Tiệm bánh ngọt có người ra vào, chuông gió ở trước cửa đinh đinh vang lên những tiếng chuông thanh thúy êm tai. Lúc Lục Sênh nghe được tiếng chuông gió vang lên, nghiêng đầu nhìn lại, vội vàng không kịp chuẩn bị đụng vào ánh mắt Nam Phong.
Bốn mắt nhìn nhau, im lặng không nói gì.
Anh vẫn như vậy, ngọc thụ lâm phong, mặt mày đoan chính bình thản. Lục Sênh nhìn ánh mắt anh trầm ổn bình tĩnh, không chút gợn sóng, hai tháng rồi không nhìn thấy, liệu anh có nghĩ về cô không?
Tình huống này hết sức bất ngờ, vừa nhìn thấy anh là trong lòng tràn ngập suy nghĩ, thoáng chốc lại trở nên có chút bực bội, cô cúi đầu, nhìn xuống li kem rỗng.
Ngược lại Từ Tri Diêu lại trêu chọc, giơ cao tay: "Huấn luyện viên Nam, bên này".
Nam Phong đi đến, kéo ghế ngồi bên cạnh Lục Sênh. Cô đang cúi đầu, không để ý tới anh, anh lập tức nghiêng đầu liền nhìn thấy tóc đuôi ngựa đen nhánh của cô được buộc lại bằng một sợi dây cột tóc màu đỏ thẫm. Cái màu sắc này có chút quen mắt...Nam Phong di chuyển ánh mắt, nhìn vào bàn tay Từ Tri Diêu đang đặt trên bàn kia.
Vòng tay ánh kim cũng là màu đỏ thẫm cùng với dây cột tóc của Lục Sênh thoạt nhìn giống như đồ đôi, một đôi tình nhân trẻ...
Từ Tri Diêu thấy Nam Phong nhìn vòng tay của mình liền thoải mái khoát tay mà có chút tự hào: "Nam huấn luyện viên, đẹp không? Là sư muội mua cho tôi".
"Khó coi!".
Đâu chỉ là khó coi, còn là rất khó coi. Hơn nữa còn có mấy chữ cái quái quỷ gì kia? Love?...
Sau khi châm chọc Từ Tri Diêu, Nam Phong cúi đầu nhẹ giọng hỏi Lục Sênh, "Tại sao không nói chuyện?"
"Ăn nhiều, no quá nên không muốn nói chuyện". Lục Sênh nói bậy một lý do, vì để cường điệu hóa cho lý do này trở nên chân thật, cô còn cố ý sờ sờ bụng.
Nam Phong hơi buồn cười: "Em điểm này đúng là không có tiền đồ".
Giọng điệu thân thiết lại quen thuộc, một tý cũng không giống cái giọng điệu không tim không phổi hai tháng trước. Giống như anh chưa từng cự tuyệt khi cô thổ lộ, cô cũng chưa từng chật vật bỏ đi.
Cô biết rõ, anh am hiểu nhất cảnh thái bình giả tạo.
Cô lại không có biện pháp phối hợp với anh.
Từ Tri Diêu rất nhanh phát giác được bầu không khí không đúng. Cậu không biết rõ hai người họ trong thời gian đó xảy ra chuyện gì, vì vậy cũng thu lại bản tính của mình mà án binh bất động quan sát.
Nam Phong và Lục Sênh lại không phải là người nói nhiều, nhất là giờ phút này Lục Sênh không muốn nói chuyện, vì vậy ba người rơi vào trầm mặc, cùng nhau lúng túng ngồi đó.
Cứ như vậy liền ngồi mười mấy phút, một cú điện thoại giải cứu bọn họ, là Hứa Manh Manh gọi cho Lục Sênh hỏi cô đang ở đâu, có về khách sạn ăn cơm hay không.
Trở về, nhất định phải trở về. Lục Sênh cảm thấy lý do của mình không chê vào đâu được: "Phí ăn ở là bọn họ chi, không ăn thật là thua thiệt".
Ba người liền tạm biệt nhau như vậy.
Nam Phong bảo trợ lý đặt vé máy bay nhanh nhất, buổi chiều trở về. Đi qua đi lại hơn ba ngàn cây số, bất quá cũng chỉ là ngồi gần cái quán ven hồ mười mấy phút. Phong cảnh tuyệt đẹp thế nào cũng không lọt vào mắt anh.
Đây đại khái là chuyến lữ hành bết bát nhất của anh.
***
Buổi chiều Từ Tri Diêu có trận đấu, gặp được đối thủ phản ứng nhanh. Phản ứng siêu nhanh nên trình độ có thể khắc chế Từ Tri Diêu quỷ kế đa đoan. Hai người đấu ba hiệp, trận đấu cực kỳ kịch liệt cũng hết sức đặc sắc, bàn thứ ba đã phân định thắng bại. Từ Tri Diêu vài lần bắt bóng ghi điểm, cuối cùng dựa vào một lần áp chế mà thắng cuộc.
Sau khi thắng cậu thấy mệt mỏi đến thành chó rồi, cả người treo trên người Lục Sênh, châm chọc thời gian trận đấu quá dài, phản nhân loại.
Lục Sênh đỡ hắn, dở khóc dở cười nói, "Oán hận? không phải là người thua cuộc mới cần phải oán hận sao? Cậu là người thắng không cần phải ai oán vậy đâu. Lại nói cậu mệt mỏi nên gánh không nổi không phải là vì bình thường không chịu huấn luyện sao? Thể lực của cậu chưa đủ tốt".
"Tôi mặc kệ, tôi chính là mệt mỏi muốn chết, cậu phải đỡ tôi".
"Từ Tri Diêu, cậu là đang làm nũng sao?"
"Nói bậy..."
Lục Sênh trêu ghẹo nói, "Ôi chao, tiểu thư nhỏ tỷ tỷ dường như rất thích làm nũng nam nhân a? Từ Tri Diêu...".
Từ Tri Diêu trừng mắt, "Câm miệng, ai cho cậu nhiều lời".
Trận bán kết ngày hôm sau Từ Tri Diêu đánh cũng không dễ dàng gì, thể lực dù sao cũng là hạn chế của cậu, một khi gặp phải đối thủ thể lực mạnh cũng không dễ gì mà xoay người.
Mặc dù thua vòng bán kết, dõi mắt nhìn toàn bộ đội tỉnh thì thành tích của cậu đã coi như không tệ. Lần trận đấu đánh đơn này toàn bộ đội tuyển tỉnh có ba người tiến vào bán kết, một nam hai nữ. Hai nữ vận động viên cuối cùng đó đều bại bởi Lạc Linh.
Cuối cùng quán quân đơn nữ là Lạc Linh.
Giải đấu lần này đội tuyển thành phố T cầm về một quán quân đôi nữ, á quân đơn nữ, và một quán quân đôi nam. Tổng thể thành tích rất tốt, thể hiện được thực lực uy tín của tỉnh đội.
Đáng tiếc chính là không đem được toàn bộ quán quân tuyển thủ đánh đơn về.
Lúc trở về Từ Tri Diêu còn nói: "đáng tiếc không còn đôi nam đôi nữ nào khác, nếu không chúng ta còn có thể đem về một giải quán quân".
Cậu đối với đánh đôi tự tin hơn so với đánh đơn nhiều.
Tuy nhiên, xét cho cùng trong thế giới quần vợt, đánh đôi nam nữ là không chính thống, ở trong một số giải đấu không hề có hình thức đánh đôi.
Lý Vệ Quốc an ủi: "Không cần gấp, giải vô địch đôi nam nữ sẽ được tổ chức vào tháng 10 năm nay".
"Hả? Tháng mười năm nay có giải đấu?".
Lục Sênh đụng vào Từ Tri Diêu một cái, lặng lẽ nói "Cậu ngốc sao? Năm nay đại hội thể dục thể thao thành phố được tổ chức vào tháng 10, cậu quên rồi?".
Từ Tri Diêu vỗ vỗ đầu, "Aizzza, tôi quên mất".
Lý Vệ Quốc: "Đại hội thể dục thể thao thành phố, khả năng cả đời này của các cô các cậu đều có thể so vào lúc này đây, nhất định phải nắm lấy cơ hội, toàn lực ứng phó."
"Tại sao lại nói cả đời chỉ có thể so một lần? Nghe thật là chua xót".
"Bởi vì đại hội thể dục thể thao của thành phố quy định số tuổi dự thi hạn chế, vận động viên nhất định phải ở tầm 16 đến 18 tuổi".
Thì ra là vậy, một chút cũng không có gì thần kỳ, còn tưởng là có cái gì bí mật động trời...
Sau đó, Lý Vệ Quốc giới thiệu qua về đại hội thể dục thể thao thành phố. Đại hội tổ chức trong nước, bốn năm cử hành một lần với mục đích vì tương lai thế vận hội Ô-lym-pic tích lũy nhân tài, cho nên dự thi đều là thanh thiếu niên tiểu tuyển thủ. Bởi vì người báo danh rất nhiều, nhiều trận đấu hạng mục có đấu loại, hạng mục này sẽ được cử hành sớn hơn một tháng, từ mỗi đơn vị dự thi sẽ chọn ra vài vận động viên tham gia, sau khi thi đấu vòng loại mới có thể chính thức thi đấu vào tháng 10".
Phổ cập kiến thức xong, Lý Vệ Quốc nói: "Lúc về thành phố T sẽ cho các em báo danh, Từ Tri Diêu cùng với Lục Sênh sẽ thi đấu đôi, mặt khác thì hai người các em lần này thi đấu ở Hàng Châu cũng không tệ, cho nên cũng cần phải luyện tập đánh đơn nhiều hơn".
Lục Sênh rất cao hứng, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện trận thi đấu ở Hàng Châu lần này chính là một lần thực chiến khảo hạch. Thông qua khảo hạch mới có thể có kinh nghiệm thực chiến tham gia đại hội thể dục thể thao sắp tới.
Lý Vệ Quốc bổ sung "Nhưng mà phải luyện tập tốt mới có thể ghi danh".
"Vâng".
***
Khoảng chừng vào lúc 10 giờ sáng, đoàn người thi đấu từ Hàng Châu trở lại tỉnh đội.
Lục Sênh sau khi đặt hành lý xuống không thể đợi được mà cầm vợt chạy ra sân huấn luyện, Từ Tri Diêu sau khi để hành lý xuống không thể chờ đợi được mà bò lên giường nằm...
Chỉ được cái ngủ!
Mùa xuân nhiều bão cát, chất lượng không khí phương Bắc không tốt lắm, cho nên bọn họ vẫn cứ như cũ huấn luyện trong nhà. Thời điểm Lục Sênh đi về phía phòng huấn luyện cũng đi ngang qua phòng cấp cứu, cô nhìn thấy Đinh Tiểu Tiểu đang mở cửa sổ, hướng về cô ngoắc ngắc ngón tay trỏ.
"Sênh Sênh, qua đây". Vẻ mặt Đinh Tiểu Tiểu có chút thần bí.
"Tiểu thư nhỏ, làm sao vậy?" Lục Sênh đi tới, cách một cánh cửa sổ hỏi cô.
Đinh Tiểu Tiểu mở trừng hai mắt, đột nhiên vẻ mặt đồng tình nhìn Lục Sênh, nói: "Sênh Sênh, chị có chuyện này muốn nói với em, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng".
"A? Đến cùng là chuyện gì?"
"Tỉnh đội vừa thu nhận thêm một vận động viên".
"Ừm", Lục Sênh cảm thấy cái logic này thật là kỳ quái, "Cũng chỉ là mộ đội viên mới, em cần gì phải chuẩn bị tâm lý?".
"Cái kia đội viên tên gọi Nam Ca."
"..." Lục Sênh cho là mình nghe lầm, lại hỏi một lần, "Ai?"
"Nam Ca. Đúng vậy chính là người bị bệnh thần kinh, Nam Ca."
Vừa nghĩ tới Nam Ca, Lục Sênh đáy lòng nhịn không được nổi lên một trận chán ghét. Cô nhíu mi, hỏi, "Nam Ca tại sao phải đến đây? Không phải có huấn luyện viên riêng sao?", giàu nứt đố đổ vách, tự do mà huấn luyện riêng.
"Ai biết được, " Đinh Tiểu Tiểu khinh thường hừ nhẹ một tiếng, "Bệnh thần kinh, thế giới chúng ta không hiểu được, đã hiểu thì cũng trở thành bệnh thần kinh."
Lục Sênh vội vàng gật gật đầu chấp nhận.
Đinh Tiểu Tiểu nói xong chính sự, lại cầm một hộp anh đào cho Lục Sênh, "Này, cái này là người khác cho, ăn rất ngon, đúng rồi Diêu Diêu đâu? Đưa cho cậu ấy một hộp đi".
Anh đào màu đỏ thẫm, trái nào cũng rất lớn, chỉ cần nhìn thôi là nước miếng đã muốn tràn ra. Lục Sênh có chút hiếu kỳ, "Ai đưa?"
"Là Tống Tự Nhiên cái tên kia, giao hàng xong liền đi, hahaha".
"Tiểu thư nhỏ, có thể là Tống Tự Nhiên đó đang theo đuổi chị nha?".
"Aiza, người theo đuổi chị tính ra rất nhiều".
Trái với một Đinh Tiểu Tiểu vạn người mê, Lục Sênh cảm giác mình thật thảm. Không có ai theo đuổi cô, một người cũng không có!
Khó trách Nam Phong không thích cô, có lẽ là bởi vì, cô sẽ không được nam nhân thích (┬_┬).
Lục Sênh chờ ở phòng huấn luyện chờ nửa giờ vẫn không thấy Nam Ca đâu. Có lẽ là cô ở phòng huấn luyện khác, không cùng phòng huấn luyện với cô ta. Đội tuyển thành phố T có nơi huấn luyện rất rộng, cũng không phải chỉ có một căn phòng này.
Nửa giờ sau, Hứa Manh Manh cũng đến phòng tập, vừa đến đã hưng phấn cùng Lục Sênh tám chuyện bát quái.
"Cậu biết không? Đội tuyển chúng ta vừa nhận một đội viên cực kỳ lợi hại, tuổi đời mới mười sáu thôi mà so tài với ai cũng đều cao, cao hơn rất nhiều", nói đến đây, Hứa Manh Manh có chút thất bại.
Lục Sênh an ủi Hứa Manh Manh, "Trình độ của Nam Ca là nhờ tích lũy kinh nghiệm từ nhiều trận đấu, nếu cậu có nhiều trận đấu thực nghiệm để đánh thì cũng không thua kém đâu".
"Ôi chao cậu đã biết tên cô ấy rồi à? Vậy cậu biết ai giới thiệu cô ấy đến đây không?".
"Ai?".
"Kiều Vãn Vãn, danh thủ quốc gia nha."
Lục Sênh cũng không phải là không biết quan hệ của Kiều Vãn Vãn với Nam Ca, cô còn nhớ trên ti vi cô ta đã chiếu cố Nam Ca thế nào, cũng sinh ra chán ghét, không thể nào chào đón nổi Kiều Vãn Vãn này. Không biết vì sao, đường đường là danh thủ quốc gia lại hết lần này đến lần khác chiếu cố Nam Ca này.
Thân là hội viên lâu năm của giới bát quái, Hứa Manh Manh còn có nhiều điều chưa cùng Lục Sênh tám nhảm, cô ấy nói: "Lục Sênh, cậu biết không? Có hơi kỳ lạ nha! Mặc dù Kiều Vãn Vãn hiện tại là tuyển thủ quốc gia nhưng mà ban đầu chính là huấn luyện viên Lý mang ra xuất đạo. Tôi nghe nói Nam Ca đến đây là để huấn luyện cùng chúng ta, không mang theo huấn luyện viên bên ngoài. Cái này rất kỳ lạ, Nam Ca là do Kiều Vãn Vãn giới thiệu nhưng lại không đi theo Lý Vệ Quốc, ngược lại đi theo huấn luyện viên khác?".
"Huấn luyện viên khác" ở đây là Thanh huấn luyện viên, người này so với Lý Vệ Quốc trẻ hơn 10 tuổi, ngược lại so với Lý Vệ Quốc càng giống lão già hơn, nghiêm túc, thận trọng, suốt ngày nghiêm mặt.
Lục Sênh suy nghĩ một chút, Nam Ca không huấn luyện ở chỗ Lý Vệ Quốc khả năng nguyên nhân do Lý Vệ Quốc bên này. Nguyên nhân lớn nhất có lẽ là Lý Vệ Quốc biết Nam Phong cùng Nam Ca có quan hệ, cho nên trận đấu lần này ở Hàng Châu vốn Lý Vệ Quốc không cần dẫn đội đi nhưng cuối cùng vẫn xung phong nhận việc. Ông ấy là đang cự tuyệt Nam Ca, nói cách khác là cự tuyệt Kiều Vãn Vãn.
Nghĩ tới đây, hảo cảm của Lục Sênh đối với Lý Vệ Quốc phút chốc tăng vọt.
Lục Sênh suy nghĩ ra cũng không nói cho Hứa Manh Manh biết. Bởi vì Hứa Manh Manh không quản được miệng của mình. Nhỡ đâu truyền ra ngoài lại gánh lấy phiền phức không cần thiết.
Tán gẫu bát quái một lúc, hai người cầm vợt lên bắt đầu tập luyện cùng nhau. Đánh được mấy nhịp, Lục Sênh liền thấy có hai bóng người từ cửa lớn đi tới.
Từ khi hai người họ đi đến đều hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ mọi người trong phòng tập. Ngay cả Hứa Manh Manh cũng dừng lại, nhanh chân chạy đến cạnh Lục Sênh nói nhỏ: "Người này chính là Kiều Vãn Vãn".
"Tôi biết rõ mà." Lục Sênh có chút bất đắc dĩ.
Kiều Vãn Vãn, hai mươi mốt tuổi, thiếu niên đắc chí, giành được quán quân giải thi đấu thanh thiếu niên Ôn Võng. Thi đấu không lâu liền trở thành Trung quốc đệ nhất kim hoa, cũng được gọi là "Danh thủ quốc gia", trước mắt đánh đơn ở thứ hạng 46. Ở vào thời điểm thăng tiến này, rất nhiều người dự đoán, Kiều Vãn Vãn có thể vượt 30 hạng.
Kiều Vãn Vãn là một phần của tỉnh đội thành phố T, xuất thân là một đội viên bình thường của tỉnh đội. Cô ấy nam chinh bắc chiến không phải vì muốn thắng trận mà vì muốn tích lũy kinh nghiệm. Bởi vậy mặc dù là đội viên nhưng lại ít khi xuất đầu lộ diện tại tỉnh đội.
Cho nên hiện tại mọi người nhìn thấy Kiều Vãn Vãn sẽ thấy mới mẻ vô cùng. Danh thủ quốc gia vậy mà lại có mặt ở nơi này?
Thậm chí còn có người móc sổ tay tìm cô ấy kí tên, cười đến nước miếng đều chảy ra, một chút khí tiết cũng không có.
Kiều Vãn Vãn ký tên rất nhanh, lúc ký tên cũng không nhìn nét chữ, cái cằm khẽ nâng lên, nhìn qua có một chút kiêu căng.
Bất quá là người ta kiêu căng có tư chất.
Kiều Vãn Vãn thân cao 1m75, tóc ngắn, lớn lên rất đẹp, vóc người hết sức cân xứng, trên mặt còn có chút mập mạp trẻ con, con mắt không lớn, nhưng hết sức có thần thái, tính khí thần sắc đặc biệt tốt.
Nam Ca giống như cái đuôi nhỏ theo sau Kiều Vãn Vãn.
Hứa Manh Manh chép miệng, nói với Lục Sênh, "Người kia chính là Nam Ca?"
Lục Sênh cảm thấy có chút ít nhàm chán, "Chúng ta huấn luyện đi."
Lúc này, Kiều Vãn Vãn đã đi vào phòng huấn luyện ở giữa,cô nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên cao giọng hỏi: "Ai là Lục Sênh?"
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều nhảy vào hướng Lục Sênh, Lục Sênh chợt cảm thấy áp lực thật lớn. Hứa Manh Manh cũng bị ánh mắt lan đến gần, kiên trì không biết nên làm thế nào cho phải.
Kiều Vãn Vãn nhìn về phía Hứa Manh Manh, "Cô?"
"A? Không phải tôi không phải tôi!" Hứa Manh Manh suýt thì bị dọa cho khóc. Kiều Vãn Vãn ánh mắt thật là sắc bén, nhìn qua hơi đáng sợ.
"Không phải là cô? Vậy là cô ta?", Kiều Vãn Vãn lại nhìn Lục Sênh.
"Là tôi", Lục Sênh mấp máy miệng, "Cô có chuyện gì sao?".
"À, không có gì, chỉ là muốn lĩnh giáo một chút".
Lĩnh giáo cái gì? Một người là danh thủ quốc gia ngồi ở trên cao, một người là tuyển thủ cỏn con vừa mới bước chân vào tỉnh đội. Trình độ cách xa như vậy lại còn "Lĩnh giáo", hai từ này nghe thế nào cũng thấy thật dối trá.
Đây rõ ràng là bắt nạt người!
Rất nhiều người đồng tình với Lục Sênh. Không biết cô làm thế nào mà lại đắc tội Kiều Vãn Vãn tôn Diêm vương này.
Hứa Manh Manh nhẹ giọng nói với Lục Sênh, "Nếu không thì cậu nhận thua đi..."
Nhận thua, trực tiếp thừa nhận là đánh không lại, đó cũng là một biện pháp. Nhưng mà "Tôi đánh không lại cô", cái loại lời này Lục Sênh không thể nói được.
Cô đành phải đi vào chiến trường.
Mặc dù mọi người ở đây đều đồng tình với Lục Sênh, nhưng họ vẫn thích xem náo nhiệt. Giống như tất cả cầu thủ đều dừng huấn luyện, vây quanh sân bóng, một bên xem, một bên xì xào bàn tán.
Kiều Vãn Vãn khoát tay, Nam Ca đưa vợt tennis ném về phía Kiều Vãn Vãn. Lục Sênh khinh bỉ liếc mắt, Nam Ca như bây giờ, so với tên lính giang hồ trong mấy bộ phim hắc bang Hồng Kông mà phục vụ lão đại không khác nhau là mấy.
Kiều Vãn Vãn một tay cầm vợt tennis, một tay chỉ về hướng Lục Sênh, khí thế mười phần: "Cô phát bóng đi".
Hai người thực lực chênh nhau quá lớn, đây lại là Kiều Vãn Vãn chủ động khiêu chiến, lúc này không cần phát bóng trong cục diện rối rắm. Lục Sênh nghiêm túc cầm cầu, thấy Kiều Vãn Vãn đứng ở vị trí gần trung tuyến trên sân cho nên khống chế lực đạo phát một quả cầu góc ngoài.
Thẳng thắn mà nói chất lượng đường bóng không sai, rất có ý tứ đánh úp. Nhưng mà Kiều Vãn Vãn đã nhanh chóng đoán được hướng của cầu, di chuyển đến vị trí kia phản công.
Bóng nhanh chóng bị đánh trở lại, góc độ rất xảo trá, Lục Sênh căn bản không thể chặn lại.
Cô có hơi không phục, đánh tiếp quả bóng thứ hai.
Lần thứ hai vẫn cứ như thế.
Lần thứ ba...
Lần thứ tư...
Đừng nói là thắng, cô ngay cả cô hội chạm bóng cũng không có!
Lục Sênh càng đánh càng gấp, lượt cuối cùng may ra có thể vớt được bóng nhưng cô chạy quá gấp, không cẩn thận vấp ngã.
Chơi bóng sảy chân ngã là chuyện thường gặp, nhưng giờ phút này đây, cô cảm thấy hết sức sỉ nhục.
Toàn lực ứng phó nhưng lại không thể làm gì.
Cô rất khổ sở, vừa mới trở về từ Hàng Châu trong vui sướng, bây giờ tình hình trước mắt bị một người chênh lệch cao như vậy đánh không còn mảnh giáp.
Tại sao có thể như vạy? Tại sao có thể có sự chênh lệch lớn như thế? Lớn đến nỗi cô cảm thấy mình không có hi vọng để rút ngắn khoảng cách này.
Thì ra cô đã kém như thế này sao? Người có thứ hạng 46 thế giới đã có thể đánh cho cô ra có nhà có tang.
Như vậy thì những người có thứ hạng cao hơn thì sao...
Quả thật không dám tưởng tượng.
Kiều Vãn Vãn đi mang theo tiểu nha hoàn Nam Ca. Lúc lướt qua Lục Sênh, Nam Ca quay đầu làm mặt quỷ với cô. Cô không có tâm trạng để ý tới cô ấy.
Lục Sênh ngồi dưới đất, ôm đầu gối ngẩn người, thần sắc xám tro.
Ninh Hạ đi qua đến, dùng vợt tennis nhẹ gõ nhẹ một cái lên đầu của cô.
Lục Sênh chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Ninh Hạ ngồi đối diện cô cười. Ninh Hạ nói, "Ngẩn người cái gì, đứng lên huấn luyện."
Lục Sênh đột nhiên rất muốn khóc. Đáy lòng mờ mịt mang một mảnh, phảng phất không có gì cả. Cô đỏ hồng mắt, mím mím môi.
"Lục Sênh, " Ninh Hạ ngồi xổm xuống, nhìn vào ánh mắt cô, thần sắc nghiêm túc, "Nếu không muốn đem thế giới này nhường cho kẻ ngốc thì đứng lên huấn luyện".
- ---------------+++--------------
Hết chương 51.
Editor: Tình địch thứ 2 của Lục Sênh bắt đầu xuất đạo rồi....
Không liên quan lắm nhưng mà dạo này bị u mê nặng anh Vương Nhất Bác, u mê Chén Bác [ Trần Tình Lệnh ], không biết ở đây có ai là đồng môn không?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT