"Anh Tạ, anh xem nè, đường này là đường sự nghiệp của anh, sự nghiệp của anh trong tương lai nhất định rất thuận lợi..."

Trình Hàn Lang tươi cười đi vào phòng, kết quả lúc thấy Thành Thành thì biểu tình của hắn lại biến thành tức giận. Vẻ mặt Thành Thành thản nhiên cầm tay Tạ Nam, mà ánh mắt của Trình Hàn Lang đã tập trung vào chỗ đó, Thành Thành vẫn cứ hồn nhiên không hay biết, ở đó bắt chuyện với Trình Hàn Lang: "Anh, anh qua đây, em cũng xem chỉ tay cho anh một chút..."

"Anh mới không có nhàm chán như vậy, anh vốn muốn đến nói cho em biết, chuyện của Tề tiên sinh đã giải quyết xong rồi, bây giờ chúng ta đều không gặp nguy hiểm gì, chúng ta cũng phải về nhà thôi." Trình Hàn Lang tuyên bố với Tạ Nam tin tức tốt này, nhưng mà trên mặt thì không có chút biểu tình gì gọi là vui vẻ.

"Thật sao ạ?" Thành Thành đột nhiên buông tay Tạ Nam ra, chạy qua chỗ Trình Hàn Lang.

"Đương nhiên là thật, bây giờ chúng ta ở chỗ của chú Lệ Trung Tín một thời gian ngắn, chờ ba quay lại rồi chúng ta về nhà."

"Thật tốt quá, em lại có thể trở về nhà rồi! Thật là nhớ nhà bếp của chúng ta, còn có giường vừa lớn vừa mềm nữa..." Thành Thành vui mừng được một lúc thì buồn phiền lại dâng lên, "Đã lâu rồi em chưa có về, thật không nghĩ tới còn có thể quay trở lại, cứ như nằm mơ vậy, anh, sau này em không bao giờ chạy đi lung tung nữa."

"Hừ! Chỉ cam đoan như vậy là thôi à? Về rồi anh sẽ tính kỹ món nợ này với em, em cứ chờ đó đi!" Trình Hàn Lang trừng mắt liếc nó, khiến da đầu của Thành Thành lại bắt đầu tê dại.

Hòn đá đè nặng dưới đáy lòng Tạ Nam rốt cuộc có thể nhấc lên, thật tốt qua, chỉ cần Thành Thành có thể trở về cuộc sống hạnh phúc thuộc về nó, anh cũng không cầu xin gì hơn nữa. Hai ngày nay anh ở bên cạnh nhìn bộ dáng tươi cười rạng rỡ của Thành Thành, anh mới biết được thì ra hình dáng chân chính của Thành Thành là thế này, đơn thuần đáng yêu như vậy, cho dù là ai cũng đều muốn thương yêu nó thật nhiều.

Tạ Nam đi đến phía trước, cười nói: "Anh đây không quấy rầy nữa, hai đứa cứ ở đây đi, anh phải về nhà một chuyến. Lần trước vội vội vàng vàng đi anh vẫn luôn muốn quay về nhìn cha mẹ một chút, dù sao cũng đã lâu như vậy rồi."

"Gấp như vậy sao? Anh Tạ anh ở đây thêm hai ngày nữa đi, sau này chúng ta sẽ ít có cơ hội gặp mặt lắm, em không chịu để anh đi đâu." Thành Thành hoàn toàn quên đi biểu tình của Trình Hàn Lang, đi đến năn nỉ Tạ Nam ở lại thêm hai ngày.

"Không được đâu, sau này sẽ có cơ hội thôi, anh cũng muốn đến Bắc Kinh chơi một chuyến mà! Đến lúc đó sẽ đi tìm hai người, nếu như anh thích nơi đó không chừng sẽ ở lại làm việc luôn đấy!" Tạ Nam dịu dàng nhìn Thành Thành, trong ánh mắt đong đầy yêu thương và cưng chiều xuất phát từ đáy lòng.

"Như vậy cũng tốt, nhưng mà... em vẫn muốn anh ở đây với em thêm một chút hơn..." Thành Thành có chút buồn bã nhìn Tạ Nam, mặt chảy dài cả thước.

"Tốt cái gì mà tốt? Người ta không phải là phải về thăm cha mẹ sao? Em chỉ biết nghĩ đến bản thân, người ta cũng có chuyện của người ta chứ." Một trận mắng của Trình Hàn Lang đổ ập xuống càng làm Thành Thành thấy tủi thân hơn, nó chỉ muốn Tạ Nam ở lại thêm một chút thôi mà, dù sao tình cảm anh em lâu như vậy bỗng nhiên xa nhau vẫn là không nỡ.

Tạ Nam vừa nhìn thấy bộ dạng bị mắng của Thành Thành thì nhanh chóng đến an ủi, "Thành Thành, người trong nhà cũng rất muốn anh quay về một chuyến nữa, giống như anh trai của em muốn gặp em vậy. Cho nên anh không thể để cho người nhà anh chờ lâu sốt ruột được, em nói có phải không?"

Thành Thành gật đầu, Tạ Nam nói rất đúng, người nhà của anh cũng lo lắng cho anh lắm. Vẫn là anh Tạ dịu dàng, nói chuyện dễ nghe như vậy, tính tình cũng tốt nữa. Thành Thành nhìn trộm Trình Hàn Lang một cái, trong lòng cầu nguyện hắn không có nhìn ra suy nghĩ vừa rồi của nó.

"Tạ Nam, tuy rằng chúng ta không biết nhau, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh đã chăm sóc Thành Thành trong thời gian qua. Sau này nếu như anh có chuyện gì cần giúp đỡ cứ tìm tôi, trong khoảng thời gian này Thành Thành đã gây cho anh nhiều phiền toái rồi." Mấy lời này của Trình Hàn Lang cũng coi như là rất chân thành, tuy rằng hắn có chút "ý kiến" nho nhỏ với Tạ Nam, nhưng cũng có cảm kích.

"Cái này cũng không tính là chăm sóc gì, người muốn nói lời xin lỗi hẳn nên là anh, nhưng mà thấy Thành Thành tìm được gia đình anh thật sự rất mừng. Nó là đứa nhỏ tốt nhất anh từng thấy, không ai lại nhẫn tâm tổn thương nó, anh chỉ hy vọng sau này cậu có thể cho thằng bé một cuộc sống hạnh phúc, bởi vì đứa nhỏ này đã chịu nhiều khổ sở lắm rồi." Tạ Nam nhìn Thành Thành một chút, trên mặt cũng tràn đầy luyến tiếc.

"Anh hai, anh nói như vậy em lại càng không muốn anh đi." Nước mắt đã sóng sánh trong mắt Thành Thành.

"Cũng không phải là không thể gặp lại nữa, em còn có thể gọi điện cho anh mà, có thời gian thì đến chỗ anh chơi, một cậu con trai cầm lên được thì phải bỏ xuống được." Tạ Nam vỗ vỗ đầu Thành Thành.

Sau đó lại nói chuyện thêm một hồi lâu, Tạ Nam mới đi thu dọn đồ đạc. Ở đây dường như hoàn toàn không có thứ gì để đem đi, tất cả mọi thứ đều là đến đây mới chuẩn bị, sau đó anh đến nhà Tề tiên sinh cũng không cần phải mang theo gì. Chỉ duy nhất một thứ khiến Tạ Nam lưu luyến chính là cái ly rượu mà Thành Thành từng uống.

Tạ Nam cẩn thận từng chút bọc cái ly lại rồi để vào hộp, đặt vào túi hành lý trống rỗng.

Ngày hôm sau Trình Hàn Lang và Thành Thành đưa Tạ Nam đến sân bay, Thành Thành cứ một hai nắm tay Tạ Nam không buông, khiến cho Tạ Nam suýt nữa thì lỡ chuyến bay. Ngồi trên máy bay, Tạ Nam nhìn Nam Kinh đang càng ngày càng xa dần ở phía dưới, nhẹ nhàng nói một câu tạm biệt.

Đã mấy năm rồi! Vì sự nghiệp, vì đổi đời, đến một thành thị xa lạ, bị người xa lánh, bị người kì thị. Không biết trải qua bao nhiêu ngày đánh mất cả danh dự. Cha mẹ ở quê nhà xa xôi chỉ biết con trai đến thành phố lớn thì sẽ có triển vọng hơn, trong nhà không cần lo ăn lo mặc nữa, nhưng họ không ngờ Tạ Nam ở nơi đất khách phải trải qua cuộc sống cơ cực.

Nhiều năm như vậy, điều duy nhất khiến anh nghĩ cuộc sống của anh bắt đầu trở nên có ý nghĩa cũng chỉ có Thành Thành, cũng là một đứa nhỏ tha hương. Chỉ có nó khiến anh cảm thấy không cần phải đề phòng, thầm nghĩ làm người đối tốt với nó, đoạn thời gian đó thực sự vui vẻ lắm! Thật muốn cứ như vậy cả đời, mặc dù biết như vậy đối với Thành Thành mà nói là quá ủy khuất, thế nhưng thật sự không nỡ buông bỏ một phần tình cảm hồn nhiên như vậy.

Mãi cho đến sau này người nhà Thành Thành đến đón nó, Tạ Nam mới chợt giật mình tỉnh giấc, khoảng cách chênh lệch giữa anh và Thành Thành quá xa xôi. Cho dù anh vươn thẳng người như thế nào, vẫn không với được đến chỗ của Thành Thành ở trên cao. Anh biết mình dùng loại tư tưởng này đánh giá một đứa nhỏ đơn thuần như thế là tội ác, thế nhưng sự thật đến cuối cùng vẫn là sự thật, anh và Thành Thành, chính là hai đường thẳng giao nhau, sau khi gặp được nhau, sẽ càng cách càng xa.

Thành Thành, hy vọng em mãi mãi hạnh phúc. Tạ Nam mở túi hành lý, lấy cái hộp kia ra, lại thấy một tờ giấy được gấp xếp tinh xảo để ở bên cạnh. Anh có chút kinh ngạc mở nó ra, lại phát hiện bên trong có một hàng chữ nhỏ rõ nét.

Anh hai, nếu như trở lại ngày đầu tiên, em vẫn sẽ lựa chọn uống ly rượu kia, bởi vì em không muốn để anh gặp chuyện rắc rối. Em sẽ vĩnh viễn nhớ anh đã rất tốt với em, nhớ mãi, nhất định phải đến tìm em, phải nhớ mang theo mô mô nướng đất nữa.

Tạ Nam thấy rõ một giọt nước mắt đã rơi trên tờ giấy kia, anh nhẹ nhàng ôm lấy cái hộp kia khóc nức nở. Thành Thành, nếu như sau này không thể gặp lại được em, mượn cái này để xem như em đi! Chỉ cần thấy nó, anh sẽ luôn luôn nhớ rõ cậu bé ngậm ống hút nhìn anh cười ngọt ngào kia.

Dọc đường về Thành Thành buồn bực ngồi một chỗ không lên tiếng, trong đầu toàn là những câu nói cuối cùng Tạ Nam nói với nó.

"Thành Thành, nếu như em muốn, anh hai vẫn bằng lòng ở bên cạnh em, làm người thân của em, tha thứ cho anh vẫn chưa làm tròn trách nhiệm. Bây giờ em đã có gia đình, có người em yêu, anh hai cũng nên đi tìm kiếm hạnh phúc của mình rồi."

Cứ như vậy rời đi, lẽ nào tất cả mọi người gặp nhau cũng chỉ để sau cùng chia xa sao?

"Anh, chúng ta lại đến chỗ con sông hôm đó được không?"

"Sao lại muốn đến đó?" Trình Hàn Lang nhìn nó buồn phiền nãy giờ, lại không biết nên an ủi như thế nào, hơn nữa trong lòng hắn cũng có một chút không thoải mái, cuối cùng hai người đã trầm lặng hồi lâu.

"Nơi đó có thể khiến cho tâm tình của em tốt hơn một chút." Thành Thành nói.

Trình Hàn Lang gật đầu, dẫn Thành Thành đến bờ sông hôm đó. Lần này lại là đêm tối, nhưng mà sự tĩnh lặng lúc này càng khiến cho người ta lãng quên thêm một chút phiền muộn.

"Anh, anh ôm em một cái được không?" Thành Thành vươn hai tay ra, hai mắt to tròn nhìn Trình Hàn Lang.

"Được, sao lại muốn anh ôm em?" Trình Hàn Lang đi tới, nhẹ nhàng ôm nó vào trong ngực, vuốt ve mái tóc mềm mại của nó.

"Em cũng không biết, chỉ là muốn anh ôm em thôi." Thành Thành có chút làm nũng tựa như muốn ghim mình vào ngực Trình Hàn Lang.

Trình Hàn Lang dùng cằm đặt lên đỉnh đầu nó, chê cười nó mà nói: "Con trai con đứa đã lớn như vậy rồi, còn muốn người khác ôm, em có xấu hổ không hả?"

"Em mặc kệ, anh là anh trai em, ai mà không được anh trai ôm chứ?" Thành Thành cố gắng biện bạch cho mình.

Trình Hàn Lang liền kéo nó ra, nghiêm túc nhìn nó, "Là bởi vì anh là anh trai em em mới để cho anh ôm em sao?"

"Không phải mà... Em... không biết." Thành Thành nhìn khuôn mặt Trình Hàn Lang gần trong gang tấc, hơi thở có chút gấp gáp, cảnh tượng hai người hôn nhau ở bờ sông lần trước lại hiện lên trong đầu, nó mở to cặp mắt mông lung nhìn Trình Hàn Lang, trong mơ hồ lại vừa khéo như đang mang đợi điều gì.

"Không biết không ôm nữa." Trình Hàn Lang cố ý buông nó ra, cứng rắn xoay người đi, Thành Thành lại bắt đầu ôm lấy hắn từ phía sau.

"Đừng, em biết rồi, em vừa nghĩ lại, không phải bởi vì anh là anh trai em, là bởi vì..."

Trình Hàn Lang chờ câu trả lời của nó từ phía sau...

"Bởi vì ngày hôm nay anh Tạ đi rồi, trong lúc bất chợt em không hề cảm thấy chút cảm giác an toàn nào, người bên cạnh em đều từng bước từng bước rời xa, em sợ nhất chính là không còn anh bên cạnh. Cho nên mới muốn anh ôm em, như vậy em có thể xác định là anh không rời xa em."

Trình Hàn Lang xoay người lại, nhìn gương mặt của nó, có chút bất đắc dĩ nói: "Em thật sự là quá ngốc..." Hắn thầm thở dài trong lòng, nếu như lại để cho Thành Thành rời khỏi hắn một lần nữa, không chừng cuối cùng hắn cũng sẽ phát điên mất.

Thành Thành không nghe rõ lắm lời Trình Hàn Lang nói, chỉ nghe được hắn nói nó ngốc, lại hơi bĩu cái miệng nhỏ nhắn ra, gương mặt dưới ánh sáng của ngọn đèn đường có vẻ đặc biệt hoạt bát đáng yêu. Trong lòng Trình Hàn Lang không khỏi yêu thương, nâng mặt của nó lên rồi dán môi lên, lần trước là ngồi, lần này là đứng.

"Ưm..." Thành Thành thật không ngờ Trình Hàn Lang làm nhanh như vậy, hơi nhíu mày, cái này càng khiến Trình Hàn Lang kích động thêm một trận. Hắn càng hôn Thành Thành sâu hơn, còn hơn cả sự dịu dàng lần trước, lần này phải có thêm một chút mãnh liệt.

Hôn rồi lại hôn, Trình Hàn Lang cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, bàn tay đang giữ lấy mặt của Thành Thành bắt đầu di chuyển xuống dưới, cuối cùng đã dừng lại trên thắt lưng của Thành Thành, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó lại chần chừ xung quanh đôi gò thịt rất vểnh ở phía sau.

"Đừng..." Vì phản ứng kịch liệt nên Trình Hàn Lang tách khỏi miệng Thành Thành, yên lặng nhìn nó.

"Vì sao không được?"

Mặt của Thành Thành đã biến sắc từ lâu, bị ánh đèn đường chiếu lên càng rõ ràng hơn. Nó mở miệng định nói mấy lần, cuối cùng lại nhỏ giọng nói: "Dưới ánh đèn đường kỳ lắm, em... sợ, sợ người khác thấy... Anh, chúng ta đổi chỗ khác được không?"

"Đừng hòng mơ tưởng, bây giờ đã mấy giờ rồi, chỗ này là vùng ngoại thành, không ai đến đâu. Có ánh đèn anh mới thấy rõ một chút, anh muốn nhìn mặt em." Trình Hàn Lang không cho nó có thêm cơ hội giải thích, trực tếp chặn miệng nó lại, tay tiếp tục di chuyển xuống dưới...

P/s:

Biết là ngưng ngay đây thì thất đức quá cơ mà bạn đã lực bất tòng tâm oy, đuối đứ đừ, mấy hôm nay lu bu quá, ngay mai hoặc ngày mốt bạn bù sau nha mn, không hẹn chắc với mn được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play