Đến ngày 1 tháng 5 thì Trình Hàn Lang về nhà, về nhà sớm hơn so với Thành Thành. Thành Thành sau khi về đến nhà thấy cửa nhà mở thì cho là mình đang nằm mơ. Trình Hàn Lang ngồi trước bàn máy vi tính không biết đang làm cái gì, Thành Thành lập tức chạy tới, hưng phấn kêu một tiếng: “Anh!”, có chút kích động nhìn hắn.

Trình Hàn Lang ngẩng đầu lên một chút, “Nga!” một tiếng, rồi lại bắt đầu cúi đầu nhìn màn hình máy tính của hắn. So với vui sướng của Thành Thành, trên mặt hắn có thể nói là biểu tình gì cũng không có.

Tâm tình của Thành Thành thoáng cái liền rơi xuống đáy cốc, đã hai cái cuối tuần rồi, tâm tình Trình Hàn Lang vẫn chưa có tốt lên. Thành Thành không dám tiếp tục quấy rối hắn nữa, tự mình đi tới nhà bếp làm cơm, nó lấy những thức ăn mới được mua từ trong tủ lạnh ra, đinh đinh đang đang cắt gọt.

Trình Hàn Lang là cố ý không về nhà, từ sau lần kia thấy Thành Thành tình nguyện thân mật với Đỗ Công cũng không muốn để cho hắn chạm vào nó, trong lòng hắn vẫn không thoải mái. Tuy rằng cho tới bây giờ ngoài mặt không đề cập qua chuyện này, nhưng lại âm thầm thực thi một chút hình phạt nhỏ nhen đối với Thành Thành. Mặc dù thoạt nhìn có điểm ấu trĩ, thế nhưng đối với người như Thành Thành, không cần dùng biện pháp cao thâm gì là đã có thể đối phó được. Thấy hình dáng của Thành Thành khi bị mình lạnh nhạt, Trình Hàn Lang mới cảm thấy tiêu tan được một chút.

“Anh, ăn cơm đi!” Thành Thành cẩn thận dè dặt đứng ở cửa gọi.

“Nga, em ăn trước đi!” Trình Hàn Lang cũng không quay đầu lại mà nói.

Thành Thành lấy hết dũng khí từ cửa đi vào, ở sau lưng Trình Hàn Lang kéo tay áo hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Anh. Đi ăn đi! Em làm rất nhiều món ăn anh thích đó.” Giọng nói có chút như là làm nũng.

Trình Hàn Lang vẫn không có động đậy, Thành Thành ôm lấy cánh tay của hắn, năn nỉ nói: “Anh, xin anh đó, anh thử một hai miếng được không?” Trình Hàn Lang không nhớ rõ đã bao lâu rồi Thành Thành không có thân cận với hắn như ngày hôm nay. Hắn quay đầu, mặt của Thành Thành phóng đại rõ ràng trước mắt, trong đôi mắt đó đều là cầu xin. Trình Hàn Lang mềm lòng, hắn gật đầu cùng Thành Thành đi ra ngoài.

“Anh, sao hai cái cuối tuần vừa rồi anh không về nhà a? Có phải là bận rộn nhiều việc không?” Thành Thành đưa chén cơm vừa bới cho Trình Hàn Lang.

“Không bận, không muốn trở về!” Giọng nói của Trình Hàn Lang có một chút máy móc.

“Nga, cũng đúng, trong nhà cũng không có gì.” Thành Thành miễn cưỡng nở nụ cười một chút, nó xoay người đi vào nhà bếp, cầm một đống lớn nguyên liệu, vốn là muốn tự mình làm một loại canh mới học, thế nhưng không biết Trình Hàn Lang có thể uống hay không.

Thành Thành đứng ở trong nhà bếp, nhìn bóng lưng Trình Hàn Lang bên ngoài, hắn đã triệt để trưởng thành thành người lớn, còn cao to hơn so với nó nhìn thấy những năm trước, chín chắn hơn rất nhiều. Toàn thân đều tản mát ra một loại khí chất làm người khác kinh sợ.

Tuy rằng hắn lớn lên không có cao lớn thô kệch như Đỗ Công, thế nhưng còn hơn cả Đỗ Công, Thành Thành vẫn sợ Trình Hàn Lang hơn một chút. Sợ hắn mất hứng, sợ hắn thấy mình phiền, sợ có một ngày hắn sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với mình nữa. Thành Thành cảm thấy mình càng sợ những chuyện này thì chúng lại càng tới gần hiện thực hơn.

Nếu như nói nó đã từng có can đảm buộc Trình Hàn Lang uống thuốc, như vậy hiện tại nó ngay cả yêu cầu hắn uống một bát canh nó cũng không có dũng khí. Trình Hàn Lang chỉ cần biến sắc, thế giới của Thành Thành liền sụp đổ.

Thành Thành cẩn cẩn thận thận bưng bát canh kia đi ra ngoài, quả nhiên, Trình Hàn Lang ăn xong đã về tới phòng ngủ của mình rồi. Thành Thành ngồi ở trên ghế suy nghĩ một hồi, lại nhìn cánh cửa Trình Hàn Lang khép hờ một chút, hít sâu một hơi, bưng canh đi vào trong, Thành Thành hai tay bưng canh, dùng cùi chỏ đẩy cửa ra, chú ý từng li từng tí đi vào trong.

Trình Hàn Lang nghe được tiếng cửa mở, quay đầu lại thấy Thành Thành đang bưng một bát canh đi qua đây, canh còn đang bốc khói, thoạt nhìn rất nóng. Trình Hàn Lang không chút suy nghĩ liền đi tới nhận bát canh kia, kết quả Thành Thành sợ canh quá nóng sẽ làm bỏng Trình Hàn Lang, liền không dám buông tay, né qua bên cạnh một chút. Trình Hàn Lang lại cho rằng là bởi vì mình đụng phải tay nó nên nó lại bắt đầu chống cự, nói cái gì cũng liều chết nắm chặt cái bát.

Kết quả giằng co khiến canh bên trong liền bắt đầu sánh qua sánh lại, Thành Thành biết cứ như vậy sớm muốn gì cũng đổ ra, liền hơi nghiêng tay, đem toàn bộ canh hất lên trên tay của mình. Canh mới ra khỏi nồi nên lập tức làm tay Thành Thành liền đỏ lên, bị nóng đến mức nó cuống quít đánh rơi bát, cảm thấy hai tay nóng bỏng đau rát, chỉ có xoa xoa hai tay lại để giảm bớt đau đớn.

Trình Hàn Lang vừa nhìn thấy cũng sốt ruột, cũng không quản có tức hay không, nhanh chóng đem nó kéo đến nhà vệ sinh, lấy tay để dưới vòi nước. Bị nước lạnh kích thích tay của Thành Thành nhất thời tốt hơn nhiều, mới chậm rãi bình tĩnh lại.

“Em nói xem em làm sao mà ngốc như vậy? Bưng một bát canh cũng không xong, đến nỗi để tay bỏng thành như vầy? Như này đau lắm đúng không a!” Trình Hàn Lang trừng mắt liếc nó, nhẹ nhàng thổi thổi trên tay của nó.

“Anh, có phải em chọc anh mất hứng không? Nếu như có vậy, anh nói cho em biết đi, em nhất định sẽ sửa.” Thành Thành nghiêng đầu qua chỗ khác nói với Trình Hàn Lang.

Trình Hàn Lang nhìn tay nó một chút, lầm bầm một câu: “Trong phòng còn có thuốc trị phỏng, anh đi lấy cho em.” Nói xong cũng đi vào trong phòng. Trong đầu Trình Hàn Lang đều là một màn mới vừa rồi kia, Thành Thành cự tuyệt để hắn bưng canh nhưng lại cản bát canh kia cho hắn, còn có biểu tình đáng thương hề hề kia của Thành Thành.

Mà cái vấn đề nó hỏi càng làm cho Trình Hàn Lang không có cách nào để trả lời, quả thật, Thành Thành hình như không làm chuyện gì quá đáng. Đủ loại tâm tình của mình lẽ nào đều là vô cớ, suy nghĩ quá nhiều sao? Trình Hàn Lang không muốn lại tiếp tục ầm ĩ thêm nữa, nghĩ cứ dứt khoát trực tiếp hỏi là được rồi.

Đem thuốc cầm về, Trình Hàn Lang vô cùng cẩn thận xoa cho Thành Thành, Trình Hàn Lang cảm thấy biểu tình đau đớn trên mặt Thành Thành hình như dịu đi không ít. Hắn liền bắt đầu mở miệng nói.

“Thành Thành, anh hỏi em một việc, em phải thành thật trả lời anh.” Trình Hàn Lang thu hồi biểu tình ôn nhu, nghiêm túc hỏi. Thành Thành biết là sắp hiểu được nguyên nhân thực sự của những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, không khỏi có chút khẩn trương.

“Vì sao em luôn né tránh anh rất rõ ràng, em làm chuyện gì đuối lý đúng hay không?”, nếu như muốn Trình Hàn Lang hỏi thẳng “Thành Thành vì sao em không cho anh chạm vào em?”, thì hắn nhất định là không mở miệng hỏi được, cho nên hắn chỉ có thể hỏi gián tiếp.

Những lời này lại làm cho Thành Thành nhất thời bối rồi, lẽ nào anh ấy thực sự đã biết, biết sáng sớm ngày hôm đó mình đã mơ một giấc mộng như vậy… Thế nhưng mình không có nói với người khác a! Trình Hàn Lang thấy trên mặt của Thành Thành cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột một chút, biết là mình đã hỏi đúng chỗ rồi, lập tức từng bước ép sát.

“Xem ra anh nói đúng rồi, em nói thử xem rốt cuộc là vì sao a! Em không nói anh cũng biết rồi, chẳng qua anh còn mong em tự nói thẳng ra, anh còn có thể có khả năng tha thứ cho em.” Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành chằm chằm, điều này làm cho Thành Thành cảm thấy áp lực cực lớn, thế nhưng nó thật sự nói không nên lời. Cho dù là để Trình Hàn Lang nói thẳng ra, cũng còn tốt hơn tự mình thừa nhận nhiều.

Vì vậy Thành Thành cúi đầu nói: “Không có gì, thực sự không có gì.”

Trình Hàn Lang vừa nghe đã biết nó đang nói dối, nhiều năm như vậy rồi, Thành Thành vừa nói dối liền lộ sơ hở ra ngoài cực rõ ràng, đến cả con nít còn không lừa được, huống chi là Trình Hàn Lang.

Trình Hàn Lang lập tức tiến về phía trước một cái, hơi thở tức giận trực tiếp phả ra đến bên cổ của Thành Thành. Điều này làm cho Thành Thành cảm giác trên đầu phảng phất như có ngàn vạn đám mây đen bao phủ chính mình, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, nó có chút đứng không vững, tay Trình Hàn Lang lại đang hướng tới lỗ tai nó, chuẩn bị nghiêm hình bức cung.

Thành Thành bỗng nhiên quay người lại, lảo đảo chạy về phòng ngủ, dùng sức chui vào núp ở trong chăn, đem mình bọc lại chặt chặt chẽ chẽ, như là một trái banh lớn, một kẽ hở cũng không để lại. Thực sự không còn mặt mũi nhìn người ta, còn không bằng nghẹn chết ở đây luôn đi.

“Em làm cái gì vậy? Động kinh hả?” Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành cuộn tròn ở trên giường, loại phản ứng này trước đây hắn không có thấy qua, cảm thấy có chút ù ù cạc cạc.

Âm thanh của Thành Thành từ trong chăn phát ra: “Em không biết a! Anh đừng nói ra không được sao? Em không muốn nghe, em không muốn nghe, em không muốn nghe a…”

Trình Hàn Lang nhìn hành động khác ngày thường của Thành Thành, lại suy nghĩ, nếu quả thật là vì trưởng thành, không muốn thân cận cùng mình nữa, cũng không đến mức phản ứng kiểu này đi! Việc này thật sự quá khác với cái lý do mình nghĩ tới, Trình Hàn Lang nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được. Thành Thành lại làm ra chuyện ngu ngốc gì mà phải ở trong chăn mới có thể giải quyết được.

“Đỗ Công và anh so với nhau, ai thân với em hơn?” Trình Hàn Lang nhịn nửa ngày rồi, vẫn là hỏi ra.

“Đương nhiên là anh a! Anh mới là anh của em mà.” Thành Thành không nghĩ tới Trình Hàn Lang hỏi một vấn đề như vậy, chui từ trong chăn ra nói.

“Vậy sao em thấy cậu ta thì hăng hái, thấy anh xong rồi thì liền trốn tránh a? Trên người anh có cái gì làm cho em dị ứng hả?” Trình Hàn Lang chất vấn Thành Thành.

Bây giờ Thành Thành mới hiểu được thì ra Trình Hàn Lang giận dỗi với mình là bởi vì chuyện này. Lúc này mới thở phào một cái thiệt dài cho nhẹ nhõm, ngồi ở trên giường bắt đầu cười khúc khích, cười chính mình ngốc nghếch, vậy mà lại nghĩ tới chuyện đó, còn hại mình lo lắng mấy ngày.

“Em cười cái gì?” Trình Hàn Lang cho là nó cười mình hỏi ra vấn đề ấu trĩ như vậy. Không khỏi thấy mặt mũi bị thiệt hại rất lớn, quay qua rống lên với Thành Thành.

Lần này Thành Thành không sợ nữa rồi, cao hứng còn có chút lâng lâng, nó lo lắng nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng được giải trừ, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Hơn nữa vấn đề của Trình Hàn Lang chứng minh hắn không phải là chán ghét nó nên mới cố ý lạnh nhạt với nó, chỉ bởi vì một ít cách hành động của nó mà có chút bất mãn thôi, này còn chứng mình là hắn vẫn quan tâm đến nó.

“Em không có cười anh a, em cười thôi! Em cười gì nhỉ? Em cũng không biết… Hì hì…” Thành Thành bọc một cái chăn lớn tự mình nở nụ cười, Thành Thành đương nhiên không thể nói nó không dám chạm vào hắn là bởi vì sợ lại phát sinh chuyện như đêm hôm đó.

Trình Hàn Lang nhìn nó một mình ở đó khua tay múa chân, có chút dở khóc dở cười, đứa nhỏ này sẽ không phải là học một năm cấp hai đã học tới bị bệnh tâm thần luôn chứ! Trình Hàn Lang nhìn nó thực sự không giống như là bộ dáng có thành kiến với mình, cũng không muốn hỏi tiếp nữa. Đặc biệt thấy nó mấy ngày nay y như mất hồn, cảm thấy mình cũng được lợi không tệ lắm, có thể chuyện mấy ngày hôm trước chỉ là mình suy nghĩ nhiều mà thôi.

“Anh, anh qua đây a, đến chỗ em nè.” Thành Thành vỗ cái chăn bên cạnh mình, có chút nghịch ngợm nói.

“Làm gì?” Trình Hàn Lang không biết rốt cuộc nó đang suy nghĩ cái gì, cho nên không hề động đậy.

“Anh không phải nói em tránh anh sao? Ngay hôm nay tâm tình em tốt, liền cho phép anh ngồi bên cạnh em, sủng hạnh anh một lúc, hắc hắc…”(sợ cưng luôn :)))))))))))) )

Mặt của Trình Hàn Lang cũng đỏ lên vì tức, đứa nhỏ này là học ai, lại nói bậy nói bạ cái gì, đến anh của mình cũng dám chê cười. Trình Hàn Lang đi tới, đè cánh tay Thành Thành xuống, dùng sức mà cù nhột nó, Thành Thành cười đến chảy nước mắt, nó từ nhỏ đã sợ người khác đụng chạm, bình thường Trình Hàn Lang thấy nó không nghe lời ngoại trừ đánh thì cái loại hình phạt này càng làm cho nó khó có thể chịu được hơn.

“Ha ha… Anh, em không dám… Đừng, không chịu nổi… Ha ha… Ô ô…”

Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phây phây, cảm thấy so với lúc còn giận dỗi mấy ngày hôm trước thì phải nói là thoải mái hơn rất nhiều a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play