*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vu Tiểu Đồng thấy Thành Thành mấy ngày hôm nay đều là cảnh xuân rực rỡ, đoán rằng nhất định có liên quan đến anh nó. Bất quá mỗi lần vừa hỏi Thành Thành, Thành Thành lại ngậm miệng không chịu nói.

Thật là, cậu cho rằng mình thèm nghe hả?

"Không phải là anh cậu thật sự tiếp nhận cậu chứ?" Vu Tiểu Đồng vẫn là nhận thua, lòng hiếu kỳ thật sự là quá mạnh mẽ.

"Làm sao có thể thế được, cậu muốn đi đâu đó? Anh mình và chị Ngô Ngọc hiện tại rất tốt."

"Đừng có giả bộ, trước mặt mình còn ra vẻ, mình không tin một chút tâm tư cậu cũng không có." Vu Tiểu Đồng rất là xem thường câu trả lời của Thành Thành.

"Không biết... Hiện tại mình thấy tốt vô cùng, anh mình vốn chính là một người bình thường, anh ấy không cần biết những điều này, như bây giờ là tốt rồi!" Lời nói của Thành Thành trong mắt Vu Tiểu Đồng đơn giản chỉ là nó đang tự an ủi bản thân mà thôi. Cô bé thần thần bí bí nhích lại gần, nhỏ giọng nói với Thành Thành:

"Mình cho cậu biết, chuyện này cũng không phải là không bình thường đâu, ngày hôm qua mình ở nhà tra một vài trang web. phát hiện bây giờ cũng có nhiều người giống như cậu lắm đó. Cậu không thấy đâu có mấy anh còn được gọi là yêu mị nữa đó. Cậu có biết hai người đồng tính nam làm như thế nào không?"

"Vu Tiểu Đồng, làm gì đó? Muốn hôn môi cũng không biết chọn người." Xa xa truyền đến tiếng ồn ào của đám bạn học.

"Cút qua một bên đi chết đi, còn quấy rầy tui nữa tui quất cho một trận bây giờ đó!" Vu Tiểu Đồng chửi ầm lên, ngược lại quay sang Thành Thành thì lại thay đổi thành một biểu cảm khác: "Có nghe mình nói cái gì không?"

"Nghe rồi, không phải cậu nói cút qua một bên đi chết sao?"

"Đừng có đánh trống lãng, mình nói cho cậu biết phải làm như thế nào..."

"Đừng a! Cứu mạng a... Mình không nghe, cậu đừng có nói mấy thứ tầm bậy tầm bạ này với mình, từ trước tới giờ mình đều không muốn biết." Thành Thành muốn chạy trốn, lại bị Vu Tiểu Đồng bắt lại. "Cậu nghe mình nói nè... Đừng có chạy, cái tên không tiếp thu hiện thực kia." Thành Thành dùng sức giãy ra rồi chạy ra xa, Vu Tiểu Đồng kiên nhẫn đuổi theo ở phía sau.

"Mình không nghe đâu a..." Hai người chạy vòng quanh khắp nơi.

Trình Hàn Lang phải theo trưởng bộ phận kế hoạch đi công tác ba ngày, ra khỏi cửa liền dặn Thành Thành không được chạy loạn khắp nơi, phải ở nhà làm bài tập của nó.

Đến ngày một tháng năm, Ngô Ngọc trong lúc rảnh rỗi thì hẹn Thành Thành cùng nhau ra ngoài chơi, kết quả đi cả ngày trời phát hiện ở đâu cũng toàn người là người, căn bản không có chỗ nào để nghỉ ngơi vui vẻ thoải mái. Nếu như ra khỏi nội thành Bắc Kinh, chắc chắn Trình Hàn Lang sẽ không đồng ý, cho nên ngày nghỉ lễ tốt như thế sẽ bị lãng phí hết. Ngô Ngọc ở bên cạnh Thành Thành cau mày hết cả buổi sáng.

"Anh của em cũng thật là, chỗ nào cũng không cho đi, buồn chán a!!!" Ngô Ngọc bất đắc dĩ nhìn Thành Thành. Thành Thành dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Ngô Ngọc, nó cũng không có chủ ý gì hay. Kỳ thực Thành Thành cũng không thích đi ra ngoài chơi cho lắm, bình thường nó rảnh rỗi thì sẽ đi đọc sách. Nếu đi du lịch mà không ai đi chung nó cũng không dám đi.

Ngô Ngọc tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, sau đó trong ánh mắt hiện ra một chút ý cười, cọ cọ qua phía Thành Thành. Dùng giọng lấy lòng nói: "Thành Thành, chị xin em cái này được không?"

Thành Thành quay đầu sang cười nói: "Cái gì mà xin chứ? Chuyện gì ạ?"

"Em dẫn chị đi leo núi đi, từ nhỏ đến giờ chị chưa được đi lần nào, ba mẹ chị lúc nào cũng bận bịu, căn bản là không có thời gian dẫn chị đi leo núi, lúc nhỏ anh chị cứ dẫn chị đi khu vui chơi, chơi hoài đến ngán luôn, em dẫn chị đi leo núi đi có được không? Chúng ta sẽ quay về trước khi Trình Hàn Lang về, như vậy thì anh ấy không biết đâu." Ngô Ngọc đã cầu xin, Thành Thành rất là mâu thuẫn, chuyện leo núi nó cũng không rành lắm. Lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.

"Này... có an toàn không ạ?" Thành Thành có hơi chút khó xử hỏi.

"An toàn! Có gì đâu, bây giờ đang là mùa du lịch mà, người đi lên núi chắc cũng nhiều hơn, xảy ra chuyện gì cũng có thể tùy tiện túm được một người bên cạnh giúp đỡ thôi, có được không a?" Ngô Ngọc nói xong Thành Thành vẫn không có ý muốn đáp ứng, vì vậy Ngô Ngọc dứt khoát xuát ra tuyệt chiêu - khóc!

"Em và Trình Hàn Lang đều y như nhau, Trình Hàn Lang cũng như vậy, chuyện chị nói với anh ấy tới giờ anh ấy cũng không đáp ứng chị, một chút hi vọng nhỏ như vậy của chị cũng quá đáng sao. Hu hu..."

Thành Thành vừa thấy Ngô Ngọc khóc lập tức hốt hoảng, vội vã mở miệng khuyên nhủ: "Được rồi được rồi... Em dẫn chị đi còn không được sao? Chị đừng nói cho anh em biết nha, chỉ hai chị em mình biết thôi."

Ngô Ngọc lập tức ngừng khóc, lau nước mắt nói với Thành Thành: "Em thật là tốt, Thành Thành, ngày mai chúng ta liền xuất phát." Thành Thành gật đầu, không thể làm gì khác là theo cô để cho cô được vui vẻ một lần.

Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng hai người liền lên đường, cũng không báo cho một ai. Cảm giác làm chuyện lén lút thật là thoải mái, dọc theo đường đi Ngô Ngọc đều cười trộm. Hai người quyết định theo một đoàn du lịch lên núi, như vậy an toàn hơn một chút. Bởi vì đường đi khá xa, đại khái ngồi xe phải mất khoảng ba tiếng. Trên đường đi hai người thấy ngồi xe nhàm chán nên nói chuyện phiếm giết thời gian, chị một câu em một câu trò chuyện rất là ăn ý. Người xung quanh đều nhìn về bên này, không hiểu tại sao bọn họ có thể nói nhiều như vậy, còn tưởng rằng họ là một đôi tình nhân nhỏ.

Nói mệt rồi hai người lại mơ màng thiếp đi, đợi đến khi người bên cạnh đánh thức thì đã sắp đến nơi rồi, hai người lập tức hưng phấn.

Sau khi xuống xe đầu tiên là đến hồ dưới chân núi, hai người chèo thuyền thưởng thức phong cảnh xung quanh một hồi. Thành Thành cảm thấy nó đặc biệt thích bầu không khí như vậy, non xanh nước biếc, hơn nữa khí hậu cũng ôn hòa. Nếu như ít người đi một chút hẳn là càng đẹp hơn!

Ngô Ngọc dường như rất quen thuộc với nơi này, một chút cũng không có giống như Thành Thành lần đầu đến không biết đi theo ai. Cô đề nghị trực tiếp đi leo núi, nói ở bên hồ không có gì đẹp mắt. Thành Thành lo lắng sẽ mất dấu với đoàn, thế nhưng Ngô Ngọc đảm bảo là không sao, Thành Thành thấy cái dáng vẻ kia của cô cũng đành đáp ứng.

"Chị đi nghe điện thoại cái đã, em chờ một lát!" Ngô Ngọc đi ra xa xa nghe điện thoại, Thành Thành một mình ngồi bên hồ, thỉnh thoảng có một vài du khách đi ngang qua thì liếc mắt nhìn nó một cái, đặc biệt là mấy cô gái. Quần áo của Thành Thành vốn rất nhẹ nhàng thoải mái, hơn nữa vẻ ngoài lại thanh tú, cộng thêm vài khóm hoa dại bên hồ, như là một phong cảnh được người vẽ nên.

"Chị về rồi, là anh em gọi ạ? Chị không có nói cho ảnh biết chứ?" Thành Thành đứng lên, phủi phủi cây cỏ dính trên người.

"Không phải, chỉ là một người bạn thôi, không có chuyện gì đâu, chúng ta đi thôi!" Thế là hai người lên một chiếc xe chở du khách đi du ngoạn ngắm cảnh, xuất phát lên núi.

"Oa! Thác nước kìa, chị Ngô Ngọc, chị nhìn kìa, đẹp quá đi." Thành Thành đứng trước thác nước cách đó không xa kêu lên, đây vẫn là lần đầu tiên nó được thấy, trước đây nó chỉ nhìn thấy trên ti vi mà thôi. Không ngờ chính mắt nhìn thấy mới phát hiện cảnh tượng hùng vĩ đến như vậy. Thác nước tựa như một cái ngọc đái to lớn treo ở giữa không trung, phía trên xuyên qua bầu trời, phía dưới phá thủng mặt đất, hơn nữa còn trong suốt tinh khiết sáng ngời như bạch ngọc. Từ đỉnh thác trở xuống có không biết bao nhiêu là băng trụ, băng liêm, băng mạn và băng truy, hình dáng khác nhau, tinh xảo đặc sắc, óng ánh khắp nơi, Thành Thành ngắm đến có chút ngây người. (ngọc đái: dây lưng bằng ngọc của quan thời xưa - Băng trụ, liêm, mạn, truy: thác nước trên núi gặp lạnh có thể bị đóng băng, đây là các dạng nước bị đóng băng, hình dáng tựa tựa thạch nhủ á, theo thứ tự là dạng cột, màn, mảng, giọt - Có chú thích hình ở dưới cho mn nhé. Nhân tiện nhắc một xíu, tên của Trình Hàn Lang á, hàn là lạnh, lang là nước chảy xiết. Nước chảy xiết từ trên đỉnh núi tạo thành thác, gặp lạnh liền đóng băng, khiến người ngẩn ngơ)

"Này có gì đâu, chị còn thấy nhiều chỗ đẹp hơn nhiều a!" Ngô Ngọc quay người lại, rời khỏi nơi đó, Thành Thành đi theo Ngô Ngọc, còn quay đầu lại lưu luyến nhìn mấy lần.

"Chỗ này có cây sơn tra nè." Dọc đường lên núi Thành Thành luôn đem mấy thứ linh tinh bỏ vào trong ba lô, bình thường nó rất ít khi nhìn thấy mấy thứ thiên nhiên, bây giờ nhìn thấy rất mới mẻ, dường như thứ nó hái từ trên cây xuống là bảo vật vô giá. (sơn tra còn gọi là táo mèo, quả sơn tra thường thấy trong đông y hơn, có khá nhiều công dụng, gần gũi với chúng ta nhất thì nó chính là cái kẹo hồ lô - nhìn thèm gần chết - thường thấy trong phim Trung Quốc á)

"Chị Ngô Ngọc, nếu như chúng ta không ngồi xe leo núi như vầy thì bao lâu mới đến được đỉnh núi ạ?" Thành Thành ở phía sau hỏi.

Ngô Ngọc đi ở phía trước, dường như đang suy nghĩ chuyện gì, Thành Thành kêu cô hai lần cô mới nghe, "À, khoảng một ngày đó!"

"Một ngày? Chúng ta vừa đi vừa chơi thế này thì đến tối mới lên tới đỉnh núi sao? Những người khác đều trở về rồi, như vậy không an toàn đâu ạ! Em nghe nói ngọn núi này còn có mấy loại động vật kỳ quái gì đó, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Thành Thành chạy lên phía trước nói với Ngô Ngọc.

"Em cứ lo lắng như vậy làm gì! Nếu có thì làm sao nãy giờ chúng ta đều không thấy gì? Em còn nói là vì tâm nguyện chưa được đi lần nào của chị." Thành Thành vừa nhìn thấy sắc mặt của Ngô Ngọc bắt đầu thay đổi theo chiều hướng không được tốt cho lắm thì lập tức ngừng miệng.

Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh sắc xung quanh, nhất là Thành Thành, hoàn toàn say sưa trong phong cảnh. Mà Ngô Ngọc thì dường như không có hào hứng như lúc xuất phát, không biết vì sao, có vẻ là có tâm sự. Thành Thành không biết có phải là do nó cứ ở bên cạnh lẩm bẩm khiến Ngô Ngọc mất hứng hay không, cho nên dọc đường Thành Thành cũng không mở miệng nữa.

Leo leo trẻo trèo đến lúc trời cũng sắp tối, Ngô Ngọc còn không biết mệt mỏi mà cứ đi lên, hết con đường này đến con đường khác, Thành Thành đeo ba lô đi phía cũng có một chút mệt mỏi, thế nhưng nó không dám mở miệng, sợ khiến Ngô Ngọc mất hứng.

"Chị Ngô Ngọc, chị nhìn xem, chỗ này sao không có ai hết? Em thấy con đường này cũng không tốt, chúng ta quay về đi!" Thành Thành thực sự không nhịn được nữa, trời đã tối đen rồi, hầu như không còn nhìn rõ cái gì nữa. Ngô Ngọc không để ý tới lời của nó, tiếp tục đi về phía trước, Thành Thành cũng chỉ đành đi theo.

"Đến rồi, đó, em có thấy cái hồ kia không? Chỗ đó có thể cắm trại đó, chúng ta ở đây nghỉ một lát, sáng sớm ngày mai xem mặt trời mọc." Thành Thành thấy tia sáng ở phía xa xa, thở dài một hơi.

Ngay lúc hai người đi đến nơi, Thành Thành cảm thấy có một lực mạnh thoáng cái liền đẩy nó về phía trước, đợi đến lúc nó phản ứng được thì bản thân đã bị cái gì trùm lấy, lúc đó nó trợn to mắt, loại khu vực du lịch này tại sao lại có thể xuất hiện kẻ cướp. Thành Thành cực lực giãy dụa ở bên trong, căn bản không ngờ được chính mình lại gặp loại chuyện xui xẻo này. Nó lớn tiếng kêu "chị Ngô Ngọc", thế nhưng không nghe được bất kỳ câu đáp lại nào.

Đợi đến lúc nó được thả ra, nó mới phát hiện bọn họ thật sự là bị bắt cóc, hai người bị ném vào trong một bụi cỏ. Cũng không có nhiều người, chỉ có ba bốn người thanh niên, thân hình thoạt nhìn cũng không phải là rất khỏe mạnh. Thành Thành muốn gọi điện thoại cầu cứu, lúc này mới phát hiện ba lô đã không thấy đâu, ba bốn người kia chỉ túm lấy Ngô Ngọc không tha, không ai tới bắt Thành Thành.

Một loại dự cảm bất thường xông lên đầu, không thể nào, bọn họ không thể đối xử với chị Ngô Ngọc như thế, chị ấy là người anh nó yêu. Thành Thành cố gắng chạy về phía mấy người kia, muốn lôi Ngô Ngọc ra ngoài, kết quả bị một tên nam nhân tóc húi cua đá ra thật xa.

"Thành Thành, em chạy đi nhanh lên, nhân lúc bọn họ không có hứng thú với em, chạy về báo cho anh em biết, bảo anh em đến cứu chị." Hai tay Ngô Ngọc bị trói, ra sức kêu to, kết quả bị một tên hơi béo trong đó trực tiếp bịt miệng. Thế nhưng lần này cô không khóc nữa, biểu tình trên mặt rất kiên định.

"Không được, chị đừng la, chờ em..." Thành Thành từ dưới đất bò dậy, lại đi vòng ra phía sau Ngô Ngọc, lần này nó đã liều mạng, trực tiếp cho tên kia một bạt tai, tên kia lập tức nổi điên, đem Ngô Ngọc thảy sang cho hai tên khác coi chừng, một hơi đạp Thành Thành ngã nhào xuống đất, hướng ngực mà đạp xuống mấy đạp, Thành Thành bị đạp đến không thở nổi. Cuối cùng vẫn là bị một tên khác đè xuống không nhúc nhích được, nó nỗ lực ngẩng đầu lên, tình cảnh trước mắt khiến ý chí của nó đổ nát trong nháy mắt.

Ngô Ngọc bị hai tên đè xuống đất, áo khoác đã bị kéo xuống, bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng bị tên kia xé rách, lộ ra áo lót ở bên trong.

"Không, không được,... Anh, anh mau tới đây, xin lỗi... Anh!!!" Thành Thành muốn tránh thoát tên kia, kết quả ngực đau như bị kim đâm. Ở một khắc đó nó hận bản thân mình, hận chính mình vô dụng. Nếu như có thể khiến cho Ngô Ngọc không bị vũ nhục, cho dù nó bị đánh chết, nó cũng cam tâm tình nguyện.

Bỗng nhiên, Thành Thành cảm thấy có người tiêm cái gì vào cánh tay của nó, nó muốn giãy dụa, thế nhưng cả người đều không có khí lực. Mí mắt càng ngày càng nặng, Thành Thành gần như tuyệt vọng giãy dụa, cuối cùng hai mắt vẫn là nhắm lại.

Chú thích:



Thác nước đóng băng



Ngọc đái



Sơn tra



Tóc húi cua

Wattpad nó ko cho mình nhét hình nữa nên bạn nào muốn xem hình mấy loại băng kia thì vào wordpress coi nhé:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play