Một đám hủ nữ tập trung lại hàn thuyên chuyện ‘công’, trêu chọc chuyện ‘thủ’.
Hành hạ Chu Tiến bây giờ là một lạc thú lớn nhất trong đời của An An. Chu Tiến bị thảm tới mức nào? Phải rồi, một chữ ‘thảm’ cũng không đủ để diễn tả.
Quá trình chuyển 1 thành 0 thật là khó khăn lại rắc rối.
Mấy ngày trước, anh bị An An bán đứng, chủ động đưa đến tận cửa. Ai ngờ người đàn ông kia lại tự nhiên, tự nhiên, tự nhiên kéo tay kéo chân anh, còn muốn tiếp cận gần gũi một cách không bình thường.
Anh là đàn ông trai tráng, làm sao có thể nhịn nổi loại ‘đùa giỡn’ này.
Kinh khủng hơn nữa, tự nhiên An An lại hợp tác với người đàn ông chết tiệt đó một lần nữa, hôm nay lại lừa gạt anh. Mẹ nó, anh là một người đàn ông trong sạch, bị một người đàn ông vây hãm đòi hôn miệng, còn là hôn lưỡi. Con bà nó, cái giác kia thật là buồn nôn, có biết không hả?
An An lại cười hả hê nhìn cái mặt đen sì của Chu Tiến nháy mắt ra hiệu. Nụ cười kia thật quá xấu xa và bỉ ổi.
Cặp mắt Chu Tiến bốc lửa. An An lại giả đò sững sốt làm như không nhìn thấy, anh hoàn toàn phục cô. Cuối cùng trong cơn tức giận, anh hoàn toàn xa lánh mấy cô hủ nữ này mà tự đi tìm yên tĩnh.
Mậu Ninh có chút lo lắng chạy lại: “Đùa như vậy có ác lắm không, nếu như anh ta muốn trả thù thì sao?”
An An nhếch miệng ‘hừ’ một tiếng, nói: “Nếu thật là thẳng thì bẻ gì cũng bẻ không cong, nếu trong xương cốt đã cong thì coi như tiện thể hoàn thành tâm nguyện.” An An dừng lại, liếc nhìn Mậu Ninh một cái: “Đây là cái giá phải trả vì bán đứng tớ.”
Mậu Ninh bĩu môi: “Cái giá này quá đắc rồi.”
Uông Thanh Mạch tới lúc An An và Chu Tiến đang đấu mắt với nhau. Mày rậm lạnh lẽo giao chiến tiểu tiện nhân, người sau phóng hỏa tự thiêu.
Trời thì thật là nóng, Uông Thanh Mạch lại mang theo một luồng gió lạnh thổi tới hai người bọn họ. Gió vừa thổi qua, hai người vô cùng biết điều im lặng.
Chu Tiến xoay người lại: “Uông thủ trưởng, anh có cần giúp một tay không?”
Trong tay Uông Thanh Mạch cầm một xấp hồ sơ, đập ‘bộp’ một cái lên tay Chu Tiến: “Sang tên.”
“À, ý của anh là sang tên biệt thự này cho người kia bây giờ?”
Uông Thanh Mạch gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn An An tỉnh bơ nhàn rỗi bên cạnh: “Theo tôi ra ngoài.”
“Hả? Đồ tôm tép, khi không lại kêu tôi… tôi không đi.” An An có cảm giác, nếu như muốn đầu óc tỉnh táo để đối phó với một Uông Thanh Mạch ‘lạnh như băng nóng như lửa’, phương pháp duy nhất chính là tránh xa anh ta một chút.
Uông Thanh Mạch không nói gì, nhưng có vẻ khó chịu cau mày. Mậu Ninh ở bên cạnh đảo mắt một vòng, sau đó đẩy đẩy đằng sau lưng An An, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô một câu: “Nhanh lên một chút.”
An An nẩy người, quay đầu lại liếc nhìn Mậu Ninh: “Chết cậu! Cậu chờ đó cho tớ.”
Xong xuôi, từ nay về sau Mậu Ninh sẽ bắt đầu sống trong sự sợ hãi.
An An thay xong quần áo. Trước đó vài ngày, An An có mua một cái váy, phải nói là kiểu dáng loại váy này tương đối ngắn. Vừa đặt mông ngồi xuống trên người của người ta, cô có chút ngượng ngùng, chủ yếu là vì, cái váy thật sự là quá ngắn.
Tay của Uông Thanh Mạch lại đặt trên cặp đùi thon dài, rắn chắc của cô.
An An vô cùng khó chịu. Mỗi lần bị chiếm tiện nghi, người kia làm như là đây là chuyện hợp tình hợp lý, mà chưa từng nghĩ tới, rõ ràng cô là phụ nữ đàng hoàng, lại bị bắt biến thành cái loại phụ nữ phóng đãng kia.
“Uông Thanh Mạch, làm phiền anh bỏ bàn tay quý báo của anh ra. Bắp đùi trắng mềm của tôi đây không phải để cho anh chiếm tiện nghi một cách trắng trợn như vậy.” An An phát một cái lên tay anh, âm thanh quả thật không nhỏ. Cô vừa nói xong, Thiệu Dương ở đằng trước lạc tay lái, mém chút nữa là thắng xe lại.
Uông Thanh Mạch không để ý tới lời nói nặc mùi súng đạn của cô. Bàn tay thon dài mang theo ma lực từ từ du ngoạn trên bắp đùi của An An, thỉnh thoảng ngón tay vẽ vẽ vài vòng tròn. Thịt bắp đùi của An An bắt đầu căng cứng, tiếp theo cơ thể cũng bắt đầu đông lại.
Uông Thanh Mạch phà một hơi lên lỗ tai của cô, cùng lúc, giọng nói trêu cười vang lên: “Đừng khẩn trương như vậy. Tôi sẽ không làm gì em ngay tại đây đâu.”
Cái gì? Như thế này? Tại sao? Phải rồi, thực chất bên trong, Uông Thanh Mạch là loại đàn ông không an phận.
Phải nói là, nếu anh an phận thì làm sao có thể coi trọng một người phụ nữ phù phiếm như An An.
Trong lòng An An nhột nhạt ngứa ngáy, nhưng đành nghiến răng nghiến lợi câm hận, thọc cùi chỏ lên bộ ngực rắn chắc của Uông Thanh Mạch: “Chớ có chọc tôi. Đi đâu tôi cũng không sợ. Bây giờ anh có giỏi thì ném tôi qua Tây Tạng đi, tôi cũng không vì vậy mà khuất phục trước sự phóng túng của anh đâu. Ra oai đi.”
An An nói xong cực kỳ giận dữ. Người kia nghe xong tâm tình lại thoải mái, nở một nụ cười tươi.
“Quân khu Thành Đô cũng không phải là nơi thích hợp. Em ở nơi nào mà không giương oai.”
“Uông Thanh Mạch!” An An hét lên, hai tay siết chặt bàn tay của người đàn ông không an phận một giây cũng không thả lỏng.
Trong lúc giằng co, xe lại dừng trước cửa bệnh viện lần trước. An An gạt Uông Thanh Mạch sang một bên, quan sát từ trên xuống dưới: “Anh thật sự không có bệnh chứ hả? Ba lần bốn lượt tới bệnh viện.”
Uông Thanh mạch gật đầu: “Còn không nhẹ.”
“Mẹ nó, cái người ôn thần này, miếu nào mà dám thờ cúng anh hả!”
Uông Thanh Mạch mở cửa bước xuống xe, An An vẫn còn rúc ở bên trong, nghĩ rằng lần này cũng như lần trước. Ai ngờ Uông Thanh Mạch xoay người, túm cánh tay của cô, dùng sức kéo người bên trong ra ngoài.
“Con bà anh, Uông Thanh Mạch, anh muốn chết hả, anh có cần phải làm như vậy không hả” An An gào thét, chuyển người về phía cửa xe không ra một chút thể thống gì, chân thò ra ngoài cửa, đạp ‘loạn xạ’ lên người của Uông Thanh Mạch.
“Đi kiểm tra tổng quát, để xác nhận gene của chúng ta có thích hợp sinh em bé hay không.” Ít khi Uông Thanh Mạch có thể mở miệng giải thích một cách dài dòng như vậy, nhưng lời vừa nói ra thì An An đã xù lông lên.
“Sinh em gái anh! Anh nha, ai muốn sinh con với anh hả?” Cặp đùi xinh đẹp nhanh nhẹn của An An nhiệt tình chào hỏi lên bộ quân trang sạch sẽ của Uông Thanh Mạch. Cùng lúc đó, tay dài ra sức chống đỡ cơ thể của An An, nếu không thì trên người đã in đầy dấu chân rồi, còn phải nói.
“Sinh hay không, không phải do em.”
“Em gái anh! Cái người đàn ông cặn bã này, ai muốn sinh con với anh ahhhhh!” An An rống to. Người qua lại tò mò nhìn hai người, lại có chút khiếp sợ. Dù sao người đàn ông bên ngoài cửa xe có loại uy hiếp không phải tầm thường.
“La lối kiểu này còn ra thể thống gì nữa. Em không đàng hoàng, tôi giải quyết em ngay tại chỗ.”
Uông Thanh Mạch chau mày, giọng nói uy nghiêm không thể kháng cự. Nhưng mà con bà nó, vẻ mặt này, thái độ này, có khác gì bỉ ổi ngay từ khi còn nằm trong bụng mẹ không hả!
“Cái tên khốn kiếp này, cướp đoạt đàn bà đã có chồng, ép bức vợ người ta làm tiểu tam, thăng cấp lên làm Tống Tư Minh đi. Tôi không muốn sinh con với anh, tôi muốn sinh con với Nham Tử. Nham Tử cứu em với, vợ anh sắp bị người ta ép phải sinh còn nè… hu hu hu…” An An nói xong, nắm sấp ở trong xe khóc rống lên.
Uông Thanh Mạch bất đắc dĩ nhìn cô la lối om sòm ăn vạ, còn đứng tránh ra một bên, để cho cô mặc sức lăn lộn. Hai tay chống nạnh bật cười: “Không cần phải diễn giống như thật vậy.”
“Cút, em gái anh! Con mắt nào của anh thấy tôi đóng kịch hả? Tôi khóc là thật đó! Anh xem, mắt đều sưng lên hết rồi.” An An đứng lên, lòi đầu ra ngoài để người đàn ông kia nhìn thấy hốc mắt ửng hồng của mình.
Thật ra thì trước khi nói những lời này, An An biết rõ không phải là chuyện sinh con. Bộ sinh con dễ lắm sao. Còn nữa, nếu muốn sinh thì đi tìm vợ để mà sinh. Nhưng anh đã nói như vậy, An An cũng phải hùa theo. Nếu không thì không cần nói nhiều nha!
Hai người mỗi người một câu đối đáp, lần này An An thắng.
Một tay giữ cửa, một tay đút vào túi quần, Uông Thanh Mạch nói: “Một người bạn của em bị thương, có muốn đi thăm không?”
An An ngẩng đầu, Hai người ngươi tới ta đi mấy hiệp xuống, lần này An An thắng.
Uông thanh mạch một tay đắp cửa xe, một tay cắm túi quần: "Ngươi có một Lão Bằng Hữu bị bệnh, có muốn nhìn một chút hay không đi."
An An ngẩng đầu, trở mình nhìn anh có chút khó chịu hỏi: “ Ai vậy?”
"Dương Tử."
"Sắp chết chưa?"
"Sắp"
(Nặc Phong rống to: cái đồ không có lương tâm)ngươi giới cá tiểu không có lương tâm.
An An xem thường: mắc mớ gì tới cô.)
Chân Dương Tử bị treo ngược, cánh tay bị băng bó nằm ở trên giường.
An An vừa ngồi xuống đã trợn mắt: “Cái người to con lớn mật này, vì sao lại ra nông nổi này, không phải là chết rồi sao?(d*đ*L*Q*Đ)
“Em nha, miệng lưỡi ác độc, chừng nào em mới thay đổi tính tình vậy hả?”
“Anh không phải là ông xã của em, em dịu dàng với anh làm gì.”
“Nếu anh là ông xã của em…” Dương Tử còn nói chưa xong thì bị ánh mắt như phi đao của An An ném tới.
“Sao lại ra nông nổi này, bị đánh?” Quả thật phải nên tìm hiểu một chút. Uông Thanh Mạch chưa có nói nên cô hiếu kỳ muốn biết.
Dương Tử hít vào một hơi, không muốn nhắc tới chuyện anh bị thương. Chặc, cường tráng như anh, ai có thể đánh anh bị thương như vậy chứ.
“Anh đã thành như vậy, em không nói được cái gì dễ nghe một chút sao. Lúc trước đang huấn luyện, không cẩn thận nên bị thương thôi.”
“Người ta huấn luyện, còn anh thì lỡ ngồi trúng bãi mìn hả?”
Uông Thanh Mạch ở bên cạnh không biết làm gì hơn xen vào: “Khụ khụ,
Uông thanh mạch ở một bên bất đắc dĩ: "Khụ khụ, cảm thông cho binh lính bị thương.”
“Cảm thông? Lần đó tôi bị cảm, anh ta còn cười nhạo tôi kìa. Thù này tôi nhớ rõ! Tôi muốn chọc quê anh ta, khiến anh ta phải cảm thấy xấu hổ.”
Hai người đàn ông cùng nhau trầm lặng. Gây thù với đàn bà, đàn ông vĩnh viễn sẽ không phải là đối thủ.
Dương Tử kích động, thiếu chút nữa là nhỏ lệ. Rốt cuộc là phải tiễn lão Phật Tổ này đi cho rồi, anh có bao nhiêu nhang đèn cũng cúng không nổi. Nếu không thì lập tức sẽ bị cô chọc tức tới ói máu mà chết thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn là An An làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ vai của anh, quan tâm nói: “Ráng bình phục nhanh một chút. Nói trước cho em biết một tiếng, em lại tới nói chuyện cười cho anh nghe.”
Thiệu Dương lái xe tới biệt thự rồi bỏ đi liền. An An đi từ từ vào nhà.
Uông Thanh Mạch đi phía trước, An An theo sau. Mà lúc An An vừa đóng cửa lại, xoay người thì đã bị người đàn ông ôm vào trong ngực.
Một tay Uông Thanh Mạch ôm ngang hông của An An, một tay giữ chặt đầu của cô: “Cái miệng nhỏ này, xảo trá lại độc ác.”
“Anh muốn cái gì?” An An lui không được, tiến cũng không xong, bên trái có sói, bên phải có cọp, vênh váo tự đắc lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
“Em nói đi.”
“Không được hôn tôi.” Sớm cảnh cáo trước tương đối là sáng suốt. Nếu không, bị đánh lén trước khi nói thì rất là khó chịu.
Uông Thanh Mạch làm như ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu một cái.
“Vẻ mặt của em cho tôi biết là em đang có âm mưu.” An An thật không ngờ Uông Thanh Mạch lại có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, dù sao, cô cũng không đấu lại anh. Muốn chơi trò tâm lý, cô cũng sẽ chơi, bất quá là cô sẽ dùng phương pháp đơn giản nhất để cùng anh chiến đấu.
“Đúng rồi, đã lâu rồi không về. Em phải thường xuyên tới thu dọn nhà của tôi. Nhìn nè, toàn là bụi bậm. Tối nay vất vả em rồi.”
Trời ơi trời, có trò nào mới mẻ hơn không, dọn dẹp phòng, con bà nó, dọn dẹp em gái anh đó.
Được rồi, tuy rằng hành hạ thân thể cũng là hành hạ, dù sao cũng cũng tốt hơn là hành hạ tinh thần.
An An làm việc cực nhọc, Uông Thanh Mạch lên lầu.
Sau một tiếng đồng hồ, An An vẫn còn còng lưng ra làm công, Uông Thanh Mạch vẫn còn ở trên lầu
Một tiếng đồng hồ nữa, An An đói bụng tới nổi không thể cử động nữa rồi… Uông Thanh Mạch vẫn chưa chịu đi xuống.
Một lát sau nữa, trời đã tối, đèn đường đã lên, trong phòng tối om. An An nằm trong bóng tối, hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm cửa phòng: “Uông Thanh Mạch, tôi đói sắp chết rồi.”
Không có động tịnh. Một lúc sau nữa, An An cảm thấy nếu không tự lực cánh sinh thì cô sẽ chết vì đói.
Suy nghĩ không bằng hành động, An An cố sức bò dậy, mắt nhắm mắt mở từ từ bước về phía cửa phòng. Tay vừa mới chạm vào cánh cửa thì cửa phòng trên lầu bật mở. Uông Thanh Mạch đã thay một bộ quần áo ở nhà, toàn thân màu trắng, như một tiên nhân từ trên lầu đi xuống. Một tay An An đặt trên nắm cửa, mắt nhìn người đàn ông trên cầu thang.
"Chao ôi, Thần Tiên đẹp trai! Chẳng lẽ là tôi đang ở thiên đường!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT