Sáng ngày thứ hai Trình Hàn Lang rời giường đã nhìn thấy Thành Thành đang tự mình cầm hộp thuốc mỡ hắn đã dùng hôm qua ở nơi nào đó cười ngốc nghếch, Trình Hàn Lang vừa chợt quay đầu, Thành Thành vội vàng đem thuốc mỡ nhét xuống dưới người, mở to mắt tròn nhìn Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang nở nụ cười, đem nó từ trong chăn kéo qua, vuốt tấm lưng bé nhỏ nhẵn bóng và cái mông nhỏ tròn vo của nó, cái miệng nhỏ nhắn của Thành Thành nhanh chóng mím lại thành một đường ở trong lòng Trình Hàn Lang, thì thầm kêu một tiếng anh ơi.
“Đồ ngốc! Tủi thân rồi? Không phải là em làm sai sao?” Trình Hàn Lang nhéo cái mông của nó một cái, bị đụng trúng chỗ đau, Thành Thành kêu a một tiếng, cuống quýt gật đầu.
“Còn đau phải không?” Trình Hàn Lang hỏi.
Thành Thành ngẩng đầu, đáng thương mà dạ một tiếng.
Trình Hàn Lang lại dùng sức nhéo một chút. Hỏi tiếp: “Còn đau phải không?”
Lần này Thành Thành cũng không dám nói đau nữa, không ngừng lắc đầu.
Trình Hàn Lang nở nụ cười, lấy tay nhẹ nhàng xoa cái mông của Thành Thành nói: “Lần sau nếu như em còn dám làm như vậy, anh liền đem em treo lên cột đèn cầm dây lưng quất em, rồi lại lấy nước ớt đổ lên. Sau đó mới gọi anh Đỗ của em tới, đến lúc đó không ai có thể cứu được em.”
“Anh Đỗ của em mới không muốn đánh em đâu, ảnh nói người ảnh thích nhất chính là em.” Thành Thành vẻ mặt kiêu ngạo mà nói, không mảy may cảm thấy tâm tình xấu xa của Trình Hàn Lang lại bắt đầu nổi lên.
“Được, cậu ta tốt sau này em qua với cậu ta đi, đi qua nhà họ ở, em còn không cần phải làm việc nhà, cũng không có người đánh em, đi đi đi.” nói xong liền đem Thành Thành đẩy ra ngoài.
Thành Thành khẩn trương ôm lấy cánh tay Trình Hàn Lang, sốt ruột cầu xin tha thứ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đều nghẹn đến đỏ lên: “Anh ơi em không đi đâu, cầu xin anh đừng đuổi em đi mà, sau này tất cả em đều nghe anh nói. Nếu không anh lại đánh mông em đi, cũng đừng đuổi em đi được không?” Thành Thành nói xong lại đem tay của Trình Hàn Lang để lên trên cái mông của mình, một bộ dáng chuẩn bị anh dũng hi sinh.
“Không phải là anh Đỗ của em thích em sao? Anh vừa không thích em, lại còn thẳng tay đánh em em còn lưu lại đây để làm gì?” Trình Hàn Lang cố ý hỏi.
“Vậy cũng không đi, không đi đâu!” Thành Thành vừa nhõng nhẽo vừa ăn vạ, dính thật chặt vào trên người Trình Hàn Lang, càng không ngừng cọ tới cọ lui, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng quay qua quay lại trong ngực Trình Hàn Lang, cái miệng bé nhỏ trong lúc vô ý còn lướt qua hai điểm trước ngực Trình Hàn Lang. Khiến hắn cả người vừa ngứa vừa nóng. Trình Hàn Lang vội vã đem nó lôi ra, nói nó đừng có càn quấy nữa. Thành Thành thấy Trình Hàn Lang không còn tức giận nữa, lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống.
“Anh, râu của anh dài ra rồi nè! Chích em tê tê. Ha hả…” Thành Thành sờ sờ bên mép Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang cắn cái tay nhỏ bé của nó một cái, Thành Thành vội vàng rút trở về, để lên gần miệng thổi thổi.
“Đó là bởi vì anh đã lớn rồi, nếu như lớn đến như vậy còn không có râu mới là không bình thường.” Trình Hàn Lang dùng sức nhìn Thành Thành, thở dài: “Nếu như em vĩnh viễn nhỏ như vậy thật tốt, em nói coi em mà mọc râu dài ra thì là cái dáng gì? Anh thật không dám tưởng tượng luôn.”
“Em không muốn mọc râu dài, mọc râu dài không có đẹp.” Thành Thành nói.
“Không mọc râu sao gọi là đàn ông được?” Trình Hàn Lang suy nghĩ một chút, Thành Thành vậy mà cũng đã 11 tuổi rồi, chiếu theo chính hắn cái tuổi này cũng có thể dậy thì một chút rồi, huống chi bây giờ con nít đều dậy thì sớm. Nghĩ vậy, hắn bắt đồng chuyển động đôi mắt mang ý xấu, bàn tay đưa về phía dưới Thành Thành, bắt lấy vật nhỏ của Thành Thành một phát, tỉ mỉ sờ sờ, hình như không có gì thay đổi, lại dùng tay ước lượng một chút, hình như hơi dài ra một chút.
Thành Thành bị hắn mò có chút khó chịu, mặt đỏ rần, nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh đang làm gì a? Người ta nói sờ chỗ đó của người khác là lưu manh.”
“Ai lưu manh em a? Một tên nhóc chưa đủ lông như em có cái gì cho anh sờ. Anh chính là thăm dò thăm dò tình trạng trưởng thành của em.” Thành Thành hiểu được ý của Trình Hàn Lang, bình thường lúc đi vệ sinh ở trong trường cũng có bạn học trong lớp ở đó thảo luận qua. Cho tới bây giờ nó cũng không dám tham dự cái đề tài này. Bất quá cũng có lúc bị người khác nhìn chằm chằm. Nghĩ đến đây đã cảm thấy xấu hổ.
“Không dậy nổi sao? Hai anh em còn ở trong chăn thân thiết như thế?” Đỗ Công đã mặc quần áo tử tế đứng ở cửa.
Trình Hàn Lang xoay người lập tức mặc quần áo đàng hoàng đi ra khỏi phòng, Đỗ Công đi tới, hướng về phía Thành Thành còn đang nằm trong chăn nói: “Thật ước được như em, không cần phải dậy sớm mỗi ngày như thế, đến tháng 4 bọn anh lại phải càng phải dậy sơm rồi.”
“Anh Đỗ, anh ngủ tiếp một chút đi a! Đến muộn không phải là thầy cô cũng không phạt đứng sao?” Thành Thành cười nói.
“Nếu như là phạt đứng anh còn cam tâm tình nguyện a! Mấu chốt là tinh thần sẽ bị giày vò a!” Đỗ Công nói xong Thành Thành vẫn là một bộ dáng tò mò, Đỗ Công nhìn thấy vẻ mặt của nó thật sự rất là đáng yêu, liền luồn vào trong chăn sờ trộm một cái, dù gì cũng đều là con trai.
“Thật trơn bóng a, sờ qua con gái cũng không có được như vậy.” Đỗ Công có chút cảm giác chưa thỏa mãn, Trình Hàn Lang đứng ở cửa gọi y, y mới lưu luyến rời đi.
Mấy ngày kế tiếp ba người ở chung cũng coi như hòa hợp, Đỗ Công có đôi khi sẽ ở trong nhà bếp nhìn Thành Thành làm cơm, hoặc là tới phụ một tay, y luôn cảm thán Trình Hàn Lang thật hạnh phúc.
Có một lần trong bữa cơm Đỗ Công hỏi Trình Hàn Lang: “Sao mày không tìm bạn gái a? Mày một chút cũng không nghĩ tới sao?”
Trình Hàn Lang nói: “Nghĩ tới a! Nhưng không có người chịu theo tao a!”
“Không ai theo mày? Tao thật muốn đập mày, mỗi ngày có không biết bao nhiêu đứa con gái lôi kéo tao để làm quen với mày a! Mày sớm đi tìm một người đi! Thành Thành của chúng ta cũng muốn có một người chị dâu đúng không?” Đỗ Công hướng về phía Thành Thành nháy mắt.
“Em không muốn.” Thành Thành rất thành thực mà trả lời.
Đỗ Công thật không còn mặt mũi gì, Trình Hàn Lang đang ăn cơm liền bật cười. Sau đó nói với Đỗ Công: “Mày cũng không phải một thân một mình sao? Có bản lãnh thay tao sốt ruột sao không tự mình tìm một người đi?”
“Tao trước đây từng có a! Cũng không dài, được vài ngày thì tan rồi, mày định ở vậy một mình luôn hả?”
“Gấp cái gì, lên đại học rồi nói, đến lúc đó phạm vị lựa chọn rộng một chút. Không chỉ có thể xem xét, khi đó làm gì cũng có chỗ thuận lợi!” Trình Hàn Lang cho Đỗ Công một ánh mắt, Đỗ Công lập tức hiểu ý, hai người cười ha ha đứng lên.
Thành Thành cũng ha hả cười theo, Trình Hàn Lang vỗ đầu nó một chút: “Em cười cái gì? Em biết bọn anh nói cái gì không?”
“Không biết a! Là cái gì?” Thành Thành hỏi.
“Không biết thì em vui vẻ theo cái gì? Không thích hợp thiếu nhi!” Đỗ Công cười nói.
Thành Thành cũng không hỏi nữa, ngoan ngoãn ngồi ở đó ăn cơm.
Một tuần rất nhanh liền trôi qua, Đỗ Công còn chưa có ở đủ, y vậy mà đi tìm giáo viên nói: “Cô ơi cô phạt em hai tháng nữa đi!” (lầy :v) Giáo viên nghe xong liền quay qua mắng cho Đỗ Công một trận, đồng thời còn tăng thêm một điều, sau này sẽ giám sát nghiêm ngặt việc Đỗ Công ra khỏi trường học một mình, cảm giác như là thẳng cho đến khi thi đại học cũng không thể ra ngoài trường một lần. Đỗ Công tức giận đến văn phòng hùng hùng hổ hổ chừng mấy ngày.
Sau đó ở bên chỗ cái tường ngày nào cũng có người coi chừng, không biết là ai mật báo, cái này làm Đỗ Công kìm nén cũng sắp hỏng người luôn. Trình Hàn Lang thấy y như vậy liền muốn cười, cả ngày lấy chuyện này chọc tức Đỗ Công, nói cái gì mà Thành Thành làm cơm ăn ngon lắm, tiệm nét gần đây lại giảm giá rồi, bao cả đêm chỉ có 6 đồng thôi.
Buổi tối Đỗ Công nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, tính kỹ đã hơn 20 ngày rồi không được ra ngoài, nhiều ngày như vậy trong đầu y nghĩ đến nhiều nhất chính là Thành Thành, nhớ lúc nó nghịch ngợm gây sự, nhớ lúc nó bị ủy khuất lại bĩu cái miệng nhỏ nhắn ra, nhớ lúc nó bị đánh chính mình len lén bôi thuốc cho nó, còn nhớ lúc ôm nó trên người nó toàn là mùi sữa, da dẻ trơn bóng.
“Ai, mày nói coi tao sao cứ nhớ một đứa bé ni?” Đỗ Công nhỏ giọng nói với người ở giường đối diện.
“Bệnh luyến đồng! Bé gái nhà ai thảm như vậy a?” Người nọ cho rằng Đỗ Công đang nói đùa.
“Nga!” Đỗ Công không trả lời, nhưng thật ra đang cẩn thận suy nghĩ những lời người kia nói, bệnh luyến đồng? Lần đầu tiên y nghe nói đến, bất quá nếu như mình thực sự là thích nhỏ một chút, vậy cũng phải là bé gái a! Đỗ Công không nghĩ ra được, lúc đầu y cho là mình chẳng qua là cảm thấy Thành Thành đáng yêu, muốn làm một người anh lớn chăm sóc nó, thế nhưng thật sự không cần phải nhớ nhung da diết a!
Việc này ngàn vạn lần không thể để cho Trình Hàn Lang biết, nếu như nó biết mình có ý xấu với em trai nó, còn không chém mình sao? Đỗ Công thân dài vai rộng nằm ở trên giường suy nghĩ vấn đề rất tế nhị, tuy rằng thật sự là làm y bối rối rất lâu, thế nhưng một lát sau cái người vô tâm vô phế này vẫn là ngáy khò khò ngủ mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT