Sở dịch vừa kinh ngạc vừa giận dữ, tự nhủ:

-"Thì ra tất cả đều do nàng dàn cảnh làm ta rơi vào hiểm cảnh! Sở Dịch ơi Sở Dịch, uổng cho nhà ngươi tự hào thông minh tuyệt đỉnh, bị nàng thao túng mà hồn nhiên không phát giác, rụt tay rụt chân sợ bị bại lộ, ngược lại còn lúc nào cũng quan tâm tới sinh tử của nàng…"

Đắng cay dâng đầy miệng, đột nhiên hắn phát giác mình so ra còn ngu xuẩn hơn Đông Quách tiên sinh* nọ, vừa tức cười, vừa phẫn nộ, không nhịn được bật lên cười to.

Ở dưới vực sâu dỉ nhiên không nghe thấy âm thanh, bốn phía bị hắn kích khởi từng gợn sóng lăn tăn màu xanh lục nhạt, thân ảnh Lý Tư Tư nhất thời trở nên mơ hồ, cũng với nụ cười mơ hồ như trước mà tại sao hắn đau lòng như thế?

Lúc này, phía trên sóng nước dao động, lục đại hung thú đuổi tới, thấy Lý Tư Tư tay cầm thần kiếm, hung hăng đều giảm, kinh hoàng khiếp sợ tránh lùi lại ra xa xa, xoay tròn vòng vòng.

Lý Tư Tư vuốt nhẹ thần kiếm trong tay, thản nhiên nói:

- " Sở công tử, phải nói trước là rất đa tạ nhà ngươi, nếu không, bằng vào một nữ nhân như ta, làm sao có thể di động được cự linh thạch, mà lấy ra được ngọc hành kiếm. Nhà ngươi đã hạ sát thất ca của ta,lại thay thế vai trò của hắn, thế hắn hoàn thành xong tâm nguyện lớn nhất, đây có phải là đã được định sẵn, là ý trời sai khiến chăng? "

Vừa nói, tay trái như hoa lan phóng ra, lòng bàn tay hắc quang nhấp nháy, không ngừng xoay tròn vươn dài,chớp mắt hóa thành một thanh đoản kiếm hình con rắn,huyền quang chói mắt.

Sở dịch thấy song kiếm hình dạng giống nhau, chính xác có thể lẫn nhau lắp vào, trong lòng rung động:

-" Chẳng lẻ hai thanh kiếm này hợp lại, mới coi là Ngọc Hành thần kiếm? "

Lý Tư Tư nhìn ra ý niệm trong đầu hắn, khúc khích cười nói:

- " Không sai, Ngọc Hành kiếm danh xưng là " thủy hỏa thần binh " do hỏa tộc âm dương hỏa chánh thước cùng với thủy tộc chính là bắc hải hàn băng kiếm phối hợp luyện thành, một âm một dương, thủy hỏa giao dung. Luận về sắc bén có lẽ so ra không trên Thiên xu kiếm, nhưng luận về uy lực, chỉ có hơn chứ không kém! "

"Đang" một tiếng,thanh kiếm nọ cùng thần kiếm trong tay phải chập chờn chiếu sáng, cùng lúc hoàn toàn hợp nhất, quang mang nộ bạo, hàng vạn hào quang chiếu sáng vực sâu.

"Chu tước thất túc" ô ô gầm vang, liên tiếp phủ phục sát đất, vẩy lông dựng đứng, như là sợ hãi e ngại, cúi đầu xưng thần; lại như là hãi nộ tuyệt vọng, bị dồn vào đường cùng.

Lý Tư Tư mặt hồng như uống rượu, rạn rở niềm vui, mỉm cười lẩm bẩm:

- " Thất ca, thất ca,việc mấy năm nay huynh mong muội làm, muội cuối cùng có thể đạt được?! Chu tước bay cao, thất thú hợp nhất,trong thiên hạ hiện nay, còn ai có thể là địch thủ của muội? "

Đôi môi anh đào rung động, mặc niệm pháp quyết, Ngọc Hành kiếm ong ong trực chấn, hào quang lưu vũ.

Trong chớp mắt,nước xanh trong hàn đàm tựa hồ biến thành màu tím sắc hồng, từng vòng từng vòng, trùng trùng lớp lớp nhấp nhô toả rộng, dao động càng lúc càng khủng khiếp, dần dần hình thành cuồn cuộn xoáy lốc, kinh đào hãi lãng.

Nam hoang thất thú phủ phục rống giận, làm bộ muốn đánh, rồi lại không dám tiến lên, mắt chúng không con nào không có thần sắc tuyệt vọng, sợ hãi, cuồng nộ, kinh hoàng giao nhau.

Sở dịch trong lòng run lên:

-" nàng đang giải ấn xuất Chu Tước thần linh! "

Suy nghỉ chưa dứt, chỉ nghe sét đánh một tiếng chấn động, đôi tai gần như muốn điếc, trước mắt đỏ tươi một màu,dường như đột nhiên nổi lên liệt hỏa xông lên tân trời, lại giống như một trời mây lửa cuồn cuộn thiêu đốt đáp xuống, làm hắn hoa cả mắt, thở không nỗi.

Trong lúc hỗn loạn, trong tai sấm sét cuồn cuộn, tựa hồ nghe thấy thất thú gầm hú như là kinh sợ cuồng loạn, ẩn ẩn trong đó còn lẩn tiếng thét dài vừa bén nhọn đáng sợ chưa bao giờ nghe qua, vừa nghe tới hắn đã lông tóc đựng đứng, run lạnh cả người.

Bốn phía nước gợn sóng càng lúc càng nóng, như nằm trong dầu hôi lửa bỏng, toàn thân nóng như bị hỏa thiêu, cháy đau tới xương, đầu tóc, y phục trong nháy mắt khô ráo hết, muốn mở mắt quan sát nhưng bị hơi nóng cuồn cuộn đập vào đôi mắt đau rát,làm rơi lệ không ngừng.

Tiếp theo, trong tai một tiếng nổ vang dội lên, toàn thân phảng phất bị hàng vạn sấm sét đồng thời đánh trúng, hắn kinh mạch như đứt đoạn, toàn thân đột nhiên cong lại, thổ ra một ngụm máu to, suýt nữa hôn mê.

Trong hoảng hốt, chỉ cảm thấy trời rung đất động, ngoại trừ hắn bị dính vào cự linh thạch, cả Trầm Ngư uyên dường như bay lên tận trên trời, những cơn sóng lớn như thiên hà xô xuống,đập vào hắn không ngừng, nhưng không thấy giọt nước nào rơi xuống.

Sấm sét cuồn cuộn, giảm dần tiếp theo trở thành yên lặng.

Sau một lúc lâu, Sở Dịch cố nén đau nhức, miễn cưỡng mở hai mắt ra, đột nhiên cảm thấy run lên.

Bốn phía vách núi liền mạch,sâu như một cái giếng lớn, chỉ có điều trong giếng này không có tới nữa giọt nước, trên vách đá không một cộng cỏ, chỉ có dấu vết màu sắc tím đen như bị thiêu đốt.

Bông tuyết tán loạn, rơi xuống vách đá đáy vực, lập tức sủi bọt bốc hơi, hóa ra vô hình.

Trầm ngư uyên rét lạnh như băng,thâm sâu ngàn dặm vốn có ở đây đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một khoảng đất bị liệt hỏa thiếu đốt,không có gì sống được.

" Ô...nha! "

Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền lại một tiếng rít lên thê lương, tựa cười tựa khóc.

Sở dịch tỉnh cả người, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đầy trời mây đỏ hạ xuống, trong bông tuyết, một quái điểu cực đại màu tím hồng giương cánh xoay tròn.

Quái điểu này tựa như là khổng tước, tựa như là cự điêu, bình linh diễm lệ chói mắt, bốn móng cong to thu vào dưới bụng. Đỉnh đầu có cái mào màu đen sắc hồng, tròng mắt màu lam hiện lên đầy hung quang, chăm chăm giương mắt nhìn Sở Dịch. Mỏ cong bén như lưỡi câu, vươn dài phải bằng một con rắn, theo mỗi lần nó kêu, rung động không ngừng.

-" Chu tước thần thú! "

Sở dịch hít một ngụm lãnh khí, sự tình lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Tương truyền "Chu tước thần thú " là thú thân của thái cổ hỏa tộc đại thần hóa thành. Năm xưa kim, mộc, thủy, hỏa tứ tộc đại thần vì muốn chiến thắng hoàng đế, không tiếc hấp nạp bốn tộc hai mươi tám thần cầm hung thú, kết hợp với bản thân thần thú,tổ hợp thành " tứ linh thần thú ", từng một thời vô địch thiên hạ, Nhưng cuối cùng cũng bị hoàng đế xữ dụng " hiên viên lục bảo " trấn áp hàng phục.

Cách mấy ngàn năm, Tứ linh thần thú đáng sợ nhất thái cổ, cuối cùng cũng được giải ấn mà thoát ra! Khó trách ngay cả trầm ngư uyên cực hàn u thâm, cũng bị nó trong nháy mắt làm bốc hơi tiêu tán!

Cho dù là nam hoang thất thú được coi là hung bạo nhất thế, nghĩ cũng sẽ sớm bị nó nuốt lấy, thâu nạp, hợp nhất thành một.

Chu tước cúi đầu rít lên, hung tinh lam quang đại thịnh, lông chim đột nhiên dựng lên, cương ngạnh như trường đao, hai cánh hé ra, trỗi lên hàng vạn đạo hồng quang, hướng trước Sở Dịch như vạn quân lôi đình hạ xuống!

Gió nóng đập vào mặt, như muốn nghẹt thở, Sở Dịch trong lòng thoáng quá cảm giác sợ hãi rét run: lần này hắn muốn tránh cũng không tránh được, chẵng lẽ hắn phải chết dưới mỏ thái cổ thần thú tại đây sao?

Chu tước vọt tới gần hắn mười trượng, đột nhiên phát xuất một tiếng kêu quái dị, đổi hướng đáp xuống cách hắn vài xích, đứng lại, ngẩng đầu bước đi, bễ nghễ rít lên.

Sở Dịch thở phào một hơi, lúc này mới phát giác Lý Tư Tư đang ngồi trên lưng chu tước, tay cầm Ngọc Hành kiếm, cười hớn hở nhìn hắn chằm chằm.

Thấy nàng cố ý muốn đùa giỡn với mình như mèo vờn chuột, nỗi tức giận trong lòng Sở Dịch trỗi lên, bỗng dưng trong đầu hắn hiện nảy ra một ý, ha ha cười nói:

-" yêu nữ, ta giết chết thất ca của ngươi, ngươi vì sao không tự tay giết ta, vì hắn trả thù? "

Lý Tư Tư phát cười khúc khích, thở dài:

-" Sở công tử, nhà ngươi nghĩ ta ngu xuẩn thế sao? Cho dù lạc đà chết đói cũng lớn hơn ngựa, cọp hết răng cũng còn đuôi. Trong cơ thể ngươi có thiên địa hồng lô pháp định lại kết hợp với hấp chân đỉnh lô đại pháp, ta tự mình ra tay giết ngươi mà không bị ngươi thừa cơ hút hết chân khí mới là lạ."

Sở Dịch bị nàng khám phá tâm cơ, uất ức vô cùng, cười nói:

-" Thì là như thế, ngươi trước tiên phải lấy pháp bảo của ta mới đúng. Nếu quả không có can đảm thì để quái điểu cho ta một kích chết đi, chẳng phải thống khoái hơn sao? "

Hắn ngưng thần tụ khí, ngấm ngầm chủ ý, chỉ cần chu tước vổ đánh tới mình, tiện lập tức lợi dụng tình thế, mượn lực tấn công của nó chấn kích cự linh thạch, cố gắng thoát ra.

Lý tư tư thản nhiên nói:

-"Thiên cổ gian nan, chỉ chết một lần. Sở công tử, nhà ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không cho ngươi được chết thống khoái như vậy. Nếu không chẳng phải uổng công lãng phí tỏa hồn thực cốt giao với diệu kế của ta? Cho nên pháp bảo đó, ta cứ kiên nhẫn, chờ ngươi bị hành hạ đau khổ, chết đi rồi, lấy cũng không muộn. "

Lời còn chưa dứt, chu tước quái thú hống một tiếng, cánh phải quét ngang, nổ vang một tiếng, cự linh thạch nặng như ngọn núi bị nó quạt một luồng khí điếc tai đẩy mạnh lăn vài vòng, vừa đúng để Sở Dịch bị đè dưới cự linh thạch!

Sở dịch trước mắt tối sầm, lục phủ ngũ tạng, xương cốt kinh mạch tựa hồ đều bị ép nát, đau nhức muốn chết, mồ hôi to như hạt châu toát ra đầm đìa,nhưng hắn vẫn cắn răng không rên rỉ một tiếng.

Lý Tư Tư khúc khích cười nói:

- "thú vị, thú vị! Không ngờ Sở công tử cùng Tôn ngộ không giống nhau như thế,đều luyện được hỏa nhãn kim tinh trong lò luyện đan, hôm nay lại cùng bị đè ở dưới chân núi ngũ chỉ bởi ta. "

Sở Dịch khó khăn thở gằn, ha ha cười nói:

-" Chỉ tiếc nhà ngươi không phải phật như lai, nhiều lắm chỉ là bạch cốt tinh. Chờ ta thoát ra khỏi tảng đá này, sẻ chặt xương cốt nhà ngươi đốt thành tro bụi, hồn phi phách tán ….."

Chu tước há mỏ kêu một tiếng, vổ cánh đánh ra, cự linh thạch lập tức lại ép trầm xuống, Sở Dịch trong họng có vị ngọt, muốn nói mà không ra lời.

Lý Tư Tư cười nói:

-" hiện tại cho dù Quan âm bồ tát tự mình đi đến cũng không có cách nào cứu ngươi ra khỏi thạch đầu. Vượt qua ba bẩy hai mươi mốt ngày, nhà ngươi nếu không bị cự linh thạch đè chết, cũng sẻ bị trúng kịch độc tỏa phách thực cốt giao da thịt thối nát ra thành đất bùn..... ai, ngay đến bạch cốt tinh cũng chẳng giống?. "

Sở dịch giận dữ, biết rõ nàng nói không sai, nhưng giờ cũng chẳng có cách nào. Tới giờ khắc này,hắn mới biết rõ tư vị cái gì gọi là "thúc thủ chờ chết".

Chú thích:

Chú thích:

Vua Tuyên Vương nước Tề thích nghe sáo, và lúc nào muốn nghe, bắt ba trăm người cùng thổi một loạt. Trong bọn ba trăm người ấy, có Đông Quách tiên sinh không biết thổi sáo, nhưng cũng lạm dự vào đấy để kiếm lương ăn.

Đến khi vua Tuyên Vương mất, vua Mẫn Vương nối ngôi, cũng thích nghe sáo. Nhưng chỉ muốn nghe riêng từng người một mà thôi. Đông Quách tiên sinh thấy thế, tìm đường trốn trước.

(Hàn Phi Tử) Text được lấy tại Truyện FULL

GIẢI NGHĨA:

Tề: Một nước chư hầu lớn, thời Xuân Thu Chiến quốc cũng ở vào địa phận tỉnh Sơn Đông bây giờ.

Đông Quách tiên sinh: bây giờ các nhà làm văn chương thường dùng bốn chữ nầy để chế những người vô tài mà lạm dự vào một địa vị nào. Chính nghĩa bốn chữ ấy là nhà thày (tiên sinh) họ Đông Quách ở ngoài thành bên phía đông (Đông quách).

Lạm dự: Ăn may mà được hưởng một phần quyền lợi quá tài đức của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play