Bước vào phòng, Thẩm Thanh lấy một chiếc CD đặt vào máy hát. Âm thanh du dương của tiếng sáo tràn ngập căn phòng. Lúc này Thẩm Thanh mới nhớ ra cánh cửa vẫn chưa khép chặt.

Sự việc ban nãy vẫn còn đọng lại chút nuối tiếc và kinh ngạc, Thẩm Thanh bước đến bên cửa, ngó sang phòng đối diện một cách vô thức.

Bỗng cô sững người.

Cánh cửa phòng đối diện vẫn mở, người thanh niên ban nãy ngồi tựa vào cửa, đầu hơi cúi xuống, sắc mặt nhợt nhạt.

Thẩm Thanh không nói mà cũng không đắn đo, cô rảo bước đến bên cạnh anh:

“… Anh ơi, anh vẫn ổn chứ?” Cô hơi cúi người, hỏi.

Nhìn gương mặt anh ở khoảng cách gần thế này, Thẩm Thanh phải thừa nhận rằng, dù mắt không nhìn thấy, dù sắc mặt nhợt nhạt đến kinh người, nhưng những đường nét trên gương mặt hao gầy của anh vẫn rất đẹp.

Thẩm Thanh chạm nhẹ lên cánh tay anh. Thời tiết nóng bức thế này mà anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi dài tay, cô nhắc lại lần nữa:

“Anh có cần giúp gì không?”

Một lúc lâu, cô mới nghe được câu trả lời lãnh đạm.

“Không cần.”

Giọng nói nhỏ, yếu ớt khiến Thẩm Thanh ái ngại vô cùng.

Người này rõ ràng không ổn chút nào, vì thế, cô cũng không thể vì một câu nói “không cần” của anh ta mà lập tức bước đi.

Cúi hẳn người xuống, phớt lờ sự cự tuyệt của anh, cô tiếp lời:

“Anh có tự đứng dậy được không? Hay để tôi giúp?”

Hứa Khuynh Quyết hướng gương mặt về phía phát ra giọng nói, trầm ngâm giây lát rồi tự bám vào thành cửa, từ từ đứng dậy.

Thẩm Thanh thở phào. Tuy động tác cứng nhắc, chậm chạp, nhưng ít ra anh ta vẫn tự mình đứng dậy được, xem ra không có gì đáng ngại. Có điều nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, cô lại thấy buồn cười. Từ trước đến nay, cô không phải người nhiệt tình, lắm chuyện, hôm nay định ra tay làm điều thiện một chuyến, ai ngờ lại gặp phải một kẻ lạnh lùng, xa cách như thế.

Vốn không thích phiền phức, lại thấy đối phương cự tuyệt sự giúp đỡ và có thể tự đứng dậy được, cô quay người định trở lại phòng. Vừa nhấc chân, cô chạm ngay phải hộp bánh pizza.

Hộp pizza vẫn ở nguyên vị trí lúc cậu bé đưa hàng đặt lại.

“À, hộp bánh của anh.”

Thẩm Thanh cúi người xuống nhấc chiếc hộp lên đưa cho anh ta. Đã giúp thì giúp cho chót, hơn nữa anh ta không nhìn thấy, mình cũng không nên so đo tính toán, Thẩm Thanh tự nhủ.

“Cảm ơn!”

Hứa Khuynh Quyết nói, rồi theo cảm giác anh đưa tay ra nhận bánh.

Trời ạ, đến một câu cảm ơn cũng nói lạnh lùng như thế. Cô chép miệng. Bất giác, cũng buông thõng một câu:

“Không cần khách sáo.”

Thẩm Thanh nghĩ, nếu anh ta không phải là hàng xóm, lại quá đẹp trai và mắt không nhìn thấy thì cô sẽ không rỗi hơi đến mức muốn đi giúp đỡ một kẻ lạnh lùng, không biết cư xử như thế. Hà tất gì phải tự chuốc phiền phức chứ?

Đứng trước cánh cửa vừa khép lại, Thẩm Thanh lại nghĩ đến Hứa Quân Văn – con người lúc nào cũng phát ra hào quang sán lạn tựa ánh mặt trời. Nếu Hứa Quân Văn là ngọn lửa nồng nhiệt thì người thanh niên này ắt hẳn là tảng băng lạnh lẽo. Một người giống như ban ngày rực rỡ, còn kẻ kia lại chẳng khác gì màn đêm âm u…

Sau một hồi so sánh, Thẩm Thanh lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ bâng quơ đó ra khỏi suy nghĩ. Tiếng sáo vang đến, cô cúi xuống nhìn bàn chân mình trên nền gạch men, cao thêm chút nữa là bắp chân nhỏ, trắng, rồi đến đầu gối, một nửa đùi. Bấy giờ cô mới để ý mình chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh màu hồng phấn .

May mà anh ta không nhìn thấy!

Liếc nhìn cánh cửa im lìm của phòng đối diện một lần nữa, Thẩm Thanh khoanh tay, chân bước theo điệu nhạc trở lại phòng.

Hứa Khuynh Quyết rót một cốc nước. Thứ chất lỏng ấm nóng đi qua cổ họng, xuống dạ dày đang khẽ quặn lại. Anh lần theo mép bàn ngồi xuống, bên tay là hộp pizza vẫn chưa mở.

Những thứ thức ăn chiên xào thế này thực sự không hợp với anh. Nhưng vì đã đến giờ ăn trưa, anh tiện tay bấm số điện thoại cửa hàng phục vụ gọi họ mang đồ ăn nhanh đến. Thứ anh cần cho cái dạ dày của mình là sự kiên trì chăm bẵm với những đồ ăn nhẹ, dễ tiêu như thế, dù anh hoàn toàn không có hứng thú với chúng. Ban nãy anh ngồi bệt trước cửa là do cơn đau dạ dày dữ dội khiến anh không thể đi vào phòng, không ngờ lại thu hút sự chú ý của người hàng xóm mới.

Tới hôm nay, Hứa Khuynh Quyết mới biết, người vừa chuyển tới phòng đối diện hóa ra là một cô gái trẻ. Cô có giọng nói dịu dàng và những ngón tay thon dài, ấm áp. Đó là điều anh cảm nhận được lúc vô tình chạm vào tay cô khi nhận hộp bánh pizza. Ngoài ra, trên người cô còn toát ra một hương thơm rất nhẹ, có lẽ là mùi dầu gội đầu, tự nhiên mà thanh thoát.

Nếu là trước đây, chắc chắn anh không phát hiện ra những điều như thế. Nhưng từ ngày đôi mắt mất đi ánh sáng, những cơ quan khác trên cơ thể cũng trở nên nhạy cảm hơn hẳn.

Hứa Khuynh Quyết nhớ lại giọng điệu cố tình trầm xuống lúc cô gái nói “không cần khách sáo”, rõ ràng là sự đáp trả thái độ lạnh lùng của anh.

Anh nghiêng đầu, đôi môi mỏng thoáng hiện nét cười.



Tuần thứ hai sau khi chuyển nhà, cuối cùng Thẩm Thanh cũng gặp được Hứa Quân Văn.

Phải mất gần bốn mươi phút Thẩm Thanh mới thoát ra khỏi dòng người dưới đường hầm xe điện. Lúc đi ngang qua một nhà hàng kiểu Ý, cô vô tình nhìn thấy anh. Từng tưởng tượng ra bao cảnh, nhưng cô hoàn toàn bất ngờ khi gặp gỡ anh trong tình cảnh như thế.

Khựng lại trong giây lát, Thẩm Thanh bèn tiến đến, đập nhẹ tay lên tấm cửa kính của nhà hàng.

“Hi!”

Phía bên trong cửa kính, Hứa Quân Văn ngẩng đầu, ngạc nhiên.

Trong bóng tối, nụ cười của Thẩm Thanh rạng rỡ như hoa.

“Phòng cũ hết hạn thuê, bạn em giới thiệu đến khu này. Ở đây môi trường tốt, mà giá cả cũng hợp lý.” Thẩm Thanh viện cớ khi Hứa Quân Văn hỏi thăm.

“Nghe nói anh cũng ở đây?” Thẩm Thanh nghiêng đầu, cố ý tỏ vẻ không dám chắc về điều này. Nhìn ngang gương mặt Hứa Quân Văn khi hai người ngồi cùng một phía bàn, cô thấy anh không khác mấy so với hồi còn học đại học, vẫn nụ cười tươi và thần thái trẻ trung.

Hứa Quân Văn gật đầu:

“Anh chuyển đến đây được ba năm rồi.”

Thẩm Thanh chỉ tay về toà nhà phủ lớp sơn màu vàng nhạt ở phía trước mặt:

“Em ở bên kia.”

“Tòa nhà đó?” Hứa Quân Văn có chút ngạc nhiên.

“Vâng vâng, tầng mười chín, phòng A.”

Thẩm Thanh nói rành mạch địa chỉ phòng mình, cô hy vọng Hứa Quân Văn sẽ nhớ.

“Thật trùng hợp!” Hứa Quân Văn hơi sững sờ, cười đáp.

Thẩm Thanh không hiểu:

“Trùng hợp cái gì?”

“À, không có gì.” Quân Văn nghĩ ngợi giây lát rồi trả lời.

Thẩm Thanh chau mày với vẻ nghi hoặc. Không hiểu sao sắc mặt Hứa Quân Văn lại căng thẳng như thế.

“Đến nơi rồi.”

Thẩm Thanh nói khi hai người dừng lại trước tòa nhà. Hai tay đút trong túi quần, Hứa Quân Văn hất cằm nói với Thẩm Thanh:

“Em lên đi, có gì hôm khác gọi điện nhé.”

“Anh biết số của em à?” Thẩm Thanh hơi bất ngờ.

Hứa Quân Văn đọc một mạch số điện thoại của cô rồi cười nói:

“Em chưa thay số chứ?”

Thẩm Thanh vội lắc đầu, cố kiềm chế niềm vui sướng trong lòng để nó không lộ trên nét mặt. Không ngờ, Hứa Quân Văn có thể đọc vanh vách số điện thoại của cô. Mọi mệt mỏi trong ngày bỗng chốc tan biến.

“Vậy… anh ngủ ngon nhé!”

“Em cũng ngủ ngon.”

Thẩm Thanh tươi cười vẫy tay chào, bước vào khu đại sảnh và đi đến thang máy.

Biết Hứa Quân Văn vẫn đang dõi theo mình, vì thế cô bước đi thật nhanh.

Thẩm Thanh khẽ hát, ngẩng đầu nhìn những con số đỏ báo hiệu tầng của thang máy không ngừng thay đổi, đến khi âm thanh “bính bong” cất lên, thang máy dừng lại.

Cô muốn vào phòng thật nhanh để gọi điện cho Lâm Mị, kể cho cô ấy nghe “thành quả” tối nay của mình. Đang hào hứng bước ra khỏi thang máy, cô thấy hai người đang đứng chắn lối vào – một nam và một nữ.

Bất giác dừng bước, cô chau mày, phía trước là gương mặt lạnh lùng quen thuộc đó, có một cô gái xinh đẹp với đôi mắt rưng rưng lệ.

Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy những ngón tay của cô gái đang đan chặt vào nhau, Thẩm Thanh không nén nổi tiếng thở dài trong lòng: Không ngờ, trước một cô gái xinh đẹp đang rưng lệ thế này mà anh ta vẫn lạnh lùng, vô cảm đến vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên cô có cơ hội được chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ ngoài của Hứa Khuynh Quyết.

Hôm nay anh không đeo kính, đôi đồng tử đen như ngọc hiện lên trên gương mặt sắc cạnh tạo sự hài hòa, toàn vẹn hiếm thấy. Có điều, đôi mắt ấy lúc nào cũng vô hồn.

Thẩm Thanh nghĩ, cho dù vẻ đẹp tuyệt vời như thế nào thì việc một người đàn ông khiến phụ nữ đau khổ cũng là người chẳng ra gì. Cô khẽ nhếch môi, nghiêng người định lách qua họ để đi về phòng. Tiếng giày cao gót chạm nền gạch men vang vọng, Thẩm Thanh nói với đôi trai gái vẫn im lặng đối diện nhau từ nãy đến giờ.

“Xin lỗi, cho đi nhờ.”

Không ai lên tiếng. Cô gái dịch sang bên để nhường đường. Thẩm Thanh nhìn thấy hàng mi cô rủ xuống, che lấp đôi mắt đẹp ẩn chứa bao tâm trạng phức tạp.

“Em về đi. Anh ấy đang đợi em ở nhà hàng đó.”

Khi Thẩm Thanh tra chìa khóa vào ổ thì giọng nói lạnh lùng của người con trai khiến cô không thể không quay đầu lại nhìn.

“Khuynh Quyết…”

Cô gái đưa tay ra, hình như muốn nắm lấy bàn tay người con trai, nhưng sau đó chợt dừng lại.

“Em đi đi.”

Chỗ Thẩm Thanh đang đứng không thể quan sát được nét mặt của người con trai, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc ấy. Cô không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không, nhưng cô cảm thấy trong giọng nói ấy ngoài sự lạnh lẽo vô cảm ra, còn chứa đựng sự buông xuôi, tuyệt vọng…

Nhưng sau đó cô lại phủ định ngay nhận xét của mình.

Buông xuôi ư? Thẩm Thanh nhìn con người mà chỉ từ phía sau thôi cũng toát ra vẻ lãnh đạm, dửng dưng. Có lẽ tính từ ấy không bao giờ dành cho anh ta.

Chiếc chìa khóa vẫn nằm im trong tay cô, mãi đến khi cô gái đó cúi đầu, lặng lẽ bước vào thang máy, cô mới giật mình nhận ra nãy giờ mình đã tò mò theo dõi chuyện riêng tư của người khác.

Khẽ nhún vai trước hành động không bình thường này của mình, Thẩm Thanh quay người lại mở cửa. Khi chưa chạm đến tay nắm cửa, cô lại nghe âm thanh khe khẽ cất lên:

“Thú vị chứ?”

“Gì cơ?”

Hứa Khuynh Quyết quay người lại, đôi môi nhợt nhạt khẽ động đậy thành nụ cười giễu cợt.

Thẩm Thanh hơi tức giận, giải thích:

“Tôi không cố ý.”

Mình đâu phải người lắm chuyện chứ! Cô tự nhủ lòng mình.

Nhưng nghĩ lại, rõ ràng cô phải mở cửa vào nhà lâu rồi, vì thế cô cảm thấy lời giải thích của mình không có sức thuyết phục.

“Tôi xin lỗi!” Thẩm Thanh thở dài, cúi đầu nói.

Thực ra, Hứa Khuynh Quyết không có ý trách móc cô. Nhưng nãy giờ không nghe thấy tiếng mở, đóng cửa nên anh mới đoán người hàng xóm mới này vẫn đứng nhìn anh và Dụ Cẩn Quỳnh. Anh chỉ buột miệng thốt ra một câu mỉa mai, nhưng đối tượng của câu nói ấy lại chính là anh.

Nghe Thẩm Thanh xin lỗi, anh khẽ lắc đầu, bước trở vào phòng theo cảm giác.

Anh bước rất chậm. Ngoài màn đêm đen trước mắt, vẫn là cơn choáng váng quen thuộc. Nhưng anh biết, đó không phải điều nghiêm trọng nhất. Vì lúc này, những cơn đau nhói vùng ngực lại trào dâng sau một thời gian dài vắng bóng.

Bất đắc dĩ, anh đưa tay mò mẫm vách tường bên cạnh, đôi chân run run không chút sức lực.

Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía mình. Rồi một đôi tay ấm áp, mềm mại đặt lên cánh tay anh.

“Anh sao vậy?”

Giọng nói dịu dàng pha chút hoảng hốt.

Thực tình, Thẩm Thanh hoảng thật. Cô phát hiện sức khỏe người con trai này thực sự có vấn đề. Nếu không tại sao mỗi lần gặp mặt, sắc mặt anh lại nhợt nhạt đáng sợ như vậy. Ngay khi nhìn thấy anh bám tay vào vách tường, cô đã vội bước tới.

Dựa một nửa người vào tường, Hứa Khuynh Quyết lắc đầu, đợi cho cơn choáng váng qua đi. Anh muốn nói gì đó cho cô đỡ bận tâm và trở lại phòng, nhưng cơn đau làm anh không đủ sức để cất tiếng. Huống hồ, những triệu trứng đau đớn này lâu lắm rồi mới phát tác, anh không dám chắc trong khi không có thuốc dự phòng, liệu mình có thể tự đi được hay không.

“Anh đi được không? Để tôi dìu anh.”

Lần này, Thẩm Thanh nói một cách kiên quyết, không cho đối phương có cơ hội chối từ như lần trước. Vì rõ ràng, tình trạng của anh ta ngày hôm nay nghiêm trọng hơn nhiều.

Hứa Khuynh Quyết nghiêng mặt, rồi gật đầu.

Thẩm Thanh nhẹ nhàng hít thở, sốc cánh tay lạnh lẽo đặt lên vai mình, cẩn thận dìu anh ta vào căn phòng ngay cạnh đó.

“Nước ở đâu? Anh có cần uống thuốc không?”

Thẩm Thanh chống nạnh đứng trong phòng khách, nhìn anh ngồi tựa vào ghế sô pha.

Hứa Khuynh Quyết ấn tay lên ngực, khẽ chau mày, một lúc sau mới nói:

“Bình nước trong bếp, nước nóng. Cảm ơn cô.”

Thẩm Thanh nhanh chóng bưng ly nước ra, đặt vào tay Hứa Khuynh Quyết.

“Có thuốc không?”

“Không cần, bệnh cũ thôi.”

Uống ngụm nước ấm, Hứa Khuynh Quyết lim dim mắt, thần sắc dần trở lại vẻ điềm nhiên.

Thuốc của anh để hết trong phòng ngủ, nhưng anh không muốn phiền đến cô.

Thẩm Thanh há miệng ngạc nhiên. Chứng kiến sự thờ ơ của Hứa Khuynh Quyết, cô vừa giận vừa buồn cười. Rõ ràng bệnh không nhẹ, vậy mà anh ta lại tỏ vẻ dửng dưng như không có gì nghiêm trọng.

Cô lắc đầu, lùi về phía sau, hỏi.

“Vậy có gì cần tôi làm nữa không?”

Hứa Khuynh Quyết vẫn giữ tư thế nửa nằm nửa ngồi, anh mở to mắt, quay mặt về phía âm thanh phát ra:

“Không cần đâu. Hôm nay, cảm ơn cô.”

Nhìn đôi mắt vô định của Khuynh Quyết, Thẩm Thanh sững lại. Cô không biết, một người không nhìn thấy gì như anh sẽ sống một mình ra sao? Nhưng cũng vì thế mà bây giờ cô mới có thể vô tư ngắm nhìn anh.

Cô thấy, sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt hao gầy đó, đôi mày hơi chau lại, tay phải vẫn ôm ngực.

“Anh… rốt cuộc có chỗ nào không được khỏe?” Thẩm Thanh suy nghĩ một lúc, cuối cùng hỏi.

Hứa Khuynh Quyết vẫn lặng im, chỉ quay mặt lại. Cơn đau tim lần này kéo dài lâu hơn thường lệ, anh phải cố sức kìm nén để không thở hổn hển trước mặt người khác. Cơn choáng váng đã không còn, thay vào đó là hai thái dương đau nhức hết đợt này đến đợt khác.

Cô ấy hỏi anh, có chỗ nào không khỏe. Thật sự ngay cả anh cũng không biết, trên cơ thể mình bây giờ, có còn bộ phận nào hoàn toàn khỏe mạnh không.

Một lúc sau, Khuynh Quyết nở một nụ cười lạnh nhạt, khẽ nói

“Thật ngại quá. Lần nào cũng để cô trông thấy bộ dạng này.”

Thẩm Thanh khựng lại.

Khuynh Quyết nói tiếp:

“Cô về đi, tôi không sao.”

Trong giọng nói ấy, tuy vẫn còn sự lạnh lùng quen thuộc, nhưng đã bớt xa cách.

“Hôm nay, cảm ơn cô.”

Thẩm Thanh đi rồi, căn phòng lại yên ắng.

Hứa Khuynh Quyết vẫn ngồi trên ghế sô pha, tay quờ quờ ra phía trước tìm tấm thiệp hồng ban nãy rồi đặt sang bên.

Những ngón tay thon dài mân mê trên bề mặt giấy. Tuy không nhìn thấy, nhưng anh có thể hình dung ra hình dáng của nó. Màu đỏ tươi, mạ vàng, trang nhã, đắt tiền, lại còn tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.

Lễ đính hôn của con trai cả nhà họ Hứa, dĩ nhiên phải thể hiện sự trang trọng và cao quý mà gia tộc này đã chú trọng bao lâu nay.

Bờ môi Khuynh Quyết khẽ cong lên, ngón tay dừng lại chính giữa trung tâm của tấm thiệp. Chỗ này, chắc là in tên của hai nhân vật chính: Hứa Quân Văn và Dụ Cẩn Quỳnh – một là anh trai, một là người yêu cũ của anh.

Vui sướng, sự cố bất ngờ, chia ly, phản bội, có mấy ai dễ dàng vượt qua được.

Điều này, ngay từ ba năm về trước, khi tai nạn xảy ra và kết quả khám nghiệm bày ra trước mắt, Hứa Khuynh Quyết đã tiên đoán được. Dụ Cẩn Quỳnh, người con gái cao quý, tao nhã ấy, anh không tin cô có thể dành cả đời để chăm sóc cho một kẻ mù lòa. Vả lại, anh cũng không bao giờ để cô làm như vậy. Vì thế, khi cô nói lời chia tay trong bệnh viện, anh đã bình tĩnh đón nhận. Nhưng điều anh không ngờ là chỉ vẻn vẹn một tháng sau đó, cô lại tay trong tay với một người con trai họ Hứa khác.

Nhớ đến một tiếng trước, Dụ Cẩn Quỳnh dè dặt đưa tấm thiệp cưới, Hứa Khuynh Quyết cố gượng đứng dậy, hai tay ôm ngực, đôi mày chau lại.

Anh khẳng định mình không còn yêu cô nữa, nhưng không ngờ lúc cô bước đi, cơn đau tim dữ dội tái phát, khiến anh không kịp phòng bị.

Rõ ràng đã chọn quên đi cuộc tình ấy, nhưng tại sao anh vẫn thấy đau lòng?

Hứa Khuynh Quyết không tìm được lý do. Anh chỉ biết hôm nay nếu không có sự giúp đỡ của Thẩm Thanh, có lẽ lúc này anh đã không thể ngồi thư thái trên ghế sô pha, nghĩ đến những điều chính mình cũng không thể hiểu nổi.

Lúc đứng dậy, Khuynh Quyết chầm chậm hít thở. Anh phát hiện không khí xung quanh còn vương vấn mùi hương thanh khiết, giống như hương thơm từ tóc Thẩm Thanh trong lần đầu gặp mặt.

Ba ngày sau.

Thẩm Thanh vẫn còn gặm nhấm niềm vui từ lần tình cờ gặp Quân Văn. Tuy cô không yêu cầu anh phải đáp lại tình cảm của mình, nhưng cũng khó tránh khỏi sự mong ngóng. Cảm giác giống như hồi còn học đại học, chờ đợi những bước phát triển tiếp theo và những niềm vui sắp đến.



Trên đường từ cơ quan trở về nhà, Thẩm Thanh vào cửa hàng mua một chiếc bánh ga tô dâu quyện trứng sữa và một miếng Tiramisu[1] vị trà xanh. Về đến nơi, Thẩm Thanh gõ cửa phòng Hứa Khuynh Quyết.

“Hi, chào anh!”

Cánh cửa mở, Thẩm Thanh vui vẻ chào.

Hứa Khuynh Quyết cố gắng điều chỉnh ánh nhìn về phía phát ra âm thanh. Dĩ nhiên là chỉ uổng công. Thẩm Thanh chỉ thấy anh nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt tê dại hướng qua bờ vai cô “nhìn” vô định.

Không giấu nổi đôi chút xót xa, Thẩm Thanh nói.

“Là tôi đây.”

“Tôi biết mà.”

Hứa Khuynh Quyết gật đầu, anh nhận ra giọng nói của cô.

“Tôi mua bánh ga tô. Anh có muốn nếm chút không?”

Thẩm Thanh đung đưa hộp bánh trước mặt anh theo thói quen, chợt nhớ anh không thể nhìn thấy, cô bèn diễn giải bằng lời.

“Vị trà xanh, mới đấy. À, anh có thích vị dâu không?”

“Tôi không thích ăn.”

Hứa Khuynh Quyết dừng lại một lúc, nét cười thoáng hiện trên gương mặt.

“Cảm ơn cô!”

Bánh ga tô vị dâu ư? Cái cô gái mà anh đến giờ vẫn chưa biết tên này, tưởng anh là trẻ con sao?

Đôi tay Thẩm Thanh dừng lại trong không trung, bỗng thấy e ngại về hành động của mình. Đây là lần đâu tiên cô chủ động thân thiết với một người con trai xa lạ. Ngay cả hồi mới quen Hứa Quân Văn, cô cũng chưa bao giờ như thế. Lúc ghé vào cửa hàng, cô đã mua hai phần ăn một cách vô thức, rồi đến gõ cửa nhà Hứa Khuynh Quyết một cách tự nhiên. Thẩm Thanh nhận thấy, cô có thể sẵn sàng bỏ chút thời gian để quan tâm đến cuộc sống của anh ta.

Ngó vào phòng Hứa Khuynh Quyết, Thẩm Thanh do dự hỏi.

“Anh… chắc chắn là không cần chứ?”

Căn phòng vẫn lạnh lẽo, hoàn toàn không thấy không khí của một bữa ăn, cô ngờ rằng hằng ngày anh ta không ăn uống đúng giờ.

“Chắc chắn chứ?”

Hứa Khuynh Quyết nhướn đôi lông mày, cười nhạt, sau đó mới nói:

“Dù tôi thấy đói, cũng không thể ăn bữa tối như thế này được.”

Thẩm Thanh ngây người, biết rõ anh không nhìn thấy, vậy mà cô vẫn nghĩ những cử chỉ ban nãy của mình anh đều biết được. Cô nhìn anh trân trối.

Hứa Khuynh Quyết thật cao. Thẩm Thanh cao một mét bảy mươi mà cô vẫn phải hơi ngẩng lên mới thấy hết gương mặt anh. Cô vô tư ngắm nghía, bắt đầu từ những sợi tóc đen cắt ngắn rủ trước trán, rồi nhìn xuống cả khuôn mặt.

Anh có một đôi mắt rất đẹp, mũi thẳng, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, tạo thành những đường nét hoàn mỹ. Nhưng điều khiến Thẩm Thanh chú ý hơn cả là đôi mắt – đồng tử đen sẫm không thần sắc, hoàn toàn không biết cô đang nhìn anh, càng không thể có biểu cảm khi giao tiếp. Vậy mà nó lại thu hút sự chú ý của cô. Cô ngắm nhìn đôi mắt đã mất đi thần sắc ấy, cảm thấy mình như bị cuốn vào trong hoang mang, sâu thẳm.

“Cô đang nhìn gì thế?”

“À…”

Âm thanh nhỏ nhẹ đánh thức Thẩm Thanh, cô chớp chớp mắt, định thần trở lại.

“Cô vẫn đang nhìn tôi sao?”

“…”

Thẩm Thanh nghiêng đầu nhìn Hứa Khuynh Quyết với vẻ nghi ngờ. Mà cô cũng chẳng biết đáp lại ra sao. Giờ thì cô tin rằng, linh cảm của người mù cực kỳ chính xác.

“Nếu không có chuyện gì thì cô về nghỉ sớm đi.” Hứa Khuynh Quyết không muốn truy hỏi đến cùng, chỉ lạnh nhạt nói.

“À, vậy tôi đi đây.” Thẩm Thanh cắn môi, khẽ thở dài.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần và tiếng cửa khép lại, Hứa Khuynh Quyết mới quay người vào phòng, nét mặt đìu hiu, lạnh lẽo.

Tuy Thẩm Thanh đã từng giúp đỡ anh nhưng theo trực giác, anh không nghĩ cô là người nhiệt tình. Vậy tại sao lại mang bánh ga tô đến gõ cửa nhà một người mà đến tên còn chưa biết. Ngoại trừ việc tò mò về đôi mắt và thân thể anh ra, Hứa Khuynh Quyết không tìm được nguyên do nào khác.

Nhưng điều anh ghét nhất chính là sự thương cảm và quan tâm quá mức của người khác.



[1] Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của Ý. Cái tên “Tiramisu” được hiểu theo nghĩa là “Món ăn của thần thánh”. Bánh là sự hòa quyện giữa hương thơm của cà phê, rượu nhẹ, vị béo của trứng cùng kem phô mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play