Đúng ra tôi phải đến Đông Cung ngay tối hôm đó theo lời căn dặn của chú nhưng tôi đã không đi. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần, nói đúng hơn là tôi không biết phải ăn nói ra sao! Hy vọng chuyện này sẽ không làm chú ấy nổi giận. Suốt mấy ngày sau đó, tôi ôm bầu tâm trạng lo lắng bất an. Ngạn Luật hiện tại không biết tung tích ở đâu. Cho người đi dò la thì có kẻ bảo Liêu tướng quân vẫn còn ở Vũ Hầu, người lại nói anh ấy đã về ngày hôm qua nhưng chưa ra khỏi Liêu phủ. Bây giờ điều tôi cần nhất là gặp mặt anh ấy. Chỉ có Ngạn Luật mới cho tôi câu trả lời thỏa đáng về những rắc rối này…

Chiều nay không biết có việc gì mà Thái hậu gọi tôi đến Tây Cung. Thông thường bà vẫn hay tổ chức tiệc tối vào ngày chủ nhật và mời mọi người trong gia đình tới. Hôm nay chỉ mới là thứ 5. Tuy bâng khuâng nhiều nhưng tôi vẫn chuẩn bị sang như mọi khi. Tôi chọn đồ thật đơn giản là quần vải đen ống loe và một cái áo lụa trắng hơi nhiều ren nhưng vẫn khá trang nhã.

Xe đưa tôi tới Tây Cung và tôi tự nhiên đi vào. Nơi này từ lâu đã quen thuộc với tôi cũng như mọi người trong gia đình. Ngồi trong phòng khách đã đông đủ các gương mặt. Thái hậu ngồi trên cái ghế bành to nhất tươi cười đưa tay về phía tôi. Tôi nhanh chóng ngồi xuống cạnh bà. Hôm nay phòng khách có điều gì là lạ…?

Ngồi bên trái là chú Lữ Công cùng Dĩ Thuật. Bên phải là dượng Chu rồi tới chị Dĩ Linh. Chị ấy cười dịu dàng, trong nét cười có ý tứ gì đó mà ngày thường tôi không thấy. Chị mặc váy rất đẹp, vẫn là màu tím cà. Tóc chị hình như vừa được uốn lại, xoăn bồng bềnh trên hai vai. Chị ngồi chéo chân, tay thì đang nắm lấy cánh tay của…

Tôi mở to mắt nhìn về phía người đó. Anh hôm nay đột nhiên lại có mặt ở đây? Ngạn Luật ngồi ngay cạnh chị họ tôi. Anh ăn mặc rất thoải mái. Quần kaki màu xám cùng với áo sơ mi xanh nhạt, một cái áo len ngắn tay, cổ chữ V mặc thêm bên ngoài cùng màu với quần, ngay cả chân cũng mang giày thể thao. Sẽ chẳng ai nghi ngờ nếu nói anh ấy vừa đi picnic hay là cưỡi ngựa ngoài trời về.

-Viễn Xuyên… tối nay chúng ta có một vị khách quý, chắc là con đã biết…

Tôi ngơ ngác nhìn về thái hậu rồi lại tiếp tục quay sang ngắm anh. Thảo nào hôm nay Dĩ Thuật tự nhiên nhảy qua bên này ngồi với chú tôi…

-Dạ… có chuyện gì vậy thưa Thái hậu? Sao tự nhiên hôm nay Ng… à… Liêu tướng quân lại có mặt ở đây?

Thái hậu cười vu vơ nhìn về phía dượng

-Chu Lĩnh… chuyện này để chú nói chắc là phù hợp hơn…

-Vâng thưa Thái hậu!

Dương cúi đầu rồi ngẩn lên nhìn tôi. Ông ăn mặc trịnh trọng hơn bình thường, tôi dễ dàng nhận ra vì ngày thường dượng Chu là người rất giản dị.

-Nữ Hoàng điện hạ. Xét về mặt gia đình thì Người là con cháu nhỏ tuổi nhất ở đây… Xét về khía cạnh xã hội thì Người là Vua một nước, là nhân vật có quyền hành nhất! Chính vì vậy chuyện này… ngoài Thái hậu, Quốc Công và gia đình vi thần đây thì Điện hạ cũng là người có quyền lên tiếng!

Tôi bắt đầu vận động bộ não đang trì trệ. Khi dượng vừa dứt lời thì tôi nhìn về chú Lữ Công ngay. Chú ấy đáp lại bằng một cái thở dài bất mãn nhưng không có oán trách. Giữ cho giọng nói không bị run tôi cười hỏi lại dượng

-Vâng, con cảm ơn dượng đã xem trọng con như vậy. Xin dượng cứ xưng hô bình thường, con đang nghe đây!

Dượng Chu nhìn sang bên phải. Dĩ Linh cười với bố và Ngạn Luật thì nhìn tôi, không lộ thái độ gì.

-Hôm nay mọi người có mặt đông đúc là bàn bạc về chuyện hôn sự giữa Dĩ Linh và Liêu tướng quân. Như Nữ Hoàng đã biết, người vợ quá cố của thần ngày trước đã có lời hứa hôn ước cùng cố tướng quân Liêu Mãn Bình. Hai nhà Trường Thịnh Thiên và Liêu gia mai sau sẽ kết thông gia. Nay con gái thần là công chúa Dĩ Linh cùng với hậu duệ Liêu Thần Phong xin được nguyện ý hoàn thành tâm nguyện này, rất mong lời chúc mừng đến từ Nữ Hoàng. Mong ngày vui Nữ Hoàng cùng Thái Hậu có thể làm chủ hôn cho.

Sốc nặng! ==

Muốn tôi đứng ra làm chủ hôn cho chị họ cùng anh trai (hờ) của tôi sao? Chuyện họ kết hôn tuy rằng đã có lời báo trước nhưng tôi vẫn chưa hình dung nó lại khiến tôi chấn động đến dường này. Tôi quay lại nhìn Thái hậu

-Người sẽ đứng là làm chủ hôn cho chị Dĩ Linh sao?

Thái hậu cười cười, hình như không tự nhiên lắm. Bà vỗ vỗ lên tay tôi cứ như an ủi

-Phải… chuyện này… đã dự tính từ trước rồi. Vã lại hai đứa nó thực lòng yêu thương ngay, ta há có thể ngăn cản hỷ sự?

Tôi nuốt khang rồi lại nhìn sang chú Lữ Công

-Chú thấy sao?

Ông hừ một tiếng rồi lắc đầu

-Ta không ý kiến. Thái hậu đã nói vậy thì cứ như vậy đi…

Tôi há miệng ngạc nhiên. Chẳng phải chính chú ấy từng kêu tôi sớm ngăn cản sao? Giờ lại buông xui là thế nào? Niềm hy vọng cuối cùng: Dĩ Thuật

-Anh Thuật à… chắc là anh cũng thấy chuyện này là một tin rất vui phải không?

Dĩ Thuật liếc sang phía Ngạn Luật một cách căm ghét

-Khá khen cho cái đồ… đồ… saxxx… rõ ràng là tự ý định đoạt, còn bầy đặt họp gia đình thế này làm chi? Nếu mà anh không mau mau lấy em gái tôi thì anh sẽ không sống yên đâu…

Nếu mà không có mặt người lớn ở đây thì tôi thề sẽ lao tới “cắn xé” Dĩ Thuật. Tại sao anh ấy dám nói như vậy? Còn thúc ép họ cưới nhau nữa??? Không phải anh ta rất ghét Ngạn Luật sao?

Vô cùng hụt hẫng tôi căm nín nhìn quanh. Vốn định mượn người khác ngăn cản hôn sự vậy mà không ai chịu giúp tôi! Bản thân tôi thì không thể, lấy tư cách gì đây, lý do gì đây?

-Uhm… vậy là… tất cả đều đồng ý rồi?

Thái hậu thở ra nhìn xuống nền nhà. Chú tôi bực dọc đổi tư thế ngồi. Dĩ Thuật cắn môi quay đi chỗ khác. Dượng tôi làm thinh không hề nhút nhít. Dĩ Linh cười tủm tỉm, âu yếm nhìn Ngạn Luật. Anh gật đầu với chị rồi choàng tay kéo chị ngồi sát vào anh hơn…

Khi nhìn thấy ánh mắt của tôi, Ngạn Luật tránh đi như tránh tà. Tôi chẳng cách nào dò ra được tâm trạng thực sự của anh. Chứng kiến sự thân mật của hai người tôi bắt đầu thấy khó chịu. Ngực tôi hơi thắt lại và hít thở nặng nề… Cuối cùng, không rõ vì sao, chính miệng tôi lại DÁM thốt lên một câu:

-Nhưng cháu không đồng ý!

Sau đó, tất cả mọi người trở về trạng thái chung: Nhìn tôi ngỡ ngàng! Trước khi ai đó kịp lên tiếng, tôi tiếp tục nói:

-Dĩ Linh thân là “cành vàng lá ngọc”, là công chúa của một nước. Cho nên chuyện hôn nhân là đại sự không thể xem nhẹ. Với danh phận là một Nữ Hoàng, con có trách nhiệm đảm bảo hạnh phúc cho chị gái. Liêu tướng quân kia, từ đầu đến cuối không hề… không hề… “thích hợp” cho hôn sự này!

Mọi người vẫn dáng mắt vào tôi, bắt đầu chau mày. Giữa sự im lặng đáng sợ một thanh âm cao vút vang lên, đánh gục mọi bình tĩnh của tôi

-Xin Nữ Hoàng hãy chỉ rõ… vi thần có chỗ nào không xứng đáng với công chúa điện hạ?

Ngạn Luật nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt anh đầy đe dọa giống như lúc tôi làm sai bài tập hay không biết vâng lời như trước kia. Ngày đó tôi sẽ rối rít xin lỗi, chịu khuất phục trước cơn giận của anh vì sợ bị la rày hay bị cốc đầu. Còn bây giờ, tôi sợ gì chứ? Tôi có thể đem anh ra xử tử nữa kia mà… Ấy vậy… tôi rốt cuộc vẫn là SỢ. Ngạn Luật dù là ai thì vẫn mãi mãi có một cái “uy” khống chế được tôi. Tôi vội vã cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ lại đôi chút và chẳng còn khí thế gì hết

-Cái đó… là vì… Ngài chỉ mới là một tân tướng quân… Ngài… trong triều đình chưa gây dựng được lòng tin đối với quần thần… Chưa kể trước đây… khi chưa làm Tướng quân, quá khứ của Ngài không được tốt đẹp cho lắm…

Tôi đang nói cái gì vậy trời? Rõ ràng tôi biết tất cả chuyện đó đều không phải do anh ấy cố ý gây ra. Rõ ràng tôi biết Ngạn Luật tài giỏi và đáng tin cậy như thế nào… Nhưng vì sao tôi vẫn ngoan cố mượn những lý do ngớ ngẩn đó để làm khó anh? Ngay lúc tôi nói mà chưa kịp suy nghĩ thì Dĩ Linh đột ngột cắt ngang

-Viễn Xuyên Nữ Hoàng! Em nói vậy là không công bằng! Ngày nay Thần Phong có gì không tốt? Cứ cho là trước kia anh ấy… mang một vài tiếng xấu đi. Nhưng người xưa có câu “Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại” Bây giờ anh ấy đã là một người tốt, chắc chắn mai sau Thần Phong sẽ lập công lao lớn cho đất nước… Em đừng vì ý kiến chủ quan mà ngăn cản hôn sự này… Huống hồ… giữa anh chị còn có… còn có một… một đứa con! Chẳng lẽ em muốn công chúa Trường Thịnh Thiên quốc không chồng mà mang thai sao?

Tôi không biết là mình vừa nghe thấy cái gì? Tôi nhìn vào bàn tay chị đang để trước bụng. Là thật sao? Chị ấy mang thai? Là con của Ngạn Luật? Giờ thì tôi hiểu vì sao Dĩ Thuật lại bảo Ngạn Luật mau chóng cưới Dĩ Linh. Vấn đề này liên quan tới hình tượng hoàng tộc trong mắt công chúng…

-Nữ Hoàng à… thôi thì… gạo đã nấu thành cơm, ta không thể ngăn cản được. Con hãy cho Liêu tướng quân một cơ hội. Ta nghĩ… Ngài ấy sẽ không làm vợ mình thất vọng đâu!

Thái hậu đứng ra giải vây tất cả. Bà là người lớn nhất trong gia đình, làm sao tôi có thể không nghe theo? Nếu biết trước thì tôi sẽ không dại dột mà lên tiếng làm chi. Để cuối cùng biến mình thành kẻ “không biết điều” trong mắt Dĩ Linh và… Liêu Thần Phong. (Tôi nên gọi anh ấy bằng cái tên này kể từ bây giờ) Hai người họ cùng với tôi đều hiểu rõ quá khứ của anh là như thế nào. Với người khác, tôi có thể dối trá mượn lý do này mà ngăn cản hôn sự nhưng với chị và anh rễ tương lai là không thể! Họ giờ đã biết tôi đang cố tình phá đám hôn lễ này… Làm sao đây? Ước gì ngay giữa phòng có một cái lỗ cho tôi chui xuống (T.T)

Tuy nhiên vấn đề sỉ diện bây giờ không còn mấy quan trọng với tôi nữa. Cảm giác của chính mình là đáng để tâm hơn. Ngày trước xem phim tình cảm tôi luôn luôn đứng về phía nam nữ nhân vật chính. Dù cho nhân vật phản diện đóng vai người thứ ba có chứng kiến cảnh nam nữ chính kết hôn với nhau thì tôi chỉ thích thú cười, nói kẻ đó đáng đời và gọi đấy là một kết thúc “có hậu” chứ chưa hề quan tâm đến cảm giác lúc đó của họ. Thì ra là họ cũng đau khổ ghê gớm như vậy… thì ra họ cũng muốn khóc như vậy… thì ra họ cảm thấy bất lực đáng thương như vậy…. Nếu sớm biết tôi đã không cười chê trên những giọt nước mắt của những nhân vật kia!

Nén cơn đau xuống, tôi kiên cường nhìn về phía họ một lần nữa. Dĩ Linh rõ ràng không vui, ánh mắt chị trách móc cùng hờn dỗi. Liêu tướng quân thì… lúc nãy nói năng hùng hồn lắm mà, sao giờ lại trốn tránh nữa rồi? Anh ấy lại nhìn đi đâu đâu, tỏ ra thờ ơ trước cái nhìn của tôi!

Chán nản, thất vọng… tất cả là như vậy!

Những gì diễn ra sau đó bộ não của tôi không có khả năng ghi lại. Chỉ nhớ là mọi người theo chân Thái hậu đi vào phòng ăn. Trên bàn ăn hình như có ai đó bàn bạc về cách thức tổ chức, ngày giờ và số khách mời cho buổi lễ. Thái hậu đặt biệt quan tâm tới Dĩ Linh về chuyện mang thai. Bà lấy kinh nghiêm bản thân dặn dò chị không nên thế này, không được thế kia. Dượng Chu có hỏi tôi cái gì đó có được hay không, tôi chẳng biết dượng hỏi cái gì nhưng cũng cười và gật đầu. Khi mọi người nói chuyện với nhau thì tôi cắm đầu ăn, ăn ngấu nghiến… Thái hậu lo lắng hỏi thăm, tôi trả lời vì trưa nay tôi đã bỏ bữa nên giờ thấy đói. Hình như sau đó bà lại chuyển sang vấn đề “sự cần thiết của ăn uống đúng giờ” để giáo huấn tôi. Tôi không nghe gì hết nhưng luôn gật gật đầu. Cách thức để tôi sống sót qua bữa tối là “người sao ta vậy”. Khi mọi người cười đồng loạt thì tôi sẽ làm bộ cười theo, khi có vấn đề gì mọi người ngồi nghĩ ngợi thì tôi cũng buông đũa làm bộ ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ… cho tới lúc dùng món tráng miệng thì tôi đứng dậy cáo lui, lấy lý do không được khỏe xin về Chánh Cung trước. Chẳng ai ngăn cản hay nghi ngờ gì trừ Thái hậu, bà lại nhắc thêm một lần nữa rằng tôi cần ăn uống điều độ. Tôi cứ vâng vâng dạ dạ và gấp rút ra khỏi Tây Cung, nếu còn ở lại lâu hơn, tôi không mấy tự tin về sự tự chủ của bản thân. Giáo sư Viên từng nói điểm yếu của tôi chính là sự tự chủ trong cảm xúc. Thông thường, tâm trạng của tôi lộ cả ra trên mặt. Gần đây, kể từ khi làm Nữ Hoàng điểm yếu này mới được khắc phục đôi chút trong phạm vi “đủ dùng”. Tối nay là bài kiểm tra khắc nghiệt nhất mà tôi từng trãi qua. Không biết có lộ ra sơ hở nào không?

Cuối cùng thì sự nỗ lực phi thường đã được đền đáp, tôi đã yên ổn nằm lên cái giường thân yêu của mình. Thông thường tôi gây rất nhiều ồn ào khi khóc nhưng lần này lại hoàn toàn im lặng. Tôi gọi đó là một trong những thay đổi khi người ta trưởng thành… Ngày trước tôi thích vừa khóc vừa tạo ra thật nhiều tiếng thút thít, cốt ý đánh vào sự mềm lòng của anh trai, làm anh ấy càng bối rối càng tốt. Còn bây giờ, trong căn phòng này, chỉ có một mình, bốn bề đều im lặng… nước mắt tôi cứ tự động rơi mà không quấy rầy đến bất kì ai. Tự mình gánh vác lấy nổi đau là cái mà tôi đã học được khi lên 18.

Tôi trở mình nằm nghiêng sang một bên, ngay lập tức tôi nhìn thấy nó: con Teddy of the Queen. Hôm nay nó ngồi tựa lưng vào một cái gối, hai tay hai chân buông thỏng, một con mắt còn lại trên mặt nhìn tôi vô tình… Tôi muốn tóm lấy nó và quăng vào góc phòng nhưng rồi lại thay đổi ý định. Tôi ngồi dậy, với tay mở cái tủ nhỏ cạnh giường. Trong ấy có hai sợi nơ tết tóc, một cuốn sổ nhỏ và vài món linh tinh khác. Nằm trong cái hộp giấy màu xanh là một ống chỉ trắng và gói kim khâu. Tôi tìm con mắt đen còn lại của chú gấu và bắt đầu xỏ chỉ may nó lại. Thế là thêm một biểu hiện của người trưởng thành: không trút giận lên đồ vật vô tội.

Không biết tôi mất hết bao nhiêu thời gian mới kết được con mắt bé tí đó. Khi làm xong thì đã khuya lắm rồi. Tôi ôm con gấu bông vào lòng và nằm xuống, nghĩ ngợi về tất cả những gì đã diễn ra. Tôi nhớ cái ngày đầu tiên tôi gặp anh, những lời hứa hẹn còn in rõ trong đầu vậy mà bây giờ… anh ấy đã không còn như xưa nữa rồi. Làm sao tôi tìm lại Dương Ngạn Luật của trước kia trong cái vỏ Liêu Thần Phong chắc nịch đó? Tôi biết mình không thể là một cô em gái ngoan của anh ấy nữa. Tình cảm anh em không phải là cảm giác này… Nếu tôi xem anh như người anh trai thì tôi đã phải vui mừng khi hay tin anh sắp lấy vợ… Đau khổ này là như thế nào đây? Tôi đã biến anh thành đối tượng nào rồi…?

Không phải thầy, không phải như một người bố, càng không giống một người anh… Tôi đã yêu anh ta tự lúc nào mất rồi… “Yêu” sao? Ồ phải, chắc chắn là yêu! Tôi hoàn toàn là một thiếu nữ khỏe mạnh, tâm sinh lý bình thường vã lại cũng đã bước vào tuổi 18, đương nhiên là có thể yêu! (~.~) Nhưng… sao lại không biết chọn đối tượng thế này? Xét về mọi mặt thì tôi đâu thể nào… cùng với anh ấy được. Năm nay anh đã 32 rồi, lập gia đình là rất đúng. Dĩ Linh thì 26, khá là tương xứng. Bọn họ đều là người lớn cả, chắc chắn là hiểu rõ về nhau.

Còn tôi: 18.

Chẳng ra làm sao…! ==

Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy mình ngu kinh khủng. Chỉ là mối tình đầu thôi, lại là đơn phương nữa chứ… thôi đừng có lao tâm tổn lực làm chi. Mình nên buông tay ra, chúc mừng hạnh phúc của họ, họ yêu nhau mà, huống hồ Dĩ Linh đã có thai. Nữ Hoàng thì cũng không có tư cách xen ngang phá gia can người ta!

Tôi thở dài rồi nhắm mắt lại, càng ôm chặc con gấu bông hơn. Kể từ bây giờ tôi chính thức mất đi anh ấy rồi… chí ít cũng nên biết gìn,yêu thương những gì anh ấy để lại. Teddy à… từ giờ tao sẽ đối xử tốt với mày!

***Trích dẫn một ghi chú nhỏ trong cuốn nhật kí:

“Hôm nay anh ấy lại có thêm một vai diễn mới: anh rễ của tôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play