bệnh …

Nhìn đôi mắt đầy dục vọng chiếm hữu của nam nhân, thiếu niên sợ hãi, quay đầu bỏ chạy. Nam tử không đuổi theo, chỉ là đứng từ xa nhìn, khe khẽ giương một tia cười nhàn nhạt.

Tương ngộ ngày đầu thu hôm ấy, dường như đã định trước sẽ có một người phải rơi xuống vực thẳm vô định …

Sau đó là sủng nịch ôn nhủ, ngọt ngào ái luyến, và còn, cả một cơn cuồng phong bạo vũ …

“Đừng khóc …” Nam tử nhẹ nhàng hôn đi nước mắt trên mặt thiếu niên, dịu dàng nói: “Ta sẽ chăm sóc ngươi, ta có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn, bất luận là cái gì.”

“Ngươi ít lời thôi!” Thiếu niên vừa lau nước mắt, vừa kêu gào: “Ta được nuông chiều từ bé! Ăn sơn trân hải vị! Mặc lăng tơ lụa là! Mang kim ngân châu bảo! Ngươi nghèo kiết xác làm thế nào nuôi nổi ta?!”

“Vậy sao …” Nam tử làm bộ khó xử: “Đúng là khó thật …”

“Ngươi!” Thiếu niên cuống quýt nắm tay thanh niên, rống to: “Phụ thân đuổi ta đến đây! Đều là vì ngươi! Nếu ngươi dám vì không nuôi nổi ta mà vứt bỏ ta, ta sẽ cho ngươi biết mặt!!”

“Nhưng mà thật sự rất khó mà …”

“Ta mới không khó nuôi như vậy!!” Thiếu niên kích động kêu to: “Ta có khí lực, ta có thể lao động! Ta cũng có thể chịu khổ! Ta thật sự có thể mà!!”

Nhìn thiếu niên lo lắng sốt ruột, nam tử khe khẽ cười, nhẹ nhàng ôm thiếu niên, yêu thương vuốt tóc y: “Tiểu ngốc tử, ta nói khó, là ta không chỉ có thể cho ngươi ăn sơn trân hải vị, còn có thể để ngươi tận hưởng nhân gian cực phẩm, không chỉ có thể mặc lăng tơ lụa là, còn có thể là thiên kim khó cầu cẩm tú ti la, không chỉ có kim ngân châu bảo, còn phải kể đến kỳ trân dị bảo vô cùng vô tận. Yêu cầu của ngươi thấp như vậy, ta đương nhiên cảm thấy khó rồi.”

Thiếu niên trừng mắt kêu to: “Thôi đi! Ngươi cho ngươi là Hoàng Đế a?”

Nhìn nam tử cười khó hiểu bất thường, thiếu niên bĩu môi, chui vào trong ngực y, rầu rĩ nói: “Đã sớm biết ngươi nghèo, không cần gạt ta nữa, chỉ cần có ngươi, khổ kiểu gì ta cũng không sợ, thật đấy.”

Nam tử tiếp tục cười gian hắc hắc, cười đến thiếu niên cụt cả hứng trừng mắt nhìn y.

“Ta sẽ thương ngươi cả đời, Ti Mạc.”

Thiếu niên ra vẻ thản nhiên quay đầu đi chỗ khác, nhưng khóe mắt lại không khỏi khép nhẹ khe khẽ ý cười.





Ti Mạc đờ đẫn ngồi trên ghế, nhìn ấm trà trên bàn ngẩn ngơ. Là đang nghĩ gì? Hay là … Không nghĩ gì cả …

Đột ngột, vài tên sĩ binh đạp cửa xông vào, bao vây lấy Ti Mạc, Ti Mạc đang ngây ngẩn lập tức tỉnh thần.

“To gan! Ai cho các người xông vào?!”

“Trẫm!” Thanh âm Huyền Trăn dội tới, chỉ thấy y sắc mặt âm trầm, thần sắc rất không tốt bước vào giữa phòng.

“Thì ra là Hoàng Thượng.” Ti Mạc nhìn sắc mặt Huyền Trăn, cố áp chế sự vui mừng một thoáng đã trào ra khi nghe thấy thanh âm của y, không nhanh không chậm nói: “Hoàng Thượng cần cái gì sao?”

“Cái chân kia?”

“Cái gì?” Ti Mạc ngẩn ra.

“Đừng vờ vịt! Có người nhìn thấy ngươi ngáng chân Thiên Nhi! Ngươi dùng cái chân kia ngáng đệ ấy?”

Lập tức, cả người Ti Mạc đều bật run lẩy bẩy, oán hận nhìn Huyền Trăn: “Đúng!! Là ta ngáng ngã bảo bối Thiên Nhi của Người!! Vậy thì đã sao?!”

“Chân kia a?”

“Người muốn gì?! Y đã chết rồi sao? Người đến báo thù? Nói cho Người biết! Hai chân ta đều khi dễ bảo bối Thiên Nhi nhà Người!! Một giẫm tay y! Một ngáng ngã y đấy!!”

“Vậy thì toàn bộ chặt hết!” Huyền Trăn âm trầm nói.

Một lời vừa xong, Huyền Trăn ra hiệu với sĩ binh. Lập tức, hai tên lính tiến lên, đem Ti Mạc cưỡng chế trên mặt đất, một tên khác cầm đao đã chuẩn bị trước! Ti Mạc kinh ngạc nhìn lưỡi đao lóe hàn quang kia càng lúc càng đến gần mình, sự sợ hãi đến nhũn người trước giờ chưa từng có truyền đến mỗi tấc thịt da! Kia không phải là sợ hãi, mà là phẫn nộ! Lại còn, đã từng chút từng chút một nghiền nát cả cõi lòng …

“Huyền Trăn! Vương Bát Đản nhà ngươi!!”

Hai mắt mơ hồ, không nhìn rõ gương mặt y … Chỉ có thể thầm kêu to phát tiết nỗi đau đớn trong lòng … Vì cái gì! Vì cái gì ngươi có thể vô tình như vậy? Không chút do dự dùng máu của ta trấn an lấy Thiên Nhi bảo bối của nhà ngươi? Vậy thì ta là cái gì? Ta từ trước đến nay rốt cuộc là cái gì?!

Ti Mạc cơ hồ nói không ra lời, nỗi đớn đau tê tâm liệt phế khiến y không thể mở miệng, cho dù có mở miệng cũng không phát nổi ra một từ hoàn chỉnh …

“Nếu không nói Trẫm sẽ chặt bỏ hai chân của ngươi!”

Tựa như có điều gì ẩn uất đã lâu trong lòng lập tức bùng nổ, Ti Mạc ngẩng đầu căm hận nhìn Huyền Trăn, không không chế được mình thét lên: “Y là cái gì! Ta ngáng chân y thì đã sao?! Bất quá chỉ là một tên luyến đồng! Còn giả dạng cái gì Vương gia! Thanh cao vờ vịt! Máu không cầm được là do tự y gánh lấy! Trách người khác hay sao!”

Huyền Trăn phẫn nộ tát cho một cái, cái tát này vừa tàn nhẫn lại cực mạnh, dùng hết cả mười thành lực đạo! Ti Mạc lập tức ngã ngay xuống đất, từ khóe miệng ứa ra máu đỏ …

“Đừng có đánh đồng Thiên Nhi với nhà ngươi!”

Đánh đồng? Thì ra … Luyến đồng là ta …?

“Ha ha ha ha ha!”

Ti Mạc cười đến thở không nổi, tựa một thiên mộng đẹp đã bỗng nhiên nát vụn … Một mảnh hồi ức còn sót lại, giống như dùng loan đao, từng ly từng ly cứa lên trái tim hãy còn đang đập của Ti Mạc, đau đến chết đờ chết lặng mới thôi …

Tất cả đều là giả trá … Ngọt ngào này, ôn nhu này, tất cả đều là giả trá … Gỡ ra thứ đã gắt gao bảo hộ bản thân lâu nay, mới phát hiện nguyên lai … Từ đầu đến cùng, cơn mỹ mộng kia, chỉ có một mình ta đang mơ màng chìm đắm …

Âm thanh của Huyền Trăn cơ hồ đã được nghiến qua kẽ răng: “Còn có thể cười? Trẫm thật sự muốn nhìn ngươi mất cả hai chân còn có thể cười nữa hay không!”

“Đừng! Hoàng Thượng!” Một người bỗng nhiên xông vào, dùng thân thể che lấy Ti Mạc, lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng! Người niệm tình Ti Mạc đối với người một lòng cuồng dại, đã vì Người mà buông bỏ hết tất thảy gia đình họ tộc, hãy tha cho y một lần!”

Chỉ thấy Quân Chân mặt đầy nước mắt, liều mạng dập đầu: “Hoàng Thượng! Ti Mạc là vô tâm mà gây họa, y cũng không biết Vương gia quý thể mảnh mai, chịu không nổi va chạm, y không phải là cố ý đâu a!”

“Trầm đã cảnh cáo y một lần!” Huyền Trăn căm hận nhìn Ti Mạc: “Lại còn, nếu Thiên Nhi không có bệnh này thì y có thể muốn làm gì thì làm, thương tổn Thiên Nhi thế nào cũng được hay sao?!”

Ti Mạc lẳng lặng nhìn đôi mắt đầy thù hận kia, ha hả cười. Ánh mắt từng thâm tình ngày đó, có phải chăng, đến nay đều là do ta nhìn lầm …?

“Cầu Người tha cho y! Hoàng Thượng! Cầu người!” Quân Chân liều mạng dập đầu, tận lực van xin.

“Trẫm tuyệt không thể lưu loại người nguy hiểm như vậy trong cung!” Huyền Trăn lạnh lùng nói: “Trẫm làm sao biết lần sau y sẽ làm ra thứ gì? Bất cứ chuyện gì nguy hại đến Thiên Nhi Trẫm đều tuyệt không cho phép phát sinh!”

“Y sẽ không đâu!” Quân Chân vẫn dập đầu, trán đã dần chuyển đỏ …

“Ta sẽ!” Ti Mạc không đợi Hoàng Thượng đáp lời, đột ngột lên tiếng: “Quân Chân, ngươi ngây thơ quá rồi, trong hoàng cung không phải ngươi không hại người, người sẽ không hại ngươi! Không ngại nói cho ngươi biết, ta cực hận tên Huyền Thiên kia! Ta hận không thể lột da y! Rút thịt y! Uống máu y! Ăn sống y! Ăn đến chỉ còn trơ xương cốt! Ta muốn đem đầu y chặt xuống! Đem da y lột ra!!”

“Đủ rồi!!” Huyền Trăn dấn một bước, hung hăng cho Ti Mạc một tát! Giận đến cả người phát run …

Quân Chân gần như đã thét lên, mỗi chữ mỗi câu của Ti Mạc ngập đầy hận ý khiến y trở nên khiếp hoảng kinh sợ, y không ngờ đến Ti Mạc nhìn thật vui vẻ thoải mái trong lòng lại có sự không cam tâm nhường vậy, nhưng mà, tại sao lại phải đến trước mặt Hoàng Thượng mà nói ra? Chẳng lẽ ngươi thực sự có tâm tìm chết? Không … Không thể …

Huyền Trăn triệt để bị trêu giận đã nguy hiểm như sư tử phát cuồng đầy nộ khí rít lên: “Giết!”

“Đừng!!”

Quân Chân tuyệt vọng kêu to, sĩ binh không chút do dự vung đại đao, một đường chém xuống! Bỗng nhiên, trước mắt bóng người chợt lóe, trên thân Ti Mạc đột ngột có thêm một người. Sĩ binh không phản ứng kịp, đao vẫn tiếp tục đoan hạ!

“Quân Chân!!”

Tiếng gào của Huyền Trăn căn bản không vào được đến tai Ti Mạc, y chỉ sững sờ cảm thấy có người gắt gao ôm lấy thân thể mình, ôm thật nhanh như vậy … Mà ánh mắt Ti Mạc, kinh ngạc nhìn thấy ở phía trên Quân Chân, dưới lưỡi đao đẫm máu, là một bàn tay huyết đỏ …

Sĩ binh thân đầy mồ hôi lạnh, cũng may có người ngăn lại đao này, bằng không đã chắc chắn chém chết nhầm người! Hoàn thần rồi mới phát hiện bàn tay nắm chặt lưỡi đao kia lại là …

“Hoàng Thượng!” Trong phòng một tiếng kêu kinh hãi thất thanh.

Chỉ thấy Huyền Trăn lấy tay rành rành chặn lại đao kia! Nắm chặt lấy, kiên quyết ngăn lại lưỡi đao, người quỵ xuống! Máu, chảy không ngừng, Huyền Trăn đau đến nhăn mặt, nhưng lại bất chấp vết thương trên tay, chỉ có chút khó khăn hỏi: “Quân Chân … Ngươi không sao chứ …”

“Hoàng Thượng!!” Quân Chân thất thanh kêu lên, khóc muốn dùng tay mình ngăn máu đang tràn ra, lại sợ chạm đến vết thương đang khiến bàn tay trở nên đỏ sẫm …

“Ngươi không việc gì là tốt rồi …” Huyền Trăn cười nhẹ, đưa cánh tay không bị thương ôm lấy Quân Chân: “Đừng lại làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa … Ngươi không cho Trẫm giết, Trẫm sẽ không giết … Có được không …”

Quân Chân liều mạng lắc đầu, liều mạng khóc, quay đầu nhìn bàn tay tràn máu kia mà cơ hồ chấn động đến không tài nào thở nổi, mặc sức mà phát tiết.

Ti Mạc đưa mắt nhìn bàn tay đẫm huyết ấy, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, sau đó thê lương nở một nụ cười.

Hoàng Thượng, vĩnh viễn không có khả năng vì ta làm như vậy … Cho dù không có Huyền Thiên, cũng không đến lượt ta …

Ta sẽ thương ngươi cả đời, Ti Mạc.

Ngươi lừa ta …

Ngay từ đầu ngươi đã lừa ta …

Ha ha …

Tâm này, trong nháy mắt đã trút hơi đoạn mệnh.



Chú giải

(1) Thương đội: đội buôn hàng.

——————————————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play