Bình minh hôm sau, tiểu thái giám ở ngoài phòng kêu thật lâu mới miễn cưỡng nghe được trong phòng có chút động tĩnh, hai thị nữ bồi giá Hoàng hậu tiến cung Văn Nhi cùng Tiểu Linh khi ấy mới bưng nước ấm khăn lược vào hầu hạ.
“Dậy… Thức dậy…” Ứng Sùng Ưu trợn mắt dùng sức lôi kéo vị tiểu Hoàng đế nhỏ hơn mình năm tuổi. “Phải đi bái kiến Thái hậu…”
Hai nàng thị nữ nhịn không được cười khẽ một tiếng.
“Cho hắn ngủ thêm một lúc vậy, các ngươi tới giúp ta chải tóc chuẩn bị trước.” Sùng Ưu cuối cùng buông tha Hoàng đế đang nằm rũ ra trên giường, ngồi vào bàn trang điểm.
“Cũng không phải đêm tân hôn thật, làm sao lại mệt đến vậy?” Văn Nhi luôn lớn gan hơn, nhỏ giọng trêu chọc. “Công tử… Không, nương nương, hai vị tối hôm qua làm gì a?”
“Làm gì? Trò chuyện chứ làm gì.” Sùng Ưu trừng mắt với thị nữ nhưng ngữ khí không hề nghiêm khắc.
“Có thể trò chuyện lâu vậy sao? Hai người vừa gặp nhau liền thân thiết như vậy rồi?” Văn Nhi khanh khách cười nhẹ. “Nhìn nương nương hai mắt thâm quầng đây này…”
Sùng Ưu vừa bực mình vừa buồn cười, lại không biết phải làm sao với nha đầu này, quay đầu nhìn thiên tử trẻ tuổi mặc kệ trời đã sáng choang mà vẫn khò khò say ngủ, có chút thương tiếc hít một hơi. “Hài tử này thật sự rất cô tịch…”
“Không còn là hài tử nữa rồi.” Tiểu Linh trầm tĩnh hơn cũng cười nói. “Đã là hoàng đế trưởng thành. Hy vọng ngài là một minh quân, xứng với kỳ vọng của muôn dân.”
“Ngươi nói chuyện chẳng khác gì lão gia, mở miệng ra là lo cho dân cho nước.” Văn Nhi chen vào một câu, đỡ đầu Ứng Sùng Ưu ngửa ra sau. “Công… Nương nương, người đừng cúi đầu thấp quá, khó chải tóc.”
“Lo cho dân cho nước có gì không tốt, người giống lão gia càng nhiều thì thiên hạ này mới có thái bình a… Nương nương, ta đeo hoa tai cho người, đừng cử động.”
“Châu quan* đâu rồi?”
“Không phải trong tay ngươi sao? Búi tóc này nghiêng sang một bên trông đẹp hơn.”
“Đừng có dạy khéo ta, ta mà đã trang điểm cho nương nương thì dù là lục cung kỹ nữ cũng đừng hòng sánh kịp.”
Tiểu Linh cơ hồ bị sặc chính nước bọt của mình. “Ta van ngươi, không biết thì đừng nói, cái gì lục cung kỹ nữ, ngươi xem hoàng cung là kỹ viện a? Là lục cung mỹ nữ*!”
“Không phải chỉ sai một chữ thôi sao?” Văn Nhi hừ một tiếng, đem ngọc trâm cài một bên tóc. “Nương nương, ta đã nói người đừng cúi thấp đầu như vậy a…”
Tiểu Linh bước lại gần xem. “Nương nương… Nương nương?”
Hai nàng thị nữ liếc nhau. “Đã ngủ rồi?”
Ứng Sùng Ưu nửa mê nửa tỉnh ngồi trên nhuyễn ghế cho thị nữ hầu hạ chải tóc trang điểm, bị hai nàng lay mạnh vài cái mới gắng gượng tỉnh dậy. Đến trước giường, Dương Thù còn đang ngủ say, kêu mấy tiếng cũng không phản ứng, cuối cùng chỉ còn cách dùng khăn lạnh chườm lên mặt hắn.
“Có chuyện gì?” Hoàng đế vùng dậy, ánh mắt không tập trung đảo tới đảo lui, tựa hồ muốn nhắm trở lại.
“Thỉnh hoàng thượng chuẩn bị, chúng ta phải đi vấn an Thái hậu.” Ứng Sùng Ưu cười nói.
Dương Thù hít sâu một hơi, nhảy xuống khỏi long sàng, sau khi rửa mặt thì có thanh tỉnh chút ít, nhìn sang Ứng Sùng Ưu, thấy dáng y ngọc thụ lâm phong, tuy trên mình váy gấm trâm cài, mũ phượng phấn son sặc sỡ, lại toát ra phong thái thanh nhã thoát tục.
“Không rõ có phải vì ta đã biết chân tướng của ngươi hay không, nhưng ta xem ngươi nửa điểm khí chất nữ nhân cũng không có.”
“Có lẽ vậy. Bất quá thần là Hoàng hậu do đích thân Mạnh Quốc sư tuyển lựa, lại cùng Hoàng đế bệ hạ bình yên vượt qua đêm động phòng, sẽ không ai nghĩ đến điều đó, cùng lắm thì nói Hoàng hậu xuất thân tướng môn, anh khí quá nặng thôi.”
“Trầm gia cô nương thật sự cũng cao như ngươi sao?”
“Có lẽ hơi thấp hơn một chút, khác biệt không quá lớn.”
“Đến tận lúc này, ta còn ngỡ mình đang mơ. Kế sách nguy hiểm như vậy, quả thực không ngờ lại thành công… Sùng Ưu, các ngươi…”
“Bệ hạ, ngài phải nhớ trước mặt người khác không thể gọi tên của thần!”
“Yên tâm, chỉ cần có người khác bên cạnh, ta sẽ theo quy củ gọi ngươi là Hoàng hậu.”
Ứng Sùng Ưu tiến lên tự tay giúp Dương Thù sửa sang y phục, đánh giá một phen. “Thần sắc không đến nỗi quá tiều tụy. Chúng ta mau đi thôi, Thái hậu nương nương chờ đã lâu.”
“Còn có Mạnh Thích Thanh nữa. Ngươi vừa gả vào cung một đêm đã biến trẫm thành ‘Quân vương bất tảo triều’*, thật hợp tâm ý của lão, lão cao hứng còn không kịp, còn sốt ruột cái gì.” Dương Thù chậm rãi nói, há miệng ngáp dài.
Thiên tử trẻ tuổi nói không sai. Mạnh Thích Thanh nghe qua tình hình của Hoàng đế Hoàng hậu sau đêm tân hôn xong thì phi thường vừa lòng, đối với việc Dương Thù thường xuyên bỏ lâm triều để cùng Hoàng hậu vui chơi hưởng lạc, chưng diện lụa là châu báu xa hoa tới cực điểm lại càng thêm khuyến khích, vô thức thả lỏng giám thị nơi hậu cung, đem một số tinh lực chuyển đi trưng binh nhập ngũ.
Vài ngày sau, Ứng Sùng Ưu phát hiện đúng như phụ thân dự liệu, Dương Thù sinh trưởng ở thâm cung, sau ba tuổi đăng cơ thì phó mặc cho Mạnh Thích Thanh an bài, căn bản chưa hề học qua lễ nghĩa văn chương của bậc đế vương. Cũng nhờ Thái hậu có tâm, âm thầm mang chút văn thư dễ hiểu dạy cho hắn, hơn nữa hắn trời sinh trí tuệ hơn người, khôn ngoan nhạy bén, lại còn mỗi ngày múa đao lộng côn nhằm phát tiết uất ức trong lòng, thân mình nhờ vậy mà tráng kiện vô cùng.
“Lão phu tử do họ Mạnh chỉ định chỉ biết dạy ta nhất nhất nghe lời Quốc sư, thuật trị quốc, đạo dùng người gì đó, nửa điểm cũng không giảng cho ta, ngươi có chê ta là một Hoàng đế dốt nát vô dụng, ta cũng đành chịu thôi.”
Ứng Sùng Ưu khẽ mỉm cười nói: “Thần bất quá thuận miệng hỏi hoàng thượng đã đọc qua sách gì, sao hoàng thượng đã vội quy kết cho thần tội chê hay không chê ngài rồi? Chẳng lẽ thần nói sai điều gì khiến long nhan bất mãn sao? Nếu đã vậy xin hoàng thượng thứ tội.”
Dương Thù vội giơ tay dừng y lại, giậm chân nói: “Ta không có giận ngươi, chỉ là nhắc tới chuyện này trong lòng vừa nóng vừa tức thôi.”
Ứng Sùng Ưu nhẹ nhàng cầm tay hắn, an ủi: “Tình cảnh của hoàng thượng thần cùng gia phụ trước đại hôn đã thảo luận kỹ càng, việc này cũng sớm đoán được.”
“Vậy ngươi cùng Ứng lão ái khanh có kế sách gì không?”
“Thế lực của Mạnh Thích Thanh ở kinh thành quá lớn, nếu hoàng thượng muốn lấy lại thiên hạ, tất nhiên phải tìm cơ hội rời khỏi kinh đô, mưu cầu sự ủng hộ của các phiên vương phủ hầu. Có điều con đường này gian nan khó đi, hoàng thượng ngoài ý chí phi thường cùng hùng tài đảm lược ra, còn phải biểu hiện cho thần dân thấy ngài có tài trí và năng lực chấp chưởng giang sơn. Nhân lúc gia phụ ở bên ngoài liên lạc bàn tính kế sách, việc trọng yếu nhất hoàng thượng có thể làm trong cung chính là học tập.”
Dương Thù lập tức đứng lên: “Ta muốn học nhưng học không được mà! Ngươi xem ta hiện tại, văn không thể an thiên hạ, võ không thể định giang sơn, cho dù thoát khỏi sự khống chế của Mạnh Thích Thanh cũng không làm được đại sự. Nhưng nơi này là thâm cung nội viện, làm cách nào qua mặt tai mắt của Mạnh Thích Thanh, lén đưa vào một vị lão sư đây?”
Ứng Sùng Ưu khóe mắt lóe sáng, bên môi thoảng hiện nét cười, thong thả nói: “Hoàng thượng nghĩ gia phụ cam tâm mạo hiểm đem nam hoán nữ, đưa thần vào cung chỉ để hầu ngài trò chuyện giải sầu thôi sao?”
Dương Thù kinh ngạc nhìn y, chớp mắt một lần, rồi lại một lần, đột nhiên nhào đến ôm thắt lưng của y, vạn phần kinh hỉ hỏi: “Ngươi… Ngươi có thể dạy ta học sao?”
“Hoàng thượng lo tuổi thần còn trẻ, không đáng tin?”
“Đương nhiên không phải!” Dương Thù phấn khích càng ôm càng chặt. “Ta cao hứng còn không kịp đây. Chúng ta khi nào thì bắt đầu?”
Ứng Sùng Ưu cười nhẹ nói: “Hoàng thượng đừng cao hứng quá sớm. Thần là một lão sư nghiêm khắc, đến chừng đó đừng có ngại vất vả, vừa khóc vừa nháo mới được.”
“Ngươi yên tâm.” Dương Thù giơ tay lập thệ. “Ta nhất định là đệ tử ngoan nhất trên đời!”
* Lục cung kỹ nữ / Lục cung mỹ nữ: nguyên gốc, Văn Nhi ngâm “Lục cung phấn đầu vô nhan sắc”, là một câu thơ trích từ Trường Hận Ca do Bạch Cư Dị sáng tác để cảm thán mối bi tình giữa Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi:
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
Bản dịch của Tản Đà:
Một cười trăm vẻ thiên nhiên
Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son
Ở đây “phấn đại” là mỹ nữ, nhưng Văn Nhi nhầm thành “phấn đầu”, tức là kỹ nữ. Ngoài ra, “lục cung” ở đây không có nghĩa là sáu cung điện, mà là để chỉ hậu cung của hoàng đế.
* Quân vương bất tảo triều: nguyên gốc, “Tòng thử quân vương bất tảo triều” kỳ thực cũng là một câu trích từ Trường Hận Ca, nói về việc từ khi có mỹ nhân bên người, vua bắt đầu bỏ bê thượng triều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT