Một luồng sáng nhẹ phát ra từ kiếm gãy, sau đó thanh kiếm Ỷ Thiên bị phân giải thành một khối huyền thiết và một ít tinh thiết.
Giang Minh nhìn khối huyền thiết, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu. Hai tay hắn đan lại, hình thành một tổ hợp ấn.
Khối huyền thiết liền lơ lửng, bay vào trong đỉnh lô. Giang Minh lần này không dùng lò rèn để luyện khí mà trực tiếp dùng lô đỉnh để luyện khí.
Thủ đoạn này phải đến lúc hắn đột phá tiên thiên mới có thể tiến hành.
Giang Minh liên tục đánh ra các tổ hợp ấn, ngọn lửa trong đỉnh xuất hiện, bao trùm lấy khối huyền thiết.
Lấy tu vi của Giang Minh hiện tại, chưa đầy một phút, khối huyền thiết đã thành một khối chất lỏng lơ lửng trong lô đỉnh.
Tiếp tục đánh ra tổ hợp ấn, lô đỉnh chợt phóng đại lên thành một cái
đỉnh thật lớn. Bên trong lửa liền điều khiển khối chất lỏng huyền thiết
thành hình dạng Ỷ Thiên Kiếm.
Giang Minh hai tay phát sáng, một tổ hợp ấn liền đánh ra. Trong lò ngọn
lửa nhiệt độ thay đổi liên tục. Khối chất lỏng đã dần định hình thành
hình dáng thanh kiếm. Các hoa văn phát sáng liên tục xuất hiện trên
thanh kiếm, đây chính là các trận pháp được khắc vào thân kiếm.
Hai tay Giang Minh chợt thu lại, hắn quát lên một câu:
“Thành!”
Lập tức nắp lò bay lên, một thanh kiếm hình dạng giống hệt với Ỷ Thiên Kiếm bay ra khỏi lò.
Khói trắng tỏa ra, trên thân kiếm hoa văn dần dần mờ dần, cuối cùng biến mất.
“Ong!”
Thanh kiếm vang lên một tiếng ngân chào đời.
Ỷ Thiên Kiếm trùng luyện hoàn tất.
Giang Minh hất tay một cái, thanh kiếm nhẹ nhàng bay xuống trước mặt hắn. Cầm đánh giá một phen, Giang Minh gật đầu:
“Thượng phẩm pháp khí, không tệ.”
Nhìn thân kiếm sáng bóng, tỏa ra khí tức tân kỳ cùng mạnh mẽ, Giang Minh khá hài lòng.
Dĩ nhiên đây cũng không phải là cực hạn của Giang Minh. Hiện tại nếu hắn buông tay chế tạo, có thể tạo ra được đỉnh cấp linh khí. Nhưng hắn nghĩ điều đó không cần thiết, bởi vậy nên Ỷ Thiên Kiếm chỉ dừng ở mức thượng phẩm pháp khí mà thôi.
(Luyện khí phân chia: phàm khí, pháp khí, linh khí, pháp bảo, linh bảo, tiên khí, thần khí.)
Nhìn sang cái vỏ kiếm, Giang Minh lắc đầu một cái, cũng vứt vỏ kiếm vào trong lò tế luyện.
Chưa đầy một phút, một chiếc vỏ kiếm mới toanh, trung phẩm pháp khí ra
đời. Cái này trung phẩm pháp khí vỏ chủ yếu chức năng là để chứa đựng Ỷ
Thiên Kiếm, ngoài ra không có chức năng gì khác. Ỷ Thiên Kiếm ngoài độ
sắc bén cùng cứng cỏi vô song ra, Giang Minh cũng không thêm cái gì đặc
thù vào.
Tuy vậy, nếu để Ỷ Thiên Kiếm hiện tại cùng so với Đồ Long Đao, Giang Minh chẳng cần nghĩ cũng rõ Đồ Long Đao hậu quả.
Nghĩ đến đây, Giang Minh trong lòng cũng hơi áy náy một chút. Người ta
binh khí gặp Ỷ Thiên Kiếm hiện tại, một kiếm liền đứt đôi. Đây có phải
hay không quá khi dễ người?
Bất quá hắn nghĩ nghĩ chút liền vứt vấn đề này ra khỏi đầu. Khi dễ liền
khi dễ đi, nếu Nga My quá bá đạo, hắn tùy tiện tạo một thanh vũ khí một
chiêu đứt đôi Ỷ Thiên Kiếm cũng là dễ dàng.
Nhìn sang cái nhà kho để đầy bùa chú, Giang Minh cười khổ. Ngày xưa nhỡ
chế tạo quá nhiều, mà thế giới này hiện tại lại không dùng là mấy. Hủy
thì tiếc mà không hủy thì nhìn chướng mắt.
Lắc đầu một cái, Giang Minh mang Ỷ Thiên Kiếm rời khỏi Động Tiên. Tiểu
Linh ở lại trong Động Tiên hết sức hỗ trợ hắn trong việc trồng trọt, có
lẽ đây cũng là thú vui của nàng đi. Huống hồ kỹ năng sống trồng trọt,
Giang Minh cũng không có. Hắn rất dứt khoát liền giao toàn bộ cho Tiểu
Linh chăm sóc rồi.
…
Sáng hôm sau.
Giang Minh nhìn Mộc Nhã vẫn cùng với Vũ Băng và Diệp Lỗi cố gắng. Tuy
vậy Giang Minh cũng nhận ra được, Nga My Cửu Dương Công quả thật thiếu
sót nhiều lắm. Nghĩ nghĩ một chút, hắn liền gọi Mộc Nhã dừng lại.
“Mộc Nhã, ngươi đã quen với trọng lượng tăng thêm chưa?”
Mộc Nhã gật đầu đáp:
“Ta đã hoàn toàn quen thuộc.”
Tư chất cùng khả năng thích ứng của Mộc Nhã rất cao. Giang Minh gật đầu
một cái, đưa cho nàng một thanh kiếm gỗ cùng một quyển Lạc Anh Kiếm
Pháp.
“Cầm lấy, luyện cho tốt.”
Mộc Nhã cầm lấy hai món đồ. Nhìn đến quyển kiếm pháp, Mộc Nhã run lên.
Lạc Anh Kiếm Pháp, nếu có một môn phái nào quen thuộc cái danh tự này
nhất thì chính là Nga My phái, vì Nga My phái cội nguồn chính là võ công Đào Hoa Đảo.
Đáng tiếc đã rất nhiều năm, Lạc Anh Kiếm Pháp chỉ còn tồn tại dưới dạng
tên gọi trong các quyển sách cổ, còn võ công bản thân đã thất lạc từ
lâu.
Thân là đệ tử thân truyền của trưởng môn Nga My Phái, Mộc Nhã hiển nhiên đã nghe tới Lạc Anh Kiếm Pháp. Bản thân Tam Hoa Tế Nguyệt cũng là một
phần của Lạc Anh Kiếm Pháp. Sau khi kiếm pháp bị thất lạc, một vị chưởng môn Nga My phái đã dựa trên ghi chép về Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng mà
phục chế lại chiêu này thành chưởng.
(Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng: Hoàng Dược Sư sửa Lạc Anh Thần Kiếm thành Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, dùng chưởng thay kiếm.)
“Minh, cái này… cái này sao ngươi lại có?”
“Cái này sư phụ ta trong lúc đi dạo chơi lượm được, ta nghĩ chiêu Tam
Hoa Tế Nguyệt của ngươi có lẽ từ trong này mà ra. Ngươi trước luyện
luyện thành thục, ta xem sư phụ có môn nào nội công thích hợp ngươi liền đưa cho ngươi.”
“Không cần, ta sao có thể tham lam như vậy chứ…” Mộc Nhã lắc đầu nói.
Nàng nhận được Lạc Anh Kiếm Pháp, không thể từ chối được vì cái này quá
quan trọng với nàng cùng môn phái. Tuy nhiên nội công thì nàng lại không dám nhận.
Giang Minh biết Mộc Nhã nghĩ gì, cười nói:
“Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Mấy cái này bí kíp, sư phụ ta không để trong mắt. Ngươi cứ an tâm mà tu luyện. Có điều, ngươi
không được để người nào biết ta đưa cho ngươi võ công, hiểu chứ?”
“Ta hiểu.” Mộc Nhã gật đầu đáp. Sau đó nhìn Giang Minh, Mộc Nhã nhẹ nhàng cảm kích nói:
“Minh, cám ơn…”
“Không có gì, ngươi là của ta bằng hữu, ta cũng không keo kiệt gì. Các ngươi liền luyện tập đi.”
Nói xong xoay người rời đi để lại Mộc Nhã cùng hai người Vũ Băng và Diệp Lỗi.