"Oanh!"

Trên đỉnh Liên Hoa, từng đạo quang mang lộng lẫy bùng lên, xé toạc trời đêm.

Gió lạnh rét buốt, từng cơn liên tục như triều cuồng. Đường Mộng Yểu xiêm y rung lên phần phật, dọc theo hướng bắc đỉnh Thương Long, men theo mặt đông dải Ngọc Nữ nhanh chóng bay đi, ngân quang quấn quýt quanh người, phược ma long cốt kiếm đi kèm sát bên.

Núi rung đất lở, đá vụn như mưa. Phía trước, tiếng gió thổi qua rừng cây nổi lên mãnh liệt. Ở khoảng cách xa như vậy, vẫn có đá vụn phá không bắn tới, lướt qua sát hai má nàng.

"Đang… bang bang!"

Khi nàng đang chuyển hướng, chín đạo kiếm phong đột nhiên luân phiên va chạm, làm nổi lên một chuỗi ngân quang mỹ lệ lóa mắt, thay đổi hướng bay, nhanh như thiểm điện thẳng tới thung lũng âm u lạnh lẽo rơi xuống.

Đường Mộng Yểu "A" một tiếng, muốn ra tay đọat lại, nhưng không kịp.

Trong lòng nàng đại chấn: "Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Trương thiên sư lúc này ắt đã chết. ", nhịn không được quay đầu nhìn về phía tây.

Trong trời đêm xanh thẫm, nghê quang múa lượn ngang dọc đầy trời như pháo hoa bắn lên rực rỡ, sáng trắng như màu tuyết, đỉnh Liên Hoa tú lệ, dựng đứng, trông vô cùng kỳ lạ, vừa đẹp đẽ vừa thần bí.

Khắp vùng núi và thung lũng ánh lửa rải rác, tiếng trống, tiếng tù và, tiếng muông thú, tiếng la hét, tiếng hoan hô, vang lên từng chặp trên đỉnh phía tây, thanh âm hỗn tạp, ầm ầm dội lại giữa các vách núi.

Đường Mộng Yểu đứng cô độc trên đỉnh núi, ngây người nhìn về hướng tây, tâm trạng rối bời, nghĩ đến đủ loại sự tình phát sinh đêm nay, nghĩ đến đệ tử đạo môn các phái uổng tử, đột nhiên cảm thấy một nỗi bi thương cùng sợ hãi, sống mũi cay cay, nước mắt bất đồ rơi lả tả.

Trong ống tay áo, Sở Dịch xuyên qua lỗ tròn trên đan lô, thấy giọt châu lệ trong veo nơi cằm nàng, trong lòng run lên, tự dưng nổi lên ý thương tiếc.

Trong đan điền, Lý Chi Nghi hừ một tiếng,nói:

- Đường nha đầu, dầu gì cũng là chưởng môn một phái, khóc lóc sụt sùi gì thế? Mau mở đồng lô giải phóng sư bá ta ra ngoài!

Hắn tự coi là trưởng bối, đối với đệ tử đạo môn phái khác, nói chuyện không chút khách khí, hôm nay tuy bị hãm trong đan lô, kiểu cách vẫn không thay đổi.

Đường Mộng Yểu mặt đỏ lên, khó xử nói:

- Lý chân nhân, không phải Mộng Yểu không để người và Sở công tử ra, chỉ là... chỉ là...

Lý Chi Nghi nóng ruột nói:

-Chỉ là cái gì? Có đạo gia ở đây, lại còn sợ Sở lão quái làm loạn ư? Đồ lắm chuyện nhà ngươi nếu không mở, lũ yêu quái phát hiện ra, sợ rằng sẽ không kịp nữa!

Sở Cuồng Ca cười ha hả, nói:

- Lão mũi trâu, bằng vào Tiềm Long Độn Kiếm đại pháp không có chút khí lực nào vừa rồi của Trương Tư Đạo, ngươi tin rằng có thể thoát khỏi hàng ngàn cặp mắt của thần môn sao? Hắc, hắc, quả nhân đánh cuộc với ngươi, hiện tại bí mật theo sau, chờ đợi cơ hội*, không một trăm thì cũng tám chục.

Đường Mộng Yểu trong lòng rét run, ngưng thần nhìn quanh, bốn phía vách tuyết dựng đứng, bóng cây lay động, nhất thời cũng không rõ thật ra có yêu ma ẩn tàng trong đó hay không.

Lý Chi Nghi phì một tiếng, cười lạnh nói:

-Tháng ba tháng chín mưa đá, tháng sáu tuyết rơi, ngươi nên bỏ hy vọng đi. Hắc hắc, bọn chúng mà đuổi kịp, đừng nói Đường nha đầu cùng tiểu tử này, bản thân ngươi cũng không có có kết quả tốt đẹp gì.

Sở Cuồng Ca thản nhiên nói:

- Quả nhân dù sao cũng không có gì để tiếc nuối, rướn đầu ra thì cũng một đao, rụt cổ lại thì cũng một đao. Còn hơn là đến Trường An, chết trong tay lão thái bà Ngu Hoa Chân, không bằng chết tại đây trên Hoa Sơn thanh sơn thủy tú, kiểu nào cũng còn có Đường tiên tử mỹ mạo như hoa bồi táng, quả nhân trên đường xuống hoàng tuyền cũng không tịch mịch.

Sau cả nửa ngày, hắn thở dài, lẩm bẩm:

- Đêm nay gió mát trăng thanh, giai nhân làm bạn, quả nhân thật vô cùng vui vẻ, chi bằng hát lên một khúc "Thập bát mô" nhìn xem trong phương viên mười dặm, có tri âm hay không.

Đường Mộng Yểu hai má hồng rực, vừa thẹn vừa não ruột, biết người này thường ngông cuồng không cố kị ai, không có chuyện gì không dám làm. nếu để hắn mở miệng, rống lên đôi câu, đừng nói quần ma xung quanh, trong vòng mười dặm, mèo cái cũng bị hắn gọi lại.

Thế nhưng trên người lại không có pháp bảo nào để cách âm, cho dù có, nếu muốn ngăn trở giọng ca của Tán tiên ma môn này cũng khó như lên trời, lập tức nén giận, nhỏ giọng nói:

- Sở Cuồng Ca, ngươi muốn gì?

Sở Cuồng Ca cười nói:

- Bềnh bồng mây nổi che vầng nhật, khất bóng Trường An luống ngậm ngùi*. Hoa Sơn cách kinh thành bất quá hơn hai trăm dặm, nhưng do yêu ma nắm giữ, tiên tử nếu muốn đến nơi bình an, thật không dễ dàng. Quả nhân chỉ muốn ra khỏi đồng lô, cùng lão mũi trâu làm hộ hoa sứ giả. Sau khi tới Trường An, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta. Đây là việc lợi mình lợi người, tiên tử tại sao không làm?

Lý Chi Nghi hừ một tiếng, cười lạnh không nói.

Tiền đồ hiểm ác, đêm dài lắm mộng. Hắn với Thái Ất Thiên Đế tuy là tử thù, nhưng giờ phút này cùng chung hoàn cảnh, đều hy vọng thoát ra khỏi Thiên Địa Hồng Lô. Cùng yêu ma huyết chiến mà chết cũng được, nhược bằng chết một cách hồ đồ trong đan lô, thì thật là oan uổng.

Sở Dịch trong lòng hồi hộp, dỏng tai lắng nghe.

Đường Mộng Yểu mím môi, trầm ngâm không nói, nghĩ thầm nếu mà thả hắn ra, hắn thực tình rống lên vài tiếng, kéo yêu ma khắp núi đến, lúc đó có mọc thêm cánh cũng không thể thóat, còn nếu thả hắn ra, vạn nhất Lý Chi Nghi không áp chế được, để hắn đọat được Hiên Viên tam bảo, ma môn không phải như hổ thêm cánh ư?

Nàng tính tình ôn nhu, yếu nhược, hay do dự, gặp phải quyết định trọng đại thế này, càng trù trừ, khó quyết.

Đúng lúc đó, một cổ sát khí lẫm liệt đột nhiên từ phía sau ập đến như bài sơn hải đảo.

Chỉ nghe tiếng một cô gái cười khúc khích, nói:

- Thái Ất Thiên Đế buông lời mật ngọt, Đường tiên tử ngàn vạn lần đừng nghe lời hắn.

Mọi người trầm xuống, thanh âm trong trẻo kiều mị kia chính là của Cửu thần tiên tử Tiêu Phiên Phiên.

Sở Cuồng Ca, Lý Chi Nghi cùng quát:

- Cúi xuống.

Đường Mộng Yểu trong lòng rét run, vô thức nhanh chóng cúi người, "vù vù" - một đạo hào quang chói mắt bay vụt qua đầu nàng, nổ vang, lại đột ngột một ti võng* ngũ sắc cực lớn, như thiên la địa võng chụp xuống đầu.

Đường Mộng Yểu hét nhẹ một tiếng, tay áo phất lên, Thái Âm phục ma kính bay lên phát mười đạo thanh quang, trực tiếp đánh thủng ti võng.

Nàng nhanh như thiểm điện, xuyên qua lỗ hổng, nhẹ nhàng lướt sang bên kia đỉnh núi.

Phiên Phiên đuổi theo quyết liệt, khúc khích cười nói:

- Tốt lắm- mỹ nhân ngư xinh xắn, nhưng không thể thóat khỏi lưới của ta đâu.

Ngón tay mảnh dẻ nắm quyết xuất ra, ti võng hóa thành ngàn vạn khí tiễn* sặc sỡ, tan hợp bay loạn đầy trời, đan xen rú rít.

Nhị nữ, một trước một sau, dọc theo dãy Thương Long, cưỡi trên gió mà bay, hướng theo ngọn Ngọc Nữ, cấp tốc lướt đi.

Bóng người lần lượt thay đổi, lúc cao lúc thấp, ráng chiều, khí tím bay lảng bảng, lúc co lúc nở từng lớp từng lớp hơi khí lăng lệ, trông đẹp vô cùng.

Phiên Phiên cùng Đường Mộng Yểu đều là những đại cao thủ thế hệ mới của hai bên đạo ma, thực lực vốn tương đương, nhưng nàng ta tinh minh quỷ biến, kinh nghiệm lâm địch hơn xa Đường Mộng Yểu đơn thuần thiện lương, hơn nữa đánh lén thành công, chiếm được tiên cơ, nhất thời Đường Mộng Yểu không còn lực hoàn thủ, ngay cả Xuân Thủy kiếm cũng không rút ra kịp, chứ đừng nói là làm tan chảy Lục nhất thần nê*, khai mở đồng lô.

Lý Chi Nghi khẩn trương mắng: Text được lấy tại Truyện FULL

- Ngốc nha đầu khó dạy, đồ u mê, không thả chúng ta ra, nhà ngươi chắc chắn trên đường xuống tuyền đài được nghe lão yêu quái hát "Thập bát mô".

Sở Cuồng Ca cười ha hả nói:

- Hay lắm, hay lắm, Xem ra Đường tiên tử đã quyết tâm cùng quả nhân kết thành đôi uyên ương dưới suối vàng rồi. Lão mũi trâu, khi tới Diêm Vương điện, quả nhân mời ngươi li rượu hỷ.

Đường Mộng Yểu nghe được tâm phiền ý loạn, cắn răng, nghĩ: " Thôi, kiểu gì cũng chết, đành tùy số trời vậy", một đằng né tránh thật nhanh, một đằng hữu thủ áp lên đỉnh của Thiên Địa Hồng Lô, vận chuyển chân khí, kiệt lực làm tan chảy Lục nhất thần nê.

Phiên Phiên cười nói:

- Ài, lời thật thì khó nghe, Đường tiên tử không nghe ta khuyên. Đừng trách Phiên Phiên nhé

Tay phải giơ lên, bích quang chói mắt, nguyệt nha sản* điên cuồng bắn ra.

-Ngao...ôi

Giữa không trung đột nhiên có tiếng hống rền vang như sét đánh, từ thanh sản bằng đồng ánh sáng huyễn hoặc phát ra bốn phí, rồi đột ngột biến thành một con cự long sắc xanh, uốn éo bay lọan, đuôi rồng quét qua vai phải Đường Mộng Yểu.

-A…

Đường Mộng Yểu đau nhức công tâm, tay phải rung lên, Thiên Địa Hồng Lô nhất thời thóat khỏi tay bay ra, xoay tròn vù vù.

Mọi người cùng hô lên kinh hãi, nhị nữ song song cướp lấy, chưởng phong ồ ạt, đánh trúng thân đồng lô, làm nổi lên huyền quang chói mắt.

Đồng lô ông ông chấn động, trời đất xoay vần, gió lạnh ù ù, theo lỗ hổng trên lò mà vào.

Nhất thời mắt hoa cả lên, cái gì cũng nhìn không rõ, Sở Dịch tim nhảy ra khỏi lồng ngực, vô cùng khẩn trương.

Chỉ nghe "phanh phanh" một vài tiếng thê lương, Đường Mộng Yểu run giọng rên nhẹ, tựa hồ đã bị chế trụ. Nghe thấy tiếng trong trẻo của Phiên Phiên cười nói:

- Đa tạ tiên tử thành toàn.

Sở Dịch trong lòng trầm xuống, bình tĩnh nhìn lại, đồng lô quả nhiên đã nằm trong bàn tay băng tuyết ngọc ngà của Tiêu yêu nữ.

Đôi mắt xanh tinh thuần trong suốt của Phiên Phiên kinh hãi nhìn chằm chằm vào mình, lúm đồng tiền xinh như hoa, vừa đắc ý,vừa kích động, tựa như đứa nhỏ được kẹo sau trận tranh dành vất vả.

Phiên Phiên trong nháy mắt đã thản nhiên cười nói:

- Nhân sinh hà xứ bất tương phùng*. Sở công tử, Thái Ất Đế Tôn, Lý chân nhân, chúng ta lại gặp nhau.

Nói rồi phong trụ kinh mạch Đường Mộng Yểu, nâng nàng dậy, hướng về đỉnh Ngọc Nữ mà bay đi.

Lý Chi Nghi thất vọng cùng cực, mắng:

- Con bà nó, lão thái bà ngu đần dạy dỗ ra cái thứ nha đầu ngốc, nha đầu đần, nha đầu vô dụng, ngay cả một tiểu yêu nữ cũng đánh không lại, thật làm ta tức chết mà.

Đường Mộng Yểu không thể động đậy, bị hắn nhiếc móc như vậy, mắt đỏ lên, cố kìm nước mắt, nhưng nhất thời vẫn trào ra.

Nàng tuy là tân trưởng môn Mao Sơn phái, nhưng dù sao cũng là cô gái ngây thơ, thuần phác, luôn luôn được Ngu phu nhân bảo bọc, yêu chiều, như hoa lan trong cốc, minh châu dưới biển, đã bao giờ bị bạc đãi thế này đâu?

Trong một đêm liên tiếp gặp thất bại cùng lăng nhục chưa từng có, lại bị Tán tiên tiền bối uy vọng vô cùng trong đạo môn trách mắng như thế, thậm chí ngay cả sư phụ mình rất kính trọng cũng bị lăng mạ, trong lòng thương tâm vô vàn, hổ thẹn không biết đến đâu mà kể.

Sở Dịch cảm thấy bất bình, nhịn không được, cúi đầu cả giận nói:

- Lý chân nhân, nàng đã làm hết sức rồi. Ngươi thân là trưởng bối, sao lại hà khắc như vậy?

Lý Chi Nghi ngây người, ngẩn ngơ, từ trong đan điền ngạc nhiên nói:

- Con bà nó chứ, tiểu tử thúi, ta giáo huấn vãn bối đạo môn, liên quan gì đến ngươi?

Sở Cuồng Ca ha hả cười, nói:

- Còn hỏi à? Nói đến người, đã yêu người. Tiểu tử này cùng hồ ly muội muội của hắn chia tay không đến một thời thần, đã lại hoan hỉ yêu thích vị tiên tử tỉ tỉ này rồi. Hắc hắc, có mới không quên cũ, thương hoa tiếc ngọc, rất có phong phạm giống quả nhân. Tốt lắm, tốt lắm.

Sở Dịch đỏ mặt lên, cảm thấy quẫn trí, nhưng nghe hắn nói Yến Tiểu Tiên là hồ li tinh, không khỏi tức giận nói:

- Các hạ nói ta cũng được, nhưng Tiên muội thông tuệ thiện lương, đã đắc tội với ngươi khi nào? Hà tất phải nói lời gây hại người khác...

Đột nhiên "A" lên một tiếng, nhớ ra Thiên Tiên yêu nữ này biết Yến Tiểu Tiên hạ lạc nơi nào, rốt cuộc bất chấp người khác, hướng về Phiên Phiên bên ngoài đồng lô kêu lên:

- Yêu nữ, Tiên muội của ta, ngươi bắt nàng đi đâu rồi?

Phiên Phiên cười hích hích, cũng không để ý tới, nhẹ nhàng dừng lại trên một cây tùng cao lớn.

Toàn thân cây từ trên xuống dưới, tuyết trắng từng cụm, rễ cây vươn dài, đâm sâu vào vách đá. Dưới ánh trăng sáng trong như ngọc, cắt đôi bầu trời, trông đặc biệt mạnh mẽ, tráng lệ lạ kỳ.

Phiên Phiên xuyên qua các cành cây, tay áo nhẹ nhàng phất một cái, gió lớn nổi lên, cành tùng đung đưa, hoa tuyết mù mịt bay bay.

Trong lúc đó, dường như có thể thấy mờ mở ảo ảo giữa đám rễ cây chằng chịt một động huyệt thâm u.

Lý Chi Nghi "chà" lên một tiếng, cảm thấy kinh ngạc, chính lão tu hành tại đỉnh Ngọc Nữ hơn một trăm mười năm, không hề chú ý đến bên dưới gốc cây lại còn có một sơn động bí ẩn như vậy.

Chỉ thấy hai thân ảnh chợt lóe lên, từ bên trong động tiến ra, hướng tới Phiên Phiên, nhẹ giọng nói:

- Chưởng môn cung chủ*

Xiêm áo xanh biếc, tư dung tú lệ, đều là yêu nữ Thiên Tiên môn.

Phiên Phiên gật gật đầu, duyên dáng giao Đường Mộng Yểu cho nhị nữ, tất cả cùng đi vào động.

Sở Dịch rùng mình:

- Yêu nữ này không đưa chúng ra đến núi Liên Hoa, đi vào nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ Tiên muội bị giam bên trong mật động bên vách núi này?

Trong lòng nhất thời đập thình thịch liên hồi.

Trong động tối đen lạnh lẽo, giơ năm ngón tay trước mặt cũng không thấy, trong không khí tràn ngập mùi kỳ dị, còn có một loại sát khí khó có thể hình dung.

Phiên Phiên bước vào, Sở Dịch trong lòng không hiểu sao lại run lên, tòan thân nổi gai ốc, phảng phất vừa sợ vừa hưng phấn.

- Đinh!

Trong vùng tối đen phía trước, đột nhiên xuất hiện một tia quang mang trong trẻo nhỏ hẹp, uyển chuyển lưu động như nước mùa xuân, đọat hồn nhiếp phách.

Cũng vào lúc đấy, Thiên Địa Hồng Lô rung động kéo dài, bích quang chiếu ra liên tục, toàn bộ trong suốt.

Sở Dịch tòan thân trần như nhộng, bị ánh sáng lung linh chiếu xuyên qua, trở nên trong như thủy tinh.

Mọi người rùng mình, hai yêu nữ Thiên Tiên môn kêu thất thanh:

- Là..là Thiên Địa Hồng Lô! Đúng thật là Thiên Địa Hồng Lô!

Vừa mừng vừa sợ, thanh âm biến thành run rẩy.

- Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh ……

Khoảng cách với lục quang đó càng gần, thiên địa hồng lô chấn động càng mạnh, Sở Dịch ngưng thần tìm kỹ một lúc, cuối cùng nhìn rõ ở trung tâm đạo lục quang trụ đó,không ngờ có một thanh trường kiếm thanh đồng cắm xuống đất.

Chuôi kiếm là ngọc thạch có hoa văn xoắn ốc, thân kiếm như làn sóng, rỉ xanh loang lổ, lúc chấn động tạo ra một đạo hàn mang như kim xà nhảy múa phía trên, thấp thoáng có thể nhìn thấy hai văn tự thượng lấp loáng trên đó.

Sở Dịch tinh thông kim cổ, đối với văn tự thượng cổ cũng đã từng nghiên cứu, thấp giọng đọc:" Thiên xu …."

"Bắc đẩu thần binh!"

"Thiên Xu bảo kiếm!"

Trong đan điền, tựa như đồng thời phát ra tiếng kinh hô ngạc nhiên của Lý Chí Nghi, Sở Cuồng Ca.

Sở Dịch trong lòng chấn động, hô hấp tưởng như ngừng lại, không lẽ thanh trường kiếm bằng đồng xanh là thượng cổ thần binh Thiên Xu kiếm?

Bắc đẩu thần binh là một trong hiên viên lục bảo, do thiên xu kiếm, thiên tuyền, thiên ky, thiên quyền, ngọc hành, khai dương, diêu quang bảy thanh kiếm hợp thành, thu phát tuỳ tâm, ly hợp như ý, là thiên hạ đệ nhất thần binh.

Truyền thuyết kể rằng Hiên Viên hoàng đế ở núi côn lôn một đêm ngắm sao bắc đẩu, bỗng nhiên cảm ngộ, từ ngũ tộc thần binh người sở hữu lấy ra bảy thanh lợi khí, tự mình đưa vào thiên địa hồng lô luyện chế chín chín tám mốt ngày, lại dùng máu ngũ tộc thần thú để tế kiếm, cuối cùng làm ra bắc đẩu thất đại thần binh.

Thần binh ra khỏi lò, khí thế cực thịnh, ngũ tộc không thể không sợ hãi, thiên hạ thái bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play