Hôm sau là ngày Chủ Nhật, An An dọn dẹp đồ đạc rồi mang sách và tài liệu đi sở nghiên cứu.
Tới trưa thì Kiều Vũ gọi điện thoại tới. Hai người cách nhau không xa nên Kiều Vũ mang sách thi tới cho cô, sau đó cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Đã vài ngày An An không về nhà, tối hôm nay trở lại thì có cảm giác như nhà cửa rất bụi bậm, cho nên cô vội vàng cất đồ đạt, thay quần áo khác rồi bắt đầu dọn dẹp phòng.
Thu dọn xong thì cũng đã hơn chín giờ. Cô ngâm mình trong bồn tắm, chà rửa thân thể, cuối cùng cũng giải quyết được một đống thuốc mở ở sau lưng. Lúc nằm trên giường thì mới phát hiện cơ thể thoải mái rất nhiều. Không trách được mấy ngày nay cả người không có chút sức lực nào, thì ra là không được tắm!
Đàn bà vô lương, cô đơn trống vắng, không có đàn ông ở bên cạnh, lại không có mật ngọt ở bên người, thì chỉ có thể nửa đêm xem tiểu thuyết để giết thời gian. Xem một mạch cho tới ba giờ sáng hôm sau.
Đằng sau quầy bar ở phòng tiêu thụ, An An chống cằm ngủ gà ngủ gật. Váy đồng phục đã bị kéo lên hơn nữa bắp đùi một cách đẹp mắt, Bình Tử ở bên cạnh ‘thật lòng’ muốn kéo xuống phụ cô. Kéo, kéo một hồi nhưng mông đè quá nặng, cô kéo gì cũng không di chuyển được.
Mậu Ninh bận bịu với danh sách ở trong tay, vừa mới tiễn chân một vị ‘Thượng Đế’ rất khó hầu hạ ra về.
Mang Quả đang chơi điện thoại di động. Lê Tử chui vào phòng thay quần áo, lén lút thêu thùa tấm ‘Bách Điểu Triều Phượng’ đã dùng hai mươi lăm đồng mua được ở ven đường tối hôm qua. Tuy nói là đồ giả mạo, nhưng cho dù là đồ giả đi nữa, Lê Tử không những đã nhầm lẫn màu sắc sợi tơ kia, kim khâu cũng bị cong một cách dễ dàng, không phải chỉ là một chữ ‘tốn công’ thì còn là gì nữa.
Chu Tiến đi khu hai. Hôm nay nghe nói bên đó rất náo nhiệt. Cụ thể náo nhiệt chuyện gì thì không ai biết.
Lúc xế chiều, tất cả mọi người trở về vị trí của mình, chỗ đứng thì đứng, chỗ nghe điện thoại thì nghe điện thoại. Rốt cuộc Lê Tử cũng dẹp chuyện thêu thùa khổ sở này qua một bên, thất bại triệt để khiến cho cô cảm giác cuộc sống của mình quả thật là thảm hại. An An gật đầu đồng ý.
Gần giờ tan việc, có người khách quen tới hỏi thăm. Mậu Ninh tiếp đãi, giảng giải một hồi lâu.
Người mới tới mang giày Tây đen bóng loáng, cầm một cái 4S (chắc đây là iPhone 4S) trong tay máy mó, ‘nghe’ Mậu Ninh giảng giải câu được câu mất.
An An đứng ở cổng ra vào, nét mặt rất buồn chán bĩu môi. Bình Tử nhìn theo ánh mắt của cô lướt qua, sau đó nuốt nước miếng, bĩu môi.
Mậu Ninh không ngập ngừng, lập tức đứng dậy, không nói thêm gì nữa, chờ vị ‘đại gia’ này đùa cho đã.
Gần hai mươi phút sau, người này đi từ chỗ bàn cát tới khu nghỉ ngơi. Sau đó lại chuyển tới quầy bar, rồi chuyển qua khu nghỉ ngơi một lần nữa, sau đó lại chuyện tới cửa chính.
Tính tình An An nóng nẩy, nhìn đồng hồ đã thấy gần năm giờ, ông chủ này còn ở đây giả đò thanh cao, trong lòng bực bội.
“Thưa ông, ông đang chơi trò chơi gì vậy? Xem ra ông đang rất tập trung tinh thần.”
“WeChat đó.” Hiện nay WeChat vừa mới thịnh hành, người chơi vẫn còn ít. Đây cũng đại biểu tượng trưng cho mốt thời thượng, nhiều người còn chưa biết đến.
Thật OUT rồi (ý người đàn ông này nói An An nhà mình lỗi thời đấy ạ), vẻ mặt khinh bỉ của người đàn ông liếc nhìn An An khoe khoang nói
“WeChat là cái gì ạ?” An An giả đò ngờ nghệch không hiểu, trong bụng thầm nghĩ ‘ông muốn khinh thường tôi, tôi sẽ khiến cho ông khinh thường tới cùng’.
“Mới ra nhất, có thể gọi là công năng truyền tin gọi cách không hạng nhất.”
“À, thì ra như vậy.” An An ‘bừng tỉnh hiểu ra’. Trong lòng đã sớm mắng xối xả cái tên ngu ngốc này. Phong trào nào bùng nổ ‘bà’ đây đều hiểu rõ.
“À, cô không biết chơi hả. Tôi giúp cô làm một biệt danh, tôi có thể cài vào cho cô.
“Cài cái này, dùng để làm gì?” Tiếp tục giở vờ ngốc nghếch đứng đờ người ra.
“Không phải đã nói rồi sao, có thể gọi cách không đó.”
“À, vậy ông gọi đi, tôi có thể nghe thấy mà.” An An bình tĩnh nói.
Phốc. . . . . .
Mấy người bên cạnh không ai nín được, bật cười khúc khích. Nhưng cũng không nên cười lớn tiếng như vậy chứ.
An An tiếp tục vẻ mặt hồn nhiên, trong bụng lại mắng lên mắng xuống.
Tiếng cười này khiến người đàn ông nhận ra được mình đã bị chơi, nhất thời sắc mặt rất khó coi, nhưng lại không thể nổi giận. Dù sao, An An cũng không nói cái gì quá đáng.
Vị ‘đại gia’ kia leo lên chiếc X5 của anh ta lái đi. Mọi người nhìn theo đến khi khói xe hoàn toàn tan biến trong không khí. Bình Tử cười hắc hắc nói một câu: “Anh ta cho rằng anh ta là Rain* đấy.” Con mắt người này hi hí, điểm này thật giống Rain đó.
*Các nàng có biết tên tiếng việt của Bi Rain không? Ca sĩ, người mẫu, kiêm luôn diễn viên Hàn Quốc đấy.
An An gật đầu một cái, bình thản chêm vào: “Tớ thấy anh ta giống như mưa dầm vậy.”
Không có Nham Tử ở nhà, không gọi là nhà; không có Nham Tử ở thành Bắc Kinh, trống vắng lại cô đơn.
Tuy nói An An đích thị là trạch nữ, nhưng cô lại không thích ở nhà một mình. Ở dưới nhà tìm một quán ăn giải quyết chuyện cơm tối. Sau đó đi vòng vòng mấy tiệm ở bên đường. Tuy không phải hàng hiệu gì, nhưng vẫn có phong cách thời trang đúng mùa.
Áo sơ mi trắng ca rô xanh lập tức lọt vào mắt của cô. Phấn khởi gấp áo sơ mi lại rồi nhét vào trong túi ba lô, cô quay trở về nhà.
Đến gần nhà thì nhận được điện thoại của Nham Tử, hai người vội vội vàng vàng nói chuyện chưa tới năm phút đồng hồ thì kết thúc cuộc điện thoại duy nhất trong cả ngày.
Được rồi, An An không oán giận Nham Tử thường xuyên không ở bên cạnh, không oán hận sự lơ là của anh. Ôi, phấn đấu trở thành ‘tài nhân mới’ số một ở tiền tuyến! Cái loại chuyện bỏ vợ, không cần con này cô đã thấy nhiều rồi. Nham Tử đã làm quá nhiều, tuy cô hay cài nhàu, nhưng trong lòng vô cùng cảm kích. ( Lời editor: Không biết Nham Tử đã làm ‘quá nhiều’ cái gì mà để An An nhà mình cảm kích vậy ta???)
Đối với tình cảm của hai người, An An vẫn tin chắc rằng, vĩnh viễn anh sẽ cưng chiều cô ‘vô pháp vô thiên’.
Trước khi đi ngủ thì nhận được điện thoại của mẹ. Trước tiên là càu nhàu đã lâu không gặp, thật là nhớ nhung. Trước khi gác điện thoại, bà Vương Á Viêm nói một câu mà thiếu chút nữa làm An An lộn đầu từ trên giường xuống. Ngày mai bà Vương sẽ đến Bắc Kinh thăm hỏi cô. Đây là loại chuyện khiến người ta vừa phấn khởi vừa thấp thỏm tới cỡ nào nha.
Diệp Tử kết hôn, tặng quà là một vấn đề nan giải. Cô thật lòng không biết nên tặng cái gì mới tốt đây.
Đi dạo phố là một việc tốn sức. Mấy mỹ nữ cùng nhau đi dạo phố thì càng đẹp mắt hơn.
Sau khi tan sở, năm mỹ nữ của phòng tiêu thụ thay đồ, trang điểm, đón xe điện ngầm đi Tây Đơn.
Vốn là An An muốn đi Vương Phủ Tỉnh, Bình Tứ muốn đi Thế Mậu, Lê Tử muốn đi Hoa Uy, chỉ có Mang Quả và Mậu Ninh muốn đi Tây Đơn.
Sau cùng quyết định, thiểu số phục tùng đa số. Có hai người muốn đi Tây Đơn, vậy thì năm người cùng nhau đi.
Mỹ nữ muốn đi, ai dám ngăn cản.
Ngay cả ngồi xe điện ngầm cũng có người nhường đường. Đừng có suy nghĩ méo mó, những cô bé tay dài chân dài này dễ gì nhường chỗ cho chị. Chỉ có thể nói là nhường cho các chị đứng chung một chỗ thì có.
(Nặc tôi: thật sự không biết nói gì hơn.)
Từ Đại Duyệt Thành đi dạo đến Quân Thái, đi luôn một vòng trong con phố dưới lòng đất. Mục đích chính lần này của cô là tìm mua quà tặng, cuối cùng cũng phải tay không mà về vì không tìm được đồ hợp ý.
Ăn tối ở Tây Đơn, cô nàng nào cũng ăn cay được, cho nên mọi người nhất trí quyết định ăn lẩu.
An An có nói qua mình không thể uống rượu, nhưng không ai biết tại sao không thể uống, không thể uống đến mức độ nào.
Là một ly đã ngã, hay là uống rồi làm càn, hay là cái gì khác.
An An cũng không nói cho bọn họ biết. Thật ra thì cô chính là làm trò cười cho người khác, muốn thất lễ bao nhiêu có bấy nhiêu.
Đột nhiên nhớ tới Triệu Dư, may mà cậu ta không nhắc lại chuyện này. Nếu không thì mình cũng không biết để cái vẻ mặt ‘đạo mạo’ này ở chỗ nào.
Ý tưởng chợt lóe lên, cô quay đầu quan sát bộ dạng vố là xinh đẹp của Bình Tử, khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn đỏ bừng vì đồ ăn quá cay, đỏ đến nỗi có thể rỉ máu ra. Hơn nữa, đôi môi sưng đỏ đúng là mặc cho người người chém giết nhau, mặc cho người người muốn chà đạp cô gái ngây thơ xinh đẹp.
An An bóp bóp gương mặt của Bình Tử: “Cái mặt này của cậu, sớm muộn gì cũng biến thành yêu tinh.”
“Vì, vì sao hả?” Trong miệng ngậm một đống đồ ăn, Bình Tử ngọng nghịu nói.
Mấy người khác hết sức phối hợp, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy nha!”
An An nói: “Chúng ta phải giúp cho Bình Tử bảo vệ thân này nha. Nếu không thì thân này bị người ta bán hồi nào cũng không biết.”
“Ừ, cần phải cẩn thận. Gần đây có vị ‘Thượng Đế’ nào tốt thích hợp với cô nàng xinh đẹp này không?”
Bình Tử vừa ăn vừa nghe mỗi người nói một câu, bàn luận về mình mà bộ dáng của cô thì lại giống như là muốn xen vào cũng xen không được. Chỉ có thể uất ức nhìn mấy người kia thương lượng làm thế nào để xử lý chuyện của mình.
Về đến nhà thì gọi điện thoại cho Nham Tử về chuyện nghỉ phép ngày mười một và quà tặng, còn nói luôn chuyện ngày mai mẹ sẽ tới thăm. Cuối cùng Nham Tử nói thời gian không thành vấn đề, còn chuyện quà cáp thì tùy cô lựa chọn, Diệp Tử thích là được rồi.
Bị người theo đuổi cũng là chuyện nhức đầu. Chàng có tình, thì thiếp cũng phải có ý thì mới được.
Buổi chiều ngày hôm sau, An An mặc một bộ đầm viền tơ màu vàng nhạt, ngồi bên trong quán cà phê trông rất hiền thục. Ngón tay thon dài sơn màu xanh nhạt cầm cái muỗng bằng men trắng khuấy đều ly Mocha vốn không cần cô hòa tan nữa. Gương mặt sạch sẽ hơi đổi hướng về phía bên trái, nhìn đám người nườm nượp bên ngoài cửa sổ. Khoảng bảy, tám phút sau, Bình Tử giống như một luồng gió chạy vào.
“Triệu Dư thật ân cần. Tớ sắp bị cảm động rồi.” Sau khi ngồi xuống, Bình Tử lấy chai Quả Lạp Tranh (= Minute Maid Orange, một loại nước trái cam ép).
“Cậu có thể thử xem, làm sao đem ‘tiểu thụ’ tuốt thẳng ra.” Mặt mày An An vốn không chút biến đổi nói.
“Tớ đã sớm tách rời Triệu tiểu gia và Uông đại gia của cậu rồi. Cậu cũng đừng cạnh cánh trong lòng nữa.”
“Được rồi, trang này đã lật rồi, về sau không cần phải nhắc lại.”
“Hắc hắc…”
“Hắc hắc cái đầu cậu. Khờ thấy thương luôn.” Một Bình Tử không có tiền đồ là ‘tai nạn’ lớn trong lòng của An An. Khi nào thì có thể trêu chọc cô nàng đây. Mới dạy khôn được một chút là cô nàng liền đi kể công.
Triệu Dư cũng sắp dọn nhà mất rồi, cho nên gần đây chăm chỉ đi đi về về, mục đích rất rõ ràng, nhưng cô không có cách nào từ chối nữa. Cô hoài nghi chuyện Uông Thanh Mạch lần trước khiến cho Triệu Dư có ý tưởng. Cô cũng không có gì để giải thích, đành để mọi người trực tiếp chống đỡ, cô thay đồ rồi len lén chạy ra ngoài.
Bình Tử vẫn cảm thấy Triệu Dư đáng thương, chỉ là thái độ ân cần kia của Triệu Dư, môi mỏng gợi cảm cái gì cũng không nói, ánh mắt đen thui sâu sắc, lại không thể dùng hai chữ đáng thương để mà diễn tả.
Phải rồi, gần đây Bình Tử đã bắt đầu cảm thấy An An không có nhân tính rồi.
An An nhìn bộ dạng tức giận bất bình của Bình Tử thì cười cười, trong bụng đã có chủ ý. Chàng còn có tình, thiếp lại có ý, quả là một ý kiến hay.
Có một số việc không thể bắt bóng bắt gió là đã xưa rồi. Không muốn có gió cũng cần phải tạo ra gió.
Triệu tiểu gia xuất hiện một lần nữa ở phòng tiêu thụ. Bình Tử hết sức lễ phép rót ly nước đặt trước mặt của Triệu Dư, cười một cái thật dễ thương, Triệu Dư cũng trả lễ, gật đầu cười một tiếng.
“Khà khà, bắt đầu từ khi nào mà các người liếc mắt đưa tình vậy.” An An phán cho một tiếng ‘sét đánh’ khiến cả hai lập tức chấn động.
Đại não không đủ dùng kia của Bình Tử lại bắt đầu co thắt, lật đật khoát tay, nói năng lộn xộn: “An An, không cần giỡn chơi như vậy. Tớ… cái này gọi là lễ phép.” Sau đó còn liếc mắt nhìn Triệu Dư, muốn trưng cầu sự đồng ý của nhân vật sự kiện.
Triệu Dư hướng cô gật đầu một cái, sau đó nhìn thẳng khóe môi khiêu khích của người trước mặt: “Nhìn cô ấy bị hù dọa kìa, bình thường các cô hay ăn hiếp cô ấy nhiều lắm nha.”
“Ô, che chở nhanh vậy à. Chúng tôi còn chưa làm cái gì đấy.” An An có vẻ như trêu ghẹo nói, nhưng mặt mày thì lại nghiêm trang.
Da mặt Bình Tử rất mỏng, bị đùa mấy câu đã nhịn không được xoay người bỏ đi. Mậu Ninh vỗ vỗ Bình Tử đang bị ức hiếp, thành tâm an ủi không ngừng. Ai bảo Bình Tử là bị người đàn bà vô lương kia trêu chọc bằng mọi cách chi. Dạy dỗ rồi nhưng cô vẫn còn chưa thích ứng được với các loại trêu đùa của cô.
Triệu Dư chỉ ngồi một chút rồi đi. An An cảm thấy thật ra thì có thêm bạn bè như thế cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ cần cậu ta có thể dứt bỏ ý niệm đó là được rồi.
Chuyện nam nữ đó mà, ngẫu nhiên gõ một cái, cho dù không có chuyện gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Triệu Dư quả thật là người đàn ông tốt. Nếu quả thật thuận tiện cho người khác, cô càng đáng tiếc hơn.
Lần đó Bình Tử dựa vào trong ngực Triệu Dư ngủ thiếp đi, mà người kia cũng có vẻ hài lòng ôm ấp. Việc này có hy vọng, có hy vọng nha!
Bộ dạng của Bình Tử lúc này là không muốn để ý đến An An nữa, mà người kia liền thay đổi biện pháp trêu chọc cô.
Thật sự Bình Tử hết nhịn nổi mà đáp lại một câu: “Tại sao các cậu khi dễ tớ. Lúc nào tớ cũng phải suy nghĩ thật lâu, thật lâu mới có thể nghĩ ra được cách cãi lại!”
An An xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương đến bùng nổ của Bình Tử: “Ngọc bất trác bất thành khí (Ý nói người không được mài dũa thì sẽ không trở thành người có tài năng), đại não phản ứng chậm chính là ngây thơ cụ.”
“Cậu mới ngây thơ cụ, cả đám các cậu đều là ngây thơ cụ.” Cuối cùng Bình Tử cũng trả miếng lại. Thật ra trong lòng cô một mực nghĩ thầm, tôi rất thông minh, tôi rất thông minh.
Đã một thời gian dài không gặp nhau, Uông Thanh Mạch và Triệu Dư làm như không hề quen biết khi hai người chạm trán nhau.
Uông Thanh Mạch có loại chiếm hữu mãnh liệt duy nhất đối với An An, đặc biệt lúc ấy còn bị Triệu Dư qua mặt, còn phát sinh một chút ‘xung đột nhỏ’.
Về phương diện này, An An cảm thấy anh quá hẹp hòi. Nhưng dục vọng chiếm hữu của đàn ông càng mạnh, càng chứng tỏ rằng anh để ý đến bạn. Cái gì thờ ơ lãnh đạm thì chẳng còn ý nghĩa gì.
Uông Thanh Mạch lạnh lùng đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, không đỏ không trắng của An An rồi khẽ thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT