Có một số việc, sớm muộn gì cũng phải giải quyết, giống như sự kiện của
Trình Tiêu Diệc lúc này. An An tự nhận mình đã nhẫn nhịn, chỉ vì không
muốn Uông Thanh Mạch khó xử. Nhưng cô thật sự không hiểu, Trình Tiêu
Diệc mỗi ngày nhớ nhung chồng của người khác có biết mệt mỏi hay không?
An An cũng không muốn thảy chuyện này lên bàn để tất cả mọi người đều khó
chịu. Cô cho rằng Trình Tiêu Diệc cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên tính
bỏ qua chuyện này. Nhưng rõ ràng Trình Tiêu Diệc cũng không muốn bỏ qua
chuyện này! Một tay An An nắm sẳn tay cầm cửa xe, nghiêng đầu nhìn Trình Tiêu Diệc đứng trước cửa xe không nhúc nhích. Người ta đã ép tới tận
cửa, cô cũng không nhàn rỗi mà đợi.
“Rầm” một tiếng, cửa xe bị
đóng sập lại. An An quay người đi tới trước xe, trừng mắt nhìn thẳng
Trình Tiêu Diệc: “Cô muốn gì đây? Đừng tưởng tôi nhịn cô! Nham Tử là
chồng của tôi, đừng nói anh ấy yêu tôi, nếu anh ấy không yêu tôi, tôi
cũng không thể nào nhịn được nhìn cô lượn tới lượn lui trước mặt tôi
khiêu khích.” Giọng nói An An thiếu thiện cảm, nhìn chằm chằm Trình Tiêu Diệc với ánh mắt tràn đầy địch ý.
Mà người kia thì
lại cắn môi, muốn nói, nhưng lại lúng túng, khẩn trương không nói ra
được tiếng nào. Một hồi lâu: “Tôi muốn mời hai người một bữa cơm, có
được không?”
“Tôi xem ra chuyện này không cần thiết! Có nhiều đàn ông tốt lắm, đừng nên tập trung vào người không phải là của cô!” An An
cũng coi như không ghét Trình Tiêu Diệc gì lắm, nếu như không phải bởi
vì chuyện này, có lẽ hai người bọn họ có thể trở thành bạn bè. Suy cho
cùng, cả nam lẫn nữ đều bị thu hút bởi khuôn mặt tươi như hoa khiến mọi
người yêu thích của Trình Tiêu Diệc. Nhưng may mắn cho An An chính là
Uông Thanh Mạch không hề động lòng, nếu không thì cô cũng không biết sẽ
xảy ra chuyện gì nữa.
Trình Tiêu Diệc hiểu được lòng dạ của An
An, cho nên biết không thể thuyết phục được cô ấy, đành vội vàng nhìn về phía người đàn ông ở trong xe.
Giằng co như vậy cũng không phải
chuyện tốt, cuối cùng Uông Thanh Mạch phải xuống xe, đi tới bên cạnh An
An, nhìn Trình Tiêu Diệc đang đứng đối diện, nói: “Đi thôi!”
An
An khó hiểu nhìn Uông Thanh Mạch, mà người kia thì lại quay sang nhìn cô cười ấm áp. Trình Tiêu Diệc nhìn nụ cười không thuộc về mình mà rối
rắm, trở về leo lên xe của mình.
Trình Tiêu Diệc lái xe đến một
hội sở hạng sang nổi tiếng ở kinh đô. An An xuống xe trước, Uông Thanh
Mạch đang gọi điện thoại, kéo An An cùng nhau đi vào theo Trình Tiêu
Diệc.
Chọn phòng xong, mấy người ngồi xuống. An An trừng mắt ra
dáng chị đây đang bị ép buộc. Tâm tình Trình Tiêu Diệc rối rắm, hẹn được bọn họ thì rất vui, nhưng nhìn bọn họ ngồi trước mặt mình thì lại không vui. Cô rất mâu thuẫn.
Thái độ Uông Thanh Mạch vẫn là thờ ơ.
Thật ra thì vấn đề này phải nên sớm giải quyết. Để quá lâu thì An An sẽ
bộc phát rất dễ dàng. Không bằng thừa cơ hội này để giải quyết vấn đề
cho rõ ràng.
Cô bé Trình Tiêu Diệc này không tệ lắm, nhưng quá cố chấp. Đã nhiều năm như vậy, biết rõ anh đã có An An mà vẫn một lòng
nhào vào người của anh. Lời nói công khai hay ngấm ngầm đều không có kết quả đối với cô.
An An chọn món ăn, cũng không thèm quan tâm ông
xã của mình và người phụ nữ đối diện kia đang ‘liếc mắt đưa tình’ như
thế nào. Hiện giờ, tâm tình của cô tệ hết chỗ nói, chán ghét nhìn người
ngày ngày sáng chói lượn tới lượn lui trước mặt mình, khiến cô nhớ lại
tình trạng đau khổ nhất trong lịch sử của cô mấy ngày gần đây. An An hối hận đến chết việc vào làm trong bộ tham mưu. Bây giờ nếu có ai bảo cô
trở về quân đoàn ở Quảng Châu thì cô sẽ đồng ý không chút do dự.
Món ăn đã chọn xong, An An không chút khách sáo, một bàn toàn là món ăn cô
thích. Trước sau như một, Trình Tiêu Diệc vẫn cúi đầu. Dường như cô cũng biết mình có lỗi, không dám trắng trợn ngước nhìn, xem người đàn ông
trước mặt mình phản ứng như thế nào. Chỉ có An An trừng mắt nhìn Uông
Thanh Mạch một hồi, sau đó quay lại nhìn Trình Tiêu Diệc.
Cứ như vậy, món ăn lần lượt được mang ra. Từ đầu đến cuối, Trình Tiêu Diệc cũng chưa nói được câu nào.
An An kéo tay áo, ánh mắt chăm chú nhìn không rời những món ăn ngon ở trên bàn: “Ông xã, em muốn ăn cá!”
Uông Thanh Mạch sớm biết tâm tư của An An, không đợi cô mở miệng lần thứ
hai, cầm đũa lên, gắp một phần thịt cá bỏ vào trong dĩa trước mặt, lựa
xương cá ra một cách tỉ mỉ rồi đẩy dĩa đồ ăn đó tới trước mặt An An.
Theo thứ tự, anh lặp đi lặp lại động tác như vậy.
Với tình hình
này, xem ra Trình Tiêu Diệc cũng không thể không công nhận An An đang
khoe khoang lẫn châm chọc cô một cách mãnh liệt. Nhưng cô cũng đã biết,
cái loại hạnh phúc đó không phải là của mình, cũng sẽ không rơi xuống
trên người của cô.
Lần đầu tiên cô gặp Uông Thanh Mạch là lúc cô
mới vừa vào trung học. Tình yêu đầu tiên của một nữ sinh, mở rộng trái
tim chất chứa hình dáng của một người đàn ông. Cô lựa chọn thi vào
trường quân đội chỉ vì muốn được gần anh một chút.
Rồi có một
ngày, có người nói cho cô biết, Uông Thanh Mạch anh đã có người trong
lòng, là thanh mai trúc mã của anh. Cô đã cố gắng rút ra cái gai đã đâm
sâu vào rể, nhưng trước sau đều không có kết quả.
Cô rất cố chấp, thích anh, đã bảy năm rồi.
An An đang ăn, điện thoại của Uông Thanh Mạch vang lên. Anh đứng dậy ra
ngoài nghe điện thoại, An An liền bỏ đũa xuống nhìn Trình Tiêu Diệc tâm
tình hỗn loạn trước mặt.
“Có chuyện gì thì nói đi, anh ấy đã ra
ngoài rồi.” An An uống một ngụm nước trái cây, cầm khăn giấy lau miệng,
giọng điệu không thân thiện, mở miệng nói.
Trình Tiêu Diệc cắn
môi, hai tay xiết chặt vào nhau, ánh mắt kiên trì lẫn ẩn nhẫn: “Tuy rằng tôi đang quấy nhiễu các người, nhưng tôi không hề cho rằng mình sai.”
“Được, cô thích sao thì làm thế đi! Nham Tử là người của tôi, cô khỏi cần phải hỏi chủ ý của anh ấy.” Lời xin lỗi còn chưa tính với cô, đây là thái độ gì?! Càng ngày An An càng nổi giận, thái độ cứng rắn.
Trình Tiêu Diệc hít vào một hơi thật sâu, rót thêm trà vào chén nước nóng ở trong
tay. Trong lòng cô lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể cũng như vậy.
Hai
người giằng co, cuối cùng Trình Tiêu Diệc cũng mở miệng: “Tôi không muốn gì hết, chỉ là trong lòng không bỏ xuống được, bảy năm!!!” Trình Tiêu
Diệc dừng một chút, uống vào ngụm nước nóng, xua đi hơi lạnh đang lan
tràn cơ thể. “Tôi biết vấn đề là do tôi, nhưng tôi bỏ không được.”
“Cô tự chuốc lấy!” An An vừa dứt lời, Uông Thanh Mạch đẩy cửa đi vào.
An An liếc mắt nhìn anh một cái, Uông Thanh Mạch không biết hai người đang nói gì, chỉ nghe được câu sau cùng của An An. Chuyện này anh cũng bó
tay, Trình Tiêu Diệc cố chấp.
Trình Tiêu Diệc điều chỉnh lại cảm
xúc của mình, gượng cười khó khăn, giơ tay rót hai ly rượu, đẩy tới
trước mặt Uông Thanh Mạch và An An. Sau đó rót đầy một ly rượu khác,
nâng lên: “Ly này tôi mời hai người. Chúc các người vĩnh viễn hạnh
phúc…”
An An khoanh tay lại, tuy rằng Uông Thanh Mạch không thích Trình Tiêu Diệc, nhưng không đến nổi quá đáng, dù sao cô ấy cũng chỉ là một thiếu nữ. Quay đầu nhìn An An bên cạnh nổi giận đùng đùng, anh bưng ly rượu lên, bất đắc dĩ nói: “An An không uống rượu, anh uống thay cô
ấy.” Uông Thanh Mạch nói xong, ngưỡng cổ uống hết ly của mình, đặt ly
xuống rồi lấy ly kia của An An. Chưa cầm được ly thì đã bị An An đoạt
đi.
Uông Thanh Mạch níu tay An An lại, mà người kia lại gạt tay
anh ra một cách không khách sáo, trợn mắt nhìn anh, bưng ly hướng về
phía Trình Tiêu Diệc: “Tôi chấp nhận lời chúc phúc của cô. Cô nói bảy
năm! Tôi với anh ấy không chỉ có mười bảy năm cảm tình, cô tranh được
với tôi sao?” An An nói xong, hơi ngưỡng cổ, uống hết một hơi.
Ánh mắt Trình Tiêu Diệc buồn bả, đốt ngón tay trắng bạch bởi vì cô cầm ly
thủy tinh quá chặt. Trong lòng cô thấp thỏm lo âu, càng thêm mâu thuẫn.
Cô không muốn phá hoại tình cảm của bọn họ, nhưng không biết phải thu
hồi tình cảm của chính mình như thế nào.
Gây phiền phức cho người khác, vết thương của chính mình lại càng thêm chồng chất.
Cần gì, cần gì! Ngưỡng đầu lên, ly rượu đỏ trong ly thủy tinh uống cạn, cô cười một cách chua xót rồi ngồi xuống.
Trình Tiêu Diệc mời được rượu cũng được thỏa mãn. Mái tóc gợn sóng như rong
biển che khuất hơn nửa khuôn mặt tròn trĩnh, khóe mắt cong cong, lông mi nhấp nháy.
“Anh Nham Tử!” Đột nhiên Trình Tiêu Diệc chuyển hướng sang Uông Thanh Mạch, bưng ly rượu vừa mới rót giơ lên. An An vội vàng
giành lấy cái ly trước mặt Uông Thanh Mạch giơ lên: “Có gì thì nói với
tôi đi. Bây giờ Nham Tử chỉ là làm nền, anh ấy không có quyền lên
tiếng.”
Uông Thanh Mạch cũng không muốn Trình Tiêu Diệc khó xử,
nhưng nếu cô ấy không có khó xử thì mình sẽ lãnh đủ, nên anh đành thở
dài im miệng không nói.
Trình Tiêu Diệc cũng nhìn ra được thái độ đối đãi của Uông Thanh Mạch đối với An An, ánh mắt cưng chiều, lời nói
dịu dàng. Chỉ tiếc rằng những thứ này chưa bao giờ áp dụng trên người
của cô. Anh vẫn thân thiện lễ phép, nhưng lại không có chút dịu dàng nào hết.
Anh trao toàn bộ yêu thương cho người phụ nữ trước mặt này. Cô chưa từng nghĩ tới muốn chiếm đoạt bất cứ cái gì. Cô cũng không hiểu rõ rốt cuộc mình muốn cái gì, yêu thầm lặng cũng đã yêu bảy năm rồi.
Hôm nay, cô chỉ muốn chấm dứt phần tình cảm này, rút ra cái gai đã ăn
bén rễ trong lòng một cách triệt để!
“Thật ra, tôi có rất nhiều
lời muốn nói, nhưng lại phát hiện, rốt cuộc tôi không biết mình muốn cái gì nữa? Tôi đã từng âm thầm nghĩ tới, nếu như có một ngày hai người
chia tay, có lẽ tôi sẽ còn có cơ hội. Nhưng đã bảy năm rồi, tôi đã từng
hỏi thăm không biết bao nhiêu lần tình cảm của hai người, nhưng người
nào cũng khuyên tôi nên buông tay.” Trình Tiêu Diệc trầm lặng, bởi vì cô cũng không biết mình muốn biểu đạt cái gì. Hôm nay kiên trì gặp được
bọn họ là vì cái gì? Không lẽ chỉ là vì cái gai trong lòng mình lại bộc
phát?
Trình Tiêu Diệc im lặng, nhưng An An cũng không muốn bỏ qua những lời này, đứng lên mở miệng một cách thông suốt: “Trình Tiêu Diệc, cô biết yêu là gì sao? Thật sự yêu một người là không cho phép anh ta
có người khác ở trong lòng, cũng không cho phép anh ta bị người khác nhớ thương, lại càng không cho phép anh ta bị bất cứ người nào tranh đoạt.
Cô yêu Nham Tử sao? Nếu yêu thì cô có thể chấp nhận những điều này à?
Tôi là vợ của anh ấy, tôi là người đàn bà duy nhất anh ấy yêu thương, cô có thể chấp nhận điều này hay sao? Rốt cuộc cô có hiểu hay không? Cảm
giác kia của cô không phải gọi là yêu! Đây chẳng qua chỉ là một loại cảm giác ỷ lại, chỉ là định nghĩa tình yêu của cô mà thôi. Nói trắng ra, cô là một người rất ngu ngốc, ngây thơ không biết gì. Tôi không phải là
người có tính tình dễ chịu, nhưng hôm nay tôi có thể ngồi ở đây, nghe cô nói chuyện. Nói cho cô biết, những thứ này thật là vô ý nghĩa, nhàm
chán! Tôi nhịn đến cực điểm, làm phiền tôi được một tấc lại muốn thêm
một thước…”
An An càng nói càng tức. Nhìn thấy lửa giận sắp xông
ra, Uông Thanh Mạch vội vàng đứng dậy kéo cô lên, nếu không thì thật
không biết chiếc ly kia có bay qua giáng lên đầu của Trình Tiêu Diệc
không nữa! Đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, trong lòng anh mắng tốc độ xử lý công chuyện của Dương Tử càng ngày càng tệ.
“An An, em ngồi xuống trước, anh muốn nói chuyện riêng với cô ấy vài câu.” An
An thở phì phò, xoay đầu qua một bên không nhìn hai người bọn họ, cũng
như gián tiếp đồng ý ý kiến của Uông Thanh Mạch.
Uông Thanh Mạch
cân nhắc một chút, ngước mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Trình Tiêu
Diệc: “Đi theo tôi!” Uông Thanh Mạch nói xong, xoay người đi về hướng
cửa. Cửa phòng mở ra, bàn tay xanh xao của Trình Tiêu Diệc nắm chặt lại, trong lòng vô cùng khẩn trương. Cô biết phải đối đầu với hiện thực,
nhưng không có cách nào tránh né.
Hai người đi ra ngoài, An An
buồn bực, dựa vào cái gì mà muốn tôi để đàn ông của mình ở chung đơn độc với người con gái khác? Không được, An An nghĩ tới liến đứng lên đi tới cửa.
Cuối hàng lang có hai người đang xì xào. Mái tóc dài của
Trình Tiêu Diệc hoàn toàn che khuất gương mặt của cô. Chỉ có thể nhìn
thấy cô đang cúi đầu, bàn tay nắm chặt vạt áo trước ngực.
Lúc
này, Uông Thanh Mạch quay sang nhìn về phía cô, An An trừng mắt liếc lại anh, sau đó cô còn chờ xem Uông Thanh Mạch còn nói gì nữa không. Lúc
này, Trình Tiêu Diệc cũng quay đầu nhìn lại cô. Khoảng cách hơi xa,
không nhìn rõ sắc mặt của Trình Tiêu Diệc, nhưng ánh mắt trong suốt kia, thêm với nét mặt như đưa đám, vẫn là đang nhìn thẳng vào mắt của An An.
An An tiếp tục quan sát hành động của hai người. Đột nhiên bị người vỗ một cái vào bả vai, An An quay đầu lại: “Dương Tử, sao cậu lại ở đây?”
Dương Tử hấp tấp chạy tới, thở dốc một hơi, ngẩng đầu, hất cằm, chỉ chỉ về
phía hành lang: “Một cú điện thoại của thủ trưởng, tôi mặc áo chống đạn
cũng phải chạy tới!”
“Thế nào, anh ấy bảo cậu tới để cứu trận à?” An An tức giận quở trách ông xã mình một câu.
“Chuyện này không thể trách Nham Tử! Muốn trách thì phải trách cô! Ai bảo cô
tìm đâu được một ông chồng quyến rũ như vậy chứ!” Dương Tử dùng bả vai
mình đụng đụng thân thể nhỏ bé của An An, cười ha hả.
“Lần trước
cũng bởi vì Trình Tiêu Diệc, thiếu chút nữa là hai chúng tôi đã rã ra.”
Nhớ tới lần trước, trong lòng An An lại càng thêm buồn bực.
“Đừng suy nghĩ mù quáng như vậy! Trong lòng Nham Tử chỉ có cô thôi!” Đây
không phải là Dương Tử muốn an ủi An An. Trong lòng Uông Thanh Mạch kia
chỉ có một An An mà thôi, mọi người đều biết.
“Vô nghĩa! Chuyện
này là đương nhiên! Nếu anh ấy dám làm chuyện gì có lỗi với tôi, tôi sẽ
sang bằng bộ chỉ huy quân đoàn 38 của các người.”
“Bà cô à, những lời này chỉ nói ở đây thôi nhé! Truyền ra ngoài là tội lớn đấy!”
An An bĩu môi, quay đầu tiếp tục giám thị hai người ở hành lang bên kia.
Uông Thanh Mạch nhìn thấy Dương Tử đã đến, liền nói ngắn gọn vài câu với
Trình Tiêu Diệc rồi trở về. An An từ từ tiến tới, kéo Uông Thanh Mạch
vào trong phòng. Dương Tử nhìn gương mặt trắng bệch và đôi mắt ửng hồng
của Trình Tiêu Diệc, bất đắc dĩ thở dài!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT