Sở Dịch giật mình, hô hấp ngừng lại, suýt nữa thì phát ra tiếng kêu.

Cách đó vài trượng, một bạch y nữ tử vừa kinh ngạc vừa giận dữ nhìn hắn chằm chằm,chính là Tô tiên tử mà hắn tình cờ gặp ở Từ Ân tự.

Từ đêm đó gặp mặt lần đầu, Sở Dịch đối với nàng kính như tiên nhân,khuynh đảo lòng hắn,từ ngày đó mỗi lần nhớ tới, hắn đều thấy bâng khuâng, khó lòng quên được.

Lúc này gặp lại, trong lòng vui mừng muốn nổ tung, nhất thời quên hết mọi thứ, buột miệng cười nói:

-"Tiên tử,thì ra là nàng! không ngờ chúng ta lại được gặp lại dưới hứa nguyện thụ."

Trên mặt bạch y nữ tử nọ xuất hiện một vầng hồng kỳ dị,đầu mày nhíu lai. ngắt lời quát to:

-"Dâm tặc vô sỉ, mau nạp mạng!"

Ngân quang bạo vũ,bất nhiễm phất như thiểm điện đánh tới Sở Dịch.

Đường Mộng Yểu thất thanh gọi:

-"Sở công tử cẩn thận!"

Mọi người kinh hô rầm rĩ, không hiểu chuyện gì phát sinh, theo nhau tản ra.

Sở Dịch lạnh người, giờ nơi đây quần hụng tu tập, tai mắt rất nhiều, nếu như bị người phát giác thân phận của hắn, thì thật rất phiền!Cho dù hắn có thể chạy thoát, thì cũng tạo thành một trường hỗn loạn, thương thế vô số.

Giờ chỉ có một kế là khoái đao loạn trảm, bình định vụ náo động này trước khi nó lan rộng ra.

Lập tức, hắn nắm lấy tay Đường Mộng Yểu, như điện chớp ôm vào lòng, đồng thời ngậm "hỗn độn vô hình châu" vào miệng, một vầng ánh sáng nhạt lóe lên, lóe mắt hắn đã ẩn đi thân hình, biến mất không thấy đâu nữa.

Kỳ biến phát sinh, mọi người không ai không trừng mắt há mồm.

Bạch y nữ tử vừa kinh ngạc vừa giận dữ,quay trái quay phải,chỉ thấy tiếng Sở Dịch từ phía sau lưng nàng cười nói:

-"Đánh là thân, mắng là yêu,Tiên tử chỉ gặp ta một lần,mà đã muốn giết ra....ai,thật là ơn của mỹ nhân là khó nhận nhất."

Nàng giật mình, muốn quay người lại phòng bị thì cảm thấy một luồng chân khí mạnh mẽ, như lũ đổ xuống núi ầm ầm cuộn đến.Nàng chưa kịp phòng bị,cảm thấy bối tâm tê tê,hai tay,hai chân như bị điện kích,trong chớp mắt đã bị hắn phong bế kỳ kinh bát mạch.

Bên tai nghe hơi ấm phả tới, lại nghe Sở Dịch cười hi hi truyền âm nói:

-"Phóng hạ đồ đao, lập địa thành thân.Tiên tử, nơi đây phong cảnh đẹp thế này, hay là chúng ta cùng bái đường dưới hứa nguyện thụ đi."

Thoại âm chưa dứt, phía trước lóe qua một vầng ánh sáng, thân hình của chính nàng cũng biến mất khỏi tầm mắt.

Thấy chỉ trong chớp mắt, ba người sống sờ sờ đó bỗng nhiên biết mất không thấy đâu, dân chúng huyên náo,nhìn bốn phía, có người thét rằng: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

-"Đúng rồi, là thần linh của hứa nguyện thụ.Chắc bọn họ đều là thần tiên từ trên trời xuống!"

Mọi người nhao nhao phụ hoa,kinh ngạc mừng rỡ như điên, hướng tới gốc ngân hạnh thụ quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu nguyện.

Rất nhiều bá tính lúc trước tiếc tiền không mua đèn, giờ cũng nhao nhao lên tranh dành lấy cho được một cái đèn lồng,làm cho đám thương nhân mặt mày tươi rói, cười không đóng miệng lại được.

-"Con bà nói, tự nhiên lại thành có lợi cho bọn gian thương"

Trên nhánh cây trên đỉnh cây ngân hạnh đung đưa, Sở Dịch ngồi trong Thuận Thiên chung, thấy tình hình bên dưới, vừa tức vừa buồn cười.

Có Thuận Thiên chung cùng Tử Quan thần kính tương hỗ che chắn, đừng nói đến bách tính bên dưới, cho dù là đạo phật cao thủ cũng nhìn không ra thân ảnh của hắn, nghe không được âm thanh của hắn.

Cúi đầu nhìn xuống lòng,chỉ thấy một bạch y nữ tử mặt đỏ hồng, hận thù trừng mắt nhìn hắn, mi mắt có mấy giọt nước mắt rơm rớm, càng nhìn càng rung động lòng người.

Sở Dịch mềm lòng,từ trong ngực lôi ra một quả bạch đồng hộ hoa linh than rằng:

-"Tô tiên tử, ta chẳng qua chỉ muốn lấy cái đinh đang của nàng làm kỷ niệm thôi,nàng làm gì phải hận ta như thế? bỏ đi, trả lại nàng đấy...."

Đường Mộng Yểu ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì,liếc thấy cái hộ hoa linh, mặt mày biến sắc,lại nhìn cây phất trần một lúc, thất thanh nói:

-"Í,đây không phải là Hộ hoa linh cùng Bất nhiễm phất của Nam Hải Từ Hàng Tịnh Trai sao?"

-"Từ hàng tịnh trai?"

Sở Dịch giật mình, không lẽ nữ tử này là Niêm Hoa đại sư có tình duyên thâm sâu với Sở Cuồng Ca sao?

Nghĩ đến đó,trong đầu đột nhiên lóe lên một dung mạo nữ nhi thanh lệ như hoa, có chút không giống nàng,liền lắc đầu:

-"Không,nàng không phải là Nam hải thần ni.Vậy nàng là ai? Hay là đệ tử của bà?"

Nghe thấy bốn chữ Nam hải thần ni,thân hình yêu kiều của Bạch y nữ tử khẽ rung lên,trong mắt chứa đầy thần sắc đau thương đến tuyệt vọng.

Đường Mộng Yểu bỗng nhiên nhớ tới một người:

-"Đúng rồi,cô họ Tô,lại không phải nữ ni, nhất định là Thanh liên hoa Tô Mạn Như trong Tứ vong hoa rồi".

Dưới trướng Niêm Hoa đại sư có bốn đệ tử, được mọi người xưng là "Nam Hải tứ vong hoa",trừ niên kỷ nhỏ nhất là Tô Mạn Như ra, ba người còn lại đều là nữ ni.

Tô Mạn Như niên kỷ chỉ độ hai mươi, nhưng băng tuyết thông minh, tu vi rất mạnh, trong sư môn chỉ kém "Hồng Liên hoa" Niệm Như,được xem là chưởng môn tương lai của Từ Hàng Tịnh trai,được Niêm Hoa đại sư cực kỳ quý mến.Cũng vì nàng có vẻ đẹp lạnh lùng nên được thiên hạ xưng là "Đạo phật song xu" cùng với ĐƯờng Mộng Yểu. Chỉ là nàng rất ít khi xuất hiện ở trung thổ, nên có cảm giác thần bí.

Sở Dịch tim đập thình thình, không còn hoài nghi nữa,nghĩ đến mình không ngờ mình được cùng "tuyệt sắc song xu" mà mọi người đều ngưỡng mộ cùng ngồi trên một cành cây, nhịn không được có phần đắc ý.

Liền đó hắn ôm nàng thật chặt một cái, thấp giọng mỉm cười nói:

-"Ngã phật từ bi, Tô tiên tử, ta giúp nàng giải khai huyệt đạo,nhưng nàng không được dùng Sư tử hống của phật gia,làm kinh động những người xung quanh.Nếu không xảy ra cuồng loạn,nghìn vạn người dẫm đạp lên nhau,nơi vui vẻ này biến thành trường tu la mất.

Hắn búng tay một cái, Bạch y nữ tử Tô Mạn như " A" lên một tiếng, thở ra một hơi, run giọng hận thù nói:

-"Dâm tặc vô sỉ, muốn giết cứ giết,cần gì phải giả vở? Sư tôn ta đối với ngươi... đối với ngươi... ngươi sao lại đối đãi như thế với bà ta? Ngươi... Ngươi... đúng là vô sỉ tuyệt tình.

Trong lúc kích động, ngôn từ không có thứ tự,ngực phập phồng, những giọt nước mắt như trân châu lã chã rơi xuống.

Lòng Sở Dịch trầm xuống,cảm thấy không hay, nói:

-"Ta đối với sư tôn của nàng ra sao? Cái gì mà vô sỉ tuyệt tình?"

Tô Mạn Như hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp:

-"Khen cho người còn dám tự phụ là thiên hạ đệ nhất cuồng nhân!hôm đó dám dùng trò vô sỉ thấp hèn đó ám sát sư tôn ta, giờ lại không dám làm không dám nhận sao?

Sở Dịch cùng Đường Mộng Yểu thất thanh nói:

-"Cái gì? Niêm hoa đại sư đã viên tịch rồi sao? Đó là chuyện lúc nào?

Nam Hải thần ni võ công cao tuyệt,lại rất có uy vọng,hắn vốn còn hi vọng dành được sự ủng hộ của bà, đối phó với ma môn,giờ đây lại mất đi một cường viện nữa rồi!"

Tô Mạn Như thấy bọn họ vừa kinh ngạc vừa thất vọng,thần tình không giống như đang giả dối,nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Sở Dịch một lúc, vầng đỏ hồng trên mặt từ từ giảm đi,lạnh lùng nói:

-"Tốt thôi,ngươi đã không chịu thừa nhận, ta cùng ngươi đối chất!"

Ngừng một lúc, nói:

-"Mười chín ngày trước, có một nam tử đến Từ Hàng Tịnh trai,đem môt xâu niệm châu mầu đỏ hồng giao cho Niệm Như sư tỷ,thỉnh tỷ ấy chuyển lại cho sư tôn.Sư tôn của ta bế quan tu hành trong Bồ Đề tháp đã sáu năm,không hề tiếp khách, không biết vì sao, vừa thấy qua xâu niêm châu đó đã đổi ý,mời hắn gặp riêng.

Qua một ngày một đêm,không thấy sư tôn truyền gọi,cũng chẳng thấy nam tử đó đỉ ra, bọn ta sinh nghi,hợp lực mở cửa tháp,mới phát hiện sư tôn đã viên tịch, nam nhân đó thì tông ảnh không thấy đâu,ngay đến Thiên cơ kiếm phong tàng trong tháp cũng không cánh mà bay..."

-"Thiên cơ kiếm..."

Sở Dịch hai người thất thanh kinh hô, vạn lần không ngờ một trong bắc đẩu thần binh mà người trong đạo môn truy tìm khắp nơi lại dấu trong phật môn thánh địa Từ Hàng Tịnh Trai.Giờ hắn mới biết hung thủ vì cái gì mà đến.

Tô Mạn Như cười lạnh nói:

-"Thiên cơ kiếm năm đó sư tôn tìm thấy trên đỉnh Thiên Đô của Hoàng Sơn, trừ đệ tử bổn môn,chỉ có Sở Cuồng Ca ngươi là biết,không phải giả vờ?"

Nói đến đó, thanh âm dường như nghẹn đi.

Nàng thù hận trương mắt nhìn Sở Dịch, bặm môi nói:

-"Phía sau lưng sư tôn có in một dấu chưởng, da thịt cháy xém, kỳ kinh bát mạch đều bị chấn đoạn... Thử hỏi trong thiên hạ này ngoại trừ ngươi ra, còn ai có "Thái Ất Ly Hỏa đao?"Không ngờ ngươi vì Hiên Viên lục bảo, mà nhẫn tâm hạ độc thủ với sư tôn!"

Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa giận dữ,miệng đắng chát.Nàng nói không sai, trong thiên hạ hiện nay,còn ai có thể tìm đến Từ Hàng tịnh trai thần bí là thế, làm Niệm như tâm lặng như nước,lại đang bế quan phá lệ gặp mặt?Còn ai có thể sử dụng hỏa khí đao có uy lực kinh người như thế, chỉ một chưởng đã giết được Nam Hai thần ni, một trong phật môn cửu đại bồ tát?

Nếu không phải hắn thời gian đó cùng Sở Cuồng Ca như hình với bóng,nghe những lời này, chắc cũng không tránh khỏi nghi ngờ ông.

Nhưng ai lại biết rõ chuyện của Niêm Hoa cùng Sở Cuồng Ca như lòng bàn tay như vậy?Vì sao Niêm Hoa trước nay rất trí tuệ mà không nhìn ra chân giả?

Sở Dịch chợt nhớ ra, lấy xâu niệm châu đỏ hồng của Sở Cuồng Ca từ trong túi Càn khôn nhất khí ra, nói:

-"Tiên tử, xâu niệm châu người đó mang theo có phải giống xâu này không?"

Ánh trăng sáng tỏ,những chiếc đèn lồng treo trên cây tỏa ánh lung linh, xâu niệm châu nọ do ba mươi sáu hột không cùng chất liệu xâu thành,tử trân châu,mã não châu,san hô châu,cốt châu...dưới ánh hào quàng ngũ sắc,phát tán một vầng hồng đỏ như mộng ảo,chiếu mặt hai cô gái càng thêm phần kiều diễm.

Tô Mạn Như vừa kinh ngạc vừa giận dữ, run giọng nói:

-"Không sai, chính là xâu niệm châu này! Giờ ngươi còn dám không thừa nhận nữa không?"

Sở Dịch nghiêm chỉnh nói:

-"Tiên tử, nàng đến Trường An mười mấy ngày, chắc cũng đã nghe qua những việc phát sinh ở đây?Tại hạ họ Sở tên Dịch,vốn là thư sinh từ Mân Đông lên kinh dự thi,do cơ duyên xảo hợp, khiến cho nguyên thần của Sở Cuồng Ca cùng Lý chân nhân rơi vào trong mình tại hạ,từ đó bị đạo phật ma các phái bao vây truy đuổi khắp nơi, không có lúc nào rảnh rỗi, làm sao mà đến Nam hải Từ Hàng Tinh Trai mưu hại lệnh sư được chứ?"

Tô Mạn Như không vì thế mà động tâm,nhíu mày lạnh giọng nói:

-"các ngươi đại chiến đạo phật các phái ở Chu tước môn là việc xảy ra hai mươi mốt ngày trước,với tu vi của lưỡng đại tán tiên, trong hai ngày, sao lại không thể từ Trường An đi tới nam hải được?"

Sở Dịch thấy nàng từ đầu tới cuối không tin, chỉ thầm thở dài,đánh bài ngửa:

-"Tô tiên tử, mười chín ngày trước,vì cứu ta thoát ly khỏi hiểm cảnh, bình định đại kiếp, Sở thiên đế cùng Lý chân nhân đã tự hi sinh thân mình, thai hóa dịch hình,đến hồn phách cũng chẳng còn, dám hỏi làm sao đến Nam hải đây?"

Tô Mạn Như giật mình,thất thanh nói:

-"Ngươi nói gì...Sở Cuồng Ca chết rồi sao?"

Sở Dịch cười khổ đáp:

-"Không sai.Bấm ngón tay tính lại,hình như chết cùng ngày sư thái viên tịch."

Sự tình đến đây,hắn cũng không còn ý che dấu,sau đó lấy tốc độ nhanh nhất, đem mọi việc phát sinh một tháng nay rành rọt cứng cỏi kể lại một lượt.

Tài nói chuyện của Sở Dịch vốn rất giỏi,khi hắn nói, những sự tình phức tạp nhiều biến hóa đã diễn ra bỗng trở nên đơn giản rõ ràng, mà kinh tâm động phách.

Đường Mộng Yểu chăm chú lắng nghe,đến những đoạn khẩn trương thì nín thở, tim đập thình thình.Tuy đã biết kết quả, nhưng cũng không kìm được lo lắng, chỉ khi nghe đến đoạn hắn đuổi theo thanh phù trùng đến Hoa Sơn, gặp được mình mới thở phào nhẹ nhõm.

Sở Dịch ngừng một chút, mới ảm đạm nói:

-"Tô tiên tử, nguyện vọng cuối cùng của Sở thiên đế trước lúc chết, là muốn ta giúp ông ở cây Ngân hạnh này treo một lồng bình đế liên hoa đăng.Ông đối với lệnh sư tình thâm như biển, đến chết không quên, làm sao nhẫn tâm hại lệnh sư được?"

Tô Như Hoa bần thần không nói,quầng mắt đỏ hồng, một lúc sau mới thấp giọng nói:

-"ma môn yêu nhân hà tiện gian giảo,nghĩ một đằng nói một nẻo,lời nói của các người ai biết đâu là thật đâu là giả.Huống chi,Sở Cuồng Ca tính tình hẹp hòi khích động, yêu quá hóa hận,có chuyện gì mà không làm cho được?

Tuy nói như thế, như khẩu phong cũng đã có phần chuyển biến.

Mày nàng nhíu lại,than rằng:

-"nếu như quả đúng như ngươi nói,xâu niệm châu này là sao?Không lẽ thiên hạ còn một xâu niệm châu khác giống hệt như nó sao?"

-"Đúng thế!"

Sở Dịch trầm giọng nói

"Năm đó lúc Sở thiên đế cùng Niêm hoa đại sư tình còn nồng,phí hết tâm sức tìm cho ra ba mươi sáu cặp tình nhân châu,xâu thành hai xâu niệm châu,mỗi người giữ một cái,ngụ ý hai người vĩnh viễn không quên nhau.Những hạt châu này tuy chất liệu không tương đồng, nhưng cứ hai cái một kết thành đôi,là vật vô cùng quý hiếm khó gặp trong thiên hạ,dù là đôi nào cũng không thể tìm được hạt thứ ba."

Đường Mộng Yểu lòng nghĩ:

-"Đúng thế, phụ thân của Sở thiên đế Sở Triều Vũ là thiên đế của ma môn,lại là thừa tướng đương triều, thế lực thông thiên nên mới làm được.Chứ đổi là người khác, làm sao tìm được kỳ châu như thế?"

Sở Dịch nói:

-"Nhưng lệnh sư cuối cùng vẫn là đệ tử phật môn, làm sao có tư tình nam nữ được?Sư tổ nàng biết chuyện này,rất tức giận,chia rẽ đôi uyên ương.Sau đó, thân phận ma môn của Sở Triều Vũ bị bại lộ,đạo phật các phái đều đến phủ vây bắt.Lệnh sư trước mặt mọi người, đem xâu niệm châu này trả lại cho Sở thiên đế,biểu thị ân đoạn nghĩa tuyệt..."

Tô Mạn như chưa từng nghe qua việc của Sư tôn,nhưng chuyện tình yêu của Niêm Hoa cùng Sở Thiên đế ngày đó chấn động thiên hạ, oanh oanh liệt liệt,nàng cũng biết được ít nhiều,liền hứ một tiếng nói:

-"Nói như vậy,hai xâu niệm châu đó đều trở về tay Sở Cuồng Ca hay sao?"

Sở Dịch lắc đầu nói:

-"Nguyên thần của Sở thiên đế tuy đã hòa nhập vào ta, nhưng ta cũng chỉ biết được một đoạn hồi ức chắp nối của ông thôi.Nếu như ta nhớ không sai,xâu chuỗi đó đã sớm bị Tiêu Thái Chân cướp lấy, vốn không ở trong tay ông."

-"Tiêu Thái Chân?"

Đường Mộng Yểu giật mình, thất thanh nói:

-"Tiêu Thái Chân đối với Niêm Hoa từ trước tới nay hận đến thấu xương,không lẽ là bà ta làm?"

Nhưng nàng lập tức lắc đầu nói:

-"Nhưng theo như Sở công tử nói,Tiêu Thái Chân thật không có thời gian đi tới tận Nam Hải.Hơn nữa Niêm Hoa đại sư nếu quả do bà giết,thì trước khi chết đã nói với Sở công tử rồi."

Sở Dịch mỉm cười nói:

-"Người sắp chết nói lời thật.Tiêu tiên thiên có di ngôn lại, bảo ta đi tìm Niêm Hoa đại sư,hợp lực phá tan âm mưu của ma môn,ta nghĩ tuyệt không phải là bà.Đợi ta tìm được Vãn Tình, hỏi xem Tiêu thiên tiên đã đưa xâu niệm châu ấy cho ai,chúng ta mới có manh mối mà tìm ra hung thủ thực sự."

Tô Mãn Như nghe thế nửa tin nửa ngờ,trong lòng rất phiền, lại nhướng mày nói:

-"Đều là lời nói một phía của ngươi, ta không thấy tận mắt, tin thế nào được?"

Sở Dịch điềm nhiên nói:

-"Tiên tử yên tâm, đêm nay ta nhất định cho ngươi chính mắt xem được kịch hay,trừ đi mọi nghi ngờ."

Hắn ngưng thần nhìn tứ phía, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp,thầm nói:

-"Không lẽ Lý tư Tư đã biết sự việc đêm nay?"

Đúng vào lúc này, nghe thấy có tiếng tiếng huyên náo, hoan hô như sấm nổ,có người thổi tù hiệu ô ô, cao thanh hét lớn:

-"Tứ hải nhất thống, bách di hàm phục,Một trăm linh tám vị quốc sứ hiến cống lễ lên hoàng thượng."

Sở Dịch nảy ra một ý,dương mày cười nói:

-"Bỏ đi, diễn viên không tới,ta đành đi tìm vậy.Đường Tiên tử, nàng bồi tiếp Tô tiên tử, ở đây mở to mắt đợi,ta đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play