Lúc An An tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, chăn mềm ẩm ướt. Toàn thân giống như bị nghiền nát, chỉ cần cử động nhè nhẹ thôi là cơn đau truyền đến.
Cố gắng mở cặp mắt nặng trĩu ra, An An bắt gặp nụ cười dịu dàng của Uông Thanh Mạch. Trong nháy mắt, cô khựng người lại, tay ở trong chăn sờ soạng lung tung trên người, cảm thấy rét lạnh. Lần này, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, mắt đẹp trừng trừng nhìn người đàn ông tươi cười trước mặt.
“Tên lưu manh này, lợi dụng cơ hội chiếm lời em!” An An tính rằng hét lớn, nhưng vừa mở miệng thì bị giọng nói của mình hù hết hồn. Giọng nói khàn khàn, giống như không phải từ miệng của cô phát ra.
“Khụ khụ, à, khụ, ừ…” An An thử thử giọng, muốn tìm lại giọng nói thanh tao rõ ràng của mình, nhưng kết quả thì hoàn toàn ngược lại, khiến Uông Thanh Mạch bật cười.
“Cười cái con khỉ!” Âm thanh vẫn còn khàn đục, An An giận dữ nói.
“Tối hôm qua vui sướng quá độ, gào thét đã khàn cả cổ họng rồi kìa. Mất giọng thật rồi…” Uông Thanh Mạch nghiêng người nằm ngang xuống giường, nói móc.
“Anh… Anh dám thừa dịp em uống quá chén rồi…” An An chưa nói dứt lời đã bị ngăn lại.
“Dừng lại, bảo bối! Anh cần đính chính một vấn đề. Em chính là người cường bạo anh tối hôm qua, anh mới chính là người bị hại.” Uông Thanh Mạch kéo áo xuống, lộ ra dấu vết bị cắn rất lớn, rất mạnh, rất rõ ràng.
Tim An An đập loạn xạ, hình như những vết răng này là của mình. Anh không thể nào tự mình cắn mình được.
An An kéo chăn lại, hoàn toàn ủ rũ, im lặng nằm xuống, không biết suy nghĩ lại chạy đi đâu.
Uông Thanh Mạch ‘rèn sắt khi còn nóng’, cô đang bối rối, anh liền khiến cô khổ sở hơn: “Nếu em đã cường bạo anh thì em phải tự mình phụ trách đi.”
An An ngửa đầu lên, trợn mắt nhìn người bên cạnh một cách hung dữ: “Lần này không tính.”
"Nói vậy mà không biết xấu hổ. Làm sao tính như vậy được!”
"Không tính là không tính. Có tính hay không là do em nói! Anh im cho em!" Trong cơn tức giận, An An kéo chăn phủ lên đầu, hoàn toàn cách ly với người bên cạnh.
Uông Thanh Mạch nhìn tình huống của cô lúc này, chắc là đang nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Thế nào một lát nữa cũng bộc phát cho coi, mình nên né tránh thì tốt hơn, nếu không thì sẽ trở thành kẻ vô tội gặp nạn mất thôi.
Đứng dậy cầm áo ngủ khoác lên người rồi đi ra ngoài. Một lát sau, An An bị người lay mạnh, kéo chăn ra. Uông Thanh Mạch bưng ly nước đứng bên cạnh giường: "Uống nước trước đã."
An An ngượng người ngồi dậy, nhận lấy, 'ừng ực' vài hớp đã uống hết hơn nữa ly nước. Từ nhỏ tới lớn, An An đã có kiểu uống nước như thế này. Bà Vương Á Viêm thường nói, con không phải cầm tinh con trâu, tại sao ăn uống như là trâu bò thế? An An cũng chỉ có thể bĩu môi không để ý tới.
Uông Thanh Mạch lắc mạnh đầu: "Không thể trốn tránh trách nhiệm. Đã làm thì phải gánh vác."
An An nheo nheo mắt, chu miệng, vẻ mặt thất bại.
"Được rồi, nếu anh muốn em nhận thì em nhận!"
"Bảo bối, không phải thừa nhận, mà là gánh vác."
"Cút! Em gái anh! Tên lưu manh này!" An An buộc miệng mắng lớn. Đột nhiên trong đầu lại hiện lên hình ảnh khác. Mới vừa rồi nằm im, nghĩ tới hình ảnh trên giường tối hôm qua, làm sao có thể quên mất một chuyện quan trọng như vậy chứ?
Uông Thanh Mạch vừa nhìn thấy tai họa phóng tới, nhanh tay lẹ mắt lắc mình một cái, thoát khỏi quả đấm của An An vung ra.
Đấm hụt, An An càng thêm khó chịu: “Tên khốn kiếp kia, lăn lại đây cho em! Hôm nay bà cô này không thu thập được anh, anh sẽ ‘căng da’ mà!” An An không cần biết cơ thể đang trần truồng, đứng dậy xông về phía trước.
Kết quả hai chân vừa chạm đất thì bắt đầu run lên bần bật, mất thăng bằng, thiếu điều ngã quỵ trên mặt đất. Cũng may Uông Thanh Mạch kịp thời đỡ được cô, ôm vào trong ngực.
“Chưa gì đã muốn nhào lên nữa rồi, còn muốn tiếp tục hả?” Uông Thanh Mạch nắm chặt cổ tay của An An, nếu không thì đôi bàn tay này đã ‘chào hỏi’ lung tung anh rồi. Tuy rằng không thể gây ra thương tích lớn gì nhưng đó cũng là cú đấm chứ bộ! Người nào rảnh rổi đang kiếm chuyện, chẳng lẽ ‘căng da’ thật sao?
*căng da: có nghĩa là hư mà không biết sợ, bị người ta la (hay phạt) hoài mà không chừa
“Đừng có gây chuyện với em! Còn chưa tính sổ với anh đấy.” An An hầm hừ, dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.
“Bảo bối, lại ghen rồi.” Uông Thanh Mạch kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra sau lưng, cúi đầu hôn một cái lên trán của cô nói.
“Cút! Em gái anh! Anh dám tư tình với đàn bà khác, chị đây nhất định không cần anh nữa.” Giọng nói An An vẫn còn khàn khàn, gào lên.
Uông Thanh Mạch khẽ thở dài, có vẻ đăm chiêu: “Bảo bối, em yêu anh như vậy, tại sao có thể không cần anh chứ?”
“Cút! Chị đây ‘trèo tường’ cho anh xem.”
“Bò đi! Em bò như thế nào thì cũng không thoát khỏi Ngủ Chỉ Sơn của anh.”
“Anh tưởng anh là phật Như Lai hả?”
“Phải! Còn em chính là con khỉ thúi kia.”
“Cút…”
Tuy ngoài miệng cứng rắn, nhưng An An cũng biết cô nói không lại anh. Đơn giản là nên ngậm miệng lại, không nên vì thế mà tổn hại cơ thể.
Đột nhiên, An An cảm thấy gì đó cấn cấn giữa hai ngón tay: “Buông ra, cái gì cấn tay em rồi.”
Uông Thanh Mạch khẽ nhếch môi, đôi mắt tươi cười, buông lỏng bàn tay của An An ra, nhìn cô rút tay về.
Đưa bàn tay tới trước mặt, An An sửng sốt. Ngẩng đầu không hiểu nhìn người đàn ông hỏi: “Đây là có ý gì?”
“Tặng cho em, thích không?” Uông Thanh Mạch ôm bả vai của An An cười nói.
Nhìn tới nhìn lui kỹ càng, đột nhiên An An nghiêm mặt hỏi: “Tại sao cho em cái này?”
“Thích không?”
“Không xong rồi! Cái này có ý nghĩa rất quan trọng.” An An ra vẻ khó chịu, nhưng nụ cười lại toe toét trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn muốn trở nên nghiêm nghị cũng không được.
“Đã xảy ra quan hệ rồi, làm thế nào cũng phải xác định một lần đi thôi!”
“Không cần!” An An ra vẻ bất cần.
“Nhẫn này chỉ có một chiếc. Bỏ lỡ rồi thì sau này sẽ không còn cơ hội đâu.”
An An bĩu môi, ngắm nhìn chiếc nhẫn, đường vân uốn lượn, vây quanh một viên hột xoàn khoảng hai ca ra, màu sắc sáng chói lấp lánh đủ màu.
"Chà, rất vừa tay! Không phải là anh đợi lúc em đi ngủ rồi lén lút lấy số đo ngón tay của em chứ hả?”
“Liếc mắt.” Cặp mắt của Uông Thanh Mạch sáng ngời cười cười. Nhìn thấy An An vui vẻ là anh rất thỏa mãn.
An An cười hì hì, xoay tới xoay lui ngắm nghía.
“Em đã đeo nhẫn của anh thì sau này sẽ là người của anh.”
“Đừng có chảnh! Em không thèm nghe những lời nhảm nhí! Đừng nghĩ đưa nhẫn rồi là có thể lường gạt em.”
“Nếu đã đeo rồi thì không có cơ hội lấy xuống đâu.”
“Rõ ràng là anh uy hiếp người ta một cách trắng trợn.”
“Đúng vậy.”
". . . . . ."
Đường nét bên ngoài của Uông Thanh Mạch sắc bén mà bình thản. Rõ ràng là hai trạng thái rất mâu thuẫn, nhưng khi được kết hợp trên người anh thì lại hòa hợp vô cùng.
An An nheo nheo mắt lại, hiểu ý cười cười, sau đó vùi đầu vào lòng của anh.
Ôm nhau là chuyện hạnh phúc, ánh mặt trời chiếu rọi lên người ấm áp thoải mái. Trong không khí yên lặng, chuyện thích hợp nhất để làm chính là trao đổi tâm tình với nhau. Nhưng An An của chúng ta là ai chứ, làm sao có thể ngồi yên được.
Thời khắc qua đi, An An ngẩng mạnh đầu lên, thiếu chút nữa là đập vào cằm của Uông Thanh Mạch. May mà người đằng sau nhanh nhẹn tránh né, nếu không thì cô không đau, cũng chính là anh đau.
“Uông Thanh Mạch, người con gái kia là ai?” Nói nhiều có thể thông họng, hiện giờ giọng nói của An An có thể chọc thủng cả nóc nhà.
Uông Thanh Mạch bị điếc cả lỗ tai, phải nhướng mày: “Cháu gái của Trình Ngọc Hành, Trình Tiêu Diệc.”
Ba chữ này liền khiến An An ngây ngẩn cả người, thì ra là như vậy! An An bình tĩnh trở lại, đây chính là một đối thủ cạnh tranh đáng giá: “Hai người có quan hệ gì? Tại sao lại để cho em bắt gặp tới hai lần, mỗi lần đều rất thân mật.”
“Tụi anh có thể có chuyện gì? Cô ấy vừa mời tốt nghiệp ở trường quân đội, mới trở về. Hôm qua chỉ là tình cờ gặp gỡ.”
“Còn kề cặp ôm nhau như thế, anh cho rằng em bị mù à?” An An không phục.
“Hôm qua anh đi lấy nhẫn, đúng lúc gặp cô ấy. Tụi anh không có ôm nhau, anh chỉ đỡ cô ấy thôi.”
“Em thấy chính là ôm.”
“Em nghĩ sao thì liền khẳng định như vậy! Rõ ràng là anh đỡ cô ấy, có chỗ nào giống ôm nhau đâu? Chỉ là dìu cô ấy thôi.”
“Em thấy ôm rõ ràng!” An An nhất định không chịu bỏ qua. Thật ra thì lúc đó cô cách khoảng bảy, tám thước, hơn nữa còn là nhìn ngang một bên, quả thật có ôm hay không cô cũng không rõ. Nhưng dù sao cũng là thân cận quá đỗi, cô không thích! Tiếp xúc thân mật là không được!
“Lúc anh vừa mới xuống lầu, cô ấy nhìn thấy anh thì đuổi theo. Kết quả vừa chạy theo thì chân bị trật. Sau đó anh phải dìu cô ấy, không hề ôm ấp!”
Thôi đi, ai tin! Đàn ông đều có đức tính đặc biệt này mà.
An An bĩu môi không nói lời nào. Uông Thanh Mạch biết là cô tin lời anh, bởi vì quả thật không có gì, anh cũng không sợ cô chất vấn. Trước sau gì cũng không có làm chuyện gì hết, nói thế nào anh đều có lý.
Cuối cùng, Uông Thanh Mạch vỗ vỗ tấm lưng trần xinh đẹp của An An: “Bảo bối, về sau không được phép nói như vậy nữa.” Cô mà dám nói không cần anh nữa, anh sẽ khiến cô vĩnh viễn không thể xuống giường được.
“Nói gì? Em nói chuyện gì vậy?”
". . . . . ."
An An quả thật đã quên, cô không có ấn tượng gì hết về chuyện tối hôm qua. Ai bảo lúc cô uống rượu là chỉ biết quậy phá thôi.
Trình Ngọc Hành, phó chủ tịch, là cấp trên của cha Uông. Cô gái kia lại xinh đẹp dịu dàng, trong lòng An An tràn ngập ghen ghét. So với cô, cô ấy xinh đẹp hơn, gia thế hiển hách hách hơn, lại còn trẻ tuổi hơn.
Con người rất sợ so sánh, nhất là khi so sánh một cây cải trắng với thức ăn của em bé, đúng là không cùng đẳng cấp.
“Còn lần trước thì sao?”
“Lần trước nào?” Nhất thời Uông Thanh Mạch không biết cô đang nói gì.
“Thì là lần ở Karaoke đó.”
“Có thiệt không? Vẫn còn nhớ hả?”
“Ừ, em là kẻ có thù không quên.”
Quả thật An An là người rất thù dai. Uông Thanh Mạch đã sớm biết chuyện này. Cô nhóc kia rất thích quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt. Nhưng mà chỉ tùy chuyện thôi, chỉ cần những việc có liên quan tới anh là đảm bảo cô sẽ làm ầm ĩ lên.
“Có phải cô ta thích anh không? Em cũng là đàn bà, em có ngửi ra được mùi vị tình địch lẫn quẫn ở đâu đây, đang tìm thời cơ để tấn công.”
“Này, có phải em cũng đang tìm thời cơ để phản công không?”
“Ừ, em không thích phòng thủ! Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất.”
“Đừng đoán mò! Cô ấy chỉ là một đứa bé.” Uông Thanh Mạch còn có thể nói gì đây? Trình Tiêu Diệc không chỉ thích anh chỉ một, hai năm đâu!
Hai người cứ ôm nhau như vậy, ngọt ngào ấm áp. Sau một hồi, Uông Thanh Mạch vỗ vỗ bả vai của An An: “Anh phải đi rồi. Năm nay có cuộc hội nghị quân bộ, kết quả bị em quấy rối, phải bị hoãn lại.
“Ồ, vậy anh đi đi.”
“Đứng dậy đi, đi ăn sáng với em trước đã.”
An An dạ một tiếng, vịn anh đứng lên, kết quả hai chân vẫn còn run run, thật không còn mặt mũi nào ném qua nhà bà ngoại cả.
Uông Thanh Mạch bật cười, An An đấm anh một cú, la lên: “Chỉ tại anh!”
“Đừng quên tối hôm qua anh là người bị hại đó.”
Hừ, được lời mà còn ra vẻ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT