Tuần Sử Thiên Quân lãnh khốc cũng biến mất theo, không thấy quay lại Ngôn gia.
Ngôn gia không khí tối tăm tới cực điểm.
Ngôn Sơ Tam từng rất cởi mở giờ luôn nhốt mình trong phòng, suốt ba tuần qua chưa từng bước chân ra ngoài. Ngôn đại lão gia suốt ngày ngồi trong
phòng nghị sự than ngắn thở dài, đám tiêu cục hộ vệ cũng cảm nhận được
không khí nặng nề nên ai nấy đều cẩn thận làm việc, không dám có chút
sai sót nào.
Đông! Loảng xoảng loảng xoảng!
Đột nhiên vang lên âm thanh của đồ đạc rơi vỡ.
Ngôn đại lão gia đang chau mày u sầu bị giật mình liền lập tức nhào ra khỏi
phòng nghị sự, hai tay chống nạnh la lớn “ ai, kẻ nào? mới sáng sớm đã
ồn ào rồi, không thấy Tam thiếu gia khó khăn lắm mới ngủ được sao? không thấy đại lão gia ta đây đang suy nghĩ sao? ai dám ở đây gây náo loạn
hả?”
Người hầu Giáp đáng thương bị mắng một hồi, lệ rơi đầy mặt
“. Thực xin lỗi. . . . . . Lão gia. . . . . . Là ta không cẩn thận đánh rơi bồn cầu. . . . . .”
“Đánh rơi bồn cầu?” Ngôn đại lão gia nhìn đống nước dơ bẩn trên mặt đất thì
lửa giận càng bốc cao “ ai bảo ngươi sáng sớm dọn bồn cầu? ai cho ngươi
làm rơi? Ai cho ngươi làm kinh động tới Tam thiếu gia? Hắn cả đêm không
ngủ ngươi có biết hay không?”
Ánh nến trong phòng Ngôn Sơ Tam mãi đến nửa đêm vẫn chưa tắt, hắn còn đang đau lòng cho con mình thì đã bị kẻ này phá rối.
Người hầu Giáp vô cùng ủy khuất “lão gia, đây là bồn cầu của ngươi, hơn nữa
sáng sớm không dọn bồn cầu chẳng lẽ chờ tới tối muộn…như vậy thối ai
chịu nổi ah…”
Ngôn đại lão gia cứng miệng, tức giận dậm chân “ không được, mặc kệ là bồn
cầu của ai, buổi sáng cũng không được dọn. Nếu ngươi còn làm phiền tới
Tam thiếu gia, ta liền phạt ngươi ngày hôm nay rửa nhà vệ sinh một ngàn
lần”
Người hầu Giáp suýt nữa hôn mê.
Không biết là ai đang gây rối, ai đang la to lớn tiếng ah. Lão gia, chẳng
phải là ngươi sao? người ta bất quá là không cẩn thận đánh rơi bồn cầu
thôi mà, còn chuyện rửa nhà vệ sinh một ngàn lần? rửa sạch sẽ vậy để làm gì chứ, cũng phải đi ah…
Tuy nhiên mấy lời này gia đinh Giáp chỉ dám để trong lòng, chỉ sợ nói ra sẽ bị lão gia đem não nhét vào bồn cầu luôn ah.
Ngôn Đại lão gia thấy gia đinh Giáp lộ vẻ ủy khuất, tức giận hét “ còn đứng
sững ra đó làm gì, mau quét dọn chỗ này đi, thúi muốn chết”
Gia đinh Giáp giận mà không dám nói, trong lòng thầm nghĩ nên đến tổng liên đoàn lao động người hầu để tố cáo Ngôn lão gia hay không? không tăng
tiền lương mà bắt dọn bồn cầu rồi rửa nhà vệ sinh, rõ ràng là bóc lột
sức lao động mà. Nể tình lão gia đang lo lắng cho Tam thiếu gia, lần này hắn nhịn.
Gia đinh Giáp ngoan ngoãn làm việc.
Ngôn đại lão gia lại vào phòng nghị sự, ngẩng đầu nhìn ánh bình minh, thở dài một hơi “ ai…”
Lúc này Ngô Sơ Thất cũng đã luyện công buổi sáng vừa xong.
Từ lần trúng độc lúc trước, công lực của nàng chẳng những không giảm mà
còn tăng. Nàng cảm thấy tiên đan tiên thảo trong cơ thể mình phát huy
tác dụng tốt gấp trăm ngàn lần so với dược liệu nhân gian, nhưng vừa
nghĩ tới thiên đình thì nàng lại có chút bất mãn. Vừa thu hồi ngọc bích
kiếm thì đã nghe bên bờ tường có tiếng gọi nàng “ này..này…này”
Ngôn Sơ Thất tà nghễ liếc mắt
Bạch Tử Phi đang ở trên bờ tường, tươi cười như hoa.
Ngôn Sơ Thất không có tâm tình đùa giỡn, lạnh lùng nhìn hắn rồi xoay người đi về phía hành lang thủy tạ.
Bạch Tử Phi vẫn tươi cười.
Nói tâm của nữ nhân như đáy biển quả chẳng sai, hai ngày trước đối với hắn
còn nhiệt tình như lửa, nhào vào lòng hắn, vừa ôm vừa hôn, giờ mới có
mấy ngày đã làm mặt lạnh với hắn.
Bạch Tử Phi vội vàng gọi “ uy, Sơ Thất, là ta nha”
Ngôn Sơ Thất vừa đi tới bên hành lang, đột nhiên xuất hiện ba thân ảnh.
Bạch Tử Phi ngồi trên bờ tường, suýt chút nữa là té lộn nhào. Ba nha đầu
này, lần nào cũng cố tình xuất hiện đột ngột, còn cái kiểu nói một câu
chia làm ba nữa. Cái gì mà dây dưa tiểu thư mãi không dứt chứ? Các nàng
có mắt nhìn hay không, rõ ràng là tiểu thư các nàng dây dưa hắn nha. Có
điều đối phương là Sơ Thất cho nên hắn sẽ không so đo, tính toán.
Nhưng mà ba nhan đầu này, Bạch Tử Phi vừa thấy các nàng là tức giận rồi, bất quá hắn có pháp bảo ah.
Bạch Tử Phi quay đầu về phía Bạch phủ gọi lớn tiếng “ Bạch Tứ Hỉ, mau ra đây quản mấy nữ nhân của ngươi a”
Lời còn chưa dứt, bên kia đã vang lên tiếng đáp của Bạch Tứ Hỉ “ Tiểu Lục,
Tiểu Thanh, Tiểu Lam, các ngươi đừng để ý công tử nhà ta, mau qua đây,
ca ca có quà cho các ngươi”
Bạch Tứ Hỉ còn chưa dứt lời, ba nha hoàn đã không thấy hình bóng đâu.
Bạch Tử Phi giật mình, tốc độ ba nha đầu này còn nhanh hơn yêu quái, chẳng lẽ là do sức mạnh của tình yêu?
Ngôn Sơ Thất cầm khăn lau mặt, còn chưa xong đám nha hoàn đã chạy mất, nàng
có chút hờn giận quăng khăn vào bồn rồi xoay người tính rời đi.
Bạch Tử Phi vội vàng hô “ uy, mỹ nữ bên kia, ngươi bỏ đi thật sao?”
Ngôn Sơ Thất không thèm quay đầu “ thì sao?”
“Hay là ngươi quay đầu lại nhìn đi, khó có khi lúc sáng sớm lại gặp được đại soái ca ah” Bạch Tử Phi cố gắng duy trì hình tượng ngọc thụ lâm phong,
nào ngờ một trận gió thổi qua làm lá khô rơi đầy mặt hắn, Bạch Tử Phi ra vẻ không có việc gì, đưa tay phất qua.
Ngôn Sơ Thất không thèm liếc nhìn hắn, thản nhiên “ dây của ngươi bị tuột”
A? !
Bạch Tử Phi giật mình, vội vàng cúi đầu nhìn xem, dây lưng tuột là quần sẽ
tuột. Không có khả năng nha, vừa rồi hắn đã cột thật chặt.
Rõ ràng công tử kinh nghe thấy, sợ tới mức vội vàng cúi đầu. Hắn vạt áo
mở? Quần rớt? Không có khả năng a, hắn vừa mới rõ ràng hệ đắc gắt gao . . . . . .
Ngôn Sơ Thất lúc này mới chậm rãi bổ sung “ trên giày”
Đông!
Bạch Tử Phi té nhào xuống đất, Ngôn tiểu thư xinh đẹp, có cần nói ngắt quãng vậy không, làm người ta…đổ mồ hôi lạnh ah.
Ngôn Sơ Thất thấy hắn té, cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nhấc chân đi.
Bạch Tử Phi vội vàng đứng lên “ Sơ Thất, từ từ, ta có lời muốn nói với
ngươi. Sao hôm nay ngươi hờ hững với ta như vậy? ta đã nói gì sai, làm
gì sai sao?”
Ngôn Sơ Thất không thèm quan tâm hắn, hừ lạnh “ tự ngươi biết lấy”
“Ta biết? Ta biết cái gì a ta biết.”Bạch Tử Phi vội vàng tiến lên nắm chặt
tay nàng “ uy, rốt cuộc là sao vậy, mau nói rõ đi. Mấy ngày hôm trước
ngươi còn…khụ khụ…thế nọ…sao nay lại thế này…khụ khụ”
Bạch Tử Phi xấu hổ đến mặt đỏ như đít khỉ, nữ hài tử người ta thản nhiên mà hắn thì lại nhăn nhăn nhó nhó.
Ngôn Sơ Thất vẻ mặt lạnh lùng, khinh thường pha lẫn tức giận “ thần tiên các ngươi đều rất vô tình”
Bạch Tử Phi nghe thế sợ run.
Thần tiên. . . . . . Vô tình? Nàng nói hắn hay nói Quân Mạc Ức? Quân Mạc Ức
thu yêu thân của Điệp Lạc, làm cho nàng và Ngôn Sơ Tam phải chia lìa mãi mãi. Kết cục bi thương như vậy, Ngôn Sơ Thất tức giận cũng phải, làm
cho nàng nghĩ thần tiên đều vô tình như nhau.
Bạch Tử Phi muốn cầm tay Ngôn Sơ Thất, nói với nàng hắn không giống như Quân Mạc Ức, nhưng cuối cùng hắn lại để buông xuôi.
Nếu Sơ Thất cảm thấy hắn cũng vô tình như Quân Mạc Ức, có phải nàng sẽ thương tâm, tuyệt vọng không?
Ngôn Sơ Thất không nghe hắn lên tiếng, nhịn không được quay lại nhìn hắn, đôi mắt to tròn ngập nước, biểu tình có chút ngẩn ngơ
“Ngươi không muốn giải thích gì sao?đồng lõa với Thiên Quân?”
“Đồng lõa?”
Bị Ngôn Sơ Thất gán cho tội danh này, Bạch Tử Phi lại muốn bật cười, hắn trở thành đồng lõa với tên kia từ khi nào chứ?
“Đúng vậy.” xem ra Ngôn Sơ Thất tức giận thực sự “ các ngươi ép tẩu tử của ta rời đi, không biết Tam ca ta hiện tại khổ sở tới mức nào. Đã suốt ba
tuần qua hắn không hề ra khỏi phòng, còn đem tất cả son phấn bột nước bỏ hết”
“Vậy chẳng phải tốt lắm sao? trước kia hắn bán nam bán nữ, ngay cả ta có lúc còn lầm” Bạch Tử Phi lại cảm thấy Ngôn Sơ Thất giận rất đáng yêu.
Ngôn Sơ Thất lạnh lùng nhìn hắn
Tươi cười của Bạch công tử trở nên cứng ngắc rồi tắt dần
“Ách, thực xin lỗi, ta nói nói bậy .”
Ngôn Sơ Thất chớp mắt, xem như bỏ qua cho hắn
Bạch Tử Phi thấy nàng tức giận liền giải thích “ ai, Sơ Thất, ngươi và người nhà ngươi không cần tức giận, thực ra Quân Mạc Ức không làm sai gì cả.
Chức trách của hắn là bảo hộ tam giới, để cho ta giới không còn yêu ma,
bảo vệ hòa bình và an tĩnh. Nếu không có hắn, tam giới sẽ bị yêu ma
hoành hành, đến lúc đó nhân gian sẽ phải chịu khổ. Hơn nữa hắn nói cũng
không sai, yêu không thể sống ở nhân gian bởi vì bọn chúng cần yêu khí,
mà thế gian chính khí lại rất thịnh, bọn họ chỉ có thể dựa vào việc hút
sinh khí của phàm nhân để duy trì sinh mệnh. Nếu tam ca ngươi ở cùng một chỗ với nàng thì sẽ trở nên gầy yếu rồi mất mạng. Tuy rằng tình cảm hai kiếp của bọn họ làm người ra rất cảm động, nhưng bọn họ thực sự không
thể thành thân vì bọn họ căn bản không có tương lai”
Ngôn Sơ Thất im lặng, lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới cắn môi hỏi “ yêu và phàm nhân vô mệnh, vậy tiên thì sao? cho dù là
thần tiên cũng không thể ở lại nhân gian sao?”
Tâm của Bạch Tử Phi đột nhiên nhảy dựng
Sơ Thất ngước đôi mắt trong suốt như nước nhìn hắn.
Trong lòng Bạch Tử Phi liền vang lên mấy tiếng lộp bộp, suýt chút nữa đã
tránh ánh mắt của nàng. Hắn sợ hãi ánh mắt rực cháy của nàng, sẽ làm
lòng hắn loạn, làm hắn suy nghĩ miên man, không nhận ra mình, chỉ thầm
muốn ngã vào ánh mắt nàng, quên đi tất cả, mặc kệ hắn là ai…
Nhưng. . . . . .
Bạch Tử Phi hớn hở “ thần tiên có thể ở lại thế gian a, chỉ cần biến thành
rùa là tốt rồi. Mỗi ngày ngươi cười với tiểu rùa ba lần, tiểu rùa có thể sống lâu trăm tuổi, biến thành thần tiên”
Bạch Tử Phi vừa cười, vừa khom lưng, giả làm rùa.
Ngôn Sơ Thất nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng chợt lạnh, nhíu mi nhẹ giọng
nói “ ta nghĩ, ngươi phải nhanh biến thành rùa mới được”
Ân? Đây là có ý gì?
Bạch Tử Phi còn chưa hiểu được ý của nàng thì hai mắt to tròn của Ngôn Sơ Thất đã nhíu lại, sau đó chỉ chỉ về phía hắn.
Bạch Tử Phi quay đầu lại
a a a! Vừa thấy đã sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Nào ngờ còn chưa nhấc
chân, mông đã hung hăng bị đạp một cước, hắn lập tức văng vào bờ tường
“Bạch tiểu tử, ngươi còn dám tới câu dẫn nữ nhi của ta? Ta đánh chết ngươi,
đánh ngươi” Ngôn đại lão gia phùng mang trợn mắt “ đừng tưởng rằng cứu
nữ nhi của ta thì sẽ dâng tặng nàng cho ngươi. Nói cho ngươi biết, chỉ
cần một ngày ngươi còn mang họ Bạch thì ngày đó ta thể bất lưỡng lập.
Mau nói cho cha ngươi biết, dù nam nhân trong thiên hạ chết hết ta cũng
sẽ không gả nàng cho ngươi. Sơ Thất, mau theo ta về, tháng sau hôn lễ
của ngươi và Vân công tử vẫn tiến hành như đã định”
Oa oa oa! Bạch Tử Phi vừa xoa mông vừa dùng tốc độ như siêu nhân bay lên
bờ tường, trong lòng lại chua xót vì những lời của Ngôn lão gia.
Vừa quay về, hắn đột nhiên thấy mây tím bao phủ khắp Bạch phủ
Mây tía mang điềm lành, tiên khí như vậy thì yêu ma hay phàm nhân không thể nào triệu hồi, trong lòng cả kinh, mới vừa từ bờ tường nhảy xuống đã
nghe tiếng thét như chuông đồng
“Tiên nhân hộ đan Bạch Tử Phi, dám dấu Hỗn Thế đan, trà trộn ở phàm giới, lá gan quả là lớn ah.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT