Chân Đa Trân lấy điện thoại di động trong túi ra, quay số, rất lâu mà không có ai nhận nhưng vẫn không chịu đóng điện thoại, không ngờ đến gần phòng tiếp tân thì tiếng chuông quen thuộc vang lên nhưng lại truyền đến từ phía bên kia cửa kính.

"A?" Chân Đa Trân kinh ngạc nhìn về phía phòng tiếp tân.

Chỉ thấy Mạc Ưng Chí ở bên trong, đang muốn nhận điện thoại, người ngồi đối diện anh chính là tổng giám đốc tập đoàn văn hóa Khải Đức - Đới Bằng Trình.

"Anh ở phòng tiếp tân làm gì?" Cách một lớp cửa thủy tinh, cô hỏi anh.

"Hôm nay anh tới sớm nửa giờ, thuận đường đi lên uống trà nói chuyện phiếm với bạn." Mạc Ưng Chí nói như là chuyện đương nhiên.

"Là anh ta?" Hắc hắc, anh là bạn của tổng giám đốc ư?

Chân Đa Trân cảm thấy sau lưng có ánh mắt giết người.

"Nếu không thì em cho là ai?"

Cô không cho là ai cả, chẳng qua là thế giới quá nhỏ thôi, hu hu hu...

oOo

"Ôi! Thật đáng ghét."

Vừa bước vào nhà, Chân Đa Trân đã tháo phăng cái khăn quàng trên cổ xuống, tức giận kêu to với Mạc Ưng Chí.

Chuyện gì mà phải lớn tiếng vậy? Anh nhướn đôi mày kiếm, không nói gì.

Ừm, nhìn Siêu Luân rất mệt mỏi, vẫn không bị thanh âm của cô đánh thức.

Mạc Ưng Chí lắc đầu, giao Siêu Luân cho vú Vương, để nó sau khi theo họ một đêm có thể trở về giường lớn thoải mái nghỉ ngơi.

"Có gì không hài lòng sao? Các cô ấy chẳng qua là quan tâm em thôi." Mạc Ưng Chí rót cho Chân Đa Trân một cốc nước, muốn trấn định tâm tình của cô.

"Hừ, em còn chưa chuẩn bị tinh thần, không muốn nói cho mọi người ta." Chân Đa Trân không được tự nhiên mở miệng.

Cô ghét thấy bộ dạng mọi người cười đắc ý như vậy...

Cực kỳ ghét!

"Sao phải phân biệt vậy? Các cô ấy là bạn tốt của em... Sớm biết, muộn biết, cũng là muốn chúc phúc cho chúng ta." Trên mặt người đàn ông ôn văn nho nhã nở nụ cười chắc chắn.

"Chúc phúc cái rắm!" Chân Đa Trân tức giận.

Trên thực tế, cô có lý do hoài nghi buổi tối hôm nay đều do người đàn ông này sắp xếp, bởi vì rất nhiều lần anh muốn gặp bạn tốt của cô nhưng cô lại liều chết không chịu.

"Tiểu Trân, dịu dàng một chút." Người đàn ông nâng mắt lên, trong mắt có sự cảnh cáo.

"Anh quản em dịu dàng hay thô lỗ làm gì, dù sao em cũng chỉ là người tình tạm thời của anh, miệng em thì em quản, không cần anh quan tâm!" Chân Đa Trân tích một bụng hỏa khí, tiếp tục làm chó sủa.

"Anh không giao ước với em, em bằng lòng theo anh sao?" Người đàn ông mặt mày xanh mét, nhàn nhạt hỏi ngược lại.

"Anh là tổng giám đốc lớn muốn tiền có tiền, muốn phụ nữ có phụ nữ, còn sợ không ai theo anh ư? Anh có cần làm rối loạn thế giới của em rồi phủi mông đi không?" Chân Đa Trân trừng mắt, cay nghiệt hỏi ngược lại người đàn ông hoàng kim có giá nhất Đài Loan. Chơi cô xong rồi, thế giới của anh vẫn rực rỡ như cũ nhưng thế giới của cô sẽ bị phá hủy. Giống như ban đầu, sau khi hôn cô, anh liền phủi mông chạy sang nước ngoài du học, khiến cô không thể tìm được bạn trai. Mỗi lần cô gặp một chàng trai nào đó đều sẽ đều ngầm so sánh với anh, cô căn bản không cách nào yêu.

Nhưng sao anh ở nước ngoài mà vẫn có thể sôi nổi đến thế...

Cô muốn hỏi, tại sao phụ nữ chỉ có thể ở trong nhà, gặm nhấm ký ức về đàn ông mà sống qua ngày vậy?

Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy? Tại sao?

Chân Đa Trân không kiềm chế được cảm xúc của mình, từng giọt lệ cứ lăn xuống theo khoé mắt, không ngừng đánh vào lồng ngực anh.

Bộ dạng phẫn hận của cô không giống giả vờ, cảm xúc chân thật như vậy khiến Mạc Tôi Chí im lặng.

Ở chung với anh, cô thật sự không vui vẻ ư?

"Tiểu Trân, em ghét anh sao?" Người đàn ông có chút đau khổ hỏi.

"Em rất ghét anh! Anh là tên đàn ông xấu xa, ích kỷ, tự cao tự đại bất chấp ý kiến của người khác, em hận anh! Tại sao anh lại trở về? Tại sao..."

Cô hung hăng cắn lên bả vai rắn chắc của Mạc Ưng Chí một cái.

"Ưm..." Người đàn ông nhíu mày lại, cũng không đẩy người đẹp ra, chẳng qua là tìm kiếm nguyên nhân thực sự khiến cô tức giận, mất khống chế cảm xúc.

Tại sao cô lại không muốn công bố tình yêu của bọn họ?

Anh không xứng đáng để cô gửi gắm cả đời ư?

Cô cho rằng anh không nuôi nổi cô nên không muốn có quan hệ gì ngoài quan hệ xác thịt với anh sao?

Cho dù trong lòng anh có nhiều nghi vấn hơn nữa, hôm nay anh cũng phải làm rõ ràng, xem tại sao cô lại không chịu giới thiệu anh với bạn bè của cô.

Nhưng Chân Đa Trân bây giờ rất thương tâm, cô nằm trong ngực anh khóc lớn, tiếng khóc vô cùng thê thảm...

Thảm đến tim Mạc Ưng Chí cũng ê ẩm.

Chẳng lẽ anh thật sự xấu xa đến thế sao? Người tình ở bên cạnh anh không phải là nên vui mừng khôn xiết mà là khóc lớn sao?

Dù vậy, anh còn chưa muốn buông cô ra, kiên quyết không thả.

Khóc mệt, Chân Đa Trân ngồi phịch trên chân anh, mí mắt nhắm chặt.

Nhưng ôm chặt thân thể mảnh mai trong ngực, dục vọng đàn ông ở nửa thân dưới theo bản năng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, chẳng qua là cảm xúc của người đẹp không yên, anh cũng không muốn yêu cầu cô phối hợp, đành phải nhịn một chút...

A, đau đớn.

"Đại sắc quỷ nhà anh lại muốn làm gì vậy?" Nhắm mắt, thanh âm của Chân Đa Trân thoát ra từ cổ họng.

Cô mới ôm anh khóc thôi mà, sao đã "kéo cờ" rồi?

"Anh phải cố ý..." Mạc Ưng Chí cười lúng túng "Ai kêu thân thể em tốt vậy..."

Huống chi bọn họ dán phải chặt như vậy, muốn anh làm Liễu Hạ Huệ [1] thật sự có chút khó khăn.

[Liễu Hạ Huệ( tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tựlà Quý (季), người đất Liễu Hạ(柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử]

Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông]

"Mình là sắc lang còn dám đổ lên đầu em?" Thật dũng cảm! Chân Đa Trân mở mắt ra, chuẩn bị chửi mắng một trận.

Nhưng không ngờ lại trông thấy vẻ mặt nhẫn nhịn đau khổ của anh...

"Nếu không anh đi dội nước lạnh." Người phụ nữ mình yêu mến vùi trong lồng ngực mình, nếu thân thể của anh không phản ứng thì chắc là anh bị bất lực rồi.

"Không cần! Đồ ngốc." Cô hờn dỗi liếc mắt một cái.

Nhìn anh chu đáo như vậy, trong lòng Chân Đa Trân rất ngọt ngào, cảm thấy thực sự cuồng loạn, kéo người đàn ông đang muốn đứng lên về lồng ngực.

Cô đưa đôi môi đỏ mọng mềm mại lên, hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Mặc dù đầy bụng oán hận, nhưng cô vẫn không quản được tim mình đập thình thịch, muốn chạy về phía anh...

"Không được bỏ rơi anh!" Ôm chặt vòng eo thon của cô, anh hôn trả lại.

Hai tay ôm thật chặt cổ anh, miệng lưỡi dây dưa với anh, cô cùng anh sẻ chia nhiệt độ.

Nhanh như chớp, xúc động theo từng nụ hôn lan tỏa toàn thân...

Môi lưỡi quấn quít như tưới nước cho cả vùng đất khô hạn, họ ôm chặt nhau hơn, vì muốn được nhận nhiều hơi thở của đối phương hơn.

"Lần này nếu anh không trông nom em mà chuồn mất, em sẽ cắt bỏ chim nhỏ của anh!" Cô hung tợn cảnh cáo kèm theo tiếng thở dài nặng nề.

Cô biết mình lại lún sâu một lần nữa, không cách nào thoát khỏi, phải dán chặt vào vòm ngực cường tráng của anh thì cô mới có cảm giác an toàn.

"Anh sẽ không, hãy tin anh!"

Thân thể nồng nhiệt dây dưa trên ghế sofa, bàn tay của anh ngao du trên cơ thể cô, vuốt ve đường cong da thịt.

"Ở chỗ này có chút kỳ quái..." Bị thấy thì làm sao bây giờ?

Thật là mắc cỡ chết đi được, không thể là một nơi bình thường sao?

"Không, anh cảm thấy chỗ này rất tốt." Tốt nhất là ở trong nhà, chỗ nào cũng ngập tràn dấu vết ân ái của họ.

"Đây là chỗ xem ti vi..." Cô khó khăn nhắc nhở.

"Lúc ta ở cùng nhau thì cần gì xem ti vi? Em xem anh là đủ rồi." Anh ngây thơ đề nghị.

"Thần kinh!"

"Anh nói chính là sắp biến giấc mơ thành hiện thực." Anh chặn môi cô lại, không để cô nói nữa, lồng ngực rắn chắc không ngừng ma sát hai vú cao vút, trêu đùa dục vọng của nhau.

"A..." Cô nhẹ giọng thở dốc.

Người đẹp thở gấp khiến thân dưới của anh đã gắng gượng lại càng thêm khô nóng phấn khích.

"Anh đó!" Mặc dù trong miệng oán trách, nhưng cô không muốn nhìn thấy anh phải khó chịu, liền thả lỏng cơ thể, mặc cho người yêu thăm dò.

Dục vọng của anh cách một lớp quần áo đặt ở nơi mềm mại của cô, bàn tay không an phận đưa vào trong quần áo của cô, vuốt ve da thịt của cô.

Thuần thục khiêu tình, khiến cho cô rung động...

"Tập trung một chút." Anh cởi áo sơ mi của cô làm cô để lộ da thịt trắng như tuyết.

"Chờ một chút, nếu vú Vương đi vào thì phải làm sao?" Cô sợ quản gia lại đột nhiên chạy tới.

"Bà ấy đi ngủ rất sớm." Anh giải thích đơn giản.

Đừng đùa! Chẳng lẽ vú Vương lại không biết? Anh làm việc ở phòng khách, bà ấy nhất định sẽ áp chế Siêu Luân ngủ, không để thằng nhóc đó rời giường.

Anh đưa tay vào trong áo ngực của cô, cầm lấy hai con thỏ trắng mềm mại, không ngừng xoa bóp.

Anh xoa bóp hơi thô lỗ, hai bầu ngực của cô bắt đầu dựng đứng.

Cởi áo ngực của cô ra, anh ngậm lấy đầu vú, đầu lưỡi linh động không ngừng trêu chọc nơi mẫn cảm, đến khi người đẹp không ngừng bật ra tiếng rên rỉ mới hài lòng.

"Ưng chí, em còn muốn..."

"Không thành vấn đề, anh sẽ ăn no em." Khẽ liếm vành tai của cô, anh cam kết.

"Ừ..." Cơ bắp chắc nịch đầy nam tính, rõ ràng là muốn cô ý loạn tình mê.

"Em cũng có thể giúp anh cởi quần áo." Cô đơn giản tuyên bố, cởi áo sơ mi của anh ra.

"Không ngờ em cũng sẽ phục vụ đàn ông." Khóe miệng nâng lên nụ cười thản nhiên, Mạc Ưng Chí nghe thấy được mùi thơm truyền đến từ mái tóc người đẹp, hạ thân nổi lên xôn xao.

Quần áo của hai người đã bị cởi sạch, anh kéo thân thể xinh đẹp lại gần, để da thịt đàn hồi nõn nà dán lên bắp thịt căng cứng của mình, ngón tay thuận theo đường cong bờ mông, đi tới u cốc thần bí của cô.

Chân Đa Trân bởi vì hưng phấn mà run rẩy, bởi vì anh vuốt ve mà mềm nhũn vô lực.

Ở trong lồng ngực rắn chắc của anh, cô cảm thấy mình như một đứa trẻ, chỉ có thể trốn vào ngực của anh, tìm kiếm sự an toàn.

Tựa như cô lúc còn nhỏ...

Hô hấp của anh nặng nề, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bắp đùi trắng như tuyết của cô, thuận thế đi vào hoa tâm ướt át.

"Anh chậm một chút..." Chân Đa Trân cắn môi dưới, muốn đè thanh âm dâm đãng yêu kiều xuống, ý thức của cô cũng dần bị kích tình đánh tan.

Anh thuận thế gác bắp đùi của cô lên vai mình.

Ánh mắt sắc bén nhìn vào miệng huyệt sâu thẳm, ngón tay đầy ma lực bắt đầu di động trong dũng đạo chật hẹp, dẫn dắt cô liên tiếp thở gấp, ngâm nga.

Lắng nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào của cô, "Tiểu huynh đệ" phía dưới anh cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu.

Anh lại ngậm lấy Hồng Bảo Thạch nhảy lên trước ngực cô, lấy đầu lưỡi trêu chọc, phối hợp động tác của đầu ngón tay, để người đẹp rơi vào trạng thái kích động.

Thân thể mềm mại của Chân Đa Trân bởi vì dục vọng đánh thẳng vào mà đỏ bừng.

Cô bắt đầu ngọ nguậy, không biết là muốn thoát khỏi nhiệt độ trong cơ thể, hay là muốn dẫn dụ người đàn ông bên cạnh. Cô bởi vì thân thể khẩn cầu cực độ mà khóc thút thít.

"Cho em..." Cô thấp giọng thúc giục.

"Vậy chân em phải mở lớn ra..." Mạc Ưng Chí nhịn vô cùng khổ sở nhưng anh vẫn phải nhắc nhở người yêu rằng bọn họ tuyệt đối là hai bên đều tình nguyện, không phải anh độc thân độc diễn.

Chân Đa Trân mở chân lớn chân ra.

"Như vậy còn chưa đủ!" Tay của anh vẫn tiếp tục ngao du trên thân thể cô, cũng không thỏa mãn dục vọng của cô.

"A..." Cô vượt qua xấu hổ cực độ, đặt một chân qua vai anh.

Mở vậy đủ chưa?

Nhìn phong cảnh trước mắt, Mạc Ưng Chí đắc ý nở nụ cười.

Ngón tay của anh rời khỏi hoa huyệt chật hẹp, dục vọng của anh đặt trước hoa tâm ướt át, cọ sát nơi tư mật của cô, cũng không tiến vào.

"Anh làm sao lại như vậy chứ..." Cô phản đối, cực kỳ khát vọng dục vọng được thỏa mãn.

"Anh không như vậy, làm sao có thể dẫn dụ em yêu anh?" Nói xong, nam kiếm của anh tiến vào trong cơ thể cô, rong ruổi như chỗ không người.

Nhanh chóng ra vào mang đến cảm giác nhạy cảm, dung hợp thống khổ và tê dại...

Chân Đa Trân có vẻ không nhịn được, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, khống chế sự kích động của bản thân, không để mình phát ra những âm thanh điên cuồng

"Đừng đè nén, anh muốn nghe giọng của em." Mạc Ưng Chí thở hổn hển, gia tăng tốc độ.

"A..." Bởi loạt động tác của anh, Chân Đa Trân thét chói tai.

"Rất tốt, tiểu bảo bối." Anh nâng cao mông của cô lên, lại dùng lực ép hoa kính xuống. "Chỗ đó của em thật chặt, kẹp anh rất thoải mái..."

Mạc Ưng Chí cúi người, hôn lên môi cô, dâng trào theo mật dịch lấp đầy dũng đạo ấm áp.

"A a... Đừng nói..." Ý thức của Chân Đa Trân tản ra, anh không ngừng làm cô rên lên, không biết là vui vẻ hay thống khổ.

Cảm giác được hoa kính người đẹp đang co rút thật nhanh, anh biết cô sắp đạt tới cao trào.

Thế là, anh mãnh liệt ra vào u huyệt của cô, ở lần động cuối cùng, reo rắc hạt giống thật sâu trong thân thể cô...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play