(Từ giờ trực tiếp xưng hô theo tên thế giới này, xưng hô cũng thay đổi theo giới tính thế giới này, hết quyển hai tính sau)

Phùng Ngọc Yến nghe Mộ Dung Vô Song kể lại mình bị ép hôn, sau đó vì sao lại tới thế giới này mà thở dài. Cái tiểu nha đầu này, à không, bây giờ là tiểu hài tử này kiếp trước qua đời thật là khổ. Theo lý mà nói, nếu tài xế kia không phanh gấp khiến cho đuôi xe lao về phía trước thì hắn cũng không có bị làm sao. Nhưng thật là quá đen đủi lại bị đuôi xe quệt trúng, đầu lại va vào cột đèn mà chết.

Phùng Ngọc Yến cũng kể vắn tắt cho Mộ Dung Vô Song về kiếp trước của mình. Điều khiến nàng dở khóc dở cười là Mộ Dung Vô Song hình như thật sự coi nàng kiếp trước là nữ giới, hắn lên án lũ côn đồ đối xử với phụ nữ thế này thế nọ. Phùng Ngọc Yến cũng không buồn đính chính, thế giới này, nàng chính là thân nữ nhi.

Vô Song hỏi:

“Ngọc Yến tỷ, ngươi biết thế giới này cũng có võ lâm môn phái đi?”

Phùng Ngọc Yến hơi nao nao hỏi lại:

“Vô Song, ý ngươi là sao?”

“Mấy tháng trước, ta nghe hạ nhân trong nhà nói, trên giang hồ có cả Toàn Chân Giáo trong Xạ điêu truyện nữa. Ta muốn đi bái sư, kiếm một cái thật lợi hại sư phụ! Sau đó trở thành một thế hệ đại hiệp.”

Phùng Ngọc Yến nhìn Vô Song ánh mắt sáng rực, trong lòng toát ra chủ ý. Nàng hỏi:

“Vô Song, ngươi muốn học võ công sao?”

“Muốn. Ta từ nhỏ hâm mộ Quách Tĩnh và Hoàng Dung đấy.”

“Ngươi có muốn đi gặp hai người bọn họ không?”

Vô Song sáng mắt lên, vội hỏi:

“Ngọc Yến tỷ, Quách Tĩnh và Hoàng Dung có thật?”

Phùng Ngọc Yến gật đầu đáp:

“Có thật chứ!”

“Muốn, ta muốn gặp bọn hắn!”

Phùng Ngọc Yến cười cười nói:

“Ở đây ta có một bộ công pháp, ngươi ở đây học thuộc lòng, sau đó có thể ở nhà luyện luyện. Luyện tốt liền có thể đi gặp bọn hắn rồi.”

Phùng Ngọc Yến mặt nghiêm lại nói tiếp:

“Công pháp này là của sư phụ ta, không cho ngươi truyền ra ngoài, hiểu không?”

Mộ Dung Vô Song gật đầu lia lịa đồng ý. Phùng Ngọc Yến liền truyền cho hắn khẩu quyết quyển một của Cửu Dương Chân Kinh. Gần một giờ sau, Mộ Dung Vô Song rốt cuộc đã thuộc lòng. Phùng Ngọc Yến gật đầu nói:

“Rất tốt, ngươi về nhà luyện tập, có gì không hiểu có thể sang đây hỏi ta.”

Lúc này Vô Song mẫu thân cùng Đại phu nhân Phùng gia đi tìm Mộ Dung Vô Song đã tới khu rừng trúc. Nhìn thấy con trai mình đứng cạnh một tiểu cô nương dễ thương, Vô Song mẫu thân hỏi Đại phu nhân:

“Tỷ, tiểu cô nương kia là tiểu Ngọc Yến?”

“Ân, chính là nha đầu Ngọc Yến.”

“Tỷ, ta thấy tiểu Ngọc Yến xinh xắn, ta rất ưa thích. Tiểu Vô Song nhà ta cũng không tệ, không bằng…”

Đại phu nhân ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu nói:

“Cái này ta không phản đối, nhưng ngươi cần bàn bạc với phu quân của ngươi một chút. Ta cũng cần hỏi qua ý kiến phu quân ta. Vấn đề này chúng ta sẽ thư từ qua lại đi.”

Vô Song mẫu thân tươi cười gật đầu đồng ý.

Đáng thương Mộ Dung Vô Song và Phùng Ngọc Yến hai kẻ xuyên việt mong muốn cả đời điểu ti (Forever Alone), hôn sự cứ như vậy được sắp đặt.

Đạt thành mong muốn, Vô Song mẫu thân cất tiếng gọi con:

“Vô Song! Chúng ta về thôi!”

“Vâng!”

Vô Song ngoái lại nói to, sau đó quay lại nhìn Phùng Ngọc Yến nói:

“Ngọc Yến tỷ, ta sẽ thường xuyên qua chơi với ngươi!”

“Ân.”

Phùng Ngọc Yến tươi cười gật đầu đáp. Trong đầu nàng là một kế hoạch chế tạo anh hùng đã hình thành.

Vậy là từ đó về sau, mỗi ngày tiểu Vô Song lại chạy qua Phùng gia trang tán gẫu với Phùng Ngọc Yến, và hôn sự hai bên cũng được hai đấng trượng phu chính thức gật đầu.

“Ngọc Yến tỷ, ta tu luyện ra nội lực!”

“Ngọc Yến tỷ, sao người ngươi lại thơm vậy? Hương thơm tự nhiên? Ta ghen tỵ a.”

“Ngọc Yến tỷ, ngươi biết nấu ăn? O_O”

“Ngọc Yến tỷ, ngươi làm cách nào nấu ăn ngon như vậy? No chết ta rồi!”

“Ngọc Yến tỷ, đây là môn võ công gì? Càn Khôn Đại Na Di? Sao nghe giống trong phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký?”

“Ngọc Yến tỷ, ngươi nấu ăn ngon vậy, mỗi ngày ta chỉ ăn của ngươi nấu!”

Ba năm sau…

“Ngọc Yến tỷ, ta qua ăn ké!”

“Ngọc Yến tỷ, ta cuối cùng đã luyện thành nội công ngươi đưa cho và Càn Khôn Đại Na Di tầng thứ hai rồi. Cái gì? Còn có mấy quyển nội công tiếp theo?”

Ba năm tiếp theo…

“Ngọc Yến tỷ, ngươi dạy ta đánh đàn đi!”

“Ngọc Yến tỷ, ta không học đánh đàn nữa, khó muốn chết. Ta vẫn là dành thời gian luyện công đi.”

“Ngọc Yến tỷ, ta luyện thành quyển hai nội công rồi, ngươi đưa ta luôn quyển ba và bốn đi.”

Bốn năm sau.

Phùng gia trang.

Một thiếu niên anh tuấn, toàn thân cao một mét sáu mươi, mặc đồ bó đen hớn hở chạy về phía rừng trúc gọi to.

“Ngọc Yến tỷ!”

Rừng trúc tiểu đình, một thiếu nữ áo trắng thướt tha quay đầu lại. Nàng khuôn mặt tuyệt mỹ, làn da trắng nõn. Rừng trúc tỏa ra mùi hoa bách hợp, nhưng lại không hề có bóng dáng của hoa bách hợp.

Phùng Ngọc Yến giờ đã mười bốn tuổi, đã bắt đầu phát dục trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Vốn là tâm hồn nữ nhi trong xác nam nhân Mộ Dung Vô Song lúc này cũng không khỏi ngẩn ngơ một trận.

“Vô Song, ngươi đã đến rồi!”

Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói.

Vô Song lúc này thanh tỉnh lại, vội vàng khoe:

“Ngọc Yến tỷ, ta đã luyện thành công quyển bốn nội công rồi! Cả Càn Khôn Đại Na Di, ta cũng đã luyện thành tầng cuối cùng!”

“Tốt lắm, ngươi tới thử thử đánh vào tảng đá này xem.”

Phùng Ngọc Yến nói xong, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào một tảng đá to cỡ vòng tay người lớn ôm.

“Tốt!”

Mộ Dung Vô Song vận công, tung chưởng đánh thẳng vào tảng đá, tảng đá vỡ ra làm năm phần.

Phùng Ngọc Yến gật đầu, Mộ Dung Vô Song công lực lúc này khoảng chừng hai trăm năm. Tu vi này tính ra ở Xạ Điêu thế giới hoàn toàn không tệ, ít nhất ăn đứt cùng thế hệ, thậm chí công lực có thể thẳng truy Âu Dương Phong nếu hắn không dùng Cáp Mô Công. Dựa theo Tiểu Linh phân tích, thế giới Xạ Điêu đẳng cấp có thể nói thua xa Thiên Long Thế giới. Cao thủ như Vô Danh Tăng không hề có, thậm chí mạnh như Kiều Phong có hay không cũng khó nói. Ngũ Tuyệt so công lực với Kiều Phong không bằng, dĩ nhiên tầm khoảng hai trăm, ba trăm năm công lực gì đó.

“Ngọc Yến tỷ, ngươi thấy thế nào?”

Mộ Dung Vô Song hớn hở hỏi.

Phùng Ngọc Yến tươi cười hỏi:

“Từ giờ đến khi chúng ta đi ra giang hồ gặp Quách Tĩnh và Hoàng Dung còn khoảng hai năm nữa. Vô Song, có hai môn võ công là Giáng Long Thập Bát Chưởng và Nhất Dương Chỉ, ngươi muốn học môn nào?”

Vô Song không do dự trả lời:

“Giáng Long Thập Bát Chưởng a. Ta hâm mộ nhất môn này. Di, Ngọc Yến tỷ, ngươi sao lại biết Giáng Long Thập Bát Chưởng? Chẳng lẽ ngươi là đệ tử của Hồng Thất Công?”

Phùng Ngọc Yến lắc đầu đáp:

“Chuyện này ngươi không cần phải quan tâm, huống hồ Giáng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất Công cũng không có uy mãnh như Giáng Long Thập Bát Chưởng ta dạy cho ngươi.”

“Thật sự? Còn uy mãnh hơn cả Hồng Thất Công? Ta muốn, ngươi cho ta đi!”

Phùng Ngọc Yến đầu hắc tuyến, sao lại có thể nói mờ ám như vậy được chứ? Ít nhiều kiếp trước ngươi cũng là nữ được không?

Lắc lắc đầu, Phùng Ngọc Yến lại tiếp tục dạy Mộ Dung Vô Song Giáng Long Thập Bát Chưởng.

Giáng Long Thập Bát Chưởng theo cái chết của Kiều Phong mà thất truyền. Mỗi một trưởng lão hoặc người có công với Cái Bang chỉ biết có một chiêu. Hồng Thất Công dựa theo những gì còn sót lại trong Cái Bang, tụ tập lại được mười lăm chiêu Giáng Long Thập Bát Chưởng, sau đó dựa vào mười lăm chiêu trước, tự chế thêm ba chiêu còn lại để đánh đủ mười tám chưởng. Phải nói Hồng Thất Công cũng là kỳ tài võ học, dĩ nhiên sáng chế ra Giáng Long Thập Bát Chưởng hậu ba chiêu có thể kết hợp được với mười lăm chiêu trước, so sánh với nguyên bản Giáng Long Thập Bát Chưởng trải qua mười mấy đời Cái Bang đúc kết sáng tạo kém cũng chỉ khoảng một hai thành uy mãnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play