Uông Thanh Mạch không giải thích người con gái kia là ai, An An cũng không muốn hỏi, dù sao cũng chả liên quan tới cô.

Thật ra thì trong lòng cô rất hi vọng Uông Thanh Mạch sẽ ‘thẳng thắn’. Đàn bà làm chuyện gì cũng nên chừa lại cho mình một lối thoát cũng như mặt mũi. Hỏi nữa thế nào Uông Thanh Mạch cũng sẽ nhắc lại câu nói ‘Ghen’ kia cho mà xem. Cô thật nhìn không quen cái tướng đắc ý của anh.

Trong lòng An An buồn bực, em gái Bình Tử ngồi một bên cũng không thèm nói tiếng nào. Tóm lại, hai người Bình Tử và An An bớt lảm nhảm thì cả phòng tiêu thụ xem ra rất là yên tĩnh.

Nghe nói tối hôm qua Lê Tử bị một đám đàn ông ức hiếp bắt đi. Cho dù tới hôm nay, ngoại trừ An An ra, những người khác đều đang lo lắng cho cô nàng xấu xa đó có bị người ta ‘làm thịt’ hay không.

Hôm qua là một ngày náo nhiệt. Hai ngày sau cũng là ngày náo nhiệt. An An đang bực mình, rốt cuộc cũng có cơ hội trút giận trong lòng.

Cái vị ‘Thượng Đế’ đã tới sáu lần kia của Mang Quả lại tới, cô tránh không được, nên chỉ có thể để mặt khổ dẫn người ta đi coi phòng ốc.

Thân hình Mang Quả thon thả, dáng dấp hấp dẫn. Nói trắng ra chính là dùng để dụ dỗ đàn ông yêu thích. Chỉ là dụ dỗ đàn ông yêu thích còn phải coi là loại người gì, có phải là loại mình thích hay không.

Người đàn ông này vừa nhìn đã thấy là loại người thích chiếm tiện nghi. Bình Tử thấy tình trạng nguy hiểm như vậy của Mang Quả thì lo lắng: “Không biết cô nàng có bị chiếm tiện nghi hay không, tớ có loại dự cảm không tốt.”

“Khép cái miệng quạ đen của cậu lại đi. Nếu làm nghề này có nguy hiểm thì đã không làm rồi.”

“Nhưng Mang Quả có nói qua, người đàn ông này có ý đồ với cậu ấy.”

“Ý đồ con khỉ. Nếu anh ta dám lạng quạng, hôm nay sẽ cắt đứt lão Nhị của anh ta.”

“Đây là tội đả thương người cấp một, tớ không dám đâu.”

“Cút…”

“……”

Mang Quả đã đi cả tiếng đồng hồ rồi. Tính thêm cả thời gian đi bộ thì cùng lắm cũng chỉ có bốn mươi phút thôi là phải trở lại.

An An đứng trước cửa có chút lo lắng, suy nghĩ một hồi thì ngoái đầu lại kêu Bình Tử: “Gọi điện thoại cho Mang Quả, bảo có chuyện kêu cậu ấy phải trở về mau.”

Điện thoại thông, Mang Quả cũng trở lại, nhưng đôi mắt ửng đỏ.

Trong lòng An An đã rõ. Người đàn ông kia đang đi ra, chuẩn bị lên xe thì bị An An kêu một tiếng, người kia liền đứng lại.

Nhanh chóng tiến lên, khiến người ta không nhìn rõ tốc độ phản kháng, tay trái bắt lấy cổ tay của người đàn ông, tay phải kẹp chặt khuỷu tay của anh ta, xoay người đưa lưng ra… ‘rầm’ một cái quăng ngã người kia một cách chuẩn xác trên mặt đất. (Lời editor: you go girl! Vậy mới xứng là con gái sinh ra lớn lên trong quân viện chứ )

Thân thể nhỏ bé như thế lại có thể vật ngã một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh như vậy khiến mọi người ở trong phòng tiêu thụ, bảo vệ cửa, cùng một đám người qua đường ‘Ồ’ lên một tiếng khâm phục.

Đôi giày cao gót bảy phân của An An giẫm lên người của người đàn ông: “Mẹ nó, dám cả gan tán gái trước mặt bà chị rồi!”

"Cô. . . . . ." Người đàn ông bị vật ngã mém chút nữa là thở không ra, tiếp đó còn bị bàn chân giẫm lên ngoáy ngoáy một hồi trên bụng. Cũng may, cũng may là gót giày nhọn không đạp trúng anh ta.

Người đàn ông dùng sức giãy giụa vài cái, giày cao gót của An An bị lung lây, phải bước lùi lại về phía sau mấy bước mới đứng vững được.

“Ông mày tán gái, còn không tới phiên bà tám như cô nhiều chuyện.” Vừa nói xong, anh ta đưa tay đánh úp về phía An An.

Thân thể người đàn ông tương đối cao lớn, cánh tay cũng dài, cùng lúc đưa ra thiếu chút nữa là tóm được cổ áo khoác của An An. An An lui về phía sau một buớc, né tránh, đồng thời khom người xuống, tay phải đánh ra một đấm lên xương sườn dưới cánh tay của người đàn ông. Lần này đau quá, anh ta nhịn không được mà gào lên một tiếng ‘ouchhhh’

Mọi người chạy ra ngoài, Mang Quả vội vàng hét lên: “An An, đừng đánh, không được để bị thương.”

An An ra hiệu cho người bảo vệ đang chuẩn bị xông lên. Sau đó cởi nút áo khoác, mở ra, vén váy ngắn lên một chút, cả thân người bắt đầu có thể cử động linh hoạt hơn một chút.

Khóe môi An An nhếch lên: “Không có chút bản lĩnh mà dám tán gái, hôm nay bà chị này cho cậu biết, muốn tán gái thì nhất định phải học vài chiêu phòng thân.”

Người đàn ông bị chọc giận xoa xoa xương sườn, tiếp đó nhìn khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên của An An một cách hung dữ. Mùi vì bị chế nhạo quả thật là khó nuốt, huống chi lại là từ một con nhóc.

An An dẫn đầu công kích, cách thức giống như là đang đùa cợt. Mà người bị tấn công thì có biết né trái né phải, cuối cùng An An cũng chẳng buồn chơi tiếp tục với anh ta.

Nhanh như chớp, An An vọt ngay đến trước mặt của người kia, tóm chặt cánh tay trái của anh ta, gót chân dùng lực giẫm mạnh lên chân trái của anh ta, chỉ nghe anh ta rống lên một tiếng vang lồng ngực. Khóe môi An An nhếch lên, mặt mày tươi cười, chân trái móc giữa người anh ta, xoay một vòng một trăm tám mươi độ, gập người về phía trước, ném người đàn ông lên mặt đất một cái ‘ầm’.

Mọi người còn đang hết hồn, An An thì đang đắc ý, lại đột nhiên nghe ‘rẹt’ một tiếng, âm thanh vải bị xé rách rõ ràng vọt đến tai cô.

Những người khác không nghe, nhưng lại thấy bên trong váy ngắn màu đen của An An là chiếc quần lót màu hồng có hình trái đào.

Người đàn ông trên mặt đất bò dậy, An An lại không thể nhúc nhích. Cô mà động đậy mạnh một chút nữa thì sẽ thật là mất mặt.

Cảm thấy nguy hiểm, cô từ từ lùi lại phía sau thì đột nhiên một chiếc áo khoác ngoài phủ choàng lên người của cô, hơi thở ấm áp thổi trên đỉnh đầu, giọng nói không chút cảm giác, cũng như nhận không ra chút ý tứ nào vang lên: “Về sau không được mặc váy bó sát như vậy nữa.”

Người đàn ông còn muốn tiến lên. Uông Thanh Mạch lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi không nói tiếng nào ôm An An đi về hướng chiếc xe.

Trước tiên, ‘Thượng Đế’ lần thứ sáu này, phải là ‘Thượng Đế’ lần thứ bảy mới đúng, bị khí thế của Uông Thanh Mạch làm rúng động, sau đó lại bị bản số xe của người kia dọa đến thối lui không kịp, vọt lên xe, xông lẹ ra bên ngoài. Có lẽ là bị thương đau đớn như thế nào cũng quên mất tiêu.

An An lúng túng nhìn mấy người đang thừ người đứng trước cửa nhìn bọn họ, sau đó khoát tay nói: “Mọi người thân mến, bà chị phải đi đòi lại mất mát, bà chị lát nữa sẽ quay trở lại.”

Thiếu chút nữa là cằm của Bình Tử rớt xuống. Mậu Ninh quay người đi vào phòng. Vẻ mặt của Mang Quả rất là cao hứng. Còn Lê Tử thì khẳng định là đang cười cô, nhất định là vậy.

Được rồi, không cần nhìn nữa. Chỉ là chuyện cô mặc quần lót màu hồng thôi mà, không có gì đáng để xem. Khi nào bà chị đây trở về, đảm bảo sẽ tiết lộ nội tình cho các người nghe.

Chui vào trong xe, lúc này An An mới đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Cười, cười đi.” Cho dù đã khoác áo khoác của đàn ông, nhưng thật sự bên dưới vẫn còn bị lộ đó.

“Về sau không cho mặc màu hồng.” Uông Thanh Mạch thuận miệng nói hoài một câu.

“Tại sao?”

“Tôi không thích.”

“Ai cần anh lo.”

Bàn tay to lớn của Uông Thanh Mạch xiết chặt eo của An An. Vì câu nói của An An mà bàn tay còn lại trườn lên đùi của cô. Vết chai trên bàn tay mang lại cảm giác kích thích mãnh liệt, khiến An An không thể không đầu hàng.

“Tôi nghe lời anh.”

Vốn tưởng rằng anh sẽ rút tay lại, nhưng người kia lại từng chút từng chút tiến vào sâu hơn bên trong bắp đùi của cô, mang theo ý vị quyến rũ khôn kể. Mà người đang giở trò kia thì lại ung dung tự tại.

Khoác áo xuống xe, An An lo lắng quay đầu lại nhìn, nhìn tới nhìn lui cũng thấy không sao.

Uông Thanh Mạch rất cao, áo choàng trên người An An đương nhiên là che lấp luôn cả cái mông của cô. Bàn tay anh to lớn, ôm xiết cái eo của cô, nữa ôm nữa đẩy đi vào biệt thự.

“Ngăn tủ trong phòng ngủ có quần áo, em đi thay đồ đi.” Uông Thanh Mạch không thèm nhìn cô lấy một cái, xoay người đi thẳng lên lầu.

An An bỏ mặc người đàn ông lạnh lùng, vứt áo choàng qua một bên, từ từ đứng lên, xoay người về phía cửa sổ thủy tinh ở lầu một, ẹo tới ẹo lui, xoay qua xoay lại…

Phải rồi, tuy là rách một đường hơi dài, màu hồng phấn dễ thương lại làm chói mắt đàn ông, nhưng bị người ta đối xử như vậy, không phải là sảng khoái quá sao.

Mặc cái váy bị toát một đường dài, lắc qua lắc lại cái mông nhỏ vểnh cao, An An lắc lư đi lên lầu.

An An ngồi ở trên giường trong phòng ngủ hét lớn: “Không có quần áo.”

Trong chốc lát, người đàn ông đẩy cửa vào: “Trong tủ treo quần áo. Tôi vừa mới nói với em.”

An An lườm mắt về hướng cửa, cảm thấy oán hận: “Bộ dạng dâm đãng của đàn ông trong truyền thuyết là như vậy sao?

Đầu tiên là cởi hết quần áo, sau đứng dậy đi tới tủ treo quần áo trong phòng ngủ, mở cửa ra, ‘wow’ một tiếng. Trong tủ toàn đồ quần áo của phụ nữ, rực rỡ muôn màu, treo đầy tủ.

An An cảm thấy sung sướng thỏa mãn, lấy hết những bộ đồ có màu sắc hợp với khẩu vị của mình, ném hết lên giường, lựa chọn kiểu dáng. Sau đó quyết định chọn một bộ đồ thoải mái màu gạo trắng.

Thu dọn lại đồ đạc rồi cô mở cửa đi ra ngoài. Vừa mới đi tới trước cửa phòng sách thì nghe được giọng nói lành lạnh của Uông Thanh Mạch truyền tới.

An An nữa muốn đi xuống, nữa muốn nán lại đặt tai lên cửa nghe lén.

Bỗng nhiên giọng nói của Uông Thanh Mạch dừng lại. Cô cũng không biết lý do vì sao, sau đó tính giật người lại thì cửa phòng được mở ra. Thế là cô bị người ta bắt gặp cô gần như trần truồng đang đứng nghe lén.

“Tôi chỉ là mới đi ngang qua mà thôi.” An An cười ha hả, nhìn ánh mắt không chút cảm xúc của Uông Thanh Mạch giải thích một cách ‘vô tội’.

“Vào trong.”

“Dạ, thủ trưởng!” An An nghiêm chỉnh chào ‘bộp’ một cái theo kiểu quân đội. “Thủ trưởng kêu em tới có gì chỉ bảo ạ?” An An đi theo sau Uông Thanh Mạch, sau đó rất biết điều đóng cửa lại.

“Trong thời gian này một chút tiến bộ cũng không có. Học cái gì không học, lại đi học người ta nghe lén. Nói đi, chuyện gì.” Uông Thanh Mạch nói xong thì xoay người lại, đối mặt với An An, ánh mắt vừa bén nhọn lại vừa nghiền ngẫm.

“Thủ trưởng, tôi muốn hỏi thăm một chuyện?”

“Nói.”

“Thủ Trưởng, một đống quần áo trong tủ của anh là để chuẩn bị cho bà xã của anh, hay là cho ‘vượt rào’ tiểu tứ, hay là cho tiểu tam bị ép buộc phải ẩn náo là tôi đây ạ?”

Khóe môi Uông Thanh Mạch hơi nhếch lên, ánh mắt sáng lên, cơ thể hơi nghiên về phía trước, vừa đúng chỗ che hết ánh sáng từ cửa sổ: “Vẫn còn ghen?”

Khuôn mặt của Uông Thanh Mạch ẩn hiện trong bóng râm, ngũ quan sáng sủa càng thêm nổi bật, giống như một bức tranh vẽ, vừa rõ nét vừa mờ ảo.

“Ách, cái này, tôi rất yêu ông xã của tôi.”

“Không cần giải thích. Tôi cũng rất yêu bà xã của tôi.”

“Trước kia anh chưa bao giờ nhắc qua.”

“Vẫn còn ghen.”

Giọng nói tràn đầy ý cười. Khóe môi An An giựt giựt, sửng sốt một lúc rồi mới khôi phục lại tinh thần. “Chuyện này không cần anh suy nghĩ nhiều. Nếu như anh chịu thả tôi ra, tôi càng cảm kích anh nhiều hơn.”

“Vẫn còn đang giận à?” Câu trả lời là một câu hỏi.

“Quên lâu rồi.”

“Có nhớ tôi không?”

Xong rồi! Rồi đời! Uông Thanh Mạch lại bắt đầu thay đổi chiến lược. Cái người này, tại sao có thể dùng vẻ mặt lạnh lùng như vậy để thốt lên một câu lưu manh như thế?

An An lui lại phía sau, muốn rút lui ra khỏi vòng vây của anh, thoát khỏi bờ vai rộng lớn kia. Một thân quân trang cao lớn toát ra một luồng hơi thở vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.

Trong nửa năm này, anh đều mang lại cho cô cảm giác bất ngờ, mới mẻ, kích thích, như chưa bao giờ thử nghiệm qua. Có lúc, cô không tự chủ được mà sa vào trong đó. (Lời editor: câu này giống như là ám chỉ cái gì với các nàng đó )

Phía sau lưng là ván cửa, người càng tới càng gần, An An vội vàng giơ hai tay ra ngăn lại, cười hắc hắc, không ngờ hai tay lại chạm vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.

Uông Thanh Mạch bật cười: “Chưa gì hết đã gấp rút như vậy.”

Cảm xúc lồng ngực rắn chắc ở trên tay, nhịp tim đập loạn đánh thẳng lên tận thần kinh của cô. Bởi vì lồng ngực phập phồng mang theo hơi thở quyến rũ, dính sát lên lòng bàn tay của cô khiến nó bắt đầu nóng lên, mà mặt của cô cũng không kìm chế được trở nên nóng hổi.

Một câu này của anh khiến An An tỉnh táo trở lại, lật đật rút tay về, đỏ mặt mắng: “Gấp rút em gái anh! Không biết xấu hổ.”

Đột nhiên cơ thể bị ôm lấy, kéo vào ngực của người đàn ông: “Nói, có nhớ tôi!”

“Nhớ em gái anh.”

“Đàn bà bên cạnh tôi chỉ có bà xã tôi thôi. Chẳng lẽ em nhớ cô ấy.”

“Chị đây không muốn chơi trò úp mở. Anh chính là con quỷ súc công*”

*quỷ súc công: kichiku tấn công, SM, hành hạ người khác để tìm niềm vui

“Tôi thích ‘công’ em”

“ ‘Công’ em gái anh.”

“Tôi chỉ có một đàn bà là bà xã thôi. Em nghĩ cũng đừng có nghĩ tranh giành với cô ấy.”

“Ai thèm! Anh yêu cô ta giống vậy thì trêu chọc tôi làm cái gì?” Giọng nói của An An tràn đầy mùi thuốc súng, thật sự là nổi khùng lên rồi.

“Coi kìa, vẫn là đang ghen.” Người đàn ông không giận cũng không cười, nhưng trong lời nói tràn đầy ý cười thú vị.

“Trời đất ơi, đánh chết tôi cho rồi.”

“Đừng kêu nữa, cái miệng nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở, rất là mê người.”

“Mê em gái anh...” An An có một câu nói nổi tiếng, cái từ ‘em gái anh’ này kể từ khi bắt đầu phổ biến cho tới nay, mỗi khi cô muốn chưởi tục thì chắc chắn sẽ dùng ‘em gái’. Phải rồi, dạo này, em gái nằm thẳng cẳng cũng bị trúng đạn nữa.

Chữ ‘em gái’ vừa ra khỏi miệng thì hơi thở bị đôi môi của Uông Thanh Mạch đè nén lại. Hơi thở bạc hà cường thế bao phủ cái miệng nhỏ nhắn của cô. Đầu lưỡi mút cắn môi của cô lúc nặng lúc nhẹ, từng ly từng chút trau chuốt.

An An trừng to cặp mắt, giống như không khí trong người bị hút hết đi, hơi thở cũng bắt đầu ngừng lại. Đôi tay bị ép buộc, vòng lên vai của Uông Thanh Mạch, thân thể bị đè ép trên tấm cửa.

Người đàn ông đang nhắm mắt lại, dụ dỗ cô với nụ hôn sâu đậm, nhìn rất quyến rũ. Đôi chân dài mạnh mẽ chen vào giữa hai chân của cô.

Cô không biết vì sao lần nào hôn nhau cũng có cảm giác như lần đầu. Có khi bá đạo, có khi say đắm, có khi thì mãnh liệt, có khi thì chiếm đoạt. Mỗi một lần, tim cô đều sẽ đập loạn như người thiếu nữ lần đầu được hôn, như nai con chạy loạn.

Lưỡi cô bị ép dây dưa cùng anh, thân thể bắt đầu mềm nhũn ra, không biết lúc nào, tay cô đã vòng lên cổ của anh, cơ thể bắt đầu có cảm giác khó chịu, muốn nhiều hơn nữa, dán chặt lên người của anh, muốn dấn thân mình hòa tan trong cơ thể của anh.

“Còn nói là không nhớ, đã mềm thành như vậy rồi.” Giọng nói trêu đùa của Uông Thanh Mạch thì thầm bên tai của An An.

“Mềm anh…” Chữ ‘em gái’ còn chưa nói ra cô đã suy nghĩ lại. Về sau phải tìm từ nào mới mẻ một chút để mắng người ta. Cứ em gái này em gái nọ hoài thật là chán chết.

“Anh mới mềm…”

“Tôi mềm hay không, không lẽ em không biết.”

An An cảm thấy rõ ràng cái vật nào đó cứng ngắc đang chọt lên bụng cô, bất đắc dĩ trợn mắt mắng: “Lưu manh!”

Đầu cô thì ra sức tựa lên vai của Uông Thanh Mạch, mà Uông Thanh Mạch thì ôm cô thật chặt. Dưới ánh trời chiều, bầu trời mờ nhạt, ánh sáng hoàng hôn, tâm tình hai người không giống nhau đồng thời mĩm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play