“Cái gì, con nói con muốn kết hôn với nữ nhi của Diệp gia ở Thượng
Ngu ?!” Mã Thái Thú ngồi ở trên ghế, nghe Mã Văn Tài nói vậy, chấn động!
Nữ nhi Diệp gia, Diệp Quân Lan! Ngọc Vô Hạ đứng bên cạnh Mã Thái Thú, ánh mắt chớp liên tục. Nếu như không phải do Diệp Quân Lan và Mã Văn
Tài ngăn cản, Anh Tề đã sớm mang ả về nhà, ả cũng không bị rơi vào tình trạng hôm nay. Mã Văn Tài thế nhưng nói muốn cưới Diệp Quân Lan!
“Đúng vậy, phụ thân! Ta không nói sai, ngài cũng không có nghe lầm!”
Mã Văn Tài vô cùng bình tĩnh trả lời, phá vỡ nghi ngờ của Mã Thái Thú.
Mã Thái Thú chợt đứng lên, bước đến trước mặt Mã Văn Tài, nhìn chằm
chằm vào mắt hắn, nói từng câu từng chữ: “Không có khả năng! Ta cho con biết, ta tuyệt đối sẽ không để con cưới một nữ nhi của thương nhân
không quyền thế không địa vị!” Cho dù Diệp gia là sĩ tộc thì sao, cũng
chỉ là sĩ tộc nghèo túng, cô gái đó tuyệt đối xứng với con trai của ông.
Mã Văn Tài bình tĩnh nhìn ông, đột nhiên cất giọng cười to, trong mắt tràn đầy châm chọc, lạnh lùng, xa cách.
Mã Thái Thú sợ hết hồn, lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên ghế, run rẩy hỏi: “Con cười cái gì?!”
Tiếng cười ngừng lại, khuôn mặt Mã Văn Tài tràn đầy giễu cợt nhìn về
phía phụ thân của mình: “Ông đã quên? Nếu như không có mẫu thân của tôi, ông cùng lắm cũng chỉ là con của một thương nhân không quyền thế không
địa vị mà thôi!”
Ông cùng lắm cũng chỉ là con của một thương nhân không quyền thế
không địa vị mà thôi! Một đạo sấm sét đánh xuống, khiến Mã Thái Thú chấn động, cả người vô lực, ông sững sờ nhìn về phía nhi tử, trong mắt tràn
ngập bi ai.
Ngọc Vô Hạ đỡ lấy Mã Thái Thủ, nhẹ giọng an ủi, quay đầu lại, hướng
về phía Mã Văn Tài nói: “Thiếu gia, lão gia cũng là vì tốt cho ngài, dù
sao Diệp gia cũng không xứng với. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, đã
thấy Mã Văn Tài bước một bước dài đi tới trước mặt, không đợi ả kịp phản ứng, một cái tát đánh mạnh vào mặt ả.
Mã Văn Tài hài lòng nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Ngọc Vô Hạ, ánh mắt
sắc bén lộ ra vẻ khinh thường, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi là cái thá gì, dám mở miệng nhắc tới Lan nhi!”
Ngọc Vô Hạ thân thể run lên, không dám nói nữa, ngầm cắn răng, Mã Văn Tài, ngươi chờ đó cho ta!
Giờ phút này Mã Thái Thú cũng mặc kệ Ngọc Vô Hạ, hiện tại trong đầu ông ta chỉ có ánh mắt lạnh lùng của nhi tử nhìn ông.
“Phụ thân, chuyện này ta chỉ tới báo cho ngài biết, ngài phản đối
cũng được tán thành cũng được, ta nhất định sẽ cưới Lan nhi về nhà.” Mã
Văn Tài sau khi nói như đinh chặt sắt, liền xoay người rời đi.
Mã thái thú thở dài, thôi thôi, chỉ cần Văn Tài thích, ông còn có thể làm sao?! Diệp gia tốt xấu gì cũng coi như là sĩ tộc!
Diệp Quân Lan ở nhà ăn ngon ngủ kĩ, không hề biết chuyện Mã Văn Tài
vì cưới nàng mà đấu với Mã Thái Thú một hồi, có điều giờ phút này nàng
cũng không rảnh đi lo lắng chuyện đó.
Nói thế nào đây? Vương Lam Điền quyết định ở lỳ Diệp gia không đi,
Vương thế bá trước nay luôn vô cùng an tâm với con gái, nghe nói con
trai mình ở nhà tỷ tỷ liền không hề hỏi tới nữa.
Vì vậy Vương Lam Điền mỗi ngày chơi bời lêu lổng, không có việc gì,
rốt cục yêu thích hoạt động bà tám mà già trẻ gái trai đều thích. Mỗi
ngày theo dõi báo cáo tin đồn thú vị về Chúc gia.
Hôm nay, khí trời tốt, tâm trạng Diệp Quân Lan cũng thực không tệ,
Vương Lam Điền lại mang đến một tin tức khiến nàng vô cùng phiền muộn!
“Cái gì! Huynh nói bây giờ Lương Sơn Bá đang quỳ trước cửa lớn Chúc
gia trang?!” Diệp Quân Lan đầu đầy hắc tuyến, Lương Sơn Bá này cũng thật có bản lĩnh, một đường từ Hàng Châu đuổi đến Thượng Ngu, bây giờ còn
quỳ gối trước cửa nhà người ta.
Vương Lam Điền gật đầu, cợt nhả nói: “Còn không phải sao? Bên ngoài
Chúc gia trang chật kín người xem trò hay, vô cùng náo nhiệt!”
Diệp Quân Lan bóp bóp đầu, nhìn bộ dạng hả hê của Vương Lam Điền, lập tức cầm lấy một hạt dẻ ném xuống: “Huynh có phải quá nhàm chán hay
không?!” Nếu như Vương bá bá biết con trai nhà mình ở nhà bọn họ biến
thành bộ dạng này, còn không liều mạng với nhà bọn họ sao!
“Ai u!” Vương Lam Điền ôm trán, vô cùng ủy khuất rũ đầu nhìn Diệp
Quân Lan: “Diệp gia muội tử, sao muội lại đánh đầu ta, sẽ đần đi đó!”
Diệp Quân Lan thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, không để ý đến hắn nữa, trong lòng bắt đầu lo lắng cho nhị lão (hai người lớn tuổi)và Bát ca của Chúc gia.
Lương Sơn Bá cố chấp quỳ ở bên ngoài Chúc gia trang không nhúc nhích, nhiều ngày không gặp, thân thể hắn vốn gầy yếu bây giờ lại càng gầy gò, trên mặt rất tiều tụy.
Hắn rốt cuộc tìm được nhà Anh Đài, Anh Đài, nàng đang ở bên trong có
đúng hay không? Giữa chúng ta chỉ cách một cái cánh cổng này, nhưng
không có cách nào gặp nhau, Anh Đài, nàng có khỏe không? Lương Sơn Bá
quỳ ở đó, trong lòng xoay chuyển vô số ý niệm.
Tứ Cửu đau lòng nhìn thiếu gia nhà mình, thiếu gia, thân thể của người còn chưa khỏe mà?
Bốn phía chật kín người xem náo nhiệt, chỉ trỏ bàn tán sôi nổi.
Bên trong Chúc gia trang, Chúc Anh Đài mặc áo mỏng, quỳ gối trước mặt cha mẹ và ca ca, nước mắt không tiếng động chảy xuống, nàng thống khổ
nhìn khuôn mặt lạnh lùng của phụ thân và ca ca, nhẹ nhàng cúi người dập
đầu một cái lại một cái, máu tươi nhiễm đỏ trán, nhuộm đỏ mặt đất.
Trong mắt Chúc Anh Tề tràn đầy bi ai, Cửu nha đầu, Lương Sơn Bá đáng giá để muội làm như vậy sao?
Chúc viên ngoại không đành lòng quay đầu qua một bên, Cửu nha đầu của ông sao lại biến thành như vậy? Cửu nha đầu, cha nên làm gì với con bây giờ?
Lúc này, nha hoàn dìu Chúc mẫu xuất hiện.
Chúc mẫu vừa nhìn, liền kêu một tiếng hất tay nha hoàn ra, kéo thân
thể suy yếu bệnh tật, xông qua ôm cổ con gái, lệ rơi đầy mặt ngăn cản
nàng tiếp tục dập đầu, bi thương nhìn Chúc Anh Đài, chậm rãi khẩn cầu
nói: “Cửu nha đầu, coi như mẹ xin con, có được hay không? Cửu nha đầu,
đừng thương tổn bản thân nữa, có được hay không? Cửu nha đầu, con đứng
lên, mẹ cái gì cũng đều đáp ứng con! Con thế này, mẹ thật đau lòng a!”
Bà ôm Chúc Anh Đài khóc lớn, vô cùng thương tâm.
“Mẹ, mẹ, nữ nhi cầu xin mẹ, buông tha cho Sơn Bá, buông tha cho chúng con, có được hay không?” Chúc Anh Đài nằm trong ngực Chúc mẫu, giống
như bắt được một cây cỏ cứu mạng, nước mắt và máu chảy xuống, lộ ra vẻ
thê thảm vô cùng, vừa dứt lời, Chúc Anh Đài liền hôn mê bất tỉnh.
“Được được, mẹ đáp ứng con!” Chúc mẫu nhìn nữ nhi tiều tụy trong
lòng, tâm đau như dao cắt, bà chỉ có một nữ nhi như vậy, bà có thể làm
sao đây?
Chúc mẫu sai hạ nhân đưa Chúc Anh Đài về phòng, chậm rãi nhìn về phía hai cha con Chúc gia, rồi nhìn Chúc Anh Tề nói: “Anh Tề, mở cửa đi! Để
Lương Sơn Bá đi vào.”
Chúc Anh Tề nhìn Chúc mẫu, thấy bà hạ quyết tâm, bất đắc dĩ gật đầu.
Cửa lớn Chúc gia trang rốt cục mở ra, Chúc Anh Tề chậm rãi đi tới.
Lương Sơn Bá ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Anh Tề, trong mắt tràn ngập vui mừng.
“Ngươi vào đi!” Chúc Anh Tề nói xong, xoay người, giống như khinh thường nhìn thêm Lương Sơn Bá một lần.
Lương Sơn Bá lảo đảo đứng lên, chân tê dại, Tứ Cửu đỡ hắn, một chủ một tớ đi vào trong Chúc gia trang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT