Đến khi Khuynh Lạc Nhạn lượn lờ rời đi, Khuynh Lăng mới dần dần hồi phục bộ dáng chết lặng.
Trên người Khuynh Lạc Nhạn đầy dấu hôn xanh tím, không một ai không trào
phúng Khuynh Lăng nàng, chính nàng đến tột cùng có bao nhiêu ngu ngốc
đây!.
Tuy nói có lẽ cũng không phải do Phong Đình Uyên gây nên, nhưng hai người này đã thành thân lâu ngày, hắn là một nam nhân tinh lực dồi
dào, làm sao có thể không động tâm đối với sự quyến rũ lớn mật của
Khuynh Lạc Nhạn? Nam nhân, cho dù trong lòng có một nữ nhân, cũng có thể không chút do dự ở trên giường cùng nữ nhân khác điên loan đảo phượng.
Đương kim gia chủ đệ nhất thế gia Vân Sơ công tử cùng danh kỹ tiếng tăm Cầm
Uyển Tâm không phải kiểu mẫu điển hình sao? Công tử Vân Sơ phong lưu là
khách quen của thanh lâu kỹ quán, gặp được Cầm Uyển Tâm liền hoàn toàn
mê đắm.
Nhưng mà, yêu oanh oanh liệt liệt sau đó lại đi tìm cái
chết thì tính là gì! Không phải chàng không cưới không phải chàng không
lấy chồng, nhưng kết quả là đâu? Càng không chiếm được mới càng cảm thấy trân quý. Mà khi thực chiếm được, lại cảm thấy nhàm chán . Vân sơ công
tử rốt cục cũng được như ý nguyện cưới Cầm Uyển Tâm về, nhưng mà sau
một tháng ngắn ngủn đã không hề lưu luyến Cầm Uyển Tâm như trước. Sau đó một lần nữa bắt đầu trao thân ở chốn phong trần, nghe nói hàng đêm cùng với nữ tử hoan ái, làm cho Cầm Uyển Tâm trong phủ cắt cổ tay tự sát.
*
Nam tử trên thế gian, đến tột cùng có bao nhiêu người có thể chống cự được dụ hoặc bên ngoài đây?
Sớm biết là như thế, hai con mắt này cứ như trước cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng thấy không rõ!.
Nay nàng đã nhìn thấy, lại thấy thứ cho nàng cảm thấy thương tổn, cảm nhận được cái gì gọi là thống khổ.
"Cha thật sự cấm túc ta ?" Quay đầu đối diện với Hoàn Ngọc vừa mới rửa mặt chải đầu cho mình,Khuynh Lăng chất vấn.
Khuynh Đỉnh Thiên đại thọ sáu mươi tuổi, nàng có mặt cũng được mà không có cũng không sao, căn bản là không thèm quan tâm.
Bởi vì nàng là Khuynh phủ tứ tiểu thư không được sủng ái, mà nàng, cũng vẫn nguyện ý làm tứ tiểu thư không được sủng ái.
Nhưng mà, nhìn thấy Khuynh Lạc Nhạn khiêu khích, vô luận là trong lời nói hay vẫn là trên quần áo ,đều làm nàng bị đè nén.
Khuynh Lạc Nhạn vẫn cho rằng nàng là một người mù như trước, quần áo cố ý ăn
mặc không đàng hoàng , nàng có thể cho rằng là nàng ta cố ý tiết lộ tân
hôn ngọt ngào đối với ngoại nhân, ngôn ngữ gian sắc bén, nàng cũng có
thể giải thích là nàng ta đối với người tứ muội này trước đây cùng phu
quân nàng từng có cảm tình sinh ra địch ý.
Nhưng mà một người
không nên ngay cả lễ nghi tối thiểu liêm sỉ cũng không bận tâm. Hướng
nàng đi là tiền sảnh, là nơi mở tiệc chiêu đãi quan lại cùng thương hộ
phú quý trong toàn Cẩm Mịch quốc .Nàng ta to gan ăn mặc như vậy, thực rõ ràng đã sớm vượt qua phạm vi một người hiền lương nữ tử nên có.
Dầu bôi tóc bị Khuynh Lăng đẩy ra, Hoàn Ngọc khẽ cắn môi không định nói
nhưng cuối cùng vẫn thành thật: "Lão gia đã sớm phân phó, không cho phép tứ tiểu thư ra Phi Cầm các nửa bước..." Mất mặt xấu hổ... Câu nói kế
tiếp, Hoàn Ngọc không dám tiếp tục nói, tránh làm nàng thương tâm.
Môi gợi lên một chút cười yếu ớt, Khuynh Lăng tùy ý để tóc dài buông ra ,
chống lại dung nhan trong gương đồng của mình: "Như vậy, ta tự nhiên nên đến tiền sảnh để cha vui mừng rồi! Bằng không, ta làm sao có thể làm nữ nhi tận hiếu đây?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT