“Cô nương trên đường nghe được tin tức gì?” Tả Tử Mục hỏi lại.
“Sao ta phải nói cho ngươi? Giang đại ca, chúng ta đi” Chung Linh quay sang Giang Minh nói.
Giang Minh mỉm cười gật đầu, hai người quay ra định bước ra ngoài. Tả Tử Mục đám người lập tức quây lấy Chung Linh và Giang Minh.
“Ngươi muốn động võ chăng?” Giang Minh nhàn nhạt nói, giọng có một tia tiếu ý.
“Ta chỉ muốn vị cô nương này nói rõ ràng tin tức kia ra thôi” Tả Tử Mục nói.
“Nếu nàng không nói, ngươi sẽ giết bọn ta?” Giang Minh giọng tiếu ý càng đậm.
“Ta cũng không có cách nào khác” Tả Tử Mục đáp.
“Ân, vậy thì đành phải động tay vậy” Nói xong Giang Minh quay lại, giơ ngón tay lên điểm vào huyệt của Tả Tử Mục và người Vô Lượng phái vây quanh. Giang Minh hành động quá nhanh, Tả Tử Mục đám người không kịp có phản ứng, huyệt đạo đã bị điểm, toàn thân bất động.
Nhìn qua đám người còn lại đang sững sờ nhìn mình, Giang Minh mỉm cười nói:
“Các ngươi muốn cản chúng ta đi ra?”
“Không… Không muốn” Đám người Vô Lượng sơn lắc đầu quầy quậy.
Giang Minh cùng Chung Linh đi ra ngoài, những người không phải Vô Lượng phái cũng đi theo sau, không ai dám ngăn cản. Đừng giỡn, đám người Tả Tử Mục chưa biết thế nào đã bị chế trụ, hành động nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy, ai dám trêu vào thanh niên áo trắng này? Rủi chọc hắn nổi lên sát khí thì… Nghĩ đến đây mọi người đều rùng mình.
“Mười phút nữa huyệt đạo sẽ tự giải” Nói xong, Giang Minh liền kéo tay Chung Linh đi thẳng.
Chung Linh mặt đỏ chót, nhưng vẫn để Giang Minh kéo tay. Ra khỏi Vô Lượng phái, bỗng Đoàn Dự chạy lên nói với Chung Linh:
“Cô nương, xin cảm tạ ân cứu mạng!”
Chung Linh giật mình rút tay lại, bỗng trong lòng cảm thấy tiếc nuối, trừng mắt nhìn Đoàn Dự nói:
“Ngươi không cần cảm ơn ta. Ta chỉ tiện tay mà thôi.”
Giang Minh lẳng lặng nhìn Đoàn Dự, hắn muốn xem Đoàn Dự định làm cái trò gì.
“Cô nương, xin cho hỏi quý tính đại danh” Đoàn Dự chắp tay nói.
“Ngươi không cần phải để ý.” Chung Linh cũng cảm giác thấy tên tiểu tử này đủ ngốc, thân không võ nghệ mà lại dám đi lại trên giang hồ. Quay sang Giang Minh, Chung Linh nói:
“Giang đại ca, ngươi giờ định đi đâu?”
“Ta cũng không biết đi đâu, ngươi mang ta đi, ta cũng không quen thuộc vùng này lắm” Giang Minh nói thật. Sau đó chợt nhớ ra cái gì, bèn nói tiếp:
“Bất quá có một việc phải xử lý ngay dưới núi”
Mọi người nhìn xuống núi, lúc này Thần Nông Bang đã vây kín phía dưới, khoảng bảy mươi người.
“Chung cô nương, chúng ta đi thôi” Giang Minh mỉm cười hướng Chung Linh nói.
“Ân” Không hiểu sao nhìn khuôn mặt mỉm cười của thanh niên áo trắng trước mặt, Chung Linh cảm thấy mình không cần phải lo lắng gì cả, rất yên bình, cảm giác này rất dễ chịu. Chung Linh trong lòng giật thót một cái, thầm nghĩ: “Ta… ta đây là làm sao?”
Dưới núi, Thần Nông Bang nhóm người thấy có người xuống núi bèn vây lại. Giang Minh trực tiếp nói: “Cút!”
Thần Nông Bang nhân thấy Giang Minh nói như vậy bèn tức giận, một trung niên đứng ra nói:
“Ngươi dám nói với chúng ta Thần Nông Bang như vậy? Giết hắn!”
Chỉ thấy một bóng trắng lóe lên, sau đó tất cả bảy mươi người bất động.
“Đi thôi!” Giang Minh vẫn mỉm cười quay lại nói với Chung Linh.
“Ân” Chung Linh gật đầu. Nàng đã biết sự cường đại của thanh niên trẻ tuổi trước mắt này.
“Ân” Giang Minh gật đầu khẳng định. Hắn muốn tận hưởng thế giới này, đi theo Chung Linh cũng là một lựa chọn không tệ. Dù sao cũng còn mấy tháng nữa mới tới đại hội Cái Bang.
Nói xong, hai người không từ biệt nhóm người Đoàn Dự, rời đi.
Đoàn Dự đứng nhìn hai bóng hình một lúc lâu, sau đó thở dài hướng thị trấn gần nhất đi xuống.
Giang Minh cùng Chung Linh hai người mua ngựa thong thả cưỡi, vừa đi vừa nói chuyện. Giang Minh vừa đi vừa kể một số câu chuyện cùng truyền thuyết luôn hấp dẫn Chung Linh. Đi hai ngày đường, cuối cùng cũng đến một khu rừng rậm.
“Giang đại ca, trước mắt là Vạn Kiếp Cốc, là gia của ta”
Chung Linh vui mừng chỉ khu rừng rậm nói.
Hai người tiến vào, Giang Minh bỗng thấy một cây tùng lớn trên bạt đi một mảng vỏ dài chừng một trượng, ngang chừng một thước trên sơn trắng viết một hàng chữ lớn: “Ai họ Đoàn vào đây sẽ bị giết không tha”. Những chữ khác đều màu đen, riêng chữ “giết” lại màu đỏ.
Giang Minh trong lòng buồn cười, nón xanh a, đại nón xanh a. Chung Vạn Cừu đúng thật là cực phẩm. Nhưng Giang Minh cũng khâm phục Chung Vạn Cừu, nam nhân si tình bất kể quá khứ nữ nhân, vẫn chấp nhận coi Chung Linh như con gái ruột của mình. Ở cái thời đại nào cũng là hiếm có.
Qua một lát đằng sau cây tùng có tiếng một thiếu nữ kêu lên:
“Tiểu thư về rồi!”
Chung Linh cũng chạy lên phía trước hô to:
“Ta đã về!”
Thiếu nữ nha hoàn trông thấy Chung Linh tỏ ra rất vui mừng, bất quá nhìn thấy Giang Minh đi đằng sau lại giật mình, sau đó nở nụ cười xấu xa nói:
“Tiểu thư đây là tìm về cho Chung lão gia cô gia a?”
“Tiểu Nguyệt, không được nói bậy”
Chung Linh vội nói với nha hoàn, sau đó lén lén nhìn Giang Minh, thấy hắn mặt không đổi sắc đang ngắm nghía xung quang, bèn thở phào nhẹ nhõm, mặt nổi lên một tầng mây đỏ.
(Tác giả: Main char mị lực, há các ngươi có thể đánh giá, hị hị =)))
“Linh nhi, ngươi đã về” Một giọng thiếu phụ vang lên.
“Mẹ, ta đã về!” Chung Linh kêu lên, sau đó trực tiếp lao vào ôm thiếu phụ.
Giang Minh giờ mới để ý, thiếu phụ rất xinh đẹp, có bảy phần giống Chung Linh, lại thêm Chung Linh vừa xác nhận, chắc chắn đây là Cam Bảo Bảo rồi.
Cam Bảo Bảo ôm Chung Linh, chú ý tới Giang Minh đứng đằng sau, giật mình nhìn lại con gái rồi thở dài. Con gái cũng đã lớn rồi a, còn mang ý trung nhân trở về. Sau đó nghĩ tới bóng người bội bạc lại cảm thấy lòng buồn rười rượi.
Vẫn để ý Cam Bảo Bảo sắc mặc thay đổi liên tục, Giang Minh đoán là lại nhớ tới Đoàn Chính Thuần đi. Đối với Đoàn Chính Thuần, Giang Minh cũng không hề có ác cảm. Đàn ông đa thê cũng là chuyện không có gì lạ ở cái thế giới phong kiến. Cái khó chính là, Đoàn Chính Thuần với vị nào nữ nhân của mình cũng đều yêu. Là yêu thật sự chứ không phải chỉ ham muốn. Bằng chứng là đến cuối Thiên Long, tri kỷ chết gần hết, Đoàn Chính Thuần cũng vậy tự tận theo. Có điều Giang Minh sẽ không bao giờ mắc vào cái sai lầm của Đoàn Chính Thuần, hắn có năng lực bảo vệ nữ nhân của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT