Minh kính màu bạc mở ra, trong chớp mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, thời gian cùng năm tháng mịt mờ.
Rõ ràng chỉ là cái gương bình thường, bên trong lại có thể thấy rõ vài yêu hồn như khói sương đang bị trói buộc.
Cẩn thận phân biệt, Đông Hoa đế quân sẵng giọng lúc này thần sắc mới dần dần khôi phục ôn hòa.
Ba hồn bảy vía vẫn ở đây, nói như vậy, giao nhân kia chỉ là một phàm nhân như trước thôi. Mình lo lắng như vậy, có phải quá đa tâm rồi hay không?
"Đế quân ngài cũng thấy đấy, ba hồn bảy vía này giống như trước đều không có thiếu, ta dựa theo phân phó của ngài hết sức tận tâm trông coi, không dám có chút chậm trễ." Thanh âm Diêm quân vang lên, tuy rằng bất mãn với chất vấn của Đông Hoa đế quân, nhưng không dám trực tiếp đối đầu với hắn.
Xem ra quả thật là chính mình cảm ứng sai.
Thở phào nhẹ nhõm thật dài, Đông Hoa đế quân trầm giọng nói: "Là bản quân quá lo lắng, ngươi làm rất khá. Bản quân trở về sẽ để cho Lăng Ba tiên tử đến minh giới của ngươi chơi mấy ngày, cũng để nàng học chút ít có lợi để về làm việc tại tiên giới cho tốt hơn.”
"Tạ đế quân." Đã biết vì sao lại phải uất ức đồng ý với hắn, cũng chỉ vì có được mỹ nhân về. Nhưng thiên giới cùng minh giới từ trước tới nay như nước với lửa, mà Lăng Ba cũng không muốn phản bội thiên giới, cho nên, minh quân cũng chỉ biết làm tay sai chân chó không có tiền đồ mà thôi.
Hai ngón tay ghép lại thành một lưỡi dao, từ giữa trán của mình kéo ra một sợi tơ. Ngay lập tức sợi tơ bay về phía minh kính, hung hăng quấn ba hồn bảy vía rất chặt.
"Đi thôi." Cho dù lúc trước đã buộc thần trí của mình cùng ba hồn bảy vía vào một chỗ, nhưng vẫn không yên lòng, lại lấy tiếp một sợi tơ ý thức trói buộc thêm.
Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không hy vọng tự mình hủy nàng đi.
Mang vẻ mặt nghiêm túc và cung kính, Đông Hoa đế quân cùng Diêm Quân một trước một sau rời đi, minh kính cũng dần dần đóng lại.
Không ai chú ý tới, vốn là ba hồn bảy vía, nhưng trong đó có một hồn vía dần dần lu mờ, đến cuối cùng nhập vào một bóng dáng.
Giờ phút này trong minh kính, làm sao còn có ba hồn bảy vía? Như là chỉ có ba hồn sáu vía mà thôi.
Khuynh Lăng không nghĩ tới, đứa nhỏ mà mình mất bao nhiêu công sức cứu lên bờ, cuối cùng vẫn phải chết.
Chết ở trong lòng của nàng, trên khuôn mặt nho nho, thậm chí còn có vẻ khó có thể tin, giống như, hoàn toàn không thể nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Khuynh Lăng không biết đến tột cùng vì sao nó phải hãm hại chính mình như vậy, nhưng nàng cũng hiểu được, tính mạng trong tay này, có lẽ là bị người xúi giục, hoàn toàn mất đi.
Người còn sống, nếu ngay cả chính mình cũng không yêu quý sinh mệnh, như vậy, khi thực sự chết đi, cũng chỉ giống chuyện vặt mà thôi.
Ở đây tất cả mọi người đều đang chửi rủa. Ở đâu có sự đồng tình? Rõ ràng, đó là tư thái xem kịch vui.
Hôm nay, cái danh hào người phụ nữ ác độc quả nhiên đã chắc chắn rồi. Lúc trước cái gì xử án như thần, không sợ cường quyền, dũng cảm phá được vụ huyết án nổi tiếng, hết thảy đã biến mất không thấy. Phủ nha bởi vì án tử này đã tự mình phái nha dịch đến Khuynh phủ bắt người, mà Khuynh Đỉnh Thiên vị nhạc phụ của hoàng đế, lại còn khơi mào ra trò cái gì mà vương tử phạm pháp cũng giống nhân dân, giống như nàng bị người mang đi, để chứng tỏ hắn gương mẫu đến mức nào. Nếu không phải An Lịch Cảnh cản trở, chỉ sợ bản thân hắn cũng đã bị người mang đi hỏi tội bỏ tù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT