Ngôn Sơ Thất vội vàng kéo Bạch Tử Phi “ ngươi còn chạy được không?”
Sơ bảy vội vàng kéo Bạch Tử Phi, “Ngươi còn được không?”
Bạch Tử Phi vội vàng gật gật đầu, “Đi mau!”
Ngôn Sơ Thất dìu Bạch Tử Phi, hai người lảo đảo chạy về phía trước, âm phong quỷ ty đuổi theo không xa, cước bộ của truy binh cũng ngày càng gần.
Hai người dù đang chạy trối chết nhưng tâm vẫn thấy rất ấm áp, trong
cuộc đời có những người không thể bỏ qua, dù là lên trời xuống đất, sinh tử luân hồi, chỉ cần được nắm tay hắn thì liền tin thế gian rộng lớn
cũng có chỗ cho bọn họ dung thân.
Hai người một đường bôn ba vẫn nắm chặt tay nhau, quyết không xa rời.
Không biết chạy bao lâu, tiếng đuổi theo phía sau ngày càng gần, cảm giác sắp rơi vào tay đám ngục tốt thì đột nhiên từ vách núi đen phía sau vươn ra một cánh tay, nắm lấy cổ áo Bạch Tử Phi lôi kéo
“Ca ca, bên này!”
Bạch Tử Phi giật mình, đi theo thanh âm vừa rồi là một khuôn mặt nhỏ nhắn
mập mạp lộ ra sau núi đá, hắn thản nhiên cười để lộ hai cái răng nanh bé xíu.
Bạch Tử Phi kinh hãi “ Bạch Hân”
“Đúng vậy, chính là ta!” Bạch Hân cười tủm tỉm, hai mắt cong lên, bàn tay bé
nhỏ mập mạp còn đắc ý vung lên “ mau đi theo ta, bọn họ sẽ không bắt
được các ngươi”
Ngôn Sơ Thất sợ run, nàng không nhớ rõ Bạch Hân lắm, lúc nhỏ hắn thân thể
suy yếu nên hiếm khi xuất hiện. Sau này Bạch Tử Phi lại thế thân cho hắn nên trong trí nhớ và ấn tượng của nàng đều là hình ảnh của Bạch Tử Phi.
Bạch Tử Phi lại không thể nào quên được Bạch Hân, là nhờ hắn mà mình mới có
thể ở lại nhân gian, nhưng cũng chính vì vậy mà tiểu tử đáng yêu này cho tới giờ vẫn còn là một cô hồn phiêu lãng ở âm phủ, không thể đầu thai
chuyển thế. Bạch Tử Phi đối với Bạch Hân rât áy náy, nhìn hắn vừa kinh
hỉ lại vừa thương tâm “ Bạch Hân, sao ngươi lại ở đây?”
“Trước tiên khoan nói tới chuyện này, mau cùng ta tới đây” Bạch Hân kéo tay áo Bạch Tử Phi, dẫn hắn và Ngôn Sơ Thất vào núi đá đen.
Núi đá đột nhiên mở ra.
Núi đá đen này giống như kết giới để tiến vào động khẩu, đi vào bên trong
bọn họ mới phát hiện nơi này hoàn toàn khác biệt với âm ty địa phủ. Nơi
này không có không gian đen đặc hắc ám, không có gió thét lạnh lùng,
cũng không có người đuổi giết bọn họ mà trước mắt bọn họ là một biển hoa tuyệt đẹp, muôn hồng nghìn tía, đủ loại đủ màu nở rộ kiều diễm…
Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất giật mình.
Bạch Hân nhìn biểu tình của bọn họ thì nhịn không được mà cười rộ lên “ thế nào, nơi này xinh đẹp không?”
Bạch Tử Phi vừa băng bó vết thương vừa kinh ngạc hỏi “ đây là nơi nào? nơi âm ty sao còn có biển hoa?”
Bạch Hân cười tủm tỉm đáp “ nơi này là địa phương hạnh phúc nhất âm ty, tên
là Hoa Vân Giả, là nơi những quỷ hồn sạch sẽ, thiện lương nhất mới có
thể tới. Đến đây rồi thì mọi người có thể tận tình hưởng lạc cho đến khi nào đi đầu thai chuyển thế, ta đã ở đây suốt mười lăm năm, mỗi ngày đều làm bạn với bướm và hoa”
Những lời này càng làm Bạch Tử Phi thêm áy náy trong lòng, cúi đầu nói “ thực xin lỗi, Bạch Hân, đều là ta hại ngươi”
Bạch Hân ly thế khi mới bảy tuổi, nhưng mấy năm qua đã làm cho hắn sớm
trưởng thành, lắc đầu vỗ vai Bạch Tử Phi nói “ ta không có trách ngươi,
nếu không có khoảng thời gian ở lại đây, ta sẽ không hiểu được nhân sinh trân quý đến cỡ nào. Nếu ta còn có thể chuyển thế làm người, nhất định
sẽ quý trọng, hảo hảo sống tốt”
Những lời này làm Bạch Tử Phi hai mắt hoe hoe đỏ.
Bạch Hân liếc mắt nhìn Ngôn Sơ Thất rồi lại nhìn sang Bạch Tử Phi “ thực ra
ta mang các ngươi tới đây cũng có lý do, Hoa Vân Giản là nơi thần tiên
thượng giới thưởng cho các linh hồn tinh khiết thánh thiện, ở trong này
ác quỷ âm ty không thể tới quấy rầy, hơn nữa còn có một thông đạo bí
mật. Nếu có thể thông qua đó, nói không chừng có thể trở lại nhân gian”
“Thật sự?”
Bạch Tử Phi nghe tới đây thì mừng tới mức suýt nhảy lên
Hắn vẫn muốn đưa Ngôn Sơ Thất trở về, hi vọng nàng bình an hạnh phúc. Tuy
rằng hiện tại muốn cùng nàng không xa không rời nhưng nếu có thể rời
khỏi âm ty quay về nhân gian chẳng phải tốt hơn sao?
“Ân, là thật , thời gian trước có một tỷ tỷ mỹ lệ bị chặt đứt đôi cánh nói
cho ta biết bí mật này. Nàng nói là một thần tiên trên trời nói cho nàng biết, chỉ cần có thể thông qua thì sẽ có thể trở về nhân gian”
Ngôn Sơ Thất nhịn không được ngẩn ra “ là Quân Mạc Ức”
Ngày đó hắn đã nói hắn không có giết Điệp Lạc mà giúp nàng trừ bỏ yêu thân,
chuyển kiếp đầu thai. Bây giờ xem ra lời đó không phải là giả, có lẽ tẩu tử đã thực sự bỏ được yêu thân, quay về nhân gian đoàn tụ cùng tam ca.
Tâm của Ngôn Sơ Thất như muốn nhảy nhót, mặt cũng tràn đầy hưng phấn
“Ca ca, tỷ tỷ, chúng ta đi thôi” Bạch Hân đề nghị.
Bạch Tử Phi cùng Ngôn Sơ Thất gật đầu, cùng nhau bước đi.
Hương hoa tràn ngập khắp nơi, cánh hoa theo bước chân của bọn họ mà rung
động, ngẫu nhiên có một vài con bướm đen vỗ cánh bay lên.
Ngôn Sơ Thất nhịn không được hỏi “ vì sao bướm nơi này đều có màu đen?”
Bạch Hân liền đáp “ âm ty vốn không thể có bướm, đây là bướm trên người tỷ
tỷ xinh đẹp lần trước theo vào nhưng do gió âm ty mà dần dần trở thành
màu đen. Thời gian càng lâu e rằng càng thêm đen”
Nơi này làm sao có thể trồng được hoa, gió lạnh thổi gào suốt đêm ngày, dù
là điệp nhân xinh đẹp cuối cùng cũng trở thành bộ dạng hắc ám âm u.
Bỗng nhiên ngay lúc đó có một con bướm rất đẹp, quạt đôi cánh trong suốt bay thoáng qua Ngôn Sơ Thất. Nàng nhìn thấy mừng rỡ kêu lên “ A, các ngươi
nhìn điệp nhân này đi, rất giống tẩu tử”
Ánh mắt của Ngôn Sơ Thất đuổi theo điệp nhân, nhịn không được xoay người lại
Bạch Hân lập tức quát to một tiếng: “Không cần quay đầu lại!”
Nhưng đã muộn.
Biển hoa xinh đẹp biến mất, ánh sáng trên không trung cũng không còn, kết
giới mà thần tiên lập ra đã bị phá bỏ. Từng trận gió lạnh ào ào thổi
tới, không gian lập tức biến thành màu đỏ bầm u ám, bọn họ lại trở về âm ty lạnh băng như trước.
“Tân hồn Ngôn Sơ Thất, tội tiên Bạch Tử Phi, còn có trốn hồn Bạch Hân, bọn họ ở đây, mau bắt lấy bọn họ”
Không còn kết giới che chắn, đám ngục tốt âm ty rất nhanh đã phát hiện ra bọn họ.
“A nha, không tốt! Các ngươi không biết, nơi này căn bản không thể quay
đầu lại , bởi vì Hoa Vân Giản là nơi thần tiên lưu lại thông đạo bí mật ở âm ty, người đi qua đây nhất định phải nghĩa vô phản cố, một đường
hướng thẳng về phía trước, dù ai gọi tên hay có bất kỳ chuyện gì cũng
không được quay đầu lại. Chỉ cần vừa quay lại nghĩa là ngươi vẫn lưu
luyến âm ty quỷ ngục, là vĩnh viễn không thể về nhân gian” Bạch Hân hét
lớn “ không hay rồi, bọn họ đã đuổi tới, chúng ta chạy mau”
Ngôn Sơ Thất không ngờ mình quay đầu lại một cái đã phá hủy đại sự, áy náy nói “ thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi”
“Không cần nói như vậy, đi nhanh đi!” Bạch Hân cũng không có trách bọn họ, lôi kéo bọn họ chạy đi, thầm nghĩ phải mau tránh khỏi đám ngục tốt âm ty.
Nào ngờ vừa chạy được hai bước thì con bướm xinh đẹp lúc nãy đột nhiên bay
đến trước mặt bọn họ, triển khai hai cánh, biến thành đại quỷ ty cao
lớn.
“Các ngươi không có trải qua khảo nghiệm, đã không thể trở về nhân gian, vẫn nên ở lại ngục ty chịu trừng phạt đi” Đại quỷ ty rống lên rồi lập tức
vung tay, một quầng sáng nhanh chóng tấn công về phía bọn họ.
Ngôn Sơ Thất vội kéo Bạch Tử Phi né tránh.
Nhưng u bích kiếm trong tay nàng đã chạm vào quầng sáng kia, bàn tay lập tức
truyền đến cảm giác đau đớn đến nỗi Ngôn Sơ Thất kêu thành tiếng “a”
Bạch Tử Phi liền hất kiếm trong tay nàng xuống
“Không nên đụng! Đó là huyền minh võng, tiên pháp ở trong này vô dụng, còn có thể làm hại mạng của ngươi!”
Huyền Minh võng vẫn hung hăng chụp xuống bọn họ.
Bạch Hân vóc người nhỏ nhắn, muốn chạy trốn cũng bị chụp lại.
Bạch hân vóc dáng tiểu, còn muốn muốn chạy trốn đi, lại bị lập tức cái lồng vừa vặn.
Bạch Tử Phi trên người có thương tích, Ngôn Sơ Thất là một linh hồn càng không thể thoát được, cho nên cả ba đều bị tóm gọn.
Ngôn Sơ Thất nắm chặt tay Bạch Tử Phi, gắt gao cùng hắn ở cùng một chỗ.
Sống hay chết thì hắn và nàng quyết không chia lìa.
Nhân sinh một đời, mệnh hay duyên cũng chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Liệt hỏa địa ngục hừng hực
Sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt, cơ hồ muốn thiêu đốt tất cả.
Bạch Tử Phi lại bị khóa hồn liên xuyên qua xương quai xanh lần nữa, tiếp tục bị giải đến liệt ngục.
Ngôn Sơ Thất bị ngục tốt hung hăng chế trụ, hai mắt không chớp nhìn chằm
chằm Bạch Tử Phi. Nàng không giống nữ nhân bình thường, nàng không khóc, không nháo, không giãy dụa, nàng chỉ cắn chặt môi, ánh mắt không chớp
luôn dõi theo hắn.
Nhưng Ngôn Sơ Thất như vậy lại làm cho Bạch Tử Phi sợ hãi.
Hắn biết tính nàng, nếu để nàng nhìn thấy hắn bị tra tấn thì chắc chắn nàng sẽ cùng đám người này chém giết một hồi mới chịu. Nhưng mà âm quỷ ty đã xuất động cả Đại quỷ ty lợi hại nhất, ngay cả Quân Mạc Ức cũng phải
nhượng hắn ba phần, huống chi là nàng chỉ là một linh hồn. Nếu nàng dám
động thủ thì coi như chết chắc.
Cho nên không để ý đến ánh mắt của nàng, Bạch Tử Phi lên tiếng “ Đại quỷ
ty, việc này do ta mà ra, không liên quan tới nữ tử này, xin hãy buông
tha cho nàng, để nàng quay về nhân gian đi”
Đám ngục tốt dùng khổn tiên thằng trói hắn lại, Đại quỷ ty trợn mắt nhìn
hắn “ Bạch tội tiên, ngươi cho là bây giờ ngươi còn có tư cách đàm phán
sao?”
“Đại ti, tội tiên không dám. Thỉnh đại ty cứ đem tất cả tội nghiệt trút lên đầu ta, buông tha cho nàng đi”
“Câm miệng!” Đại ti tức giận mắng “ nếu không phải vì ngươi, nàng cũng không tự vẫn bỏ mình, nàng còn có sáu mươi năm dương thọ ah. Ngươi đã làm rối loạn cân bằng nhân giới, còn dám ở đây cò kè mặc cả với ta?”
“Đại ti, tội tiên đã biết sai, chỉ cầu ngươi buông tha nàng đi!” Bạch Tử Phi nóng lòng cầu tình.
Đại ti phi này phi thường bất mãn đối với tiểu tiên gây rối loạn lục giới,
càng không nghe lọt tai mấy lời cầu tình của hắn. Ai ngờ còn chưa mở
miệng đã nghe Ngôn Sơ Thất ở bên cạnh lên tiếng “ không cần tha cho ta”
“Sơ Thất” Bạch Tử Phi giật mình
“Sống hay chết, chúng ta đều phải cùng một chỗ , không phải sao?” Ngôn Sơ
Thất đứng nơi đầu gió, mái tóc đen dài phiêu dật động lòng người. Nàng
miệt thị lạnh lùng nhìn đại quỷ ty và nhóm ngục tốt, rồi lại đưa mắt về
phía liệt ngục lửa cháy ngập trời. Không biết bao nhiêu ác quỷ đan chịu
cực hình, tiếng rên rỉ là khóc vang lan tràn…
Nàng vẫn thản nhiên mỉm cười
“Cho dù là dạng tra tấn gì, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi” Ngôn Sơ Thất
nhẹ giọng nói “ không có kiếp này còn có kiếp sau, chỉ cần chúng ta
không phải chia lìa”
Nàng chậm rãi vươn tay với Bạch Tử Phi.
Bạch Tử Phi dù đang bị trói vẫn cố nắm lấy tay nàng.
Sơ Thất …Sơ Thất…làm cho hắn luôn cảm động. Sơ Thất vì hắn mà sinh tử
không màng. Sơ Thất…Hắn năm đó chỉ làm mất một khỏa tiên đan nhưng lại
chiếm được thứ quý giá nhất thế gian này.
Đại quỷ ty thấy bọn họ đến lúc này còn tình nồng ý mật thì càng thêm tức
giận, vung tay lên quát to “ mau đem hắn quẳng vào biển lửa đi”
Đám ngục tốt dạn vang, hung hăng hất cánh tay của Ngôn Sơ Thất và Bạch Tử Phi ra rồi kéo hắn đi.
Ngôn Sơ Thất sợ hãi kêu “ không”
Đúng lúc này bỗng vang lên tiếng kêu.
Tiếng kêu này như tiếng sói tru hổ gầm lại giống như tiếng hú của yêu quái.
Tiếng kêu này vang vọng khắp âm quỷ ty, làm thiên địa biến sắc, đất rung núi chuyển, lửa liệt ngục đang cháy hừng hực cũng phải biến sắc…Giữa
không trung hạ xuống một đoàn toàn thân mày ngân bạc, hai tai nhọn hoắt, cái đuôi thật dài…
“Úc ..” ngân mao hồ ly cầm đầu vung đuôi ra lệnh “ các huynh đệ, cắn chúng
cho ta, cắn chết hết đi, đoạt tiên nhân cùng tiên tẩu của ta trở về”
Chúng hồ ly nghe lệnh, nhe nanh múa vuốt như ác lang lập tức tấn công đám ngục tốt và đại quỷ ty.
Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất ngẩn người.
Ngân mao hồ ly cầm đầu uy phong lẫm liệt kia rõ ràng chính là
“An hồ ly!” Bạch Tử Phi sợ hãi kêu thành tiếng.
An hồ ly phe phẩy cái đuôi màu bạc, nhảy đến bên cạnh hắn, đám ngục tốt
đang bị mấy trăm con hồ ly bao vây nên chẳng còn thì giờ để ngó ngàng
tới hắn, vừa buông tay làm cho hắn liền ngã xuống đất.
An hồ ly lo lắng hỏi “ tiên nhân, ngươi có khỏe không?”
Bạch Tử Phi nhìn An hồ ly, giật mình “ Hoa hồ ly, ngươi sao lại…sao lại tới đây? Còn dẫn theo nhiều…bạn bè như vậy?”
An hồ ly lắc lắc lỗ tai, không hồ nháo như ngày thường mà cực kỳ nghiêm
túc “ tiên nhân gặp nạn, ta là tiên thú của ngươi không thể nhắm mắt làm ngơ. Đây đều là gia tộc hồ ly của ta, tiếp theo còn có rất nhiều thành
viên của Cửu Mạc sơn tới đây nữa, xà yêu, lang yêu, hổ yêu, sư yêu…tất
cả đều kéo tới đây để cứu ngươi”
Bạch Tử Phi không thể tin được, trừng to mắt “ Cửu..Cửu Mạc sơn? Hồ ly, ngươi quay về đó, còn dẫn đám yêu quái khác tới đây?”
“Ta đả bại toàn bộ bọn chúng” An hổ ly ngẩng cao đầu, lỗ mũi cũng hếch lên
trời, thoáng thấy trên cằm có vài vết thương “ hiện tại là đại vương của chúng, ta nói cái gì chúng cũng phải làm theo. Vì để cứu tiên nhân thì
đả bại bọn chúng là cách nhanh nhất, chỉ cần có đám yêu quái Cửu Mạc sơn ở đây thì đừng nói là âm ty nho nhỏ này, cho dù là thần tiên hai giới
cũng bị quậy cho long trời lở đất”
Ngân mao toàn thân An hồ ly dựng đứng lên, thoạt nhìn rất uy phong khí thế.
Nó không còn là tiểu hồ ly trèo lên án thư hồ nháo khi trước nữa, vì để
cứu tiên nhân, nó một mình quay về Cửu mạc sơn hiểm ác, thỏa hiệp với
đám yêu quái ở đó, nếu nó đánh thắng bọn chúng thì tất cả phải nghe theo lời của nó. Vì thế An hồ ly đánh nhau giống như không cần mạng, dù bị
thương cũng đả bại toàn bộ yêu quái ở Cửu Mạc sơn, trở thành vương nơi
đó, bắt toàn bộ đám yêu quái phải nghe lệnh nó. Vì thế đám yêu quái mới
theo nó tới đây công kích âm quỷ ty, chỉ để cứu Bạch Tử Phi trở về.
Bạch Tử Phi cùng Ngôn Sơ Thất bị An hồ ly dọa sợ rồi, bọn họ không ngờ trong một thời gian ngắn, An hồ ly vẫn ở trong ngực bọn họ hồ nháo đã trở nên kiên cường, mạnh mẽ như vậy. Nó còn có thể hiệu lệnh cho nhiều yêu quái như vậy tấn công âm quỷ ty, làm cho nơi này long trời lở đất…
Bạch Tử Phi nhịn không được gật gật đầu, “Như Hoa, không uổng công ta nuôi dưỡng ngươi thời gian qua”
“Lại gọi ta là Như Hoa” An hồ ly dậm chân “ người ta bây giờ là An Bang Định Thiên Hạ, Thần Công Cái Thế Độc Nhất Vô Nhị Anh Dũng Vô Địch Cửu Mạc
sơn Đại Vương ah, không phải là Như Hoa”
Cái gì mà an bang định thiên hạ, hồ ly nà muốn làm hoàng đế sao?
Bạch đại tiên nhân thật sự được hồ ly làm cho mở mang tầm mắt.
Ngôn Sơ Thất tiến lên sờ đầu An hồ ly.
Một cái sờ này làm cho tứ chi An hồ ly liền mềm nhũn, toàn thân xụi xuống,
mỉm cười nhìn nàng “ vẫn là Sơ Thất tiểu thư tốt, sờ thật êm ái, lại
thêm một lần nữa đi”
Phi, còn thêm lần nữa? Sơ Thất rõ ràng là của hắn, không phải của An hồ ly ah.
Bạch Tử Phi dù đang bị trói nhưng hai mắt đã tóe lửa.
Nhìn thấy một người một hồ sắp giương cung bạt kiếm với nhau, Ngôn Sơ Thất
vội vàng lên tiếng “ hồ ly, nếu ngươi tới cứu hắn thì mau cắt dây trói
cho hắn đi, để những người đó đánh tới đây thì sẽ rất phiền”
Xa xa, một tên ngục tốt bị ít nhất bốn năm con hồ ly bám lấy, còn đại quỷ
ty được chiếu cố nhiều hơn, tới mấy chục con bao quanh. Đám hồ ly con
nào con đó đều mặt lộ hung quang, ngân mao dựng đứng, răng nanh trắng
nhởn, há to miệng như chực cắn người. Tuy rằng đại quỷ ty pháp lực kinh
người, chỉ một cái vung tay lên là cả đám hồ ly phải ngã xuống nhưng mà
giống như lời An hồ ly nói, đám hồ ly ngã xuống thì có nhóm yêu quái
khác tiến lên.
Yêu quái Cửu Mạc sơn cùng xông vào liệt ngục, làm cho âm quỷ ty loạn cào cào.
An hồ ly nhảy đến bên cạnh Bạch Tử Phi, nhe răng cắn dây trói trên người
hắn “ không sao, tên nào dám đến đây sẽ bị đám tiểu yêu diệt trừ. Tiên
nhân, Sơ Thất tiểu thư, chúng ta đi mau”
Khổn tiên thằng cũng không chịu nổi răng hồ ly sắc bén, đứt thành từng mảnh, Ngôn Sơ Thất liền nâng Bạch Tử Phi dậy, muốn cùng nhau bỏ chạy.
Bạch Tử Phi đột nhiên nhớ tới một chuyện “ hồ ly, Bạch Hân cũng bị bọn chúng bắt đi, hắn là trốn hồn mười lăm năn trước, theo luật sẽ bị khiển
trách, có thể sẽ bị rơi vào đạo súc vật. Ta thiếu nhân tình của hắn rất
lớn nên mau giúp ta tìm hắn trở về, để hắn đến nhân gian đầu thai đi”
An hồ ly lo nghĩ, “Tiên nhân, ta chỉ có thể tìm được hắn, còn chuyện đầu thai thì ngươi phải nhờ tới Thiên Quân đại thần ah”
Bạch Tử Phi gật đầu “ được, ngươi đi tìm hắn trước đi, mang hồn phách của hắn đến đây”
An hồ ly huýt lên một tiếng đã có mấy con tiểu hồ ly chạy tới, nó thì thầm vài câu, chúng liền biến mất.
Bên kia trận chiến đã tới hồi gay cấn nhất.
Lúc thì nghe tiếng hồ ly kêu thảm thiết, khi thì là tiếng thét chói tai của đám ngục tốt., máu tươi, da thịt văng tứ tung, hai bên đều tổn thất
nặng nề.
Không để bỏ lỡ thời cơ, An hồ ly hét lớn “ tiên nhân, chúng ta đi nhanh đi, chậm nữa là không kịp”
Bạch Tử Phi gật gật đầu.
Sơ bảy vội vàng đỡ lấy hắn, hai người mấy con hồ ly, nghiêng ngả lảo đảo địa liền hướng liệt ngục bên ngoài chạy.
Đại quỷ ti bị một đám hồ ly cuốn lấy, nhưng vẫn thấy được hành tung của bọn họ, gầm lớn “ tội tiên, tội của ngươi không thể tha còn dám dung túng
cho đám yêu quái tấn công âm quỷ ty, rối loạn sinh tử luân hồi, tội của
ngươi chỉ có thể dùng lửa liệt ngục thiêu đốt mới đủ. Tội tiên, ngươi
dám chạy ra khỏi đây thì chính là con đường chết”
“Đừng nghe hắn nói bậy! Tiên nhân, đi mau!” An hồ ly kéo ống tay áo Bạch Tử Phi.
Bạch Tử Phi dĩ nhiên không có đường lui.
Thực ra hắn căn bản không muốn như vậy. Hắn vốn định dùng bản thân mình chịu tra tấn, cởi bỏ tiên cốt, hi vọng ngày nào đó thiên đình nguôi giận thì hắn còn có con đường sống, có thể nhìn thấy người bên cạnh sống hạnh
phúc, có thể nghe được tiếng cười của Ngôn Sơ Thất, nhìn nàng cùng Vân
Tịnh Thư tiếu ngạo giang hồ. Như vậy dù hắn bị tra tấn đến cỡ nào cũng
thấy đáng giá.
Nhưng mà những người bên cạnh hắn đều trọng tình trọng nghĩa.
Sơ Thất, An hồ ly. Có thể vì hắn mà từ bỏ tính mạng, còn dám tới âm quỷ ty làm loạn. Cho dù là tự vẫn, cho dù là thiên băng lửa liệt cũng muốn cứu cho được hắn.
Có người như vậy bên cạnh, là bất hạnh hay là hạnh phúc?
Hắn thực sự không muốn hại bọn họ, hắn thực sự muốn bọn họ sống bình an,
hạnh phúc. Nhưng mà…vì sao lúc ở bên cạnh bọn họ, hắn cảm giác rất ấm
áp, không đành lòng từ bỏ…
Cũng không kịp để suy nghĩ nữa rồi, đã không còn đường lui.
Hắn hiện tại chỉ có thể nắm chặt tay Ngôn Sơ Thất, theo An hồ ly chạy về phía trước.
Nhân thần tiên ma yêu hoặc quỷ, thiên địa rộng lớn, chắc chắn sẽ có chỗ để bọn họ dung thân.
Quyết định như vậy, Bạch Tử Phi liền chạy theo Ngôn Sơ Thất.
Bên ngoài liệt ngục là mây lửa môn cực lớn, chỉ cần ra khỏi nơi này là có
thể thoát khỏi nơi u ám này, có thể tìm được đường đến nhân gian. An hồ
ly đã chạy tới mây lửa môn trước, dùng hết sức để đẩy nó ra, nào ngờ An
hồ ly vừa mới dùng lực đã nghe vang lên tiếng nổ thật lớn.
Oanh!
Ngọn lửa thật lớn theo ngoài cửa bùng lên.
An hồ ly né tránh không kịp, tức khắc đã bị phun trúng, văng lên không trung rồi ngã nhào ra ngoài.
“Hồ ly!” Ngôn Sơ Thất cả kinh hét lớn.
Mây lửa môn xôn xao một tiếng rồi bị đẩy ra, thân ảnh cao lớn của đại ti vương từ từ đi vào.
“Tội tiên, tử kỳ của ngươi tới rồi” đại ti vương quát lớn, thanh âm như chuông đồng, vang vọng khắp liệt ngục…
Đai quỷ ti đang chiến đấu với đám hồ ly vội vàng hô lên “ đại ti vương, mau bắt lấy bọn họ, đám tiểu yêu này dám làm loạn âm quỷ ty”
Đại ti vương cực kỳ tức giận, giọng như sấm rền “ tội tiên, các ngươi dám
làm loạn ti ngục của ta, đảo tung trật tự, hiện giờ hướng sinh thai bị
hỏng, bất tử chết tiệt, có thể sinh lại không sinh, nhân gian thần tiên
giới đều đại loạn. Tình trạng này ngươi phải chịu trách nhiệm, hôm nay
đừng ai nghĩ có thể thoát khỏi âm quỷ ty của ta cũng đừng ai mong tái
sinh. Để mạng lại đi”
Đại ti vương vung bàn tay to lên.
Bạch Tử Phi lập tức đẩy An hồ ly và Ngôn Sơ Thất ra
“Đi mau! Mang theo hồ ly đi mau!”
Sơ Thất hoảng hốt “ Tử Phi”
“Đừng lo cho ta, Đại ti vương rất lợi hại, các ngươi đấu không lại hắn đâu.
Mau nghe ta, đi đi. Tất cả mọi người đi đi, đừng vì ta mà hi sinh thêm
nữa. Đi mau” Bạch Tử Phi cũng rống giận.
Ngôn Sơ Thất đành trơ mắt nhìn hắn bị bàn tay to lớn của đại ti vương kéo
lấy, vết thương nơi ngực bị động, cơ hồ nghe được tiếng xương cốt cọ
xát.
Sơ Thất thất thần “ không, không, không cần”
Đai ti vương bắt được Bạch Tử Phi, biểu tình phẫn nộ “ không tới lượt ngươi nói cần hay không. Hôm nay, ai cũng không thoát khỏi âm quỷ ty của ta
được.Tội tiên, coi như đem ngươi khai đao trước đi”
Đai ti vương vung tay lên.
Thân thể yếu ớt của Bạch Tử Phi như lưu tinh, thẳng tắp bay về phía liệt hỏa đang cháy hừng hực…
Không có tiếng vang, cũng không có tia lửa bắn lên, cứ vậy mà chìm vào trong…Ngọn lửa phừng lên, cắn nuốt quay cuồng.
An hồ ly bị bị quỷ lực của đại ti vương làm cho bị thương nhưng nhìn thấy
Bạch Tử Phi bị ném vào liệt hỏa thì phẫn nộ gào lên “ tiên nhân, ngươi
dám giết tiên nhân, ta giết ngươi. Giết ngươi. Các yêu quái đâu, tấn
công hắn cho ta”
An hồ ly chỉ huy đám yêu quái ào lên tấn công đại ti vương.
Đại ti vương quỷ lực khôn cùng, đâu thèm để lũ tiểu yêu vào mắt, chỉ vung
tay lên một cái, một trận lửa ụp tới, đám hồ ly lập tức kêu la thảm
thiết.
Ngôn Sơ Thất giật mình nhìn lửa cháy ngập trời.
Nàng không thể tin được những gì diễn ra trước mắt, nàng không dám tin Bạch
Tử Phi…Nàng dùng tất cả tâm lực đi theo hắn, tìm mọi cách để cứu hắn,
muốn cùng hắn nắm tay, vậy mà hắn mới đó đã bị ném vào biển lửa kia…
Biển lửa cuồn cuộn, khói đen ngập trời, dù là vật gì chỉ cần rơi vào đó thì nháy mắt liền bị hòa tan…
Hắn…thế nhưng hắn bị ném vào đó…hắn…là người nàng yêu nhất.
Ngôn Sơ Thất nhìn biển lửa, đôi con ngươi trong suốt ngập tràn ánh đỏ.
Nàng đột nhiên nhắm mắt, không do dự lập tức nhảy vào biển lửa…
Xiêm y đỏ rực, ánh lửa của đỏ rực, lửa đỏ thiêu đốt hết thảy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT