CHƯƠNG 38:

Tiểu Bảo không biết Diêm La vương có phát hiện là cậu đem Quỷ ca ca đi hay không. Xe ngựa vừa tiến vào Kiến Trữ trấn, Tiểu Bảo liền đội sa mạo. Ngồi ở trong xe, xốc lên mành xe nhìn bên ngoài, mắt Tiểu Bảo trừng thật to. Hơn bốn tháng không có xuất cốc, lần đầu tiên cảm thấy thôn trấn hảo náo nhiệt nha.

Có sẵn bạc, A Mao không cần lại tốn thời gian đi đổi, liền thẳng đến mấy *** quen biết. A Mao thường ôm Tiểu Bảo đi lại ở trong cốc, không cần thử, hắn cũng biết Tiểu Bảo mặc xiêm y cỡ thế nào. Chính là đã cuối năm, vài món xiêm y A Mao nhìn trúng trong *** đều không có sẵn, nếu hiện tại đặt hàng phải hai mươi ngày sau mới có thể lấy.

“Đại ca ca, không cần.” Tiểu Bảo theo Đại ca ca cùng vào *** giật nhẹ tay áo Đại ca ca, xiêm y của cậu đều còn có thể mặc ni, bạc còn lại có thể cho sư phó, Quỷ ca ca cùng Đại ca ca dùng.

A Mao cúi đầu nhìn nhìn xiêm y cũ nát của Tiểu Bảo, ở trên quầy viết: Ta hai mươi ngày sau tới lấy xiêm y.

Chưởng quầy lập tức cười nói: “Mười thân xiêm y, cộng thêm hai thất bố cùng tám cân bông, tính ngươi một lượng bạc được rồi. Không có hàng nên bốn thân xiêm y ngươi trước cọc mười tiền, hai mươi ngày sau tới nhận hàng.”

A Mao từ trong lòng lấy ra bạc thanh toán, bàn tay to chụp tới, liền đem những thứ vừa mua toàn bộ ôm ở trong lòng. Tiểu Bảo ở trong *** nhìn một vòng, trước theo Đại ca ca đi ra ngoài, sau khi Đại ca ca đem toàn bộ vật dụng bỏ vào xe ngựa, cậu ngửa đầu nói: “Đại ca ca, có thể cho ta một xâu tiền hay không?” A Mao đương nhiên sẽ không bao giờ không cho, lập tức cho Tiểu Bảo một xâu tiền. Tiểu Bảo lấy tiền lại vào trong ***.

A Mao ở cửa nhìn Tiểu Bảo lại mua một thanh bố cùng mấy thứ, trong lòng tuy rằng kỳ quái, nhưng sau khi Tiểu Bảo đi ra hắn cũng không hỏi Tiểu Bảo mua mấy thứ kia làm cái gì, Tiểu Bảo muốn mua vậy đương nhiên là thích .

Chạy xe ngựa ở trên đường dạo qua một vòng, A Mao liền mua xong toàn bộ thứ cần, đang lúc hắn do dự có nên tìm một chỗ mang Tiểu Bảo hảo hảo ăn một chút hay không, trong xe truyền ra thanh âm nhu nhuyễn: “Đại ca ca, mua rượu.”

A Mao quay đầu, xốc lên màn xe, tựa hồ thực kinh ngạc, Tiểu Bảo muốn uống rượu?

Tiểu Bảo cười ha hả nói: “Sư phó cùng, Đại ca ca, uống.”

A Mao nhếch miệng, buông màn xe vung roi vào mông ngựa, vui vẻ đi mua rượu, Tiểu Bảo nghĩ đến hắn ni.

Mua rượu, lại mua một con gà, Tiểu Bảo lại bảo Đại ca ca mua vài cái bánh bao, liền nói phải đi về . A Mao trong lòng cao hứng, cái gì đều nghe Tiểu Bảo , vừa ăn bánh bao vừa đuổi xe ngựa trở về. Trên bầu trời, mấy con chim theo bọn họ bay vòng, tiểu Bối chui ra ngoài xe hướng tới mấy con chim kia kêu to. A Mao ngẩng đầu nhìn nhìn, luôn cảm thấy mấy con chim này tựa hồ vẫn theo bọn họ, nhưng hắn lại cảm thấy chính mình đa tâm, chim sao lại theo người a?

Trên đường gặp được quầy bán thức ăn vặt , A Mao mua cho Tiểu Bảo mấy món, ngẫm lại vẫn là mau mau trở về đi thôi, cũng không tiếp tục trì hoãn, dưới chân A Mao sinh phong, quất ngựa trực tiếp chạy đi. Mấy con chim kia theo bọn họ vào cánh rừng, ở trước màn khói độc ngừng lại. Vừa tiến vào phạm vi Phàm cốc, tâm A Mao mới thả xuống dưới. Vẫn có thể nghe được chim chóc ở bên ngoài kêu, bước chân A Mao càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại.

“Đại ca ca?” Đã tháo xuống sa mạo, Tiểu Bảo nhô đầu ra.

A Mao xoay người, sờ sờ đầu Tiểu Bảo, kéo qua bàn tay nhỏ bé của nhóc viết chữ “Chờ”, rồi mới quay trở về.

Vừa đi ra, A Mao thấy mấy con chim kia còn chưa rời đi mà là đứng ở trên cây, vừa thấy hắn liền kêu lên. A Mao chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trên mặt đất nhặt vài hòn đá, đột nhiên, hắn mạnh đứng dậy, đá trong tay bay ra. Lũ chim một khắc trước còn đang hướng đến hắn kêu to ngay sau đó đã từ trên cây ngã xuống dưới, trước ngực tất cả đều là huyết.

Đi đến trước mặt mấy con chim chết kia, A Mao nhặt chúng lên nhìn kỹ, là chim bình thường, trên người không có chỗ nào khác thường, A Mao lúc này mới thả tâm. Từ trong lòng lấy ra bố khăn, đem toàn bộ lũ chim bao lên, A Mao muốn buổi tối làm canh điểu cho Tiểu Bảo uống. Nghĩ như vậy , miệng A Mao mở thật to, xách bao điểu đi trở về.

Tiểu Bảo không biết Đại ca ca đi làm cái gì , chỉ nhìn thấy sau khi Đại ca ca trở về thì luôn luôn cười, cậu cũng nở nụ cười theo. Lấy qua một bao đường đậu Đại ca ca mua cho, Tiểu Bảo lấy ra một viên, ở trước thảm cỏ ngồi xuống, giật nhẹ áo Đại ca ca. A Mao quay đầu, một cái tay nhỏ bé vươn đến bên miệng của hắn.

Theo bản năng há mồm, đường đậu theo đó uy tiến vào, ánh mắt A Mao nháy mắt mị thành hai cái khe, miệng càng kéo cong. Luyến tiếc ăn, cẩn thận mà ngậm, A Mao nhanh hơn cước bộ, phải nhanh chút trở về hầm canh điểu cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bối không ăn kẹo, nó ngồi ở đỉnh xe nhìn bố bao lúc ẩn lúc hiện kia, sắc mặt thả lỏng rất nhiều. Tiến vào bên trong xe lôi ra trái cây bản thân thích ăn, tiểu Bối lại đi đi ra ngồi ở đỉnh xe nó thích nhất, ngẩng đầu nhìn trời, không có điểu theo bọn họ .

Sau khi A Mao mang Tiểu Bảo tiến vào Phàm cốc không lâu, bảy tám người đã đi tới Kiến Trữ trấn. Phát hiện người đã mất, một người vỗ vỗ Hải đông thanh đứng ở đầu vai gã, Hải đông thanh kêu một tiếng bay lên, đảo mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi. Những người đó phân công nhau hành động, bất động thanh sắc hỏi thăm tung tích Tiểu Bảo. Nửa canh giờ sau, vài người này tụ tập ở trong một cái ngõ nhỏ, một người trong đó hồi bẩm: “Lâm Tử Ngạn đi qua bố y ***, bên người nó có một mao nhân. Chưởng quầy bố y *** nói mao nhân kia ở trong sơn cốc, đại khái hai tháng mới xuất cốc một chuyến. Bất quá mao nhân kia vừa mới đặt mấy thân xiêm y, hai mươi ngày sau sẽ đến nhận.”

Lại một người nói: “Lương *** lão bản thấy được mặt Lâm Tử Ngạn, trên nửa khuôn mặt có hắc ban, hẳn là nó. Lương *** lão bản nghe được nó kêu mao nhân kia là Đại ca ca.”

“Mao nhân kia lai lịch ra sao?” Người cầm đầu hỏi.

Mấy người khác lắc đầu, nói: “Bọn họ chỉ biết mao nhân kia ở trong sơn cốc, nhưng sơn cốc thực tà môn, nơi nơi đều là sương mù dày đặc, hơn nữa sương mù có độc, người đi vào không có một kẻ sống đi ra .”

Kẻ cầm đầu nghĩ nghĩ nói: “Ta sẽ đem việc này bẩm báo trang chủ, chúng ta ở trong này thủ, nhớ không cần đả thảo kinh xà, chỉ cần xác định nó ở Kiến Trữ trấn, chúng ta còn có biện pháp bắt lấy nó. Ngươi đi thu mua bố *** lão bản, nếu mao nhân và Lâm Tử Ngạn lại đến, làm cho hắn bám trụ bọn họ.”

“Hiểu được.”

“Chuyện này trang chủ phân phó ta không thể tiết lộ cho người của Lâm phủ, các ngươi cẩn thận làm việc, hết thảy chờ ý tứ trang chủ.”

“Vâng!”

……….

“Ha ha, ha ha ha, chỉ có tiểu đồ nhi A Bảo của ta là hiểu chuyện.” Mân một ngụm rượu ngon, Phàm Cốt vui vẻ a. Tiểu Bảo vừa ngoan lại thông minh, như thế nào giống như bổn đồ đệ A Mao kia, hắn nếu không nói, căn bản không nhớ nổi mua cho sư phó này một ngụm rượu.

Được sư phó khen , mặt Tiểu Bảo đỏ bừng, lắc lắc đầu. Đem gà thơm ngào ngạt xé thành từng mảnh từng mảnh , Tiểu Bảo đem chỗ thịt phần ức nộn nhất cùng chân gà ra. Thịt ức cho sư phó, chân gà Đại ca ca một cái, Quỷ ca ca một cái. Phân xong rồi, Tiểu Bảo cầm lấy cánh gà, miệng nhỏ cắn một cái.

“Ai, A Bảo sao lại đem đồ ngon cho sư phó cùng ca ca ?” Mấy sợi bạch mi của Phàm Cốt dựng thẳng, đem cánh gà trong tay Tiểu Bảo đoạt lại, gắp lên một khối thịt ức phóng tới trong bát Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo cười ha hả đem cánh gà lấy lại, đem thịt ức thả lại cho sư phó. Một bàn tay to đầy mao vươn lại đây, đưa chân gà chưa cắn một ngụm bỏ vào trong bát Tiểu Bảo. Tiểu Bảo lại cười ha hả đem chân gà thả lại cho Đại ca ca, nhu nhuyễn nói: “Cánh, thơm.” Nói xong, còn mỹ mãn mà hấp hấp.

Phàm Cốt đầy mũi chua xót, thô thanh nói: “Hừ hừ, nguyên lai A Bảo là đem đồ ăn ngon nhất lưu cho chính mình a, sư phó mặc kệ, sư phó muốn ăn cánh gà.”

“Ha ha.” Tiểu Bảo bưng lên cánh gà, chân gà, cổ gà cùng một phần thịt ức trong bát của mình né tránh, lắc đầu, “Ta ăn, ta ăn.” Dứt lời lại cầm lấy bát thịt cho Quỷ ca ca, đứng dậy chạy ra.

A Mao muốn chạy theo, Phàm Cốt ngăn lại hắn nói: “Ăn đi, đây là tâm ý của A Bảo, ăn nó mới có thể cao hứng. Ăn xong rồi ngươi đi hầm canh nóng cho Tiểu Bảo, phóng thêm mấy căn đông trùng hạ thảo.”

A Mao gật gật đầu, há miệng ăn chân gà.

Trong mộc ốc của Nhiếp Chính, Tiểu Bảo đang uy Quỷ ca ca ăn gà. Không cho  tay Quỷ ca ca bị ô uế, Tiểu Bảo đem thịt trên chân gà kéo xuống đến uy Quỷ ca ca, tiếp đó liếm liếm ngón tay dính đầy mỡ, thơm quá thơm quá.

Ăn hai ngụm, Nhiếp Chính tránh đi thịt uy đến bên miệng, nói: “Bảo, ngươi ăn.” Tiểu Bảo nhất định là đem thứ tốt nhất lưu cho bọn hắn .

“Có, có.” Mỗ Tiểu Bảo ở thời điểm nào cũng là thực tuyệt cường , nhất là loại thời điểm này. Nhiếp Chính lui không được đành cười há miệng, cắn xuống miếng thịt do ngón tay tinh tế uy vào, bất quá ngay cả đầu ngón tay cũng cùng nhau cắn .

“Ha ha, Quỷ ca ca.” Tiểu Bảo rút tay, nhưng Quỷ ca ca lại cắn chặt.

Nhẹ nhàng ở trên đầu ngón tay Tiểu Bảo cắn cắn, Nhiếp Chính mới buông ra, chọc Tiểu Bảo nở nụ cười.

Lại kéo xuống một khối, Tiểu Bảo do dự uy đến bên miệng Quỷ ca ca, a, ngón tay lại bị cắn .

“Ha ha, Quỷ ca ca…” Không chỉ có bị cắn, còn bị liếm, Tiểu Bảo ngứa mà cười to.

Thích nghe tiếng cười trẻ con của Tiểu Bảo, thanh thúy câu nhân. Nhiếp Chính ăn phát nghiện, không để Tiểu Bảo rời đi. Ngón tay dính mỡ gà thơm thơm, so với thịt gà còn thơm hơn ni. (= =||||)

“Ha ha ha…” Tiếng cười của Tiểu Bảo rơi vào mộc ốc cách vách, Phàm Cốt cùng A Mao đều lại đây xem, nhìn thấy Nhiếp Chính đang đùa Tiểu Bảo, hai người bọn họ cũng cười .

Đột nhiên, tiếng cười im bặt, Tiểu Bảo thét lớn một tiếng bắt đầu co người lại. Nhận thấy được Tiểu Bảo khác thường, Nhiếp Chính lập tức buông miệng, Phàm Cốt cùng A Mao vọt lại đây.

“A Bảo ( Bảo )? !”

“Ngô…” Nửa khuôn mặt Tiểu Bảo trắng bệch, “Đau…”

Ba người sửng sốt, Tiểu Bảo lại phát bệnh ? Này còn chưa tới đầu tháng a!

A Mao lập tức ôm lấy Tiểu Bảo chạy ra khỏi mộc ốc, Phàm Cốt vội vàng hướng Nhiếp Chính nói một câu “Tiểu Bảo lại phát bệnh ” liền xông ra ngoài. Nhiếp Chính hai tay bám trên giường, lòng nóng như lửa đốt, lúc này sao lại nhanh như thế! Rất nhanh, Nhiếp Chính liền ẩn ẩn nghe được tiếng khóc của Tiểu Bảo. Hắn xốc lên chăn, sờ soạng đến bên giường, đem chân chuyển xuống dưới, tiếp đó chống đỡ lên cái bàn đầu giường chậm rãi đứng lên.

“Bính!”

Hai chân vô lực, Nhiếp Chính té ngã trên đất. Cắn răng, không quản cơn đau trên người, hắn quỳ rạp trên mặt đất, chậm rãi hướng ra phía ngoài mà lê, trong lòng kêu: “Bảo… Bảo…”

Một người xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Nhiếp Chính na trên mặt đất, hắn vài bước đi qua đem Nhiếp Chính dìu lên.

“A Mao, phiền toái ngươi, mang ta đi xem Tiểu Bảo, ta lo lắng, lo lắng.” Nhiếp Chính gắt gao bắt lấy áo A Mao cầu xin hắn.

A Mao khom người cõng lấy Nhiếp Chính, trong mắt mang lệ nhanh chóng rời đi. Vừa mới rồi sư phó nói Tiểu Bảo “Bệnh” nặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play