Thuyền Kiều Quang bị đình chỉ học ba ngày, hơn nữa hoàn toàn không bị lập biên bản, Bắc Đại Lộ Đông Ti một lòng khuyên hắn.

“Coi như được ở nhà nghỉ ngơi ba ngày. Dù sao cậu đem người khác đánh cho rất nghiêm trọng, đám công tử này cả đời cũng chưa bị người khác đánh thành như vậy, cũng không lạ khi họ bất mãn. Cậu ngoan ngoãn về nhà ngủ ba ngày, xem như trấn an bọn họ đi.”

Không cần rời khỏi hội học sinh, cũng không có gì ghi lại, tương đương với không bị chút thương tổn gì. Thuyền Kiều Quang chỉ cần lo ở nhà ăn no rồi ngủ là được.

Hôm nay, hắn đang ngủ mơ màng, chuông cửa lại reo inh ỏi.

Cha đi công tác, mẹ xuất ngoại đi chơi, trong nhà chỉ còn một mình hắn, hắn vốn định mặc kệ tiếng chuông, nhưng thật sự là hắn không chịu đựng nổi. Người ở bên ngoài nhất định là đặt cả người lên chuông cửa, mới có thề tạo thành loại tiếng ồn này!

“Làm cái gì! Vội lắm sao?”

Hắn dùng lực mở cửa, tất cả oán giận trong lời nói lập tức đứng ở trong miệng. Trước mắt chính là làn da trắng nõn nộn nộn, ánh mắt thật to, môi đỏ mọng kiều diễm, không phải là tiểu nộn đậu hủ đây sao? Nó làm sao biết nhà hắn? Rồi sao lại tới nhà hắn?

“Cậu… cậu…” “Cậu tới đây làm gì?” bốn chữ tắc ở trong miệng, Thuyền Kiều Quang căn bản là không nói nên lời. Vũ Điền Khải Thái đứng trước cửa nhà hắn cảnh tượng rất rung động, hắn ngay cả trong mơ cũng không nghĩ tới.

Vũ Điền Khải Thái thì ngược lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy rằng hướng qua một bên, tay lại thẳng tắp hướng ra phía trước, có điểm giống thẹn thùng. Tiểu nộn đậu hủ sao lại có thể thẹn thùng? Nó không phải luôn chẳng coi ai ra gì, bộ dạng luôn là nam nhân phải ca ngợi nó?

“Cho anh.”

“Cho tôi cái gì?”

Thuyền Kiều Quang cúi đầu nhìn thấy, là một giỏ hoa quả. Giỏ hoa quả trong tay Vũ Điền Khải Thái, thoạt nhìn chính là cái mắc tiền nhất trong cửa hàng, đủ mọi màu sắc, hơn nữa mỗi loại trái cây còn to gấp đôi so với bình thường. Nhưng nó cho hắn hoa quả làm gì?

“Nghe nói anh bị đánh hội đồng bị thương nặng, ở nhà tĩnh dưỡng ba ngày.”

A, thì ra nó đến thăm bệnh! Này người bị đánh, bởi vì bị hắn đánh cho thập phần thê thảm, sợ mất mặt mới cố ý tung tin đồn là hắn bị vây đánh phải tĩnh dưỡng ba ngày.

Cười chết người, bọn họ ngay cả một quyền cũng chưa chạm tới hắn!

Thuyền Kiều Quang suy nghĩ vừa chuyển, đột nhiên cảm thấy không đúng.

Đám nam nhân đó so với Vũ Điền Khải Thái vừa cao lại vừa có khí lực, ngay cả bọn họ còn đánh không lại hắn, vì sao lúc trước hắn bị Vũ Điền đánh cho thảm như vậy? Hơn nữa đánh không chừa đường sống, còn bị chấn động não.

Là do hắn mỗi khi gặp Vũ Điền Khải Thái liền biến thành siêu cấp gà yếu sao? Hay Vũ Điền chính là thiên tài vận động, hoặc là cao thủ võ thuật, cho nên hắn mới có thể bị đánh cho không thể chống đỡ?

“Anh… anh cứ nhìn tôi làm gì?”

Vũ Điền Khải Thái thanh âm có chút lanh lảnh, nghe như là hờn giận, nhưng nhìn kỹ, đuôi lông mày hơi hướng lên trên, gương mặt đột nhiên phủ một tầng hồng nhạt, như vậy nhìn cực kì đẹp, cực kì động lòng người, làm cho lòng người muốn dậy sóng.

Thuyền Kiều Quang đầu đang đầy nghi hoặc cứ như vậy quên mất nhìn chằm chằm Vũ Điền Khải Thái, sau khi nhìn một tầng phấn hồng kia, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút. Hắn tựa như ngốc tử đứng ở nơi đó, mà Vũ Điền Khải Thái cũng giống như ngốc tử đứng trước nhà hắn.

“Này… nặng quá a…”

Vũ Điền Khải Thái từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, bình thường không phải làm cái gì nặng, có người hầu làm thay, hơn nữa còn có một đống nam sinh tranh nhau làm giúp nó. Nó thậm chí chưa từng tự mình cầm túi sách, đừng nói chi là giỏ hoa quả lớn như vậy, cầm không bao lâu liền đau tay.

Thuyền Kiều Quang lập tức đón lấy, Vũ Điền Khải Thái tự động đi vào nhà hắn.

“Nhà anh cũ quá!”

Cha của Thuyền Kiều Quang thích gian nhà phong cách cổ xưa cùng với cây hoa anh đào trong khu vườn trước nhà, lúc trước phải dùng rất nhiều tiền mới mua được, lại bị Vũ Điền Khải Thái thực không lễ phép chê bai. Nhưng Vũ Điền Khải Thái tâm tình hình như tốt lắm, cho dù chê đông chê tây, khoé miệng vẫn mang ý cười.

Đôi môi đỏ tươi phấn nộn khép mở làm cho Thuyền Kiều Quang nhìn đến thất thần. Đều do Tỉnh Lý Xuân Nhật ngày đó hỏi hắn có phải muốn hôn Vũ Điền không, làm cho hắn sau khi nhìn thấy Vũ Điền, trong đầu đều loạn tưởng, không biết là bị cái gì!

Bình tĩnh, hắn nhất định phải bình tĩnh! Tiểu nộn đậu hủ vạn ác tới nơi này nhất định có mục đích, hắn ngàn vạn lần không thể trúng kế, tâm phải tuỳ thời giữ chặt cảnh giới.

“Oa, cái này tôi cũng có, hồi trước tôi có năn nỉ ba ba mua cho người máy này, rất thích nó…”

Vũ Điền Khải Thái cầm một người máy mà trước kia Thuyền Kiều Quang hay chơi trong tay, trái ôm phải sờ; quay đầu nhìn đến một cái xe đồ chơi khác, kêu to một tiếng, bằt đầu nghịch xe đồ chơi.

Ngón tay tinh xảo của nó đặt ở trên xe, Thuyền Kiều Quang hô hấp nhanh hơn. Ngày đó Vũ Điền Khải Thái chính là đem móng tay vuốt ve đầu nhũ của mình, làm cho hắn thiếu chút nữa phát cuồng, chỉ lo điên cuồng trừu sáp.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Nhưng Thuyền Kiều Quang bỗng nhiên phát hiện ra quần mình trở nên thực chật chội, hơn nữa trán có chút mồ hôi, ánh mắt cành nhìn càng hướng đến chỗ kì quái.

Đôi môi đỏ tươi của nó, rốt cuộc hôn vào có vị gì? Hắn ngày đó tại sao không hôn Vũ Điền Khải Thái? Nhất định là hôn đầu nhũ cùng thân thể nó còn không kịp, căn bản không tới phiên đôi môi ngọt ngào kia…

“Cái kia… Thuyền Kiều Quang, tôi là tới nói với anh…” Vũ Điền Khải Thái bỗng nhiên nhăn nhó đứng lên, giống như thưởng thức món đồ chơi vừa rồi là cố ý gợi chuyện với hắn mà thôi. Nó khẽ cắn môi, dường như muốn nói lại thôi.

Khẩu dịch ướt át theo răng nanh nhẹ nhàng thấm ướt đôi môi làm nó trở nên hồng hơn, nhìn như đóa hoa ban mai non nớt vương lại những giọt sương ngọt ngào do Dạ thần ban tặng.

Thuyền Kiều Quang trong đầu mở ra một câu tự hỏi tự đáp: hôn vào có vị gì? Thử xem chẳng phải sẽ biết!

Mà hắn từ trước đến nay luôn là một nam tử hán, nói là làm! Hắn bắt lấy bả vai của Vũ Điền Khải Thái. Cúi đầu. Ngậm vào đôi môi diễm sắc mơ ước đã lâu. Tiểu nộn đậu hủ không chỉ có làn da nộn mà thôi, ngay cả hai cánh môi cũng non mềm như trẻ con, hơn nữa chỉ chạm vào quả thật không đủ, hại hắn bắt đầu muốn hút vào.

“Ngô ân… không, không cần, tôi chán ghét hôn môi, ướt ướt dính dính, thật đáng ghét…”

Rõ ràng là nói không cần, cũng nói chán ghét hôn môi, nhưng Vũ Điền Khải Thái biểu tình như mê muội, lại giống như đang nhấm nháp hương vị của Thuyền Kiều Quang.

Là nó câu dẫn hắn! Thuyền Kiều Quang ánh mắt đăm đăm, lại cúi xuống. Lần này hắn đem đầu lưỡi tham tiến vào, khả năng hôn sâu cực chuẩn làm cho Vũ Điền Khải Thái chân nhuyễn ra dựa vào ***g ngực của hắn, cũng chạm vào đầu lưỡi của nó, hút đầu lưỡi của nó, hôn đến nỗi nửa người dưới cùa hắn sưng tấy lên.

Hai người hôn đến khi không thở nổi mới tách môi ra. Thuyền Kiều Quang nhìn chằm chằm môi của Vũ Điền Khải Thái, Vũ Điền Khải Thái đỏ mặt, trong mắt còn phiếm lệ quang, nhưng miệng lưỡi vẫn là không tha cho người khác.

“Tôi biết anh mến tôi mà, anh vô cùng thích tôi, anh căn bản là yêu tôi muốn chết!”

Mấy câu nói đó làm Thuyền Kiều Quang hồi phục lý trí, nhảy dựng lên. Hắn thầm mến nó? Khi nào? Ở đâu? Còn có vì cái gì hắn phải yêu nó muốn chết?

“Nghe nói anh cùng mấy người… nam sinh kia tranh đoạt tôi, cho nên mới gây ra tranh cãi. Thuyền Kiều Quang, tôi đã sớm biết anh cùng nam nhân khác giống nhau, muốn quỳ gối dưới chân tôi, anh thành thật thừa nhận đi! Chỉ cần anh thành thật thừa nhận, tôi cũng không phải không thể cho anh một chút ngon ngọt…”

Vũ Điền Khải Thái đỏ mặt, nhưng ngữ khí vẫn rất kiêu ngạo, làm cho mặt Thuyền Kiều Quang căng cứng.

Namnhân khác? Đây là đang nói nó có rất nhiều nam nhân, hơn nữa cũng cùng nam nhân khác hôn đến chết đi sống lại như vậy?

“Cậu đã cho bao nhiêu nam nhân ăn loại ngon ngọt này?” Thuyền Kiều Quang ngữ khí âm trầm.

Vũ Điền Khải Thái thanh âm vẫn như cũ cao ngạo, nhưng nó lại nhìn Thuyền Kiều Quang thật sâu chăm chú hơn nữa còn có vài tia thẹn thùng cùng chờ mong.

“Anh hiện tại biết tôi được hoan nghênh cỡ nào rồi chứ? Tôi vốn dĩ không cho phép loại nhà giàu mới nổi như anh chạm vào một sợi lông tơ của tôi, nhưng thấy anh rất si tình, cũng quá yêu tôi, yêu đến nỗi bị đình chỉ học ba ngày, tôi mới chấp thuận cho anh có thể cùng mấy tên con trai khác giống nhau, ở bên cạnh trước mặt và sau lưng tôi. Đây là vinh dự lớn nhất tôi có thể cho anh!”

Vinh dự cái quỷ gì, hắn không cần loại vinh dự này!

Chấp thuận hắn cùng với mấy tên khác ở bên cạnh, trước mặt và sau lưng nó, Thuyền Kiều Quang hắn là loại nam nhân đó sao?

Hắn trong lòng bốc hoả, bắt đầu nổi lên ý muốn đánh người. Hắn không thầm mến Vũ Điền Khải Thái, không có, tuyệt đối không có!

“Tôi bị đình chỉ học tập vì cậu hồi nào? Tự tin vừa thôi, là bởi vì tôi thấy đám nam sinh kia không vừa mắt, lại còn chọc tới tôi! Tôi và Tỉnh Lý Xuân Nhật thích ăn cơm trong yên tĩnh, bọn họ ở bên cạnh ồn ào, tôi liền động thủ đánh bọn họ, liên quan đến cậu cái rắm a!” Hắn âm điệu thực bén nhọn, “Tranh đoạt cậu? Gặp quỷ đi! Phải tranh đoạt cậu, còn không bằng tôi cùng với Tỉnh Lý Xuân Nhật! Cậu ấy thực sự tài năng, là một nam tử hán đáng giá thưởng thức, lại nấu ăn rất ngon, cậu so cái gì đều kém cậu ấy, không phải sao?”

Vũ Điền Khải Thái gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ biến thành đỏ ửng vì phẫn nộ. Nó to giọng mắng: “Anh đem tôi so sánh với Tỉnh Lý Xuân Nhật? Anh có lầm hay không, tên kia siêu cấp xấu xí, cả người đều là cơ bắp, nhìn thấy là ăn không vô, anh bị mù sao?”

“Tôi ánh mắt mù mới đi kết thân với cậu! Mẹ nó, có phải vừa rồi cậu ở trước cửa nhà tôi thả mê dược hay là thuốc kích dục? Bằng không tôi làm sao có thể thân mật với cậu, nghĩ đến là muốn nôn…” Thuyền Kiều Quang đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên người Vũ Điền Khải Thái. Nhất định là do Vũ Điền Khải Thái sử dụng thuốc, nếu không làm sao mình có thể cùng nó hôn đến chết đi sống lại!

“Anh nôn chết luôn đi!” Vũ Điền Khải Thái tức giận trở mặt, cầm lấy giỏ hoa quả đập mạnh vào bụng Thuyền Kiều Quang.

Thuyền Kiều Quang bị nó đánh cho nhăn mặt, muốn dùng vũ lực đáp lễ, thấy Vũ Điền Khải Thái tức giận cắn chặt môi, làm cho hắn thiếu chút nữa lại động dục.

Nó thật sự đẹp quá, thật đáng yêu! Cho dù cố tình gây sự, cũng đáng yêu đến mê người…

Không khống chế được ý tưởng nảy lên trong đầu, Thuyền Kiều Quang cố gắng áp chế cỗ xúc động trong lòng, hắn giữ chặt hai vai Vũ Điền Khải Thái, di chuyển thêm chút nữa là có thể ngậm được bờ môi của nó, sau đó hôn cho đã nghiền – nhưng hắn không chỉ muốn hút bờ môi của nó, hắn còn muốn hút những chỗ khác nữa…

“Chúng ta lên giường đi!” Thuyền Kiều Quang nói ra lời nói tựa như bị phát cuồng, không kịp suy nghĩ.

Mà Vũ Điền Khải Thái cũng sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới, hắn vừa rồi còn đang mắng nó. Hiện tại lại đi cầu hoan?

“Nghe nói cậu có thể chơi 3P, cũng có thể một lần cùng rất nhiều nam sinh, nhưng một mình tôi là có thể thoả mãn cậu. Cậu cho dù muốn chơi mấy thứ đồ chơi kích thích, tôi cũng sẽ lên mạng tìm mua, khiêu đản, giả phân thân, nhũ giáp…”

“Hỗn trướng, anh là đồ siêu cấp đại hỗn đản!”

Cầu hoan không thành công. Vũ Điền Khải Thái lúc này không cho hắn một cái tát mà dùng hết sức đấm vào mũi hắn. Thuyền Kiều Quang phun máu mũi đầy bức tường trắng trong nhà, không khác gì đã có án mạng xảy ra.

Thuyền Kiều Quang té xuống đất, cửa lớn truyền đến tiếng sập mạnh bạo. Trong quần hắn, tiểu huynh đệ sinh long hoạt hổ, trướng đau đến khổ sở.

Thảm, hắn tiêu rồi, tại sao lại động dục với tiểu nộn đậu hủ vạn ác? Cho dù bị đánh thành như vậy, phía dưới vẫn không có biện pháp hạ nhiệt…

Ngô oa, ai tới cứu hắn với. Chẳng lẽ lời sấm truyền đã trở thành sự thật, năm tháng thanh xuân của một nam tử hán như hắn sẽ bị huỷ trên tay tiểu nộn đậu hủ…

Namtử hán đại trượng phu sao lại có thể nhận thua dễ dàng như thế, cuộc đời của hắn là của chính hắn, là do hắn nắm giữ, cho nên Thuyền Kiều Quang nhất định phải làm cho mình hồi phục sở thích nữ sinh ngực lớn trước đây!

Bước đầu tiên, Thuyền Kiều Quang mua một đống sách báo – hoàn toàn không chút trong sáng. Hình ảnh trong đó muốn bao nhiêu rõ ràng liền có bấy nhiêu rõ ràng. Nữ sinh bên trong khoe cặp ngực bự như hai quả đu đủ, nhưng xem hồi lâu, hắn bắt đầu mất hết cảm giác với cây đu đủ.

Ác, cây đủ đủ có chút ghê ghê…

Không được! Như vậy làm sao thành công được? Hắn phải thật cố gắng!

Thuyền Kiều Quang lại đi thuê một đống phim AV, dành hết cả ngày nghỉ ở trong phòng xem phim. Hắn đã chuẩn bị sẵn thùng rác và giấy vệ sinh, nhưng bên trong ư ư a a càng nhiều, hắn càng thấy buồn ngủ.

Cảm thấy tinh thần không tỉnh táo, ngáp liên tục, quyết định thu dọn mọi thứ.

Thuyền Kiều Quang đang thu dọn thì nhìn thấy trong đống AV có lẫn một đĩa phim GV. Hắn trừng mắt nhìn hồi lâu, mặt bìa là hình ảnh một tiểu nam sinh ngồi trên người một nam nhân tráng kiện, ngẩng đầu lên thần tình say mê.

Hắn nuốt nước miếng. Tiểu nam sinh này có điểm giống Vũ Điền … Chính là Vũ Điền so với cậu nhóc này thì đẹp hơn, mềm mại đáng yêu hơn, nhưng hình thể và gương mặt hai người thật sự có chút giống.

Hắn cầm đĩa GV kia lên. Thuyền Kiều Quang không ngừng tự nói với chính mình, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thứ này, chỉ muốn xem thử mà thôi, không phải vì tiểu nam sinh kia giống Vũ Điền Khải Thái đâu.

Nhưng chờ đến khi nhìn thấy tiểu nam sinh kia ngồi ở trên người nam nhân, bắt đầu vào nội dung chính mà AV nào cũng có, Thuyền Kiều Quang miệng khô lưỡi nóng, hạ thân bị bó buộc thập phần khó chịu. Hắn kéo khoá quần, khoé mắt hàm chứa nuớc, tay cao thấp bộ lộng. Giấy vệ sinh và thùng rác lúc trước vô dụng, giờ đây được tận tình sử dụng suốt một đêm.

Một đêm qua đi, Thuyền Kiều Quang bi thảm muốn khóc. Sao hắn có thể vô dụng như vậy? Không được, hắn nhất định phải thoát khỏi sự ám ảnh của Vũ Điền.

Nói không chừng là vì tim hắn đã bị ô nhiễm quá nặng, mới có thể vừa nhìn vào AV kia đã muốn điên cuồng phát tiết! Thuyền Kiều Quang tự mình lý giải chuyện mình đối với nữ diễn viên lãnh cảm, chỉ có dục vọng với “tiểu Vũ Điền”.

Bởi vậy hắn quyết định đi tu hành.

Thừa dịp chủ nhật, hắn đến một ngôi chùa yên tĩnh, đề nghị được tu hành. Trong hai ngày, hắn ngoại trừ dọn dẹp chùa, còn sớm tối ngồi thiền, thậm chí giữa trưa còn đến thác nước, muốn phóng đi tà niệm khờ dại trong lòng.

Bởi vì nước rất lạnh, sau hai ngày hắn về nhà, bị cảm nặng, nằm trên giường không thể động đậy. Vừa vặn “tiểu Vũ Điền” cho ra phim mới, Thuyền Kiều Quang quyết định thuê về nhà, thí nghiệm một chút xem tà niệm trong lòng có giảm bớt hay không.

Kiểm tra xong, hoàn toàn thất bại. Bỏ phim vào máy, Thuyền Kiều Quang chảy nước miếng, nhìn chằm chằm TV. Namchính lắc mông, bị đặt ở dưới thân nam nhân, nam nhân vừa tiến vào, “tiểu Vũ Điền” đã kêu lên.

“A a a… thật lớn quá, nhanh lên… em muốn nhanh…”

Hình ảnh thật khiêu khích. Thuyền Kiều Quang khoé mắt chảy lệ, ngay cả khi cảm nặng, động cũng không thể động, vậy mà tay hắn lại hướng bộ vị trướng đau kia, lặng lẽ đem khoá quần kéo xuống, lòng bàn tay trượt lên xuống.

“A a a… thật sướng, sâu nữa đi…”

Cùng với tiếng thét chói tai của tiểu nam sinh trong TV, Thuyền Kiều Quang đạt tới cao trào, tại giờ phút này, hắn hoàn toàn tuyệt vọng, biết mình rốt cuộc hết thuốc chữa.

Ánh mặt trời hôm nay thật chói mắt, trận cảm mạo làm Thuyền Kiều Quang đi đường lung lay như sắp đổ, hơn nữa tối hôm qua xem phim kia, tự mình DIY nhiều lần, hắn thật muốn ngất đi. Gặp loại chuyện này còn phải đi học thì đúng là tra tấn. Chưa hết nửa tiết, hắn đã tự động tới phòng y tế báo danh.

Vừa đến phòng y tế, sau khi uống thuốc cảm Thuyền Kiều Quang dùng hai tay hai chân leo lên giường ngủ. Chăn bông sạch sẽ mềm mại làm hắn ngủ rất say, ngủ hết hai tiết mới tỉnh dậy, cảm thấy có chút tỉnh táo.

Nhìn sang bên cạnh, hình như cô bác sĩ không có ở đây, chỉ có một mình hắn nằm ngủ trên giường. Chăn bông mềm mại làm hắn chẳng muốn đứng dậy. Hắn tiếp tục nhắm mắt lại.

Lúc này cửa bị đẩy ra, giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến. Bởi vì phòng y tế rất im lặng, Thuyền Kiều Quang cho dù không muốn nghe, âm thanh cũng tự động truyền vào lỗ tai.

“Có thể không?”

“Không cần, tôi nói không cần…”

Tai Thuyền Kiều Quang thoáng chốc như con chó nhỏ nghe được thanh âm của chủ nhân mà dựng đứng lên, thẳng tắp! Người nói “không cần” chính là người khiến hắn cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vọng, Vũ Điền Khải Thái.

“Có thể mà.”

“Anh phiền quá đi, tôi tới đây để bôi thuốc.” Đại khái là cứ bị đối phương cuốn lấy phiền nhiễu, thanh âm Vũ Điền Khải Thái bắt đầu không kiên nhẫn.

“Thôi đi, bôi thuốc? Bị trầy da có chút xíu, bôi thuốc gì chứ? Rõ ràng là cưng muốn anh, cho nên mới viện cớ.” Thanh âm đối phương cũng ác liệt không kém.

Một loạt tiếng quần áo ma sát vang lên, xem ra đối phương là muốn ôm Vũ Điền, Vũ Điền Khải Thái liền cho tên đó một cái tát.

“Vô sỉ! Ai muốn anh? Cũng không tự lấy nước tiểu soi diện mạo chính mình!”

Vũ Điền Khải Thái nói rất quá đáng, đối phương cũng phẫn nộ.

“Cưng thích mạnh bạo chứ gì, anh chiều!”

Ngô ngô a a thanh âm truyền đến, Thuyền Kiều Quang đoán Vũ Điền Khải Thái bị người ta bịt mồm. Tự đại kiểu này, nếu không sửa cá tính, nhất định mỗi ngày đều có hoạ rơi xuống! Trong lòng hắn bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết là lần thứ mấy cứu nó.

Thuyền Kiều Quang xuống giường, nắm bả vai nam sinh muốn cưỡng bức Vũ Điền Khải Thái. Namsinh này chính là thành viên câu lạc bộ thể thao, bình thường có chút táo bạo, hiện tại bị Vũ Điền Khải Thái chọc giận mới có thể cường hôn nó.

“Nguời ta nói không muốn, ngươi không nghe thấy sao?” Thuyền Kiều Quang ngữ khí vô lực nói. Bệnh cảm mạo thực nghiêm trọng, đầu hắn vẫn có chút choáng váng.

Đối phương nổi giận gầm lên một tiếng, “Bớt lo chuyện bao đồng đi, bằng không ta đánh luôn ngươi!”

Dù mệt mỏi thế nào, đánh loại người bại hoại này cũng không thành vấn đề. Thuyền Kiều Quang đấm một quyền làm tên đó cúi gập người.Namsinh kia ôm bụng đau đớn, thức thời rời đi, lúc gần đi còn nói: “Lần sau chờ xem!”

“Chờ cái gì? Không rảnh để ý ngươi.”

Sau khi giải cứu Vũ Điền Khải Thái, Thuyền Kiều Quang cảm thấy choáng váng, vội vàng bò lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngay cả khi nhắm mắt lại, hắn cũng có thể cảm giác được bóng dáng tới gần bên giường.

“Anh xen vào chuyện của người khác làm gì?” Vũ Điền Khải Thái hỏi.

“Vậy cứ coi như tôi không cứu cậu là được.”

Làm ơn đi, nó là đầu têu bức hắn đến điên, cũng không cho hắn tự sinh tự diệt, đừng đến nhiễu loạn tim hắn a? Nó rốt cuộc có biết hay không hắn bị cảm nặng là vì nó! Nếu không phải vì Vũ Điền Khải Thái đáng yêu xinh đẹp, hắn sao phải đi tu hành để từ bỏ tà niệm, còn trời lạnh xông vô thác nước? Không thể ngờ rằng tà niệm chẳng những không mất còn bị cảm nặng, còn gì hay ho hơn.

“Anh làm gì phải nằm trên giường, bị ung thư a!”

Vũ Điền Khải Thái nói ra lời không tốt làm cho Thuyền Kiều Quang khó chịu.

“Đúng là tôi bị bệnh nan y, còn cực kì nghiêm trọng.”

Bị Vũ Điền hấp dẫn đến nỗi mắc dị tật, so với ung thư còn khủng bố hơn, rõ ràng trên thế giới này có rất nhiều nữ hài tử thiện lương hơn, đáng yêu hơn Vũ Điền Khải Thái a! Ngực cũng lớn hơn nó! Nhưng mình không thương nữ hài tử đáng yêu, lại đi… Ai! Hắn tức giận đến mức muốn hung hăng gõ đầu mình một cái.

Vũ Điền Khải Thái hồi lâu cũng chưa nói chuyện. Thuyền Kiều Quang ép mình không được nhìn nó, vừa nhìn thấy nó liền nghĩ đến “tiểu Vũ Điền” tư thái phóng đãng cưỡi trên người nam nhân. Nếu Vũ Điền Khải Thái cũng ở trên người hắn bày ra tư thế như vậy, hắn cam đoan sẽ phun một đống máu mũi.

“Thật…có thật không? Anh sinh bệnh sao?” Vũ Điền Khải Thái ngữ khí chần chừ, còn có chút lo lắng khó hiểu.

“Vô nghĩa, tôi nếu không sinh bệnh, cậu khi nào có thể thấy tôi ngủ ở phòng y tế? Thể lực của tôi chính là mạnh đến nỗi hù chết người.”

Nếu không phải cảm nặng, hắn sao có thể tự nguyện chạy tới phòng y tế ngủ? Vũ Điền Khải Thái cũng quá rảnh rỗi, hỏi toàn lời vô nghĩa.

Cảm giác bóng dáng bên giường rời đi, phòng y tế trở lại một mảnh lạnh lẽo, Thuyền Kiều Quang trợn mắt nhìn trần nhà, trong lòng có chút cảm giác đau đớn.

Đáng chết a, chẳng lẽ toàn bộ khoảng thời gian còn lại ở Anh Hoa học viện, mình đều phải dùng để yêu thầm Vũ Điền Khải Thái!

Vừa rồi cùng nó gần gũi nói chuyện, trái tim thật khó chịu, đừng nói tới nhìn thẳng vào mắt nó. Người ta chính là quý công tử cật nộn đậu hủ, sao có thể để loại nhà giàu mới nổi như hắn vào mắt!

Càng nói càng hiểu được, hắn là cây ngô sinh trưởng ở dưới ánh mặt trời cùng một đống côn trùng và cỏ dại, còn Vũ Điền Khải Thái chính là thứ hoa hồng mảnh mai được cẩn thận nuôi trồng trong nhà kính.

Cây ngô cùng hoa hồng, thấy thế nào cũng là không xứng a!

Đừng a, tâm hồn thiện lương đau đớn quá!

Đã ở Anh Hoa học viện hơn một năm, Thuyền Kiều Quang vô cùng rõ ràng, hai phe phái luôn có ranh giới rõ ràng, rất ít người không nhìn vào thân phận địa vị để đánh giá. Lúc trước hắn là mang thân phận nhà giàu mới nổi tiến vào hội học sinh liền gây ra sóng gió. Cho nên lần đó hắn đánh mấy tên công tử bại hoại liền có dư luận muốn hắn rời khỏi hội học sinh, từ đó có thể hiểu thế lực của nhóm quý công tử lớn cỡ nào! Loại nhà giàu mới nổi như hắn trong Anh Hoa học viện chỉ là số ít.

Nếu không phải đám công tử đó e sợ Bắc Đại Lộ Đông Ti, có lẽ hắn đã sớm bị đuổi khỏi hội học sinh!

Trên thế giới này, vẫn có nhiều sự tình dù cố gắng thế nào cũng không đạt được a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play