Edit: Kẹo
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Từ cổ chí kim, việc đưa tiền cho thầy giáo giống như một môn đại học
vấn, đưa ít, thì việc học tập trong tương lai sẽ gặp bất lợi. Đưa nhiều
lại khiến thầy giáo bị tai tiếng, bị coi là kẻ yêu tiền như mạng, phẩm
hạnh không tốt, điều này cực kì không ổn. Ở thế giới này, có chết cũng
phải giữ lấy thể diện, đưa cái gì, đưa thế nào, đúng là một vấn đề khó
khăn.
Giám thị của Thư viện Ni Sơn – Trần Tử Tuấn chính là một thầy giáo
vừa sĩ diện lại muốn được lót tay. Dĩ nhiên, nếu ngươi đưa quá nhiều,
thì cho dù phải bỏ qua mặt mũi hắn cũng sẽ nhận.
Trước khi tới Thư viện Ni Sơn, Diệp Quân Lan đã sớm có chuẩn bị,
đương nhiên cũng biết được tính tình Trần Tử Tuấn, người ta thường nói:
Thà rằng đắc tội với quân tử, cũng không thể đắc tội tiểu nhân. Dù sao
nhà không thiếu tiền, mọi người trong Diệp gia lại cực kỳ cưng chiều
nàng, đương nhiên đã chuẩn bị rất nhiều thúc tu (quà gặp mặt của học sinh với thầy giáo), để cuộc sống trong trường sau này của nàng ung dung tự tại hơn.
Lúc nộp thúc tu, Vương Lam Điền đã tỉnh lại.
Diệp Quân Lan cũng không sợ hắn tiết lộ thân phận con gái của mình,
trừ phi hắn không sợ ngay ngày mai chuyện xấu của hắn sẽ bay đầy trường
học, hoặc Diệp gia đại tẩu sẽ giết hắn trên Ni Sơn.
Trên thực tế Vương Lam Điềm cực kỳ sợ, đến nay vẫn giữ kín như bưng.
Vương Lam Điền nộp một trăm lượng thúc tu, đổi được chỗ ngồi tốt, có
thể thuận tiện ngủ gà ngủ gật, nộp xong liền vội vã rời đi. Hắn cúi đầu, không dám nhìn Diệp Quân Lan, không biết là sợ nàng tìm hắn gây phiền
toái, hay có nguyên nhân khác.
Đến phiên Diệp Quân Lan, nàng liền đem thúc tu Diệp đại ca chuẩn bị
nộp lên, không nhiều không ít cũng là một trăm lượng. Mắt thấy sắc mặt
Trần Tử Tuấn càng ngày càng tốt, ánh mắt nhìn nàng cũng vô cùng thân
thiết.
Nàng không khỏi rùng mình một cái, đứng sang một bên, trong lòng thầm bồn chồn, nếu đẹp trai thì thôi, đằng này, ngươi xem nét mặt già nua
của Trần phu tử cũng không thanh tú đâu nha?
Trong bụng nói thầm như vậy, nhưng ngẩng đầu, nhìn thấy Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài phía sau, nàng liền tươi cười ngọt ngào. Về phần Lương Sơn Bá, xin lỗi, nàng không quen biết hắn, đương nhiên bỏ qua.
Mã Văn Tài tiến lên, đưa sổ con trong tay, lại thấy trong sổ con trừ tên ra, còn lại đều trống rỗng.
Trần Tử Tuấn cực kỳ buồn bực, hỏi: “Đây là ý gì?”
Mã Văn Tài khẽ mỉm cười, chắp tay nói: “Phía sau còn bao nhiêu học
sinh, tập hợp tất cả, mỗi người mười lượng.” Nói xong, liền đi về phía
Diệp Quân Lan.
Không phải chứ? Cái này cũng được sao? Diệp Quân Lan không khỏi vuốt
vuốt trán, nhưng mà, biện pháp này cũng không tệ, vừa cho Trần Tử Tuấn
mặt mũi, lại vừa đưa bạc.
Có điều, đôi mắt Diệp Quân Lan xoay tít một vòng, lôi kéo áo Mã Văn
Tài, cười khan nói: “Tu Nhân, không phải ta nhiều lời, nhưng quả nhiên
đoán đúng huynh sẽ làm ra chuyện như vậy nha.”
“Phải không, nói như vậy Quân Lan quả nhiên là tri kỷ của ta rồi.” Mã Văn Tài híp mắt lại, gương mặt tuấn tú cười như không cười.
Bên này hai người đang nói chuyện đùa giỡn, phía sau đám học sinh
đang hưng phấn vì không phải nộp thúc tu, lúc này hai người Lương Chúc
chợt đứng dậy.
“Phu tử, tự chúng ta nộp thúc tu.” Hai người nhìn thoáng qua nhau rồi đồng thanh nói.
Trần Tử Tuấn nhìn bọn họ, không nói gì, nhận lấy sổ con của Chúc Anh
Đài, vừa nhìn thúc tu một trăm lượng, đương nhiên cười khiến nét mặt già nua nở hoa.
Hắn tràn đầy hi vọng cầm sổ con của Lương Sơn Bá, không nhìn còn tốt, vừa nhìn nhất thời phát hỏa, thúc tu tám lượng. Tám lượng, ngươi còn
kiêu ngạo cái gì, dáng vẻ thanh cao cái gì, lập tức cự tuyệt nhận Lương
Sơn Bá.
Lương Sơn Bá này đúng là một thư sinh thật thà chất phác, luôn giúp
mọi người làm việc tốt, lòng dạ rộng lượng, nếu không ban nãy đã không
lấy ơn báo oán, cứu Vương Lam Điền rồi, có điều lại quá lương thiện.
Đúng như Khổng phu tử nói: “Tốt quá hóa dở”, có thể tượng tượng mọi việc tiếp theo sẽ không ổn.
Thư sinh Lương Sơn Bá khí phách nổi lên, liền chạy ra khỏi sơn môn,
cho dù Chúc Anh Đài khuyên can cũng vô ích, chỉ nhận được một câu “Ta
thử nghĩ biện pháp một chút.” để Chúc Anh Đài yên tâm.
Sau đó bỏ lại Chúc Anh Đài ánh mắt sững sờ nhìn Lương Sơn Bá đã chạy
đi, oán hận dậm chân, âm thầm trợn mắt nhìn Trần Tử Tuấn một cái, cúi
đầu không nói gì.
“Ta nói này Tiểu Cửu, ngươi quen biết tên thư sinh ngốc như thế từ
lúc nào vậy? Còn quan tâm như thế.” Cảm thấy vai bị người khác vỗ vỗ,
Chúc Anh Đài quay đầu lại, thấy Diệp Quân Lan đi tới. Đứng ở bên cạnh
nàng chính là Mã Văn Tài. Người vừa nói chuyện là Diệp Quân Lan, thấy
khóe miệng nàng cợt nhả, mở to mắt, bộ dáng như đang xem trò hay.
Thấy vậy, Chúc Anh Đài làm sao không biết suy nghĩ trong lòng nàng,
đỏ bừng mặt, cúi đầu: “Đâu có? Chỉ là gặp được trên đường thôi.”
“À ra thế!” Diệp Quân Lan không biết từ đâu lấy ra một cây quạt, tay phải cầm quạt, nhẹ nhàng gõ, bộ dạng như vừa bừng tỉnh.
Chúc Anh Đài bị nàng nói như thế, trong lòng xấu hổ, cắn răng ngẩng
đầu, đúng lúc thấy Diệp Quân Lan đang cười ôn nhu với Mã Văn Tài. Nàng
vừa nhìn liền hiểu ra, lập tức trêu lại Diệp Quân Lan, cười nói: “Anh
Đài cũng có chuyện muốn hỏi. Không biết Diệp Tam công tử của chúng ta
khi nào thì quen biết. . . . .”
Một trận rung đùi đắc ý, vẻ mặt cực kỳ vô tội: “Lại còn thân mật như thế, nếu để cho người khác biết chuyện này . . . . “
“A?” Vẻ mặt Mã Văn Tài bây giờ nở nụ cười cực kì ôn hòa, lên tiếng nói, “Không biết người khác này là ai. . . . .”
Một bóng người xuất hiện, Diệp Quân Lan bịt miệng Chúc Anh Đài lại,
đem tất cả những lời chưa nói ra nén trở về, khuôn mặt đỏ lên cười cười, quay về phía Mã Văn Tài cười khan hai tiếng, nói: “Không có gì, không
có gì.”
Sau đó nhấc cây quạt lên ra vẻ muốn đánh, miệng không quên uy hiếp Chúc Anh Đài: “Nếu ngươi nói, nếu ngươi nói, ta sẽ. . . “
“Ngươi sẽ làm gì?” Chúc Anh Đài túm lấy cây quạt của nàng, mở ra, nhẹ nhàng phe phẩy, trông rất tự do nhàn nhã, cười hỏi ngược lại.
Mã Văn Tài đứng bên cạnh Diệp Quân Lan cười càng ôn nhu, ánh mắt nhìn Diệp Quân Lan rất ôn hòa, nhưng khi thỉnh thoảng liếc sang Chúc Anh
Đài, con mắt liền âm u, làm cho người ta hoài nghi có phải mắt mình có
vấn đề hay không, hay là nhất thời hoa mắt.
Lại nói lúc Lương Sơn Bá ra khỏi cửa, lúng túng thiếu chút nữa đụng vào một lão bá, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Một câu “Thềm thư viện cao giá, quanh co, chỉ đáng thúc tu mười lượng vàng.” của Lương Sơn Bá khiến lão bá nghi ngờ, hỏi ra mới biết ở thư
viện có người ức hiếp hắn.
Lúc đó, thư sinh Lương Sơn Bá cũng chỉ nhất thời khí phách, tuyệt đối không ngờ vị lão bá vô tình đụng phải này lại là mấu chốt khiến cho
hắn, một kẻ không nộp đủ thúc tu vào được thư viện.
Cũng không ngờ lần chạy khỏi sơn môn này, lại tình cờ gặp được một phụ nhân giúp đỡ hắn, có lẽ đây chính là vận mệnh.
Ứng với câu: “Người tốt sẽ gặp điều lành.” Thật sự có thể nói “Người
đang làm, trời đang nhìn”. Làm việc tốt, đương nhiên sẽ nhận được thiện
quả.
Chúc Anh Đài bên trong thư viện cũng không ngờ được Lương Sơn Bá sẽ
có một đoạn kỳ ngộ như vậy, bấy giờ trong lòng nàng đang âm thầm lo
lắng, lôi kéo Diệp Quân Lan để thương lượng, nhưng vẫn không có cách nào hay.
Nàng không biết hành động này, ở trong mắt người khác, lại là một
cách đánh giá khác, về phần có được kết quả gì hay không, cũng không
biết trước được.
A di đà Phật, thiện tai thiện tai, chúng ta hãy cầu nguyện cho kiếp sống và tương lai của nàng ở học viện đi.
Vào lúc nhập học, đại điện tế Khổng bắt đầu, đông đảo học sinh đồng loạt quỳ xuống bái lạy Khổng lão phu tử.
Chúc Anh Đài quay trái quay phải cũng không thấy Lương Sơn Bá xuất hiện, sốt ruột đến thiếu chút nữa làm loạn nghi thức.
Diệp Quân Lan an ủi hồi lâu không có hiệu quả, không khỏi cảm thán
người này thấy sắc quên nghĩa, vẻ mặt vô cùng đau đớn, nhưng trong mắt
lại bình tĩnh, bộ dạng không hề có chút đau lòng nào, hoàn toàn chỉ là
đùa nghịch.
Mã Văn Tài thấy bộ dạng Diệp Quân Lan như thế, tinh tế suy nghĩ lại
cách thức chung đụng của Diệp Quân Lan và Chúc Anh Đài, nhìn lại hình
dáng tướng mạo Chúc Anh Đài một hồi, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ,
chẳng lẽ Chúc Anh Đài này cũng là nữ giả nam trang?
Nhìn kỹ Chúc Anh Đài hơn. Khóe miệng hắn chợt nhẹ nhàng nhếch lên, tâm tình không khỏi tốt thêm vài phần.
Trên đài, Trần Tử Tuấn bộ mặt chính khí, nói: “Khổng Tử viết: ‘Hữu giáo vô loài, dạy không quản công.”
(*) hữu giáo vô loài: tất cả mọi ngơời đều có thể đi học, không phân biệt sang hèn, chỉ cần muốn học, đều có thể tới trường.
Nghe thế tính nóng nảy của Chúc Anh Đài nổi lên, lập tức lao ra khỏi đám người, mắng to đồ ngụy quân tử.
Diệp Quân Lan thầm nghĩ không hay rồi, đang định đưa tay ra cản nàng, cuối cùng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chúc Anh Đài lao ra, hướng về phía Trần Phu Tử mắng một trận.
Diệp Quân Lan dưới đáy lòng âm thầm lo lắng, vừa nhập học đã đắc tội
với phu tử, cuộc sống sau này của Tiểu Cửu không phải sẽ khổ sở sao!
Không được, nàng phải giúp nàng ấy!
Đang định đứng ra nói thay Chúc Anh Đài vài lời, tìm cách khiến Trần
phu tử có bậc thang đi xuống, thì Mã Văn Tài biết rõ tính nàng liền ngăn cản.
“Tu Nhân, sao huynh cản ta?” Diệp Quân Lan không giải thích được,
cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn Chúc Anh Đài, vô cùng lo lắng, “Ta muốn
giúp Tiểu Cửu, không để Tiểu Cửu đắc tội với Trần phu tử.”
Mã Văn Tài kéo tay nàng lại, nghiêng mắt nhìn cửa, thầm nghĩ Lương
Sơn Bá kia hẳn sắp đến rồi, trấn an nói: “Nghe lời ta, không có chuyện
gì. Nếu bây giờ huynh liều lĩnh xông ra, chẳng phải càng khiến cho Trần
Tử Tuấn mất mặt sao? Huynh không phải đang giúp Chúc Anh Đài, mà là đang hại huynh ấy!”
“Nhưng mà . . . . “ Diệp Quân Lan do dự nhìn Tiểu Cửu đang tức giận
đứng trên đài, Trần Tử Tuấn nổi nóng mắng nàng, mặc dù biết hắn nói có
lý, nhưng trong lòng vẫn không yên.
“Không có chuyện gì, Lương Sơn Bá đến rồi.” Mã Văn Tài nhìn chăm chú
vào cửa sơn môn, thấy một thư sinh đỡ một phụ nhân từ từ đi vào, cúi đầu cười nói với Diệp Quân Lan.
Diệp Quân Lan theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thấy Lương Sơn Bá đỡ một phụ nhân chậm rãi bước vào.
Đến khi hắn đi tới trước mặt Trần Tử Tuấn, Chúc Anh Đài kích động
chạy đến bên cạnh, trong mắt lệ quang trong suốt, cười nói: “Huynh đã
đến rồi!”
Lương Sơn Bá cảm động cười, gật đầu với nàng, ôn nhu nói: “Ta tới
rồi, Anh Đài! Đệ đứng ở phía sau đi, để ta!” Nói xong, kéo tay nàng qua, đem nàng che ở phía sau, nhìn thẳng về phía Trần Tử Tuấn.
Chúc Anh Đài đứng phía sau, nhìn lưng hắn dù không dày rộng nhưng lại rất vững chắc, nhớ đến nụ cười ôn nhu như nước của hắn, trong lòng cảm
thấy vô cùng ngọt ngào, chưa từng có ai khiến cho nàng cảm động như thế, trên đời này chỉ có Lương Sơn Bá mà thôi!
Lúc này Lương Sơn Bá đúng mực đứng trước mặt Trần Tử Tuấn, nói: “Anh Đài nói rất đúng, ông không xứng làm phu tử!”
Trân Tử Tuấn cực kỳ kinh ngạc, trợn mắt nhìn hắn, đang muốn phản bác.
Thì một giọng nói già nua nghiêm túc vang lên, một người chậm rãi đi
ra, khoảng trên bốn mươi tuổi. Một bộ nho sam nguyệt sắc, cổ và ống tay
áo thêu vài hoa văn tối màu. Bên trong mái tóc đen xen lẫn những sợi
bạc, nhìn thoáng qua giống như một mái tóc hoa râm, dùng một chiếc trâm
ngọc màu xanh cột lên. Tay áo như có gió, phập phồng, trông vô cùng nho
nhã.
Trần Tử Tuấn giật mình, trán mơ hồ có vệt mồ hôi, thầm nghĩ không ổn, tại sao vị này lại đi ra, vội vàng cúi chào, mở miệng nói: “Trần Tử
Tuấn bái kiến sơn trường (*)!”
(*) sơn trường: người đứng đầu thư viện, ngang với hiệu trưởng.
Lương Sơn Bá xoay người, chính hắn cũng không ngờ vị lão bá gặp được lúc trước, lại là sơn trường?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT