“Giới thiệu một cái, ta là Kha Nỉ, thuộc Quốc An Cục, đây là chứng nhận của ta.” Kha Nỉ khách khí báo ra thân phận của mình.

“A, là Quốc An Cục?” Vũ Nguyệt cùng Vũ Sơn ngạc nhiên. Bọn hắn Long Hổ Môn cũng được tính là một môn phái nhỏ, chịu sự quản lý của Quốc An Cục.

“Đúng vậy, ba vị tiểu đệ đệ, muội muội này cũng thuộc các ngươi võ quán?”

“Băng Băng cùng tiểu Lỗi thuộc chúng ta võ quán. Tiểu Minh không phải chúng ta võ quán.” Vũ Nguyệt đáp.

“Vậy tốt quá, ta có thể gặp các ngươi môn chủ sao?” Kha Nỉ vui mừng hỏi.

Giang Minh cũng có chút tò mò, liền cùng mọi người trở về tới Long Hổ Môn, bỏ lại Vết sẹo ca vẫn đứng đấy run rẩy.



“Ngươi nói Quốc An Cục muốn thông tin về các thiên tài võ học?” Vũ Chiến ngạc nhiên hỏi.

Kha Nỉ cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ý định cho bọn hắn.

Vũ Chiến suy nghĩ một lúc rồi sảng khoái nói:

“Cũng không phải vấn đề gì. Chỉ có điều ngươi cần phải hỏi Vũ Băng và Diệp Lỗi mới được. Bọn hắn nếu nguyện ý nói, chúng ta cũng không phản đối.”

Kha Nỉ mừng rỡ, sau đó quay sang Vũ Băng hỏi:

“Vũ Băng tiểu muội, ngươi có thể cho tỷ tỷ biết một vài thông tin được không?”



Kha Nỉ rất nhanh thu thập thông tin nàng muốn. Thông tin cũng rất đơn giản, ngoài thông tin cá nhân ra, còn có thông tin về võ học cùng thực lực. Vũ Băng cũng che giấu, chỉ biểu hiện thực lực mình ở võ giả trung kỳ khoảng ba mươi hai năm nội lực. Nhưng điều này cũng khiến cho Long Hổ Môn trên dưới kinh ngạc. Nhất là Vũ Chiến, hắn không ngờ Vũ Băng chỉ có hai năm đã có ba mươi năm nội lực, trong khi bản thân mình gần bốn mươi mà cũng chỉ có chín mươi chín năm nội lực. Âm thầm cảm thán cùng vui mừng vì thành tựu của Vũ Băng, Vũ Chiến cũng hi vọng nhìn thấy tương lai Long Hổ Môn lại thêm một vị Đế bên cạnh lục Đế.

Nếu để Vũ Chiến biết, Vũ Băng đã vượt qua hắn, trở thành một vị đại sư cảnh cường giả, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.

Cũng khiến Long Hổ Môn bất ngờ là Diệp Lỗi cũng đã đạt đến võ giả sơ kỳ. Tư chất của Diệp Lỗi không cao lắm, mọi người dự đoán Diệp Lỗi cần ít nhất hai năm nữa mới có thể đạt tới võ giả cảnh giới.

Kha Nỉ cũng thu thập luôn thông tin của Giang Minh, bởi vì mọi người trong Long Hổ Môn cũng nói rằng Giang Minh đã nắm được quyền ý của Thái Cực Quyền. Giang Minh cũng không ngại, bởi vì mọi người vẫn cho rằng Vũ Băng dạy võ cho hắn, hắn cũng không muốn phản bác, liền biểu hiện mình đạt được tám năm nội lực cảnh giới, tinh thông Thái Cực Quyền để Kha Nỉ ghi chép.

Kha Nỉ tu vi chỉ có Vũ Sư đỉnh phong, dĩ nhiên không thể biết Vũ Băng ẩn giấu tu vi, đừng nói tới biết được tu vi của Giang Minh.



Tối hôm đó, một bản báo cáo được gửi lên tới tổng bộ Quốc An Cục.

Một nhóm sáu vị lão giả đang ngồi đọc một chồng báo cáo trên bàn. Ở vị trí chủ vị là một trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Trung niên đứng dậy nói:

“Theo như ước định mười năm trước, chúng ta chỉ có ba năm nữa để lựa chọn ra các siêu cấp thiên tài tham dự giải đấu. Vậy mà đến bây giờ, thông tin thu được khá thất vọng.”

“Cho tới bây giờ, tổng cộng ba trăm chín mươi hai đứa trẻ tuổi từ mười hai trở xuống, đến ba năm sau là đạt tới độ tuổi tối đa tham dự. Trong đó đạt tới đại sư cảnh giới không có, võ sư cảnh hai mươi sáu, võ giả cảnh một trăm hai mươi hai.”

“Các môn phái lớn siêu cấp thiên tài đã đồng ý tham gia giải đấu. Sau đây là các siêu cấp thiên tài của các môn phái:

Thiếu Lâm phái, Hoàng Hạo, mười hai tuổi, võ sư cảnh chín mươi sáu năm công lực. Công pháp: Dịch Cân Kinh.

Võ Đang phái, Trương Kha, mười hai tuổi, võ sư cảnh chín mươi lăm năm công lực. Công pháp: Võ Đang Cửu Dương Công.

Nga My phái, Mộc Nhã, sáu tuổi, võ sư cảnh bảy mươi bảy năm công lực. Công pháp: Nga My Cửu Dương Công.

Côn Luân phái, Lục Phi Hùng, mười một tuổi, võ sư cảnh chín mươi ba năm công lực. Công pháp: Thiên Phong Công.

Đường Môn, Đường Tinh, mười một tuổi, võ sư cảnh tám mươi hai năm công lực. Công pháp: Huyền Thiên Ngọc Thủ Công…”

Một vị lão giả gật gù lên tiếng:

“Tuy tu vi lũ trẻ không tệ, nhưng các nước khác e rằng cũng có chủ bài riêng của mình. Nhất là nước M, nghiên cứu dị năng của bọn hắn nghe nói gần đây đạt được một bước đột phá mới.”

Một vị lão giả khác nói:

“Chúng ta cũng nên có chủ bài của riêng mình, không nên đặt toàn bộ hi vọng vào các môn phái. Chúng ta sẽ tiếp tục dồn tài nguyên cho hai siêu cấp thiên tài mạnh nhất của Quốc An Cục.”

“Ý Lôi lão là toàn lực đầu tư cho Lâm Hiên cùng với Phùng Mãnh?”

“Đúng vậy. Ta tin tưởng rằng trong ba năm tới, hai đứa trẻ này sẽ thẳng tiến đại sư cảnh giới, đảm bảo chiến thắng cho chúng ta. Còn về những đứa trẻ còn lại, có lẽ chúng ta sẽ tổ chức một vòng loại ở hai năm sau để lựa chọn cho đủ mười đứa trẻ tham gia tranh tài ở giải Vô Địch Thiếu Niên Thế Giới.”

“Ta đồng ý với Lôi lão.”

“Ta cũng đồng ý”

……………………………….

Sáng sớm hôm sau. Giang Minh vừa bước ra khỏi phòng liền thấy Vũ Băng cùng Diệp Lỗi đang ngồi ở trên hai hòn đá to vận công.

Giang Minh âm thầm gật đầu. Việc tu luyện cần phải nghiêm túc tiến hành, nếu không tiến sẽ thoái.

Giang Minh cũng không đánh thức hai tiểu hài mà cũng lẳng lặng đứng đấy cảm nhận không khí sáng sớm.

Một tiếng sau, Vũ Băng là người đầu tiên mở mắt, liền sau đó là Diệp Lỗi.

“Minh, ngươi đứng đây lâu chưa?”

“Cũng không lâu lắm.” Giang Minh mỉm cười nói.

“Minh, ta cũng học Thanh Đông tiểu học, hi vọng chúng ta là bạn cùng lớp.”

“Ta lại học năm thứ ba, không cùng hai người một chỗ được.” Diệp Lỗi mặt rầu rĩ.

Giang Minh vỗ vai hắn, cười nói:

“Chúng ta ở trường, các ngươi cũng không cần cố gắng luyện tập. Chủ yếu lấy tâm cảm nhận cuộc sống xung quanh, vậy mới có ích cho việc đột phá cảnh giới sau này.”

Vũ Băng cùng Diệp Lỗi nghiêm túc gật đầu. Giang Minh nói tiếp:

“Các ngươi đi học vẫn mang hộ uyển phụ trọng, nhưng khi vận động cần chú ý kẻo gây hỏng hóc tài sản của trường học. Tốt rồi, về chuẩn bị đi. Một lát nữa chúng ta cùng nhau tới trường.”

Ba tiểu hài chia tay nhau. Giang Minh sau đó đi dùng bữa sáng với mẫu thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play