Kết quả là vồ hụt hết mấy chỗ, Trần Bát Mẫn Ngôn cuối cùng cũng bắt được Trần Tế Nguyệt đang ở biệt viện Bồi Hồi, kéo hắn đi, mới kết thúc màn nguy hiểm Trần Thập Thất bị tiếp tục tra hỏi này.

Quả thế, hai người này không chỉ hợp, thậm chí phi thường chơi thân… Thảo nào tính khí “nhất quyết không tha” như nhau. Trần Thập Thất yên lặng nghĩ, đảo mắt vài vòng trên mặt Kim Câu, lại nhìn về phía Thiết Hoàn, liền bất động.

Nhu hòa ôn nhã, lại khiến Thiết Hoàn được lĩnh hội một phen kinh sợ như rơi vào hố sâu.

Vì sao vì sao vì sao?! Thiết Hoàn trong lòng rít gào. Loại việc báo tin này không phải đều là Kim Câu đi làm sao? Rõ ràng Thập Thất nương tử đang nghỉ ngơi không phải sao? Hai người họ cũng không ở trước mặt nàng a? Vì sao nương tử biết ngay là mình đi cáo trạng?!

Bạn nhỏ, miệng ngươi đang há ra kìa. Thập Thất nương tử không chỉ thấy cổ họng ngươi, mà cũng nhìn thấu lục phủ ngũ tạng ngươi rồi. Kim Câu đồng tình nhìn Thiết Hoàn run nhè nhẹ, rũ mắt đóng vai “khôn ngoan”. Ngốc! Thập Thất nương tử tối thiểu cũng là một nửa thiếu chủ. Ngươi biết sợ thiếu chủ lại không biết sợ Thập Thất nương tử? Đã bảo rồi, ta có giúp ngươi cũng vô dụng.

“Thiết Hoàn?” Trần Thập Thất hòa khí khẽ gọi một tiếng, lại làm cho đội trưởng Bộ khúc Bắc Trần với trị số vũ lực bứt phá này sợ run cả người.

Thực sự không phải cố ý a. Thiết Hoàn rất muốn khóc. Nàng đối với thân thủ của mình rất có tự tin, đã nắm chắc không bị bất luận kẻ nào phát hiện đi đi về về. Cho nên… nàng mới làm trái lời Thập Thất nương tử dặn, chạy đi mật báo.

Vì sao… Thập Thất nương tử “hòa khí” lại có cùng kiểu đáng sợ như thiếu chủ!?

“Cái, cái đó…” Thiết Hoàn căng da đầu nói, “Vì, bởi vì… Bởi vì tên phò mã hầu gia kia không phải thứ tốt! Thiếu chủ tốt hơn hắn nhiều!”

Lúc đó, bầu không khí thực sự rất quỷ dị a! Nàng và Kim Câu cùng nhau kéo tỳ nữ đã bị đánh bất tỉnh, khẩn trương hồi hộp canh chừng sau hàng rào hoa. Nhưng có loại cảm giác khủng bố: “Thập Thất nương tử nếu bị lừa đi mất thiếu chủ chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình”.

Vài câu đối thoại nhạt nhẽo chán ngắt, thực sự nghe không ra có vấn đề gì lớn. Thế nhưng hai Bộ khúc Bắc Trần đang rình nghe lén, đến cả trì độn nhất là Thiết Hoàn cũng đỏ cả mặt lên, đáy lòng vang lớn tiếng chuông cảnh báo.

Trần Thập Thất chớp chớp mắt, thế này hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng. Nàng tưởng rằng sẽ là Trần Tế Nguyệt thêm vào dặn dò phải giám thị nàng hoặc là vấn đề an nguy, kiểu nào cũng không ngờ sẽ là đáp án này.

“Ngươi có mối thù truyền kiếp với thiếu chủ?” Suy nghĩ một chút, Trần Thập Thất không đoán ra được gì, “Nếu không sao ngươi có thể đem thiếu chủ đại nhân so sánh với thứ kia, dùng cách đó vũ nhục hắn?”

… Hả? Cái gì là cái gì?

Trần Thập Thất ánh mắt chuyển hướng Kim Câu, khiến nàng ta âm thầm kêu khổ. Tại nàng! Cũng tại nàng! Sao cứ chần chừ, không mạnh mẽ ngăn cản… Kết quả còn không phải đã cháy lan qua tới rồi sao.

Kim Câu chỉ cúi đầu ngoan ngoãn nhìn sàn nhà, những lời đó thế nào cũng không thể đáp .

Trầm mặc một hồi, Trần Thập Thất bỏ qua, “Được rồi, lần sau thiếu chủ nhà ngươi đến, ta trực tiếp hỏi hắn.” Thiết Hoàn trả lời quá khó hiểu, cấp trên vẫn nên quan tâm thuộc hạ một chút. Vẫn là để cho Bắc Trần bọn họ tự mình giải quyết đi…

“Không!” trước khi Kim Câu kịp ngăn cản, Thiết Hoàn mặt mày trắng bệch đã kinh hô, không có một chữ nào trôi qua não đã thốt ra, “Thiếu chủ sẽ lột da sống chúng nô tỳ ngài ấy còn chưa biết ngài thích Thập Thất nương tử chúng nô tỳ cũng không dám nói cho ngài ấy biết thế nhưng không bảo vệ nương tử cho tốt tuyệt đối sẽ bị thiếu chủ chỉnh chết!” (nói một lèo a)

Xong!!!

Chân Kim Câu mềm nhũn, lảo đảo một chút mới đứng vững.

Chết chắc rồi!!!

Sắc mặt Thiết Hoàn trắng càng thảm hơn, bụm miệng. Lần này nhất định sẽ bị phái đi Miêu Cương chơi với lũ sâu mà nàng sợ nhất rồi.

Trần Tế Nguyệt còn trẻ như thế đã phong tiên (u não) rồi hả ?

Trần Thập Thất nghệt mặt nghĩ. Hồi thần lại nhìn Kim Câu và Thiết Hoàn đều vẻ mặt thảm đạm, mất hết hy vọng như sét đánh ngang đầu vậy, giương mắt nhìn ra ngoài, đám Bộ khúc nguyên bản đang ngó láo liên qua bên này đều nhao nhao giả vờ bận rộn…

Thật sự có chuyện này sao?

Dựa vào lưng ghế, nàng cẩn thận suy nghĩ, tìm thứ có khả năng phủ định nhận biết này. Nhưng nàng rất nhanh xuôi theo hồi ức, phát hiện… nàng không thể phủ định.

Đột nhiên, nàng ngồi thẳng người dậy. Kim Câu Thiết Hoàn khẩn trương nhìn nàng.

“Cũng sắp qua giờ cơm chiều rồi, nên ăn cơm thôi.” Trần Thập Thất nhã nhặ nói.

Thiết Hoàn thiếu chút nữa té nhào, vẫn là Kim Câu đỡ nàng một phen… Mặc dù tình hình của Kim Câu cũng không được tốt là bao.

Ở mặt ngoài thoạt nhìn, Trần Thập Thất dường như không có gì khác với mọi ngày, im lặng ăn cơm, yên lặng súc miệng rửa mặt, yên tĩnh ngồi trước hành lang ngắm trăng.

Trên thực tế nàng đang ngẩn người.

Quả nhiên chuyện càng không có kinh nghiệm chân tay càng dễ luống cuống. Trần Thập Thất nghĩ. Lại loại bỏ khả năng bởi vì bụng đói thiếu máu dẫn đến mạch suy nghĩ không được thông suốt. Nàng gần như xác định, Trần thiếu chủ Tế Nguyệt thực sự đã phát khờ rồi.

Lại nói cũng không tính là chuyện kỳ quái gì, thiếu chủ đại nhân đến cái tuổi này còn chưa thành thân, khó tránh có suy nghĩ “Quan thư”*.

(* bài thơ “Quan thư”:

Quan quan thư cưu

Tại hà chi châu

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu.)

Nhưng tại sao lại là mình?

Trần Thập Thất thực buồn bực khó hiểu. Đây hoàn toàn là phát khờ a. Giống như đường ca biểu ca của nàng thỉnh thoảng cũng sẽ phát khờ như vậy… Nhưng khi đó bọn họ chỉ là ở độ tuổi sơ mộ thiếu ngải (mới biết yêu), thiếu chủ đại nhân cũng đã hai mươi sáu rồi, bằng tuổi Hoài Chương huynh nữa chứ! Lớn như vậy còn phát khờ?

Nàng gãi gãi đầu, phát hiện chuyện này hoàn toàn vượt ngoài kinh nghiệm của mình, ngược lại không biết ứng đối thế nào.

Chung quy Trần Thập Thất là nữ nhi Nho Mặc Nam Trần, từ trong xương cốt là con cháu Mặc gia, bởi vì lễ giản mà càng thêm thận lễ. Nàng cũng không phải bị nhốt trong hậu trạch không được gặp ngoại nam, mấy năm nay dần dần lưu hành thiên kim khuê các, đường ca biểu ca lại còn có ca ca đồng môn, nhiều không đếm xuể.

Không đến mức bị nhốt đến phát hoảng, vừa thấy nam nhân liền xuân tâm đại phát, lập tức vứt bỏ lễ phòng và cha mẹ, trước hoa dưới trăng thề thốt đồng sinh đồng tử… làm thế đối với nàng mà nói thực sự là ngu đến mức vũ nhục trí thông minh của mình.

Nảy mầm tim đập gì gì đó, kỳ thực nghiên cứu sâu vào, bất quá chỉ là thế nhân đem “phát tình” (động dục), mỹ hóa thành “động tình” mà thôi. Nhưng cái này cũng không có gì không đúng, chúng sinh nhờ đó mà có thể sinh sôi nảy nở, đây là chuyện bình thường.

Chẳng qua là cho tới bây giờ nàng không ngờ chuyện này lại kéo tới trên người mình. Thành thử, có cảm giác hoang mang bối rối không biết làm thế nào.

Có thể trêu đùa Hải Ninh Hầu trên lòng bàn tay, dùng ác ý lớn nhất trêu chọc hắn, chỉnh cho hắn không biết đường đâu mà lần. Thế nhưng đối mặt với tình trạng ‘phát khờ’ của Trần Tế Nguyệt, nàng lại không biết phải làm sao.

Hai nam nhân này… Kỳ thực đều là phát tình đi?

Nhưng nàng cũng không bởi vậy mà ghét Trần Tế Nguyệt, có vẻ nhiều hơn là một loại phiền muộn… không giải thích được.

Nàng cũng không thích cái cảm giác rối nùi này.

Trần Thập Thất nhăn mày. Sự tình có chỗ nào không đúng.

*

Thật vất vả tống cổ được Trần Bát… điều hắn duy nhất hối hận chính là trước đó không lấy thuốc đau đầu Trần Thập Thất chế. Hắn thề, đời này không muốn qua lại với Trần Bát nữa.

Tên “bát ca” ồn ào chết người này.

Vừa tranh thủ được một lúc nhàn hạ, vốn muốn đi tiếp tục chất vấn giáo huấn Trần Thập Thất một phen, kết quả nhìn thấy gương mặt hốc hác nhu nhược của nàng, lập tức đổi giọng, “Thanh minh đạp thanh, muốn đi không?”

Trần Thập Thất chỉ nhìn hắn một lúc, đoạn gật gật đầu.

Nhưng vẫn có cái gì đó không được bình thường. Kim Câu Thiết Hoàn đều trốn tránh hắn… điều này không kỳ quái, hai nha đầu kia cũng có hơi sợ hắn. Nhưng đám Ngô Ưng lại né tránh ánh mắt của hắn, cái này rất quỷ dị.

Ngay cả ánh mắt Trần Thập Thất cũng có điểm mơ màng.

“…Cô lại gây rắc rối gì hả?” một đường quan sát, Trần Tế Nguyệt không nhịn được hỏi.

Trần Thập Thất đứng khựng lại, chống gậy trúc, vác ô nhìn Trần Tế Nguyệt. Hôm nay nàng ăn mặc rất mộc mạc, chỉ áo khoác màu đen đơn giản, váy dài tuyết trắng, ô cũng là một cây ô vẽ hoa hồng bằng mực đen, môi chỉ bôi một lớp son bóng không màu.

Lắc lắc guốc gỗ, nàng không trả lời, xoay người lộp cộp đi lên chừng mười bước, đột nhiên đi trở lại.

“Ta không gây rắc rối.” Nàng nói.

… Một câu nói cần thời gian lâu như thế suy nghĩ sao?! Dây thần kinh của cô có hơi quá dài rồi đó!

“Thiết Hoàn nói, huynh thích ta. Kim Câu không nói, nhưng nàng cũng có ý tương tự.” Trần Thập Thất điềm tĩnh mở miệng, lại là “nhất lôi tam hưởng”, trong nháy mắt oanh tạc ba con quỷ xui xẻo.

Nàng có chút mê hoặc và hiếu kỳ nhìn Trần Tế Nguyệt đang ngây ra như phỗng, “Thiếu chủ đại nhân, huynh nói thế nào?”

Mặt Trần Tế Nguyệt trong nháy mắt căng đỏ như muốn rỉ máu, bao gồm cả Kim Câu Thiết Hoàn cùng chư Bộ khúc đều không ngoại lệ xoạt cái trắng bệch mặt mày.

Không biết làm cách nào mới có thể tránh được vận mệnh bị thiếu chủ diệt khẩu đây!!! Chư Bộ khúc không hẹn mà cùng xoay trong đầu ý niệm tương đồng, chỉ cầu ông trời thương tình, có thể lấy thân báo đáp mà được miễn không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play