Mai mình bận nên hôm nay đăng sớm, mình sẽ đăng 3 chương, 2 chương là theo lịch còn 1 chương hùa theo phong trào tặng mn mừng giỗ tổ:v Nhưng mà mới làm được 1 chương à, vẫn đang làm, lát mới đăng, mn đừng đợi lâu lắm á, đọc trước chương này rồi ngủ sớm đi sáng mai ăn ngược tiếp:v Chúc mn ngủ ngon nhé, mai nhớ thắp hương cho tổ:v
===================
Đồng nghiệp của Đỗ Công phát hiện trong công ty có một con sâu rượu, cái con sâu rượu này chính là Đỗ Công, đây chính là ấn tượng sâu sắc nhất Đỗ Công để lại cho mọi người.
Mỗi buổi tối sau khi Đỗ Công vừa ra khỏi công ty, sẽ chạy thẳng đến quán bar bên ngoài, uống cho đến lúc say mèm rồi đón xe về nhà, trong quá trình uống rượu thì không nói một câu nào, nhìn thấy người quen cũng không chào hỏi. Cứ uống hết chai này đến chai khác, mãi cho đến khi nằm bẹp ở một góc nào đó được nhân viên gọi dậy mới trở về nhà ngủ.
Từ ngày Thành Thành đi, Đỗ Công vẫn cứ sống như thế, y không biết phải làm thế nào mới thoát được loại thống khổ này, ngoại trừ lúc làm việc y không hề cho bản thân có chút thời gian nào để thương tâm, trực tiếp chuốc say bản thân là giải quyết được mọi thứ rồi. Y không muốn tỉnh táo để phải đối mặt với vấn đề mình không muốn đối mặt.
Cho tới bây giờ Đỗ Công cũng không ngờ được cậu bé hoạt bát đáng yêu kia cứ như thế mà đã biến mất khỏi cuộc sống của y, tháng đầu tiên nó rời đi, Đỗ Công và Trình Hàn Lang mỗi ngày đều cùng nhau chạy khắp nơi hỏi thăm tin tức của Thành Thành, khi đó trong lòng Đỗ Công vẫn ôm một chút hy vọng, nhưng khi sự thật xảy ra trước mắt thì Đỗ Công cảm thấy giống như là toàn bộ nghị lực sống của mình đã tan biến.
Y không thể nào khuây khỏa, y không tin Thành Thành cứ như vậy mà đi, hình ảnh lần đầu tiên y và Thành Thành gặp nhau tựa như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, ngày hôm qua đứa nhỏ như búp bê kia còn đơn thuần bỏ táo xanh vào trong tay của mình, ngày hôm nay đã lưu lạc nơi đất khách. Y không thể nào không nhớ đến cậu bé cầm tay y gọi "anh Đỗ", thầy giáo nhỏ nghiêm trang trước mặt y, bé ngốc không về nhà được nên gọi điện cho y cầu cứu, đứa nhỏ đáng thương không ai chăm sóc té xỉu hai lần ở nhà kia.
Từ rất lâu trước đây Đỗ Công đã sớm biết rõ cảm tình của y đối với Thành Thành đã vượt qua một đường giới hạn, thế nhưng y giấu diếm rất cẩn thận, không muốn nói cho đứa nhỏ ngây thơ thuần khiết kia những ý nghĩ méo mó đó, chỉ có thể dằn phần tình cảm này xuống đáy lòng. Kỳ thực y hận Trình Hàn Lang, qua nhiều năm như vậy, chính mắt y nhìn thấy Thành Thành làm mọi chuyện vì Trình Hàn Lang, nhưng mà Trình Hàn Lang vẫn luôn xem những điều ấy là đương nhiên, hắn hoàn toàn không biết quý trọng, hết lần này đến lần khác tổn thương Thành Thành.
Đỗ Công sinh ra ở một gia đình bình thường đến không thể bình thường hơn, ở nhà cấp bốn, ăn uống bình dân, cha mẹ là vợ chồng công nhân viên chức, trong nhà không tính là giàu có nhưng cũng không phải là nghèo khó.
Ba của Đỗ Công là một người đàn ông điển hình, thái độ làm người chất phác giản dị, tính cách rất thẳng thắn. Đỗ Công là con trai duy nhất trong nhà, nhưng mà cho tới bây giờ y cũng chưa hề cảm nhận được làm con một là một chuyện hạnh phúc thế nào. Ba của y chưa từng nói câu nào đàng hoàng với y, chỉ cần y phạm sai lầm, ba y sẽ không hỏi cái gì, chỉ đánh.
Mẹ của Đỗ Công lại là hình tượng người phụ nữ điển hình của Trung Quốc trước đây, đối với ba của Đỗ Công gần như là nói gì nghe nấy, chưa bao giờ để ba Đỗ Công nhúng tay vào việc gì, Đỗ Công cũng là do mẹ y chăm nom nuôi nấng, cho nên thân cận với mẹ hơn một chút.
Trước khi gặp Trình Hàn Lang, Đỗ Công chưa từng cảm thấy mình kém người khác ở phương diện nào, từ nhỏ y đã không thích đi học, vì chuyện học hành ba y không ít lần đánh y, nhưng y cứ không nghe lời. Y khinh thường mấy con mọt sách, y cho rằng những người này cho dù tương lai có một tấm bằng tốt thì cũng là một đám bệnh thần kinh mắt cao hơn đầu. Lúc đó ở trong mắt y, năng lực và thành tích là hai thứ tỉ lệ nghịch.
Cũng là Trình Hàn Lang thay đổi cái suy nghĩ này của y, ba năm phổ thông, y rất may mắn gặp được Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang là người duy nhất y khâm phục, vốn dĩ hắn có thể thoải mái nhàn nhã sống cuộc đời cậu ấm, nhưng mà hắn vẫn dốc sức cố gắng. Trình Hàn Lang chẳng bao giờ khoe khoang gia thế của hắn trước mặt người khác, cho dù người khác có hỏi, hắn cũng ngậm miệng không đáp.
Trình Hàn Lang có cả năng lực và thành tích, thời điểm đó thành tích của hắn ở trường vẫn là số một số hai, hơn nữa luôn là cán bộ trong hội học sinh, năng lực liên kết rất mạnh, cho dù hắn thường hay đánh nhau, thường gây sự, hắn vẫn luôn là vai chính diện. Mặc kệ là trong lòng thầy cô hay là trong lòng học sinh, Trình Hàn Lang đều gần như hoàn mỹ.
Từ thời điểm đó Đỗ Công mới hiểu được thành tích cao cũng là một điều hay, cũng là Trình Hàn Lang cho Đỗ Công động lực học tập cho tốt. Lúc đó Đỗ Công lần đầu tiên cảm thấy áp lực, cảm thấy mình là một người đàn ông thì phải gánh vác được trách nhiệm của bản thân, y rất cảm kích Trình Hàn Lang đã ở bên cạnh y và luôn khích lệ y, khiến y hiểu một người đàn ông cần phải làm cái gì.
Y và Trình Hàn Lang cùng ăn, cùng chơi, cùng học, nhưng mà thành tích đạt được cũng kém khá xa. Có đôi khi Đỗ Công cũng sẽ oán giận ông trời không công bằng, vì nỗ lực nhiều như nhau, kết quả lại không giống nhau.
Thế nhưng khi Đỗ Công chân chính biết về gia đình Trình Hàn Lang mới hiểu được ông trời không cho ai nhiều hơn ai bao nhiêu cả, so với Trình Hàn Lang, ít nhất Đỗ Công có một gia đình hoàn chỉnh, tuy rằng không giàu có như gia đình của Trình Hàn Lang.
Từ đầu đến cuối Đỗ Công đều hâm mộ Trình Hàn Lang, tuy rằng y chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài quá nhiều trước mặt Trình Hàn Lang, y cảm thấy thiếu sót nhiều nhất của bản thân chính là cái loại khí chất trên người Trình Hàn Lang kia. Cho dù y chưa bao giờ bị người khác khi dễ, thế nhưng y vĩnh viễn sẽ cho người ta thấy một hình tượng thô tục, lôi thôi lếch thếch. Thế nhưng Đỗ Công không thích Ngô Chấn, y nghĩ Ngô Chấn luôn quảng cảo rùm beng mọi thứ trên người cậu ta, kỳ thực cậu ta trong mắt của y cũng chỉ là một loại hình tượng thấp kém mà thôi.
Có một đoạn thời gian Đỗ Công từng đấu tranh tư tưởng, y muốn bày tỏ với Thành Thành, thẳng thắn giải bày suy nghĩ chân thật của bản thân. Thế nhưng cuối cùng y cũng buông tay, so với mạo hiểm mất đi Thành Thành, còn không bằng an phận mà đứng bên cạnh nó.
Trong tình cảm Đỗ Công là một người rất nhát gan, cho dù là tình thân hay tình yêu. Có đôi khi y thấy bản thân rất hèn nhát, đặc biệt là đối với chuyện của Thành Thành. Cho tới bây giờ y cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày mình thích người cùng giới tính, y cho rằng y là một kẻ bình thường, từ nhỏ đã chỉ thích con gái, thế nhưng Thành Thành lại khiến cho y bắt đầu hoài nghi niềm tin của bản thân. Y không ngừng muốn chứng minh y đối với Thành Thành chỉ là loại yêu thích đơn thuần, không liên quan đến tình yêu, thế nhưng tâm tình nhiều năm không thay đổi đã khiến cho y phải hiểu rõ sự thực.
Nhìn nét mặt cha mẹ ngày càng già đi, trong lòng Đỗ Công vô cùng hổ thẹn. Y biết, bản thân cuối cùng nhất định sẽ phải kết hôn, phải có con, y không có dũng khí tổn thương cha mẹ của mình, điều kiện gia đình y không thể mặc cho y càn quấy. Huống chi y cũng không bài xích phụ nữ, kết hôn cũng là một chuyện hợp tình hợp lý. Thế nhưng vì chuyện hợp tình hợp lý này Đỗ Công nhất định phải buông tha đoạn tình cảm không có khả năng này, hơn nữa căn bản cũng không thể chạm vào, bằng không có thể vĩnh viễn sẽ không có cách nào quay đầu lại được.
Lần đầu tiên Đỗ Công tìm được công việc, người y muốn chia sẻ nhất chính là Thành Thành, y muốn cho nó thấy được y đã là người lớn, có thể gánh vác trách nhiệm xây dựng gia đình, y muốn nhìn thấy bộ dáng Thành Thành tươi cười giơ lên ngón tay cái nhìn y, nhưng khi y nhìn thấy Thành Thành bệnh đến rối tinh rối mù thì phòng tuyến tâm lý của y đã sụp đổ từng chút một, khi đó y thật sự muốn cứ như vậy mà chăm sóc nó thật tốt, không cần nghĩ, cũng không quan tâm cái gì, oanh oanh liệt liệt mà yêu một lần.
Đến lúc y thấy Thành Thành lại vui vẻ hạnh phúc mà sống thì y hiểu bản thân nên thực sự lùi bước đi, khi còn chưa có ai biết gì, hãy để đoạn tình cảm lưu luyến này tan biến ở một góc không người đi.
Nhưng mà Thành Thành đã đi rồi, không có ai biết nguyên nhân tại sao, khi Đỗ Công biết tin này thì y đã hất tung mọi thứ có thể ném ở trong nhà, không phải vì phẫn nộ, mà là vì đau lòng. Y không biết phải làm sao để phát tiết loại đau khổ này ở trong lòng mình, y chỉ có thể uống rượu, chuốc say bản thân, phương pháp cũ nát nhưng vĩnh viễn có tác dụng.
Đỗ Công cầm một chai rượu, chui vào một góc không người trong quán bar, nhìn ảo ảnh xuất hiện trong mông lung, cười vô cùng hạnh phúc.
Thành Thành, không biết em tha hương nơi đất khách có còn nhớ có một người anh vĩnh viễn đứng phía sau nhìn em hay không, tuy rằng y không có đẹp trai như anh của em, không có được khí chất như vậy, nhưng y vẫn sẽ lặng lẽ quan tâm em, yêu thương em, đặt em ở vị trí quan trọng nhất. Cho dù một ngày nào đó y đã có gia đình của bản thân, đã có một nửa thuộc về y, vị trí của em ở trong lòng y vẫn không có ai có thể thay thế được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT