Vài ngày sau, Giản Thư Hòa cùng Đảm Nhiệm Khải cùng nhau đến khách sạn dự họp thảo luận về phương án đầu tư. Hội nghị kết thúc, hai người đi từ thang cuốn xuống bách hoá, đột nhiên Giản Thư Hòa thoáng liếc nhìn thấy 1 người rất quen từ trong đám đông đó. Hắn nheo mắt lại đằng đó là 1 đôi nam nữ đang nói chuyện rất vui vẻ, thấy Tô Nhã an đứng ở trước quầy hàng chuyên váy đầm, đang khoa tay, múa chân tay cầm 1 bộ đầm bằng chiffon và 1 chiếc khăn lụa khoác mỏng mỉm cười với 1 nam nhân khác.
“Cái này như thế nào? Phối hợp với khăn lụa rất thích hợp với bạn gái anh.” Tô Nhã An vừa này nhìn được ảnh chụp từ di động của Lâm Đăng Hàn cảm thấy bộ váy này rất hợp với vóc dáng nhẹ nhàng của cô ấy, nghe nói cô ấy là giáo viên dạy nhạc .
“Cũng có thể tôi đối với mấy cái này không biết tôi chỉ thấy cô ấy mặc gì cũng đẹp.”
“Ai da lời khen này nói với ta tác dụng gì, nên nói với cô ấy, như vậy cô ấy sẽ rất vui”, Nàng cười đẩy đẩy hắn, không nghĩ tới bác sĩ Lâm này thật chất phác, thành thật biết khen nhưng khen không đúng thời điểm.
Lâm Đăng Hàn xấu hổ gãi gãi đầu, lặng lẽ ghi nhớ, quyết định khi gặp bạn gái cầu hòa nhất định phải bổ sung những lời này.
Tô Nhã An đem hắn kéo vào bên trong, tiếp tục chọn y phục khác, hai người vừa nói vừa cười, không biết một màn này làm nam nhân ở xa kia thấy là 1 cơn giận dữ, hai mắt đỏ lên.
Giản Thư Hòa không thể nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng thấy lão bà của mình đối với nam nhân khác cười không ngừng, thỉnh thoảng rúc vào nam nhân bên cạnh, giống như thân mật……
Đương nhiên, này đa số là xuất phát từ thành kiến chủ quan của Giản Thư Hòa đang ghen tỵ, nhưng mặc kệ như thế không cần biết sự thật là gì chỉ thấy họ đi mua sắm rất vui vẻ, cười nhẹ nhàng thoải mái như vậy…Hắn tức giận chỉ muốn xông tới …
“bắt gian tại trận.” Đảm Nhiệm Khải ngôn từ sắc bén, nhìn theo hướng hắn nói.
Giản Thư Hòa lạnh lung quay mặt về, muốn xé mồm thằng bạn này quá !
“Chỉ là nhắc nhở ngươi thôi.” Đảm Nhiệm Khải nhìn bạn mình, nên áp chế cam xúc ở nơi công cộng này ngày mai sẽ bị lên báo thì không hay.
Giản Thư Hòa lại nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, hắn quản chế tâm tình…Sau đó đi về công ty, như 1 cơn bão làm nhân viên công ty sợ hãi chạy nhanh khỏi phạm vi đề phòng có tố lốc.
Bảy giờ rưỡi tối, Tô Nhã An cùng Lâm Đăng Hàn sau khi dung bữa tối xong, anh ta đưa Nhã An về nhà. Nàng vào cửa chính bật đèn liền chứng kiến Giản Thư Hòa đứng ở trước mắt làm hoảng hết hồn.
“Anh đi mà sao không có tiếng động vậy, cũng không bật đèn ?……” Nàng vỗ vỗ ngực đi vòng qua hắn vào phòng khách.
Hắn sau đó đuổi kịp sắc mặt hết sức khó coi.
“Hôm nay người đi cùng cô ở bách hoá là ai vậy ?”
“Làm sao anh biết chúng tôi đi dạo ở bách hóa ?” Nàng kỳ quái quay đầu lại
Chúng tôi ?! Giản Thư Hòa kìm nén nửa ngày tức giận suýt nữa nổ tung.
“Trả lời vấn đề của tôi.”
Hắn như con báo tiến tới gần âm lượng không lớn, nhưng khẩu khí rất kém cỏi.
“Anh cũng không trả lời vấn đề của em” Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề sợ hãi, cãi lại.
Hắn có chút giật mình thái độ của khác thường cường hãn, nhưng bây giờ không tâm tư cùng nàng so đo.
“Tôi ở lầu trên họp, đi xuống thấy cô và anh ta đang ở cạnh nhau.” Hắn vội vã nói, nghĩ đến màn kia liền nghiến răng nghiến lợi.
“Anh ta là bác sĩ chữa chân khi ta bị tại nạn”
“Cô cùng bác sĩ quen nhau vậy sao giao tình tốt đến mức cùng đi dạo phố?”
“Bởi vì về sau chúng ta trở thành bằng hữu, chẳng lẽ em không thể cùng bằng hữu đi dạo phố mua đồ sao?”
“Cùng một đại nam nhân đi dạo cửa hàng quần áo của phụ nữ ư?” Hắn không tin. Mặc dù trên tay nàng chỉ lấy ví da không thấy kia nam nhân tặng gì đó nhưng bọn họ “anh anh em em” hình ảnh tận mắt hắn thấy, ý nghĩ đó giằng co hắn vài giờ, làm cho hắn sắp phát điên!
“Đó là bởi vì hắn muốn mua lquà cho bạn gái hắn, nhờ em chọn giùm cho” Từ khi nào hắn lại quan tâm đến nàng vậy, hỏi cung mình như phạm nhân. Tô Nhã An cây ngay không sợ chết đứng, nhưng hắn thấy tức, nàng hình như không nhẹ nhàng như trước, lại xme nhẹ hắn, thái độ hững hờ hắn thấy mình bất công, nghi kỵ…( ghen quá anh à) Hắn giận dữ nắm lên tay của nàng, nghiêm nghị chất vấn:
“Cô là vì có đàn ông khác nam muốn ly hôn với tôi phải không ?”
Nàng ngốc rồi, ý nghĩ hắn lại nghĩ nàng như vậy, thật chua xót mà
“Giản Thư Hòa, em trong lòng anh…… thật sự hạ tiện như vậy sao ?” Nàng hốc mắt rưng rưng, không nghĩ tới chính mình đã hơn một năm trả giá cho cuộc hôn nhân này giờ thấy không đáng giá. Thì ra là trong mắt hắn, nàng không chỉ kẻ mưu mô, nói dối mà còn là nữ nhân ngoại tình hay sao ? Nam nhân này, thực sự luôn gây tổn thương nàng mà, vô luận nàng né tránh đều chạy không khỏi công kích của hắn
“Anh không có nói như vậy.” Hắn hoảng hốt nhìn chằm chằm mắt nàng đẫm lệ, hối hận lời nói của mình.
Hắn bình thường không hành động theo cảm tình, gần đây lại càng lúc càng khó khống chế tâm tình của mình, cuối cùng đối mặt nàng liên tiếp mất khống chế, không phải là hờn dỗi chính là xúc động vừa nghĩ tới nàng khả năng vì nam nhân khác muốn rời đi, còn luôn miệng nói là vì tốt cho hắn, hắn liền phẫn nộ mất lý trí, ghen ghét dữ dội …
Ghen!
Thẳng đến lúc này, Giản Thư Hòa mới giật mình hoá ra là mình đang ghen sao ? Hắn đang ghen với nam nhân được nàng cười nói vui vẻ, sợ nam nahan kia lấy mắt trái tim của cô ấy, thay thế hắn ư ? ….. Giản Thư Hòa ngạc nhiên buông tay, không hiểu chính mình rõ ràng đã cực lực tránh vì sao lại yêu nữ nhân này, biết rõ cô ta làm tổn thương tình yêu của hắn.. tại sao ???
“Anh nói em hạ tiện cũng được, chỉ cần anh đồng ý ký tên ly hôn thì không sao cả !” Nàng xóa đi những giọt nước mắt kia, cưỡng chế ngực đau nhói chỉ muốn mau chóng kết thúc tất cả.
“Tôi tại sao phải ký tên?” Nét mặt nàng kiên quyết, giống như đổ them dầu vào lửa, khiến tâm tình hắn dậy sóng.
“Đây không phải là hôn nhân như cô mong đó ư ? Nếu đã mất công như vậy để có được thì nên giữ lại nó chứ !”
“Hành hạ tôi anh thấy thật sự vui vẻ ư?” Nàng không giãy giụa, vẻ mặt trấn định hỏi hắn.
Giản Thư Hòa á khẩu không trả lời được, bởi vì hắn tâm cũng đang xoắn theo không thua gì đau thương trong mắt nàng cả. Quá khứ một năm nay, hắn đã từng nhiều lần tự hỏi mình. Tháy cô ta bám trụ cuộc hôn nhân u ám này trả cái giá do mình gây ra, hắn phải vui chứ ? sao lòng hắn lại đau đớn và trống rỗng như vậy…
“Trong mắt của em, anh không chỉ là tại hành hạ em, mà còn hành hạ chính bản thân mình.” Nàng một câu nói toạc ra điều hắn không muốn thừa nhận, cho nên mới hi vọng hai người thoát khỏi tình cảnh này.
“Câm miệng.” Hắn bắt lấy bả vai của nàng kích động cảnh cáo, muón phủ nhận nhưng điều nàng nói là đúng.
“Kỳ thật một năm qua anh cũng không vui vẻ gì, cho nên chúng ta chia tay đi cả 2 đều tốt ! ”
“Tôi nói cô câm miệng lại !” Hắn muốn che lên đôi môi đnags ghét của nàng, dung sức hôn cực mạnh. Nàng muốn thoát khỏi hơi thở của hắn, hắn lịa càng điên cuồng áp chế các giác quan của nàng, đè nàng lên ghế phải khuất phục trước bản năng nguyên thuỷ này. Hắn c
uồng dã tiến quân thần tốc, chiếm lấy bờ môi đỏ mọng, hơi thở ngọt ngào của nàng, lưỡi càng chống cự thì hắn càng phấn khích, toàn bộ dục vọng bừng nóng, hắn và nàng rơi vào lạc mộng…. Hắn bàn tay xuống phía dưới, vội vàng kéo áo sơ mi của nàng đụng chạm vào da thịt……Hơi lạnh thổi vào làm Tô Nhã An mới thanh tỉnh một chút, nhớ lại chính mình phải phản kháng, cần phải phản kháng — nàng đẩy hắn ra, túm lại tà áo ngăn cản ý đồ của hắn, lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Hắn thế nhưng cúi đầu xuống, khẽ cắn mu bàn tay nàng, lưỡi nóng ướt theo mơn trớn một loại khiêu khích, dẫn dụ…… Nàng đã bị dẫn dụ, thôn tính.
Hắn xâm lược giống như là hấp dẫn câu dẫn nàng hắn lại đoạt lại quyền chủ động, nhẹ nhàng rời 2 tay nàng ngăn trở, vuốt ve thân thể kiều ngọc kia, chơi đùa làn da non mềm, tại nơi nhạy cảm dùng kỹ xảo… Vốn là tức giận trừng trị Giản Thư Hòa lại bị nàng thân thể kiều mỵ hấp dẫn, kìm lông không được phóng nhẹ đụng vào huyệt đạo của nàng, trong lòng có thêm tình cảm nữa khiến cho mỗi cái hôn của hắn thăm dò đều trộn lẫn vào giọt trìu mến ôn nhu trêu chọc nàng, hưởng thụ hương thơm thanh nhã trên người nàng bị mê muội.
“Ngô……” Tô Nhã An nhẹ lắc lắc thân thể đang nóng lên, không phải là hoàn toàn mất lý trí nhưng mà không cách nào ngăn cản sự khiêu khích mãnh liệt của hắn, trong long biết là không thể nhưng cơ thể lại trầm luân điện giật sung sướng kẽ run. Khi hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo của nàng, nụ hôn nhẹn mơn theo thân thể, tay trêu đùa chỗ mật cảnh, hơi thở hắn làm nàng choáng váng, bị nhón tay hắn đùa giỡn ướt át… Nàng thật hận hận chính mình vô tâm, bị hắn câu dẫn dễ dàng biết rõ hắn không thương mình, nàng lại vẫn động tình, toàn thân nóng bừng giống như đánh trống reo hò. Muốn chạy trốn khỏi mĩ lực của hắn nhưng động tác “đanh đá” của nàng chỉ khiến cho hắn càng phấn khích. Hắn khát vọng, khát vọng mãnh liệt ấm áp này với nàng vừa hận vừa yêu…
Hắn yêu nàng, hắn thế nhưng nàng!
Giản Thư Hòa cúi người mút hôn da thịt hoàn mỹ đó, in dấu ấn của hắn, than thể yêu kiều, hơi thở ngọt ngào làm cho hắn giống như trúng khó có thể tự kềm chế vì nàng điên cuồng.
“Làm như vậy anh sẽ hối hận” Hắn chính miệng đã từng nói qua là không phải không ?
Tô Nhã An giãy giụa giữa hai chân, lí trí muốn rời khỏi hắn, khuyên hắn tỉnh táo một chút, cũng làm cho nàng có cơ hội thanh tỉnh một chút.
“Anh vĩnh viễn sẽ không hối hận……” Hắn cong chân của nàng lên, ngang nhiên thẳng tiến cùng nàng hợp lại làm một. Trong lòng hắn xuất xứ từ mâu thuẫn thống khổ cũng không biến mất, nhưng lúc này lại càng không muốn buông ra nữ nhân này, thắm thiết thống hận nàng muốn rời hắn đi.
“Anh — không sợ em mang thai ?” Nàng cắn răng hỏi hắn
“Có liền sinh hạ.” Lúc này hắn thế nhưng không có một chút cảm giác bài xích, chỉ muốn đem chính mình một lần lại một lần vùi vào trong người nàng chiếm hữu nữ nhân này hết thảy. Nàng đừng mơ tưởng rời đi hắn vĩnh viễn sẽ không chấp thuận nàng trốn tránh, nàng hết thảy đều thuộc về hắn……
“Không……” Nàng hàm hồ thét, nghĩ kháng cự hắn, xem nhẹ bụng dưới vọt bay lên vui thích không muốn bị dục vọng khống chế. Nàng không cần phải lại thương hắn, nhất định phải rời đi người nam nhân này hoàn toàn chặt đứt tình cảm trong nội tâm với hắn.
“A –”
Hắn tà ác gia tốc cơ hồ đem nàng lắc lư đầu váng mắt hoa, không bao lâu lại thay đổi tư thế, từ phía sau lưng càng thâm nhập chiếm hữu nàng, lần nữa biến hóa kích thích nàng, tay miệng cùng sử dụng trêu chọc đắc ý loạn, nghiền nát sự cự tuyệt khẩn trương vì xuân tình nhộn nhạo mất hồn.
“Không…… Không được……”
“Không được rời anh đi.” Hắn không để ý tới nàng cầu xin, cố ý dây dưa thân thể của nàng cướp đoạt tâm hồn của nàng, đem nàng từng lần một lên đỉnh.
Cả buổi tối, miệng nàng cứng rắn lần thứ nhất hắn yêu nàng một hồi, nhắc nở nàng khắc sâu trí nhớ sự hiện hữu của hắn cho đến khi không còn khí lực nói chuyện, đổ mồ hôi đầm đìa xụi lơ trong ngực hắn, buồn ngủ lại bị hắn ôm trở về phòng. Nàng mệt đến không được, không cần phải……
“Chuyện tối ngày hôm qua, em hi vọng về sau không phát sinh nữa.”
Sáng sớm bên cạnh bàn ăn Tô Nhã An rất trịnh trọng nói cho người ngồi đối diện. Nhìn thần sắc hắn tự nhiên cả người “lông tóc không thương” nhìn bộ dạng nàng hận nghiến răng nghiến lợi. Sáng nay nàng đúng là bị một hồi đau nhức trên giường, tắm rửa sạch sẽ một cái lưng đau, gắng gượng lắm mới có thể ngồi đầy và nói với hắn
Vừa nghĩ tới đêm qua thiên biến vạn hóa như vậy hành vi phóng túng hành vi nàng thật muốn núp ở trong phòng vĩnh viễn không thấy hắn, nhưng ngẫm lại người không biết xấu hổ là hắn
“Anh không thể bảo đảm.” Hắn nhàn nhạt phủ định, thành thật mà nói hắn hiện tại cũng khó dự đoán mình đối với nàng là như thế nào ? mất hết kiềm chế . Nếu như có thể khống chế hắn cũng sẽ không yêu nàng !
Tô Nhã An trợn mắt há hốc mồm đối với đáp án vô liêm sỉ của hắn thấy quá đủ.
“Tôi không muốn sinh con cho anh.” Nếu đã quyết định muốn cắt đoạn tình này, cùng không muốn có sự phát sinh dây dưa nhau.
“Anh tuyệt đối sẽ không buông tay.” Sắc mặt hắn trầm xuống, muốn nàng tốt nhất đem ý niệm trong đầu biến mất.Dù hắn bị yêu – hận giày vò nhưng không muốn buông nàng ra.
“Cho nên anh bây giờ là muốn lợi dụng hài tử để trói chặt tôi sao?” Thì ra là hắn và nàng phát sinh quan hệ không chỉ là xúc động, mà là vì ngăn trở nàng rời đi……
“Giản Thư Hòa, anh trước kia không kém cỏi như vậy.” Hắn trả thù nàng một người còn chưa đủ lại còn nghĩ thêm hài tử nữa, thật sự là quá ghê tởm!
“……”
Hắn yên lặng nhìn nàng không vì mình giải thích bởi vì chân thật lý do dùng hài tử càng khó mở miệng, hơn nữa……Nếu như có đứa bé có thể đem nàng cả đời giữ ở bên như vậy hắn sẽ làm nàng mang thai con của hắn…… Cứ làm như thế!
“Đêm nay em dọn đồ về phòng ngủ.”
Nàng sững sờ.
“Cái gì?”
“Nếu không rảnh anh giúp em chuyển đồ.”
Nàng trừng to mắt thiếu chút nữa đem trứng chần nước sôi nện vào mặt hắn. Nam nhân này đem nàng thành cái gì! A! nàng hoang đường đến buồn cười xem ra quá khứ một năm nàng thật sự biểu hiện “hiền thục động lòng người”, mới có thể làm cho hắn lầm tưởng nàng dễ bị bắt nạt như vậy.
“Em đi làm.”
“Vẫn chưa tới 8 giờ.”
“Tự dưng em muốn đi làm sớm, vậy thôi !” Chẳng lẽ nàng thì không thể đi làm sớm sao ? Cũng không phải hắn mở tiệm…… Nàng chính là không muốn ngồi ở chỗ này đối diện với hắn.
“Còn có nếu như anh dám tùy tiện đụng và hành lý phòng tôi, tôi lập tức rời đi nơi này” Nàng cảnh cáo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ . Như thế này nàng sẽ phải lập tức đi mua thuốc tránh thai, để tránh người nam nhân kia ngày nào đó lại thú tính bộc phát … nàng không phải là mong đợi chỉ là dự phòng… dù sao tự biết cảm tình của mình đối với hắn là nhược điểm không muốn mạo hiểm đánh cuộc chính mình sẽ không lần nữa bị hắn hấp dẫn, đến lúc đó không cẩn thận xảy ra án mạng, liên lụy hài tử đáng thương cùng nàng chịu khổ, lúc đó hối hận không kịp.
Thấy nàng vội vã ra cửa, Giản Thư Hòa nhìn nàng!
Đúng là hắn không thể, bởi vì hắn không cách nào nói ra lí do cho nàng. hơn nữa nàng hiện tại trở nên rất có cá tính, nếu không tốt sẽ thật sự đem nàng đẩy xa hơn cũng không chừng. Hận và yêu, chuyện đang xảy ra hắn lo lắng mình nên làm gì ? Lúc này, hắn rốt cục có thể hơi chút cảm nhận được quá khứ cảm giác của nàng như thế nào. Sớm biết thế không nên co nàng ra phòng khác, hiện tại muốn nàng về thật khó !….Khiêng đá đập chính mình mà !
Liên tục hơn nửa tháng, Tô Nhã An thoát khỏi kích thích của hắn, không muốn chồng dung con làm công cụ, tránh ý đồ của hắn, đi làm về muộn hơn, gặp nhau tìm lí do tránh, vào phòng lập tức khoá cửa. Hắn chẳng kịp nói vài câu.
Hăn thấy địa vị của mình bị rót xuống thê thảm, phòng lạnh vắng người, muốn đạp cửa phòng nàng nói lý lẽ nhưng bởi vì trước kia hắn nói nàng cách xa hắn 1 chút giờ thì hay rồi….Hắn không thể nói được suy nghĩ trong lòng, biểu hiện trốn của nàng làm cảm xúc của hắn không thể nói, dồn nén. Buồn bực! Buồn bực! Buồn bực! Hắn mỗi ngày đều nghẹn một bụng ngột ngạt.
Mới sáng, đi tới công ty xuống xe
“Thư Hoàn”
Có một thanh âm gọi hắn, ngữ điệu dịu dàng làm hắn bỗng nhiên sững sờ, cảm giác rất quen thuộc.
“Đã lâu không gặp.”
Hắn giật mình quay đầu lại, lâng lâng nhìn chằm chằm nụ cười, mi thanh mục tú cô gái, cổ họng một hồi tắc nghẽn.
“……n Trúc.”
“Có rảnh không cùng uống với em 1 ly cà phê?”
Nhìn dung nhan, quen thuộc Giản Thư Hòa trong lòng thoáng chốc hồn loạn……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT