Chỉ thấy Hồng Thất Công đứng ở cửa gãi đầu, hỏi:

“Cái kia, có thể cho ta nếm thử một chút thức ăn được không?”

Vô Song và Phùng Tiếu Tiếu đều quay lại nhìn Phùng Ngọc Yến. Phùng Ngọc Yến gật đầu, một bên ghế nhường lại cho Hồng Thất Công.

Mặc dù Phùng Ngọc Yến làm nhiều hơn hai phần người ăn, cuối cùng thức ăn đến cuối vẫn là hết sạch. Đương nhiên Hồng Thất Công ăn vẫn là nhiều nhất.

“Quá tuyệt vời!”

Hồng Thất Công thốt lên.

“Sư phụ, ngươi làm quá ngon rồi.”

Phùng Tiếu Tiếu vỗ nhẹ cái bụng phình lên nói.

Phùng Ngọc Yến không nói gì, chỉ lấy một tách trà nhấm nháp.

Hồng Thất Công gãi đầu nói:

“Xin lỗi, nhưng thức ăn quả thật quá ngon rồi. Ta tháng vừa rồi tưởng là được ăn rất ngon rồi, không ngờ lại có thể được ăn một bữa ngon như thế này.”

Nói xong nhìn Phùng Ngọc Yến nói:

“Ta nghĩ dùng võ công để trao đổi một bữa ăn ngon thế này, nhưng bất luận võ công gì đều so ra kém bữa ăn này.”

Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:

“Hồng lão tiền bối, ngươi không cần khách sáo. Gặp gỡ là có duyên, còn trao đổi cái gì thì không cần. Ta mời ngươi ăn cơm, không phải là vì võ học của ngươi, mà vì ngươi làm người ngay thẳng chính trực.”

Hồng Thất Công nghe Phùng Ngọc Yến nói vậy ngẩn người ra, sau đó đột nhiên nói một câu:

“Cô nương, chúng ta kết nghĩa huynh muội đi.”

Ba người cùng ngẩn ra nhìn Hồng Thất Công như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Hồng Thất Công bao nhiêu tuổi? Phùng Ngọc Yến bao nhiêu tuổi? Còn kết nghĩa huynh muội sao?

Hồng Thất Công thấy ba người nhìn mình, ho khan một cái nói:

“Ta cũng chỉ muốn nhận thức ngươi làm muội muội, nếu sau này có kẻ bắt nạt ngươi, ngươi cứ báo tên ta ra là được.”

“Phốc xích”

Ba người Phùng Ngọc Yến cười ồ lên. Nhất là Vô Song cười nghiêng ngả. Hồng Thất Công trên mặt hơi buồn bực. Các ngươi cười cái gì vậy?

Phùng Ngọc Yến cười nhẹ một lúc rồi gật đầu nói:

“Hồng đại ca đã như vậy, tiểu muội xin mạn phép.”

Giờ lại đến phiên ba người kia ngạc nhiên nhìn Phùng Ngọc Yến rồi.

Phùng Ngọc Yến bất đắc dĩ hỏi:

“Các ngươi nhìn gì ta?”

Hồng Thất Công hỏi lại:

“Ngươi đồng ý?”

Phùng Ngọc Yến gật đầu. Chỉ là kết nghĩa huynh muội mà thôi.

Hồng Thất Công cười ha ha, sau đó cùng Phùng Ngọc Yến bái trời đất nhận huynh muội.

“Phùng muội, ngươi sao lại phải che mặt?”

Phùng Ngọc Yến nói:

“Ta đi trên đường gặp mấy rắc rối, che mặt chỉ là tạm thời.”

Nói xong giơ tay tháo mạng che mặt xuống.

Hồng Thất Công nhìn xong ngẩn ngơ. Phùng Tiếu Tiếu trông thấy mặt Phùng Ngọc Yến liền kêu to:

“Sư phụ, ngươi quá đẹp, chẳng trách lại phải che mặt lại.”

Hồng Thất Công thì thào:

“Giống… giống quá… Chẳng lẽ… không thể nào…”

Phùng Ngọc Yến ngạc nhiên hỏi:

“Đại ca, chuyện gì vậy?”

Hồng Thất Công lắc lắc đầu thanh tỉnh lại:

“Không có gì, ta thấy ngươi rất giống một người quen của ta.”

Vô Song chợt nói:

“Ngọc Yến tỷ cùng Hoàng Dung có sáu phần tương tự.”

Hồng Thất Công gật đầu, sau đó đánh trống lảng:

“Phùng muội, hiện tại ta có việc phải rời đi. Sau này ngươi có chuyện, tới Cái Bang tìm ta.”

Phùng Ngọc Yến gật đầu, nhân tiện nói:

“Đại ca, ngươi đi lại trên giang hồ, nếu gặp người không đánh lại, tốt nhất là không đánh.”

Hồng Thất Công nghe không hiểu ý Phùng Ngọc Yến, nhưng cũng gật đầu đáp ứng, sau đó rời đi.

Phùng Ngọc Yến ngồi xuống uống xong hớp trà, sau đó đeo lại mạng che mặt, nói:

“Chúng ta có lẽ cũng nên lên đường.”

“Sư phụ, chúng ta định đi đâu?”

“Thái Hồ.”

Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song, Phùng Tiếu Tiếu ba người cưỡi ngựa đến Lục gia trang. Lúc này Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung đã đến đây trước, Mai Siêu Phong đã gửi một cái hộp sọ đến đây định đến giải cứu Hoàn Nhan Khang, không khí tại Lục gia trang lúc này rất trầm trọng.

Một thanh niên trẻ tuổi đứng ra chắp tay hỏi:

“Xin hỏi các vị là…?”

Vô Song theo thống nhất từ trước, là người đứng ra trả lời:

“Tại hạ Mộ Dung Vô Song, cùng biểu tỷ và biểu muội đi ngang qua đây. Xin hỏi quý trang có thể cho chúng ta tá túc lại mấy ngày?”

Thanh niên nghe xong khuôn mặt buồn rầu nói:

“Nếu ngày thường Mộ Dung huynh đệ tới, chúng ta Lục gia trang sẽ lấy lễ nhiệt tình đối đãi. Chỉ là sắp tới chúng ta sẽ phải đón một kẻ địch rất lợi hại, chỉ e rằng sẽ liên lụy đến Mộ Dung huynh đệ cùng hai vị cô nương.”

Lúc này một thanh niên khác dẫn theo hai người đi ra, thì ra là Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung. Hoàng Dung trông thấy Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song liền chạy lại gần kêu lên:

“Phùng tỷ tỷ, các ngươi sao lại đến đây?”

Phùng Ngọc Yến đối với Hoàng Dung tính cách hết sức thích, bèn trả lời:

“Ta cùng Vô Song đi qua đây dạo chơi nha. Các ngươi cũng vậy đi.”

Hoàng Dung từ khi gặp Phùng Ngọc Yến, luôn cảm thấy vị tỷ tỷ luôn che mặt, người tỏa hương thơm này có cái gì đó rất gần gũi với mình. Lần trước gặp nhau, do điều kiện không cho phép mà không thể nói chuyện được lâu. Hoàng Dung vội nói với thanh niên kia:

“Lục thiếu trang chủ, ngươi rất là may mắn, ở đây có hai cường lực trợ giúp cho Lục gia trang.”

Lục Quán Anh nghe vậy, ánh mắt nghi ngờ, Vô Song còn quá trẻ, Phùng Tiếu Tiếu quá bé, còn Phùng Ngọc Yến lại trông không hề biết võ công.

Hoàng Dung thông minh biết ý Lục Quán Anh, vội nói:

“Lục thiếu trang chủ, đừng nhìn bề ngoài mà bắt hình dong, hai người bọn họ hết sức lợi hại.”

Lục Quán Anh nghe xong cũng không tin tưởng Hoàng Dung lắm, nhưng vẫn chắp tay chào hỏi:

“Tại hạ Lục Quán Anh, gia phụ là chủ nhân Lục gia trang, xin hoan nghênh hai vị đến thăm trang.”

Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song cũng đáp lễ, Hoàng Dung liền ở bên kéo Phùng Ngọc Yến đi vào Lục gia trang.

Lục trang chủ thấy Hoàng Dung quay lại, đang định hỏi Lục Quán Anh. Lục Quán Anh kể lại chuyện vừa rồi, khiến Lục trang chủ ánh mắt nhìn Vô Song cùng Phùng Ngọc Yến có chút bất đồng.

Lục Quán Anh sau đó để Lục trang chủ tiếp đãi khách, bản thân đi ra ngoài quản lý trang viên.

Lục trang chủ hỏi:

“Hai vị, Lục gia trang chúng ta sắp phải nghênh đón một đại địch, chỉ sợ sẽ nguy hiểm cho các vị.”

Vô Song chợt hỏi:

“Xin hỏi địch nhân của Lục trang chủ là ai?”

Lục trang chủ trả lời:

“Chính là Hắc Phong Song Sát.”

Vô Song cười cười đáp:

“Vậy chúng ta ở lại đây giúp các vị.”

Hoàng Dung và Quách Tĩnh liền biết bản lĩnh của Vô Song, cũng gật đầu nói:

“Mộ Dung đại ca võ công cực kỳ cao, hơn hẳn Hắc Phong Song Sát.”

Lục trang chủ nghe xong mừng rỡ, vội ngồi tại chỗ vái Vô Song một cái rồi nói:

“Nếu thiếu hiệp đã đồng ý trợ giúp, chúng ta Lục gia trang vô cùng cảm kích.”

Lúc này Lục Quán Anh lại chạy vào nói to:

“Cha, có một vị tiền bối đến trợ giúp chúng ta.”

Nói xong thì có một lão già râu tóc bạc trắng bước vào.

Vô Song ghé Phùng Ngọc Yến hỏi nhỏ:

“Ngọc Yến tỷ, có văng tên lừa đảo này luôn không?”

Phùng Ngọc Yến lắc đầu. Có thêm kẻ này ở đây, sau này mới có chuyện Hoàng Dung bị thương chứ.

Lục trang chủ rất nhanh sắp xếp phòng nghỉ cho Cừu Thiên Nhận. Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh đi xem hắn luyện công rồi chạy về.

Đến tối, mọi người cùng tập trung lại ăn tiệc. Cừu Thiên Nhận tranh thủ chiêu hàng Lục gia trang theo quân Kim.

Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song không nói một câu nào.

Sau đó Cừu Thiên Nhận lợi dụng thân phận, mang Hoàn Nhan Khang lên phòng khách. Lúc này bên ngoài hạ nhân báo có Giang Nam Lục Quái đến.

Quách Tĩnh thấy sáu người thì mừng rỡ chạy ra quỳ xuống dập đầu rồi kêu lên:

“Đại sư phụ, Nhị sư phụ, Tam sư phụ, Tứ sư phụ, Lục sư phụ, Thất sư phụ, các vị đều tới rồi, thật là tốt quá.”

Hàn Bảo Câu mắng:

“Tiểu tử, con tiểu yêu tinh của ngươi đâu?”

Hàn Tiểu Oanh tinh mắt, đã thấy Hoàng Dung mặc nam trang ngồi trong tiệc, bèn kéo áo Hàn Bảo Câu nhẹ giọng nói:

“Chuyện đó thong thả hãy nói.”

Lục trang chủ vốn cho rằng là kẻ đối đầu tới, nhưng thấy sáu người hoàn toàn không quen. Quách tĩnh lại gọi họ là sư phụ, lập tức yên tâm, chắp tay nói:

“Tại hạ ở chân có bệnh, không thể đứng lên, xin các vị tha lỗi.”

Vô Song liền đứng dậy chào hỏi:

“Sáu vị, chúng ta lại gặp.”

Lục quái nhìn thấy Vô Song cũng tiến tới chào hỏi. Phùng Ngọc Yến cùng Phùng Tiếu Tiếu đóng vai phụ đứng sau. Nhưng Chu Thông cùng Kha Trấn Ác vẫn chào hỏi nàng:

“Phùng cô nương, lần trước vẫn chưa cảm ơn cô nương.”

Phùng Ngọc Yến đáp lễ, sau đó lắc đầu nói:

“Chuyện nhỏ tiện tay, các vị không cần cảm ơn.”

Cừu Thiên Nhận sau đó lại đứng ra muốn chiêu dụ đám người vì Đại Kim hiệu lực. Lục trang chủ và lục quái tức quá mắng lại, cuối cùng thành Cừu Thiên Nhận đánh với Quách Tĩnh.

Cừu Thiên Nhận dĩ nhiên là lòi bộ mặt thật, bị Quách Tĩnh đánh bay.

Ở cửa đột nhiên có một người xuất hiện, vươn tay chụp cổ áo Cừu Thiên Nhận, sãi chân bước vào trong sảnh buông y xuống đất, ngưng thần đứng yên, trên mặt lạnh lùng không có chút gì tươi cười. Mọi người nhìn tới người ấy chỉ ấy tóc xỏa ngang vai, ngẩng đầu lên trời, chính là Thiết thi Mai Siêu Phong.

Mọi người trong lòng đều lạnh buốt, lại thấy sau lưng y thị còn có một người thân hình cao gầy, mặc áo bào vải xanh, vẻ mặt rất cổ quái, hai tròng mắt dường như còn hơi động đậy chứ ngoài ra da thịt mũi miệng đều cứng đơ như gỗ đá, giống hệt một cái đầu người chết gắn vào thân người sống, khiến người ta vừa nhìn thấy đã lập tức thấy lạnh buốt sống lưng, ánh mắt của mọi người vừa chạm vào khuôn mặt y đều không dám nhìn thêm lần nữa, đều lập tức ngoảnh đi, tim đập thình thình.

Vô Song vội nói nhỏ:

“Là Hoàng Dược Sư đến rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play