Nam nhân đang đi trước gã, cuối hành lang là phòng bệnh của gã, bên trong đó, là thân thể của gã và một vị đạo sĩ đang lẳng lặng chờ.
“Có chuyện gì vậy?” Nam nhân xoay người, đôi mắt dài nhỏ hiện lên ý thúc giục. Linh hồn đi theo phía sau y lập tức cúi đầu, tầm mắt sắc bén sau lưng đột nhiên biến mất, nhưng Tả La chắc chắn quỷ hồn đằng sau đang một mực trừng y.
“Đừng lo, đạo trưởng Cát Tường rất chuyên nghiệp.” Khí trường của Mộ Dung rất rối loạn, như vậy sẽ bất lợi cho việc hoàn hồn, Tả La đang định trấn an linh hồn bỗng nhiên lo sợ này một chút, chợt —
Mộ Dung áp sát nam nhân, nhìn cặp mắt hơi mở to sửng sốt của y. “Này, cậu…Ưm!”
Cặp mắt y trừng lớn, không thể tin nổi, Tả La nhận ra mình bị hôn!!!! Bị một con quỷ hôn! Hoàn toàn không có cảm giác đang hôn!
Nhưng con quỷ cố tình hôn mình biểu tình lại vô cùng nghiêm túc, như thể muốn nuốt gọn mình, nhập tâm, hung hăng hôn mình. Luồng khí trường gắt gao vây quanh y. Bất an, sợ hãi, mất mát, lạc lối, còn cả một chút oán giận….Đó là tất cả những gì y cảm giác được dựa vào khí trường ấy.
Vậy là, nắm đấm vốn định tung thẳng vào mặt đối phương cứ thế ngừng lại, y dùng sức đẩy quỷ hồn đang say sưa dán vào người mình ra, lạnh lùng xoay người.
“Cậu phát điên cái gì. Giờ không cần bổ sung sinh khí nữa rồi.” So với việc lý giải hành động của gã mang đầy hàm ý, Tả La càng sẵn lòng hi vọng coi nó là một cách thức thể hiện sự tức giận.
Sờ môi, Mộ Dung ngơ ngác đứng tại chỗ. “Này! Anh không có chút cảm giác nào sao?” Mộ Dung tự dưng hô lên.
Cuối cùng, Mộ Dung vẫn là không thể khống chế được bản thân. Ngày này cũng đã tới rồi, ấy thế mà, Mặt người chết vẫn không có một chút dao động nào. Không muốn cứ chấm dứt như vậy, không cam lòng, không cam lòng cứ buông tay như vậy ….
“Tôi thích anh.” Mộ Dung đứng đó, trừng nam nhân, nghiến răng nghiến lợi nói ra lời tỏ tình tinh khiết chân thật nhất trong đời.
Mẹ nó! Dựa vào cái quái gì chỉ có một mình ông phiền não? Thích còn không cho đối phương biết, ông cũng không phải đàn bà!
Dưới ánh trăng, linh hồn trong suốt cứ đứng như vậy, chờ đợi nam nhân đáp lời. Nam nhân dừng bước chứng tỏ y có nghe thấy, song Tả La không quay đầu lại.
Sau một lúc lâu, nam nhân khẽ xoay người, mặt không chút thay đổi. Tả La hy vọng đó chỉ là một trò đùa, nhưng… Ở nơi cách mười thước kia, quỷ hồn ngày càng trong suốt với biểu tình nghiêm túc đã nói cho y biết, đây chẳng phải là lời nói đùa vui. Trong mắt linh hồn đối diện có một nỗi tuyệt vọng nhàn nhạt, đôi mắt trông mong nhìn y của nam tử thật sự rất chân thành, gã hy vọng y có thể hiểu được, chỉ tiếc…
“Đến giờ rồi, đi thôi.” Môi y giật giật, lại không thể nói nên lời.
Nam tử vẻ mặt như sắp khóc.
Tả La cuối cùng vẫn là buông lỏng khoé môi. “Không phải tôi đã nói với cậu rồi đó sao? Tôi cũng thích cậu. Cậu là người bạn đặc biệt nhất trong trí nhớ của tôi, tôi…” Y đường hoàng nói ra những lời khách sáo, lại phát hiện sắc mặt nam tử ngày càng tái nhợt.
“Chết tiệt! Anh biết là tôi không phải nói cái loại thích này!” Nam tử rống lên, Tả La đột nhiên cảm thấy may mắn, ngoại trừ mình thì không một ai có thể nghe thấy tiếng rống giận của gã, nếu không giờ đã hơn nửa đêm, lại chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người thì…
“Tôi muốn làm anh.” Thanh âm nam tử đột nhiên trầm xuống, trên mặt là nụ cười châm chọc, gã làm như không có việc gì nói, “Vừa thấy anh đã nghĩ muốn đè anh xuống, muốn hôn anh, muốn mút thằng nhỏ của anh, càng muốn để anh mút của tôi, muốn đem thứ của tôi tiến vào mặt sau anh, muốn anh bị tôi làm cho khóc thành tiếng, muốn…”
“Đủ rồi!” Lần này đổi lại là Tả La tái nhợt, tâm phiền ý loạn, sự kích động của y hiển nhiên đã khiến nam tử vô cùng hài lòng.
“Anh rõ chưa? Tôi mấy ngày nay vẫn luôn nhìn anh như vậy, lúc anh ngủ, tôi sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, sờ anh, sờ anh đến khi anh sảng khoái bắn ra, anh khi ngủ rất đẹp, mỗi lần…” Miệng thì nói những lời *** loạn, nhưng Mộ Dung cảm thấy như mình có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Tả La không nhìn gã, giống như từng ấy buổi tối gã đã lẳng lặng nhìn đối phương, đều không có được đáp án, chỉ khác chăng: nam nhân khi ấy là vì ngủ mà không nhìn mình, còn giờ, ngay cả khi y tỉnh táo, y vẫn không muốn nhìn mình…
Ánh mắt của nam nhân, vĩnh viễn không hướng về phía mình.
“Đủ rồi! Cậu lại đây, hôm nay đã là ngày cuối cùng của kỳ hạn, nếu tối nay cậu còn không trở về…” Tâm phiền ý loạn, Tả La hiếm có một lần nói ra được nhiều chữ, lại bị gã cắt lời.
“Trở về sẽ quên mất phải không? Anh cái tên khốn này thực con mẹ nó lạnh lùng! Thế mà tôi lại cứ khăng khăng chịu bị coi thường để đi thích một tên lãnh đạm như anh. Anh thấy tôi phiền đúng không? Anh muốn tôi quên anh đi để cùng người phụ nữ kia song túc song phi đúng không? Con mẹ nó tôi nhớ ra rồi! Cô ta chính là người tôi đã gặp ở phố đêm, chẳng phải loại đàn bà tốt lành gì, anh và cô ta…” Càng ngày càng rối, nhìn nam nhân không nhìn gã, thậm chí còn không để ý đến khiêu khích của gã, Mộ Dung thực sự sợ hãi.
Mộ Dung bắt đầu sợ hãi, sợ mình tỉnh lại trong cái thế giới không còn người đặc biệt nhất của gã…
Mình nếu quên mất y, so với việc quên đi bản thân là ai còn đáng sợ hơn ngàn vạn lần.
“Cậu đừng lôi cả A Biệt vào.” Tả La có một ảo giác nghiêm trọng: dường như y đang ứng phó với một người phụ nữ khó chơi.
“Hai người lên giường rồi đúng không? Tới tận bây giờ anh cũng chưa từng gọi tên tôi…” Dưới ánh trăng, Tả La kinh hoảng nhìn điểm sáng trong suốt trên khuôn mặt nam tử chầm chậm chảy xuống, rồi mau chóng biến mất trong không trung.
Tả La kinh hãi! Linh thể rơi lệ cực kì tiêu hao năng lượng, nếu cứ như vậy…
“Cậu mau tới đây!” Tả La lo lắng muốn đi tới kéo đối phương.
Đối phương lại cảnh giác lùi lại. “Tôi không quay về! Tôi không muốn quên! Tôi cứ là linh hồn cũng được! Anh là đồ keo kiệt!”
Hệt như một đứa trẻ, Mộ Dung hung hăng gào lên một hồi xong, Tả La hoảng hốt nhận ra…
Gã đâu rồi?
Lúc này, cách 12 giờ đêm, chỉ còn năm phút….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT