Mùng năm tháng giêng năm Trọng Hi thứ mười sáu.

Một đạo hịch văn đánh thức Đại Uyên đang trong trạng thái tĩnh lặng trước cơn giông bão. Ngụy Hầu chính thức tuyên bố đương kim thiên tử đã di giá Bình Thành, hạ chiếu công bố Mạnh Thích Thanh mưu nghịch, chuyên quyền, hà hiếp thiên tử, hoang phí, khi dân… mười tội lớn.

Mùng bảy tháng giêng, hoàng đế hạ chỉ, tấn phong Bình Thành Hầu Ngụy Thái thành Bình Thành vương, bái tương khởi binh chinh phạt Mạnh thị. Tổng cộng mười ba châu Bắc Vệ Lĩnh đồng lòng hưởng ứng Cần vương chi sư.

Hai ngày sau, Mạnh Thích Thanh lấy danh nghĩa triều đình hạ chiếu, công bố hoàng đế ngã bệnh tịnh dưỡng trong cung, thiên tử ở Bình Thành là do Ngụy thị giả mạo, đồng thời lấy thân phận nhiếp chính quốc sư tuyên bố Bình Thành quân mưu phản, lệnh Hịch Trữ quân xuất chinh tiêu diệt.

Mười ba tháng giêng, khi tấn công Vị Châu – châu phủ duy nhất ở phía Bắc Vệ Lĩnh theo Mạnh thị – thiếu niên thiên tử đã thân chinh dẫn đầu đoàn quân, khiến cho sĩ khí đại chấn, chỉ trong nửa ngày đã công phá xong thành trì. Từ lúc đó, mười bốn châu Bắc Vệ Lĩnh lại trở về quyền quản hạt của thiên tử.

Mười bảy tháng giêng, quân vương sư tiến tới Xương Tiên Quan, năm vạn quân Hịch Trữ cũng cùng lúc đến đây, đôi bên giằng co mấy ngày chưa khai chiến.

Mười chín tháng giêng, hoàng đế hạ chỉ: huỷ bỏ “Ân điền lệnh” ở Bắc Vệ Lĩnh, nghiêm cấm thu đất, miễn “Liêu Dương phú” và mười loại thuế phụ thu khác. Giằng co đến hết tháng, vương sư và Hịch Trữ quân vẫn chưa khai chiến nhưng phía nam Vệ Lĩnh đã bắt đầu phát sinh bạo động hưởng ứng Cần vương.

Mười hai tháng hai, Hịch Trữ quân phó soái Liêu Phi Trản phái hai vạn quân ra Xương Tiên Quan giao chiến với vương sư trước cửa thành, tổn thất ba nghìn quân, chiến bại chạy về, nhưng vương sư vẫn chưa thể tùy tiện truy kích công thành. Mạnh Thích Thanh lập tức hạ lệnh nghiêm giữ Xương Tiên Quan, có ý muốn lấy Vệ Lĩnh làm ranh giới đôi bên.

Từ lúc vào Bình Thành đến nay chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, Dương Thù đã vô cùng nhanh chóng thiết lập được uy quyền vương giả trước mặt quần thần, mà thời điểm mấu chốt đương nhiên là trong lần đầu tiên tiếp kiến bá quan đã làm nổi bật được bản lĩnh của mình.

Thành thật mà nói, những đại thần này hưởng ứng phò tá Dương Thù một phần là vì báo đáp ân đức tiên hoàng, một phần là do bất mãn chính sách tàn bạo của Mạnh thị, còn là bị uy vọng của hai vị cựu thần Ứng Bác, Ngụy Vương tác động; một số ít chỉ thuần túy là muốn kiến công lập nghiệp; còn kẻ thật tâm thật ý vì tiểu hoàng đế mà đến thì chẳng có một ai. Vì thế, trước lúc diện kiến Dương Thù, nhóm thần tử này cũng chẳng quá kỳ vọng vào hắn, chỉ mong vị quân chủ này có thể đạt mức bình thường, không vì bị Mạnh thị giam lỏng trong cung quá lâu mà sinh ra thói xấu, miễn cưỡng có thể đối mặt thiên hạ là được. Chính vì tâm lý như vậy, nên khi đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên thần thái nhanh nhẹn, khí chất oai hùng, đương nhiên khó tránh kẻ khác kinh ngạc quá mức, vui mừng khôn xiết.

Dương Thù cùng Ngụy Hầu bước vào điện, long bào phấp phới trên sàn đá khắc hoa, từ tốn tiến lên đài, tiêu sái tự nhiên ngồi xuống ghế Cửu Long giữa đại điện, ánh mắt quét qua hơi mười vị văn võ tinh anh dưới bậc, tao nhã nâng một bàn tay.

“Bệ hạ có chỉ, chúng thần miễn lễ bình thân!” nội giám đứng bên cạnh cao giọng tuyên xướng, trong điện lập tức vang lên tiếng tạ ơn, quần thần đều đứng dậy, bắt đầu trộm đánh giá vị hoàng đế trẻ tuổi đang ngự trên long vị.

“Chư thần xướng danh tấn kiến!”

Một tiếng hạ lệnh, bắt đầu từ Ngụy Hầu, lần lượt từng người trong điện theo thứ tự đã ấn định trước đó bước lên quỳ trước đài xướng danh trước hoàng đế: người có chức phận thì báo cấp độ tước vị, phẩm quan; kẻ tạm thời chưa có chức phận thì báo quê quán, xuất thân và sở trường; mấy chục người tấn kiến xong đã mất cả canh giờ.

Dương Thù vẫn tươi cười ngồi bên trên, không hề lộ ra nửa phần mất kiên nhẫn, thậm chí hắn còn tỏ ra chăm chú lắng nghe các bài tự giới thiệu đơn điệu trăm người như một, thỉnh thoảng còn gật gù, nhưng không hề nói xen vào.

Đến khi người cuối cùng báo danh xong lui về chỗ của mình, hoàng đế bảo Ngụy Hầu tuyên bố, chính thức sắp xếp nhập tọa dự yến.

Ngụy Hầu là chủ nhân, lại là là người có cấp vị cao nhất nên ngồi ở bên phải Dương Thù, còn Ứng Sùng Ưu là bạch y vô chức, tuy là ái tử của thái phó cũng chỉ có thể ngồi xa xa, đến tận gần cửa điện. Cho dù như thế, dưới ánh ngân chúc sáng ngời trong điện, Dương Thù vẫn có thể thấy rất rõ ánh mắt lấp lánh của phu tử, mỗi lần nhìn đến đều cảm thấy an tâm thêm một chút.

Rượu được ba tuần, Dương Thù bưng chung rượu trên ngự án đứng dậy. Quần thần luôn chú ý đến hành động của hắn thấy thế lập tức ngồi yên, Ngụy Hầu cũng vội vàng đứng lên chạy đến hỏi.

Dương Thù cười giải thích: “Hôm nay cũng có thể gọi là Quần anh hội, trẫm muốn đích thân ban thưởng rượu cho từng người, phiền lão Hầu gia dẫn kiến!”

Hoàng đế đích thân ban rượu là vinh hạnh vô cùng lớn lao, những người ở đây đều chưa từng được hưởng ân huệ ấy nên kích động đến đỏ mặt, trong lòng ngầm tính toán nên tạ ơn thế nào cho hợp lễ, nhân cơ hội đó lưu lại ấn tượng tốt đẹp trước mặt hoàng đế.

Người đầu tiên nhận rượu đương nhiên là lão nhân mặc trang phục Hầu tước ngồi bên trái Dương Thù. Ngụy Hầu bước lên một bước định giới thiệu: “Bệ hạ, vị này chính là……”

“Thanh Ích Hầu gia là lão anh hùng từng hộ tống tiên hoàng xuất chinh lập nhiều chiến công, không biết thiết cung có khắc ngự thư ‘Lực Vãn Ngàn Quân’ tiên hoàng ban cho năm đó có còn hay không?”

Thanh Ích Hầu không ngờ Dương Thù cũng biết những chuyện này, hai mắt ươn ướt nói: “Tiên hoàng ban tặng, sao dám khinh mạn, giờ vẫn còn cung phụng trong từ đường ở Thanh Châu thành sở hạt của thần!”

“Sau này nếu có cơ hội, trẫm nhất định phải nhìn qua mới được!” Dương Thù cười rạng rỡ, nâng chung rượu vừa mới rót: “Thanh Ích Hầu, vì hùng phong của thiết thủ cung, cạn!”

Thanh Ích Hầu hai tay run rẩy nâng chén rượu tràn đầy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Dương Thù chậm rãi đi sang bàn kế, cũng là một vị lão nhân quắt thước oai phong. Ngụy Hầu ở bên cạnh nói: “Vị này chính là……” nói đến đây, ông ta lại cố ý dừng lại một chút.

“Nguyên Võ Hầu gia thật sự là càng già càng dẻo dai, năm nay chắc thọ đến bảy mươi rồi? Tinh thần vẫn còn tráng kiện như thế. Tính ra thì Nguyên Võ Hầu phải thuộc hàng tổ phụ của trẫm!”

“Cựu thần không dám!” Nguyên Võ Hầu mặt mày hớn hở, chắp tay nói: “Bệ hạ anh hùng xuất thiếu niên, cựu thần nhìn qua thấy có ba phần giống tiên hoàng, còn bảy phần là giống Võ Đế gia ngày trước!”

“Ai… ” Dương Thù tiếc nuối nói: “Đáng tiếc trẫm phúc bạc, chưa bao giờ gặp qua uy dung của Hoàng tổ phụ. Hôm nào rảnh rỗi, Nguyên Võ Hầu kể lại vài chuyện xưa của Võ Đế gia chuyện cho trẫm nghe được không?”

“Thần… thần tuân chỉ!” một câu thân tình này đã khiến cho Nguyên Võ Hầu vui mừng đến mức không biết nói sao cho phải, cũng nâng lên chén rượu ngửa cổ to uống cạn.

Người tiếp theo tuổi tác trẻ hơn rất nhiều, chỉ độ bốn mươi, mặt trắng râu dài, khí độ ung dung, sớm đã đứng dậy chờ sẳn, thấy Dương Thù dời bước đến gần lập tức cúi mình hạ lễ.

“Tể Châu Hầu,” Dương Thù thu lại nét tươi cười trên mặt, biểu tình có chút xót xa: “Hoàng cô Thanh Loan của trẫm phải phiền khanh chiếu cố rồi!”

Tể Châu Hầu nhớ tới vong thê, trong lòng đau xót, thấp giọng nói: “Thần không thể bảo vệ được tánh mạng của Thanh Loan công chúa, có lỗi với tiên hoàng cùng Bệ hạ!”

“Khanh sao lại nói như thế? Năm đó Mạnh Thích Thanh phái người đến buộc hoàng cô tội mưu hại Trữ vương, nếu không phải Tể Châu Hầu liều chết bảo vệ, chỉ sợ lúc ấy đã bị bắt đưa về đế đô rồi. Tuy rằng người không lâu sau vì khó sanh mà chết, nhưng cuối cùng cũng để lại một đứa con mà!”

“Bệ hạ oai hùng vĩ chất như thế, tương lai nhất định có thể trung hưng Đại Uyên ta, công chúa nếu dưới suối vàng có biết, cũng nhất định vô cùng vui mừng!” Tể Châu Hầu trong mắt đã hiện lệ quang: “Đáng tiếc là không ngờ Bệ hạ đến Lĩnh Bắc nhanh như vậy, nếu không thần nhất định sẽ đem khuyển tử theo bái kiến Bệ hạ!”

“Con trai của Thanh Loan hoàng cô nhất định rất thông minh tài giỏi. Lần sau đừng quên dắt theo, để trẫm được gặp biểu đệ một lần!”

Tể Châu Hầu tuân lệnh, cầm lấy chén rượu, thi lễ thật sâu, che tay áo mà uống. Dương Thù gật đầu, xoay người rời khỏi bàn, đi vào đại sảnh.

Ngoài bốn vị chư Hầu là phiên chủ bốn châu phủ lớn nhất Lĩnh Bắc, địa vị tôn quý, được xếp bàn riêng hai bên long ngai, các phủ quân tiểu châu và các quan viên bình thường khác ngồi chung một bàn dài ngoài đại sảnh, lúc này đều đã buông chén đứng yên, chờ hoàng đế đi đến chổ mình.

Tuy rằng đều là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tứ đại phủ Hầu uy danh hiển hách, Dương Thù có thể nhớ kỹ bọn họ cũng không có gì lạ, nhưng những thần tử còn lại này đều xa lạ, ai cũng nghĩ hắn không có khả năng nhận rõ từng người, nên Ngụy Hầu nối gót theo sau, đợi khi Dương Thù có vẻ chần chừ thì lập tức bước lên giới thiệu.

Kết quả là:

“Lâm Châu quân, phiên địa của khanh chuyên sản xuất lụa đúng không? Ở đó nhà nào cũng nuôi tằm dệt vải à?”

“Nghe nói Lai Châu quân sở dĩ được điều đến đến Lai Châu nhậm chức là bởi vì rất quen thuộc ngành hàng hải, lại thiện luyện Thủy sư? Thật là giỏi quá, trẫm ngay cả bơi lội còn không biết…”

“Kính chủ bộ là đại tài tử vang danh khắp thiên hạ, hôm nào cho trẫm thấy phong thái thất bộ thành thi (đi bảy bước làm được 1 bài thơ) của khanh xem……”

“Ha ha, ngươi chính là người được xưng là Bạch y ngọc diện ngân thương, dụng binh tinh kì khó đoán Trịnh Lân ư? Lúc xướng danh, trẫm đã tìm ngươi mấy lần rồi đấy!”

“Phong tham sự, khanh là nội quản gia của Bình Thành, tương lai nhất định cũng là nội chính quản gia đắc lực của trẫm……”

“Lật tham tướng, trước đây khi trẫm nghe kể chuyện khanh đem ba trăm quân vượt U Linh Hải tiêu diệt một ngàn man binh, liền rất muốn gặp mặt để hỏi khanh một câu: chẳng lẽ lúc đó khanh không thấy sợ hãi chút nào sao?”

“Ác, Tần giáo úy, ở đây chắc ngươi nhỏ tuổi nhất rồi! À… đương nhiên là trừ trẫm ra…”

Quần thần trong điện ngày càng lộ vẻ kính phục, Dương Thù tao nhã tự nhiên tiếp xúc với tất cả mọi người. Chỉ một lần thoáng nghe báo tên và chức vụ đã có thể gọi thẳng tên từng người, chuyện ấy cũng không lạ, đáng ngạc nhiên là lại có thể nói với từng người những vấn đề khác nhau không hề sai lệch, khiến cho ai nấy đều vui vẻ, cảm thấy mình đã tạo được ấn tượng không tồi trước mặt hoàng đế bệ hạ. Không khí trong đại điện vì thế vô cùng hưng phấn náo nhiệt.

Hoàng đế rốt cục cũng ban rượu cho từng người xong, quay trở lại long vị. Ngụy Hầu truyền ca nữ vũ cơ ra điện biểu diễn trợ hứng, nhưng chỉ mới một khúc liền phát hiện Dương Thù dường như không hứng thú lắm, vội vàng dừng lại, cung thanh hỏi: “Bệ hạ chê khúc này quê mùa, không hứng thú nghe chăng?”

Dương Thù cười nhẹ nói: “Ca múa Bình Thành đều có điểm đặc sắc, nhất là tiếng đàn sau màn càng là thanh vận thiên thành, trẫm thật không có gì phải chê trách!”

Ngụy Hầu nghe xong liền lộ vẻ tươi cười. Lâm Châu quân lập tức nói theo: “Bệ hạ có điều không biết, người đánh đàn kia chính là thiên kim quận chúa của Ngụy Hầu gia, thiên tư tài vận của nàng cả thiên hạ đều biết tiếng!”

“Thật vậy à?” Dương Thù tuy rằng băng tuyết thông minh, nhưng đối với dụng ý mà Ngụy Hầu cố ý an bài quận chúa hiến tấu nhất thời vẫn chưa nhận ra, chỉ gật gù khen ngợi: “Quả nhiên danh bất hư truyền!”

“Có điều, Bệ hạ dường như không có lòng dạ nào xem ca múa?” Thanh Ích Hầu ở bên cạnh hỏi.

Nguyên Võ Hầu ha hả cười một tiếng: “Ca múa mặc dù hay, nhưng quốc nạn chưa bình, Bệ hạ lòng mang thiên hạ, đương nhiên không lòng dạ nào thưởng thức. Cựu thần nghĩ hôm nay quân thần tụ hội, hay là để quan văn ngâm thơ, võ tướng thi tài, càng thú vị hơn hẳn!”

Đề nghị này vừa nêu ra, rất nhiều người trong điện tự cao vào tuyệt kỹ của bản thân, muốn được trổ tài trước mặt hoàng đế liền nhao nhao hưởng ứng. Ngụy Hầu vốn định để cho con gái đàn thêm một khúc, tìm cơ hội dẫn kiến với hoàng đế, nhưng tình thế lúc này cũng không thể không tỏ ý tán thành.

“Ý kiến hay!” Dương Thù vỗ tay cười nói: “Hôm nay quần anh tế tế (anh tài tụ hội), trẫm cũng đang muốn nhìn xem phong thái của các vị. Vậy thi vịnh trước đi!”

Tể Châu Hầu chắp tay nói: “Thỉnh Bệ hạ ra đề mục!”

“Thôi thì lấy sự kiện tối nay làm đề, luật thơ tuyệt cú, thể tài tùy ý, thời hạn là một nén nhang, đến lúc đó làm không xong thì bỏ, làm xong thì ngâm lên cho mọi người bình điểm, các khanh thấy thế nào?”

“Lời Bệ hạ chí lý!”

Tể Châu Hầu thân là một trong tứ đại phủ Hầu Lĩnh Bắc, mặc dù danh tài xuất chúng nhưng đương nhiên cũng sẽ không đến tranh đua danh tiếng, vì thế đứng dậy tự mình đốt nhang, ba vị Hầu gia khác đến dưới bậc tuần xem. Không bao lâu một nén nhang đã tàn, có mười bảy người viết xong, ít nhiều biểu hiện được một chút tài văn chương. Tất cả đều là luật thơ.

Dương Thù tự biết bản thân thi từ có hạn, nhiều nhất cũng chỉ hiểu sơ mà thôi, nên lúc các thần tử thay nhau ngâm vịnh, hắn liền nhìn theo sắc mặt của Ứng Sùng Ưu. Phu tử mỉm cười, hắn liền mỉm cười; phu tử chau mày, hắn cũng chau mày; phu tử vỗ tay khen ngợi, hắn liền đánh bàn khen ngợi. Đến khi mọi người ngâm xong, mặc dù hắn đều tán thưởng, không có bình phẩm gì đặc biệt, nhưng người trong nghề đều tâm phục.

Các văn thần đã biểu lộ tài năng, bên võ tướng cũng sục sôi khí thế. Chỉ hiềm trong điện không đủ không gian, hơn nữa từ xưa văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, tùy tiện xuất thủ rất dễ tổn thương hòa khí, Dương Thù ngẫm nghĩ rồi hỏi Ngụy Hầu: “Trẫm vừa đến, cũng chưa biết ai có tuyệt kỹ gì, lão ái khanh thay trẫm an bài đi!”

Ngụy Hầu khom người lĩnh mệnh, trong lòng hiểu được ý tứ của Dương Thù, nhân tiện nói: “Trịnh Lân, Tần Kí Anh, hai ngươi múa vài chiêu kiếm pháp, thỉnh Bệ hạ chỉ ra chỗ sai đi!”

Tuy nói rằng lúc này ai cũng muốn ra mặt dương oai, nhưng cùng ở tại Lĩnh Bắc cũng coi như là có hiểu biết lẫn nhau, mọi người vừa nghe Ngụy Hầu chỉ ra hai người này đều không có lời dị nghị, chỉ có thể nhìn theo ngưỡng mộ.

Dương Thù vừa thấy biểu tình của mọi người dưới bậc, liền biết hai thanh niên ứng triệu bước ra hành lễ này nhất định là thân thủ bất phàm, kĩ áp quần hùng, hắn trước nay luôn thấy hứng thú với võ công, không khỏi chồm về phía trước để xem cho rõ.

Trịnh Lân lớn hơn một chút, ước chừng khoảng hai mươi tám, hai mươi chín, dung mạo ôn hòa, khí chất trầm ổn, dáng người cao lớn cân xứng, hai mắt sáng ngời rất có khí thế, vẻ mặt nghiêm nghị. Còn Tần Kí Anh xem chừng phải nhỏ hơn y bốn, năm tuổi, là một thanh niên tuấn tú, hoạt bát hiếu động, làn da rám nắng khỏe mạnh, khi cười để lộ ra cái răng nanh trắng lóa.

Hai người này lễ bái tạ lỗi với Dương Thù xong, liền đứng đối mặt với nhau, đồng loạt rút kiếm, ánh mắt ngưng trọng. Tuy kiếm là môn luyện tập chính trong quân ngũ, nhưng người tập võ một khi giao thủ đều có lòng hiếu chiến, nhất là Tần Kí Anh bị đường kiếm chặt chẽ của đối thủ áp bức, nhất thời quên mất tình thế hiện tại, thế kiếm như rồng, gió kiếm sắc bén ác liệt đánh tới Trịnh Lân, khiến cho xung quanh đều nén tiếng kêu sợ hãi. Ngược lại, Trịnh Lân trầm tĩnh hơn nhiều, đối mặt với thế công mãnh liệt hắn vẫn điềm nhiên như không, gặp chiêu phá chiêu, cứ như đang giúp người khác luyện kiếm, không hề chủ động ra tay. Thế nên mặc dù ngoài mặt là tỉ thí, nhưng thực chất thì nhất động nhất tĩnh của hai người băng hỏa khác hẳn.

Nam tử bình thường đều thích tập võ, Dương Thù cũng không ngoại lệ, nhưng ở trong cung không có dịp thi thố, Ứng Sùng Ưu lại chuộng văn, không thường luyện tập với hắn, nên vừa thấy cao thủ xuất hiện liền ngứa ngáy chân tay, liên tiếp nhìn phu tử với ánh mắt thỉnh cầu.

Vừa thấy ánh mắt đó, Ứng Sùng Ưu biết ngay hắn muốn bước xuống đấu đá vài chiêu, lập tức cương quyết lắc đầu. Dương Thù cùng đường, đành phải dõi mắt quan sát, chiếc đũa trong tay vô thức múa theo kiếm chiêu của Trịnh Lân.

Được chừng một khắc (khoảng 15 phút), Ngụy Hầu lên tiếng bảo dừng lại, hai người giữa sân thu kiếm lại, Trịnh Lân mỉm cười nói một tiếng “đa tạ”, Tần Kí Anh vẫn không phục hung hăng hừ một tiếng.

“Hai vị tướng quân thật sự là kiếm pháp siêu quần, làm cho trẫm mở rộng tầm mắt!” Dương Thù vỗ tay khen ngợi chân thành, không hề có chút gì khách khí.

Khi Trịnh, Tần hai người tạ ơn lui xuống, Nguyên Võ Hầu đột nhiên hỏi: “Bệ hạ tựa hồ cũng am hiểu kiếm đạo?”

“A, có biết một chút.” Dương Thù cười cười, “Nguyên Võ Hầu làm sao biết được?”

“Thần thấy vừa rồi Bệ hạ cử động giống hệt kiếm chiêu mà Trịnh tướng quân sử dụng, hơn nữa chiêu số tinh diệu, không phải tầm thường!”

“Trẫm ở trong cung, bất quá mơ hồ đọc lướt qua một ít vũ kỹ, làm sao có thể so sánh với các tướng quân ra trận giết địch được!” Dương Thù nhìn Trịnh Lân mỉm cười, “Trịnh tướng quân kiếm thế miên trường, dưỡng sức về sau, giống như thủy ngân tiết địa, không chút sơ hở, trẫm học mãi cũng không được.”

Lời tuy là khiêm tốn, nhưng bình luận vô cùng đơn giản lại nói trúng trọng tâm, khiến kẻ khác vô cùng kinh dị.

Mọi người đều biết : Mạnh Thích Thanh chưa bao giờ để cho hoàng đế được giáo dục quân chủ bình thường, nên cứ tưởng rằng thiếu niên này vốn không có sở trường gì, không ngờ hôm nay vừa thấy lại là người văn võ song toàn, nếu không phải Ngụy Hầu sớm âm thầm cho thị nữ kiểm tra long ấn trên thân hắn từ lúc mới sinh cùng chương ấn Trọng Hy khi đăng cơ, nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi hắn thật ra là ai.

Dương Thù quét mắt bốn phía liền biết đám cựu thần đang kinh ngạc này nghĩ gì, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Các khanh không cần ngạc nhiên, Mạnh Thích Thanh tuy rằng một tay che trời, nhưng thượng thiên vẫn chưa bỏ Đại Uyên hoàng tộc ta, trẫm… cũng có đế sư…”

“A?” Ngụy Hầu bật thốt lên hỏi: “Là người phương nào?”

Dương Thù thoáng nhìn xuống dưới, thấy bộ dáng sốt ruột của Ứng Sùng Ưu, nhịn không được bật cười một tiếng, nói: “Đó là hồng ân trời ban, trong lúc trẫm gian nan nhất đã xuất hiện, dạy dỗ trẫm mọi thứ, hơn nữa lai vô ảnh khứ vô tung, ngay cả Mạnh Thích Thanh cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn.”

Tuy rằng lời nói lung tung, nhưng nghe qua lại có cảm giác hoàng đế này đích thực là thiên tử, là chân long hạ giới, văn võ bá quan lại một phen kinh tâm động phách. Ngay cả Ngụy Hầu lão luyện triều đình đã lâu, cũng không thể nghĩ ra ngoại trừ quả thật có thần tiên giáng đế sư, còn có lý do nào khác để giải thích hoàng đế tại sao lại có thể văn hay võ giỏi thế này.

Dương Thù đợi cho biểu tình kính sợ của quần thần càng lúc càng tăng, mới từ từ đứng dậy, nâng chén rượu trong tay lớn tiếng nói: “Trẫm trên được thượng đế chi ân, dưới được chư khanh chi trợ, Mạnh Thích Thanh chuyên quyền lấn át thiên tử hãm hại trung lương, trẫm thề không tha thứ. Hôm nay chúng ta quân thần phong vân tế hội, đúng là đã đến lúc thiên thời, chư khanh nếu thật có lòng ủng hộ trẫm, xin uống cạn ba chén, biểu đạt tâm ý!”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong điện đều kích động đứng lên, cùng lớn tiếng nói: “Thần một lòng trung tâm nguyện trung thành Bệ hạ!” âm thanh vang vọng thật lâu.

Ba chén cạn xong, Dương Thù trong lòng kích động, hào khí càng tăng, ném chén xuống đất, ra hiệu cho Ngụy Hầu. Ngụy Hầu lĩnh mệnh, lập tức phái người triệt hạ tửu án, suất lĩnh quần thần đồng loạt quỳ phục trước điện. Mọi người đều biết việc tiếp theo phải làm cũng chính là việc quan trọng nhất trong buổi yến tiệc tối nay: Hoàng đế nói lời giáo huấn đầu tiên với tất cả quần thần.

Dương Thù vươn người đứng thằng, ngạo nghễ trước quần thần. Mặc dù đây là lần đầu tiên có nhiều người thật tâm lắng nghe hắn như vậy, nhưng thiếu niên hoàng đế không hề có chút rụt rè, từ đầu đếu cuối đều duy trì tư thế hiên ngang. Hắn đầu tiên nói đến thời thịnh thế, rồi đến những hành vi phạm tội của Mạnh Thích Thanh, rồi đến sự bất đắc dĩ của quan lại, sự khó khăn của lê dân và nguy cơ của quốc thổ, sau đó mạnh mẽ tán dương trung nghĩa và đảm lược của các quần thần ở đây, cũng giản lược lý tưởng của bản thân trong tương lai, cổ vũ mọi người đừng sợ hãi, hợp lực cộng cử triều cương, vãn hồi quốc vận

Những lời giáo huấn này là do Dương Thù và Ứng Sùng Ưu không ngừng thảo luận trong suốt quá trình từ kinh đô đền đây, nhiều lần tân trang từ ngữ, văn sắc văn hoa, cộng thêm Dương Thù biểu tình chân thành, ngôn ngữ khẩn thiết, khiến cho người nghe đều bị kích động, hiệu quả thực làm cho người ta vừa lòng.

Ngay tại thời điểm kết thúc đêm hội kiến, tất cả mọi người đã bắt đầu tin tưởng: bọn họ đã tìm được thiếu niên minh quân có thể trọng chấn Đại Uyên như quá khứ huy hoàng.

Mấy tháng tiếp theo, Dương Thù không ngừng khiến cho các thần tử đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Khi hợp nghị quân chính đại sự, hắn kiến thức trác tuyệt, lời nói mẫn tuệ sâu sắc; đích thân tới chiến trận khi đối địch, hắn võ nghệ tinh thục, cam đảm dũng mãnh; khi tiếp kiến đại quan châu phủ quy thuận, hắn mua chuộc lòng người, ân uy cùng sử dụng; đối can gián đề nghị của thần chúc, hắn cũng phán đoán thích đáng, khiêm tốn lắng nghe, khéo léo sử dụng. Mặc dù cũng có khi hắn vô tình lộ ra tính khí tuổi trẻ nôn nóng, cũng có khi biểu hiện thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực nào đó, nhưng tốc độ học tập và tiến bộ của tiểu hoàng đế này vĩnh viễn khiến cho người ta không kịp sinh lòng oán hận. Có thể nói, hai năm cải trang vào cung dạy dỗ của Ứng Sùng Ưu rốt cục cũng đã thể hiện ra hiệu quả kinh người.

Trong khi Dương Thù đế tinh tỏa sáng, uy quyền ngày càng hưng thịnh, thì người cùng hắn bôn ba đến Bình Thành lại vô cùng mờ nhạt. Bởi vì Ứng Sùng Ưu kiên quyết không cho Dương Thù tiết lộ việc y dịch trang vào cung hai năm, nên ở Bình Thành không người nào biết thân phận đế sư của y, đồng thời còn lấy lý do bản thân còn trẻ tuổi, không đủ uy vọng, kiên trì cự tuyệt Dương Thù phong thưởng quá cao, chỉ vì để tiện ở lại bên cạnh hoàng đế mới tiếp nhận một chức vị Xu mật học sĩ không lớn không nhỏ.

Cho dù như thế, ai có mắt cũng nhận ra được hoàng đế đối với vị Xu mật học sĩ từng hộ giá mình từ kinh thành đến đây tin cậy và ân sủng khác hẳn người thường. Tỷ như hắn thường sau khi cùng các thần nghị sự xong, liền tự nhiên bước đến tiểu viện của Ứng học sĩ nấn ná một lúc rồi mới rời đi, cứ như nơi đó mới là tẩm cung của hắn. Vì thế Ứng Sùng Ưu phải hao tốn một phen công phu, muốn sửa thói quen không hợp lẽ thường này của hắn.

“Ta có chuyện phải thương lượng với ngươi nha, không phải đến đây chơi, phu tử sao lại bày ra gương mặt thế này?” Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Xu mật học sĩ, Dương Thù lười biếng ngả ra ghế thái sư trong khách sảnh tiểu viện, duỗi hết chân tay không còn hình tượng gì.

“Bệ hạ, tuy nói hiện giờ không có người bên ngoài, ngài cũng nên chú ý…”

“Được rồi, cả ngày mệt mỏi, cho ta thở chút đi!”

Ứng Sùng Ưu lắc đầu thở dài, nhưng thấy hắn quả thật mệt mỏi, vẫn không nén được mềm lòng, bước lên phía trước, thi triển thủ pháp sư môn, giúp Dương Thù xoa bóp gân cốt thư giãn.

“Đúng đúng rồi, chính là ở đó… nhẹ tay chút… Thật là thoải mái, ta vẫn cảm thấy ở chung với ngươi thế này thật là tốt, thật thoải mái a…!”

“Bệ hạ, bây giờ không thể so với lúc trước, ngài ở trước mặt thần vẫn nên tự xưng là ‘trẫm’ thì hơn!”

“Tại ta quen miệng mất rồi…” Dương Thù liếc mắt thấy Ứng Sùng Ưu sắp sầm mặt lại, bất đắc dĩ lùi bước: “Được rồi, lúc nào có người ta nhất định sẽ chú ý!”

“Cần gì phải phân biệt có người hay không có người, nên sửa thì sửa ngay, ngài cũng đỡ phiền phức!”

“Chỉ là ta cảm thấy đứng trước mặt ngươi tự xưng ‘trẫm’ giống như có chút cao cao tại thượng, tỏ vẻ xa lạ!”

Ứng Sùng Ưu mỉm cười: “Cảm tình thân sơ quý ở tâm, không phải ngoài môi. Bệ hạ tín nhiệm thần, thần trung tâm với Bệ hạ, đều không phải vì thay đổi cách xưng hô mà thay đổi, đúng không?”

Dương Thù lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Phu tử biết cách khuyên người, ta dám nói không đúng sao? Ấy, không, phải là… trẫm dám nói không đúng sao?”

“Còn nữa, sau này Bệ hạ có việc muốn tìm thần thương nghị, thỉnh phái người đến truyền triệu, không cần đích thân đến chổ ở của thần như trước giờ!”

“Ta… ấy, trẫm… trẫm trước kia muốn tìm ngươi, đều là tự mình đi…”

“Trước kia là ở trong cung, Hoàng thượng giá lâm điện của hoàng hậu là chuyện rất bình thường, nhưng giờ thần là thần tử của ngài, còn làm như vậy rất không hợp cấp bậc lễ nghĩa!”

“Lại là cấp bậc lễ nghĩa…” Dương Thù nhướng mắt: “Cấp bậc lễ nghĩa thế này không hợp với quan hệ thân thiết của chúng ta. Chờ khi nào trẫm rảnh, nhất định phải dọn dẹp cái cấp bậc lễ nghĩa này một phen!”

Ứng Sùng Ưu thấy hắn bộc lộ tính khí trẻ con, vừa tức giận vừa buồn cười, không đành lòng tiếp tục giáo huấn hắn, bèn chuyển đề tài, hỏi: “Bệ hạ hôm nay đến, rốt cuộc có chuyện gì thương nghị cùng thần?”

Nghe hắn hỏi vậy, Dương Thù lập tức nghiêm túc lại: “Ngụy Vương hôm nay một mình cầu kiến trẫm, muốn biện hộ cho Phương Thịnh!”

“Phương Thịnh dung túng bộ hạ bạo ngược ở thành Vị Châu, chẳng phải đã xác thực rồi sao?”

“Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Hắn và Trịnh Lân cùng dẫn binh đến Vị Châu chia nhau tiếp quản hai thành, trong khi Trịnh Lân quân kỷ nghiêm minh, cả tây thành nghiêm chỉnh trật tự, còn đông thành của hắn thì thế nào? Cướp, giết, cưỡng gian không dưới mười vụ, nhưng không hề thấy hắn quản thúc!”

“Ngụy Vương lấy lý do gì cầu xin?”

“Ông ta nói Phương Thịnh vốn chỉ có ý mượn cớ trừng phạt Vị Châu nhằm răn đe các châu phủ khác không được theo bọn phản nghịch Mạnh thị, đối kháng vương sư, xét tình có thể dung, nên cho hắn lập công chuộc tội.”

Ứng Sùng Ưu trầm ngâm một chút, rồi chăm chú nhìn Dương Thù, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ nghĩ sao?”

“Hừ!” Dương Thù lạnh lùng nói: “Chống cự vương sư chỉ có phủ quân và quan binh mà thôi. Nếu quả Phương Thịnh có ý cảnh cáo như vậy, chỉ sợ lần sau vương sư công thành, người chống cự chính là quân dân cả thành!”

“Nghe vậy chứng tỏ Bệ hạ sớm đã có quyết đoán, nhưng lại nói là phải cùng thần thương nghị, đương nhiên là có điều chần chờ khó quyết?”

“Ay…” Dương Thù thở dài một hơi: “Trẫm biết rõ Phương Thịnh tuyệt không nên tha, chỉ là ta…… trẫm dù sao mới đến Bình Thành không lâu, có tư cách gì tru sát đại tướng chứ?”

Ứng Sùng Ưu trầm tư, chậm rãi gật đầu, nói: “Quả thật phương diện này rất đáng băn khoăn. Phương gia nhiều đời làm tướng, ảnh hưởng trong quân đội rất lớn. Bệ hạ mới đến, uy quyền vẫn chưa đủ!”

Dương Thù uể oải ngửa người ra ghế, ngả đầu ra sau, cầm tay Ứng Sùng Ưu đặt trên trán mình, trong lòng thấy dễ chịu hơn một chút. Ứng Sùng Ưu khẽ cười, ngón tay di chuyển qua đến huyệt thái dương của Dương Thù nhẹ nhàng xoa bóp, thấp giọng nói: “Nhưng mà chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên. Trận chiến Vị Châu lần này, ngài đích thân xông vào nơi chiến sự ác liệt nhất làm gương cho binh sĩ, nửa bước cũng không lui về phía sau, khiến các tướng quân xuất thân từ chiến trường vô cùng cảm phục. Chỉ cần Bệ hạ tiếp tục cố gắng, chẳng bao lâu nữa ngài nhất định có thể rèn chỉnh quân đội theo ý mình, biến nó thực sự trở thành lực lượng của thiên tử. Thần tin tưởng rằng ngày ấy sẽ sớm đến, Bệ hạ yên tâm!”

Dương Thụ chống tay lên thành ghế nói: “Phu tử đã tin tưởng, trẫm sao lại không tin?” Hắn lại nắm lấy tay Ứng Sùng Ưu, tâm tình đã nhẹ nhõm hơn: “Vốn dĩ không thể chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió. Nếu quan hệ của Phương gia phải e ngại, mặt mũi của Ngụy Vương cũng không thể không nể, thì lần này trẫm đành nhẫn nhịn. Nhưng Phương Thịnh tuy rằng không phải chết, nhưng phạt trượng giáng chức thì không thể miễn. Trẫm không thể để người trong thiên hạ nghĩ rằng trẫm dung túng cho loại tội ác này!”

“Muốn thiên hạ hiểu được thái độ của Bệ hạ, ngoại trừ trừng phạt, còn có thể thưởng mà!” Ứng Sùng Ưu nhíu mày, bình tĩnh nói.

“Thưởng?” Dương Thù giật mình, ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra, cao hứng nói: “Không sai không sai! Trịnh Lân quân kỷ nghiêm minh, có công trấn an dân chúng, trẫm ngày mai hạ chỉ phong thưởng hắn!”

Ứng Sùng Ưu cười nói: “Vậy thần thay mặt Trịnh đại tướng quân, đa tạ long ân của Bệ hạ!”

Dương Thù cũng bật cười, thở hắt ra, xoa xoa thắt lưng nói: “Nói chuyện với ngươi xong, toàn thân đều thoải mái! Lúc nãy bước vào cửa vẫn còn đau đầu đấy!”

“Bệ hạ gần đây sự vụ bận rộn, càng phải chú ý ăn uống và nghỉ ngơi. Nếu sự việc đã giải quyết xong thì nên mau trở về nghỉ sớm, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm đấy!”

“Giờ đã là canh hai, hay là đêm nay trẫm ngủ lại chỗ ngươi?” Dương Thù nhìn chủ nhân tiểu viện bằng ánh mắt ngập tràn hy vọng.

“Không được!” Ứng Sùng Ưu từ chối gần như ngay lập tức: “Giang Miện Viện cách nơi này lại không xa, thỉnh Bệ hạ di giá trở về!”

“Biết ngay ngươi sẽ nói vậy mà!” Dương Thù thất vọng liếc Sùng Ưu một cái: “Các vị quân vương trước đây đều có lúc đến nghỉ lại ở chỗ thần tử, sao đến lượt trẫm lại không được?”

Vì hôm sau thiên tử phải cử hành lễ duyệt binh, Ứng Sùng Ưu sợ nếu làm Dương Thù nổi giận bỏ về sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của hắn, khiến cho ngày mai tinh thần không tốt, nên không tỏ thái độ kiên quyết như trước đây, nhẹ nhàng mỉm cười, ôn nhu dỗ dành: “Thật ra để Bệ hạ ngủ lại tối nay cũng không có vấn đề gì. Nhưng ngài cũng biết người được quân vương đặc biệt sủng ái thường khiến kẻ khác ghen ghét. Nếu Bệ hạ thật sự nghĩ cho thần thì những ân sủng đặc biệt như vậy nên ít ban thưởng một chút vẫn hơn!”

“Ai dám ghen ghét ngươi?” Dương Thù lập tức dựng mi: “Có phải có người…”

“Không có không có…” Ứng Sùng Ưu vội vàng nói: “Hiện giờ đương nhiên là không có! Chỉ là từ xưa đến nay có rất nhiều ví dụ như thế, thần chỉ phòng xa một chút thôi. Nhưng mà ý tứ của thần tin rằng Bệ hạ cũng hiểu!”

“Ngươi yên tâm!” Dương Thù nhìn thẳng vào Ứng Sùng Ưu, nghiêm túc nói: “Bất kể sau này có phát sinh chuyện gì, chỉ cần có trẫm ở đây, sẽ không có bất cứ ai có thể tổn thương ngươi. Trẫm vĩnh viễn bảo vệ ngươi, đảm bảo an toàn cho ngươi, cứ yên tâm ở bên cạnh trẫm!” Nói xong, hắn cởi một chuỗi ngọc đang đeo bên hông xuống, nhét vào tay Ứng Sùng Ưu: “Ngươi cầm lấy! Từ nay về sau, nếu ngươi phát hiện ai muốn hại ngươi, cứ lấy một hạt châu trên đây đến kêu trẫm giết hắn…”

“Bệ hạ…” Ứng Sùng Ưu bất ngờ, dở khóc dở cười kêu lên.

“Ngươi nghe trẫm nói xong đã! Sau này, chỉ cần ngươi đưa hạt châu này ra, trẫm sẽ hiểu là đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ngươi kêu trẫm giết ai trẫm liền giết người đó, tuyệt không hỏi ngươi tại sao, càng không bắt ngươi trình ra chứng cớ. Chuỗi ngọc này dài như vậy, chắc cũng đủ dùng rồi!”

“Bệ hạ đừng trẻ con như vậy! Phu tử nhà ngươi là tên cuồng sát vậy sao?” Ứng Sùng Ưu vừa buồn cười vừa cảm động, cúi đầu lấy ba hạt trân châu trong chuỗi ngọc ra, cẩn thận cất vào trong áo, rồi nhẹ nhàng đeo lại chuỗi ngọc cho Dương Thù, thấp giọng nói: “Thịnh tình của Bệ hạ, thần quả thật luyến tiếc từ chối. Chỉ là thần không thích giết người, chi bằng ba hạt trân châu này xem như ba mạng người, cho dù là thần muốn giết cũng được, muốn cứu cũng tốt, chỉ cần lúc đó thần đưa hạt châu ra, Bệ hạ nhất định phải ân chuẩn, có được không?”

Dương Thù thở dài một hơi, hai tay nắm lấy bàn tay của Ứng Sùng Ưu nhẹ nhàng lắc lắc: “Ngươi nha, lúc nào cũng nhân từ như vậy! Nhưng mà cũng không sao, trẫm sẽ thay ngươi lưu tâm, lần này cứ theo ý ngươi đi!”

Ứng Sùng Ưu nhoẻn miệng cười, nhân thể kéo Dương Thù đứng lên khỏi ghế, vừa kéo hắn ra cửa vừa nói: “Vậy đa tạ Bệ hạ ân điển, nhưng bây giờ thật sự không còn sớm, thần cũng không muốn sáng mai nhìn thấy một thiên tử mệt mỏi thiếu tinh thần, trở về ngủ sớm đi!”

Lần này Dương Thù không phản kháng nữa, mặc y kéo về phía cửa, nhân tiện nói: “Trẫm cũng muốn về ngủ một giấc thật ngon, nhưng mấy ngày nay không biết sao… Cứ như là mệt quá… Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng lại không thể ngủ được. Phòng ngủ lớn như vậy, xung quanh lại thiếu một người hầu hạ, cảm thấy trong lòng trống rỗng, vừa quạnh quẽ vừa tịch mịch…” Thiếu niên hoàng đế càng nói càng thấp giọng, ánh mắt ủ dột, lén lút quan sát sắc mặt của phu tử nhà mình.

Đối với thủ đoạn làm nũng của Dương Thù, Ứng Sùng Ưu biết rõ trong lòng bàn tay, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng không vui của hắn, trong lòng cũng có chút xót xa, bước chân cũng chậm lại. Dương Thù thầm hí hửng, đột nhiên lại nghe Ứng Sùng Ưu nói: “Thôi thì như vầy: thần cùng Bệ hạ quay về tẩm cư, chờ Bệ hạ ngủ rồi mới đi!”

“Hả?”

“Đi thôi!” Ứng Sùng Ưu không hề nhiều lời, bước thẳng ra cửa hạ lệnh: “Bệ hạ khởi giá, xe kiệu sẳn sàng!”

Người bên ngoài sớm đã nghe được hoàng đế đồng ý trở về, một chiếc chu xa long liễn Hoàng Cái đã chờ trước viện, Ứng Sùng Ưu tự mình bước tới vén màn xe, quay đầu lại nói: “Thỉnh Bệ hạ lên xe!”

Dương Thù không làm thế nào được, đành trèo lên, vừa định quay lại kéo Ứng Sùng Ưu thì màn xe đã được thả xuống.

“Khởi giá đi!”

“Ấy, ngươi thì sao?” Dương Thù vén màn xe lên, vội vàng hỏi.

“Thần đi bộ tùy giá!”

“Trời đông giá rét như vậy, ngươi mau lên đây cùng ngồi đi!”

“Nào có chuyện quân thần đồng xe?” Giọng điệu của Ứng Sùng Ưu tuyệt không chừa đường thương lượng.

“Vậy để trẫm tự về là được, ngươi không cần phải…”

“Thần đã đồng ý đi cùng Bệ hạ, sao có thể nuốt lời?” Ứng Sùng Ưu ngước mặt cười cười, dưới ánh trăng thanh vận như tuyết, Dương Thù trông thấy không tự chủ được ngẩn ngơ nhìn, tim đập loạn nhịp, vừa lúc long liễn đã chuyển động.

Bởi vì lúc này bên cạnh có không ít người hầu hộ vệ, Dương Thù biết nói thêm nữa sẽ chọc Ứng Sùng Ưu thật sự nổi giận, đành rầu rĩ ngồi lại, thường xuyên ngó chừng người đi bên ngoài cửa sổ long xa.

Trận tuyết đầu hôm đã bắt đầu dày đặc, không bao lâu đã phủ từ đầu đến vai Ứng Sùng Ưu một lớp băng mỏng. May là Giang Miện Viện cũng không xa, chẳng bao lâu đã đến, Dương Thù vội vàng vào phòng sai người lấy khăn vải giúp Ứng Sùng Ưu lau tóc, đồng thời lôi y đến gần chậu than để sưởi ấm.

Bọn thị nữ đã sớm chuẩn bị sẳn lò than, nước ấm thơm, tuần tự dâng lên, Hầu hạ Dương Thù rửa mặt.

“Tuyết lớn như vậy, ngươi đừng trở về nữa! Hoàng đế ban thưởng thần hạ ngủ lại cũng không thể tính là vi phạm quy củ!”

“Tuyết lớn hơn cũng đã gặp rồi, thần nào có yếu đuối như vậy!” Ứng Sùng Ưu lau khô tóc, mỉm cười nhìn Dương Thù rửa mặt xong, thay áo ngủ, lúc này mới chậm rãi tiến lên, đỡ hắn xuống giường: “Thỉnh Bệ hạ nghỉ ngơi đi! Bệ hạ ngủ rồi, thần mới có thể trở về nghỉ ngơi, không phải sao?”

Trong lòng Dương Thù biết rõ lần này lại chọc phải vị phu tử ôn hoà nhất thiên hạ nhưng cũng cực kỳ cứng rắn này rồi, đành phải ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn, miệng lẩm bẩm: “Cũng là ngươi lợi hại nhất, trẫm bất quá chỉ thuận miệng oán giận hai câu, ngươi liền mạo hiểm gió tuyết theo ta đến đây, còn nhất định phải dỗ trẫm ngủ… ý là muốn khiến trẫm lần sau cũng không dám nữa…!”

“Ngài đừng đa tâm!” Ứng Sùng Ưu ngồi xuống mép giường, vuốt mấy ngón tay lạnh lẽo lên trán Dương Thù trên trán, nhẹ giọng cười nói: “Thần bồi ngài trở về, chính là muốn cho người được ngủ ngon một chút. Nếu ngài thực sự cảm thấy được băn khoăn, thì mau nhắm mắt lại, điều hoà hơi thở, yên ổn ngủ một đêm, sáng mai cho thần thấy một hoàng đế bệ hạ tinh thần sung mãn, uy phong lẫm lẫm, có được không?”

Dương Thù nhìn y thật sâu, khóe miệng hơi cong lên, nói: “Ngươi nha, mỗi lần hỏi trẫm ‘có được không’, kỳ thật là đã không chừa đường nào có thể nói ‘không được’… Trẫm đương nhiên chỉ có thể nói ‘được’, sao lại ‘không được’ chứ?”

Ứng Sùng Ưu không khỏi bật cười thành tiếng, lắc đầu, nhẹ nhàng lấy tay vuốt mắt Dương Thù, hài lòng nhìn hắn nhắm mắt lại, sửa lại góc chăn, rồi vỗ đều đều lên áo gấm dỗ hắn ngủ.

Dương Thù lâu rồi không được Ứng Sùng Ưu dịu dàng ru ngủ thế này, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Trong giấc mộng, hắn còn hoảng hốt vươn tay chụp lấy ống tay áo đang phản phất bên giường.

Ứng Sùng Ưu lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan của thiếu niên trong giấc ngủ, vẫn giống như nhiều năm trước đây, không nhận ra sau hai năm rèn luyện khắc nghiệt hắn vẫn là đứa trẻ lần đầu gặp mặt, vì có y bên cạnh nên trên mặt thoáng hiện nét cười, ngủ rất an ổn. Nhưng mà loại cảm giác không muốn xa rời này sẽ không duy trì lâu nữa. Đợi đến khi người đắc lực trong triều đình càng lúc càng nhiều, đế sư ẩn thân như y sẽ có thể từng bước lui về phía sau, đợi đến lúc cho dù không nhìn thấy hắn cũng sẽ không nhớ mong, thì có thể công thành lui quân.

Tiếng trống canh vang lên xa xa, Xu mật học sĩ trẻ tuổi cúi đầu khẽ cười, theo phản xạ quen thuộc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang túm lấy tay áo mình, bứt ra rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play